"Không mệt lắm," Phương Trì xoa mũi, cau mày, "Tôi chỉ là muốn...tâm sự thôi."
"Được." Tôn Vấn Cừ không nói gì thêm nữa, chỉ gật đầu.
"Mâu thuẫn" của Tiếu Nhất Minh với trong nhà, xem ra cũng không phải chỉ là một chút, cũng không phải mâu thuẫn bình thường, mâu thuẫn này còn có thể ảnh hưởng trực tiếp tới tâm trạng của Phương Trì.
Xe vẫn luôn lái tới sân sau, Phương Trì không nói gì nữa, không biết là đang nghĩ gì.
Ông nội bà nội cũng không biết bọn họ sẽ về lúc này, giờ đang chuẩn bị đi ngủ.
Tiểu Tử ở sân trước chắc đã nghe được tiếng động ở phía sau, không thì là ngửi thấy mùi, vừa chạy vừa kêu.
"Là ai!" Ông nội nhặt cái cuốc đi ra.
"Con con con con," Phương Trì hô liên tiếp, "Ông nội! Là con! Con với Thủy Cừ!"
"Tiểu Trì?" Ông nội bật đèn sân sau lên, kinh ngạc trên mặt còn chưa biến mất, nụ cười đã lộ ra, "Ai u, sao hai đứa lại về giờ này!"
"Cái gì?" Bà nội chạy tới, "Thằng ranh con về rồi à?"
"Cậu ấy không chờ được," Tôn Vấn Cừ khóa xe, "Giục phải về ngay, vừa ra khỏi phòng thi là lái xe về luôn."
Ông bà nội có lẽ cũng nhớ Phương Trì, vừa thấy Phương Trì về rồi, cảm thấy cũng không cần ngủ nữa, vội vội vàng vàng chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.
"Chắc chắn chưa ăn đâu mà!" Bà nội nói xong liền đi về phía nhà bếp.
"Ăn rồi, thật mà," Phương Trì ôm Tiểu Tử, cười nói, "Ăn rồi mới về."
"Thế thì cả đường lái xe về cũng đói bụng điên rồi," Bà nội nói, "Là Thủy Cừ lái xe phải không, con không đói thì người ta cũng đói."
"Cháu không đói," Tôn Vấn Cừ đặt balo mèo lên trên bàn, Tiểu Tử lập tức lao qua, chân trước bám lên mép bàn nhìn vào bên trong, Hoàng tổng ở trong phát ra âm thanh ngao ngao.
"Chắc chắn đói mà!" Bà nội nói to hơn, đi vào nhà bếp.
Ông nội không hiểu chuyện thi đại học lắm, cũng không nói chuyện bọn trẻ con thi đại học với người trong thôn, chỉ biết đây là một kỳ thi rất khó, giờ mới kéo Phương Trì tới hỏi.
Tuy cảm thấy Phương Trì thi đại học có ra sao cũng được, nhưng lúc nghe thấy Phương Trì nói bản thân cảm giác thi cũng không tệ lắm, ông nội vẫn nở nụ cười rất vui vẻ.
"Vậy sẽ phải học lên đại học à? Có thông báo chưa?" Ông nội hỏi.
"Còn chưa có đâu, trước tiên phải xem kết quả đã, rồi mới điền nguyện vọng, người ta chọn xong rồi mới thông báo," Phương Trì cười giải thích cho ông.
"Vậy nguyện vọng phải điền thế nào? Muốn học chỗ nào thì điền à?" Ông nội lại hỏi.
"Không phải, cái này kể ông cũng không hiểu, dù sao thì con cũng xem rồi điền," Phương Trì gãi đầu, "Con cũng chưa nghĩ ra đây."
"Nhờ Thủy Cừ nghĩ giúp con," Ông nội nói, "Nó hiểu nhiều lắm."
"Con cũng chưa điền bao giờ, con chỉ tốt nghiệp cấp ba thôi," Tôn Vấn Cừ cười, "Không giỏi bằng cậu ấy."
"Thật?" Ông nội rất ngạc nhiên, nhìn Phương Trì, "Vậy con còn giỏi hơn cả Thủy Cừ nữa?"
"Đúng vậy." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
"Anh mau thôi đi," Phương Trì bị bộ dạng đàng hoàng trịnh trọng của Tôn Vấn Cừ làm cho có hơi ngượng ngùng, cúi đầu dẫn Tiểu Tử đi vào nhà bếp, "Bà ơi, nấu ít sủi cảo đi bà!"
Bà nội nấu sủi cảo, Tôn Vấn Cừ ăn hai ba cái, Phương Trì xem ra là khoảng thời gian này đã lao động trí óc tiêu hao năng lượng rất nhiều, cho dù trong lòng có chuyện, nhưng vẫn cắm mặt ăn hai mươi ba mươi cái mới dừng lại.
"No căng rồi," Cậu sờ bụng, "Lâu lắm rồi không ăn được đã thế này."
"Bảo con ăn gì ngon bồi bổ rồi, con không ăn à?" Bà nội xót xa sờ mặt cháu, "Đã gầy đến mức chỉ còn mỗi da bọc xương rồi."
"Bà nói quá," Phương Trì nở nụ cười, "Đi đâu tìm ra được xương nhiều thịt thế này, con chỉ là thấy ăn ở nhà đã hơn bình thường thôi."
"Vậy lần này về phải ăn nhiều một chút!" Bà nội vỗ vỗ cậu.
Ăn sủi cảo xong, ông bà nội đều đi ngủ, Tôn Vấn Cừ giờ mới mở balo mèo ra, lúc lấy Hoàng tổng ra ngoài hắn sợ hết hồn: "Ôi mẹ ơi! Sao mà béo thành thế này!"
"Nghe nói là sau khi triệt sản xong sẽ đều béo lên, ăn được nhiều hơn trước đây," Phương Trì vẫn hơi mê man với việc Hoàng tổng từ một thiếu niên thanh tú đã biến thành con thái giám béo ú, "Lúc tôi phát hiện ra nó đã béo rồi."
"Trời ạ," Tôn Vấn Cừ giơ Hoàng tổng lên nhìn, cười ngặt nghẽo, lại ôm Hoàng tổng đưa tới trước mặt Tiểu Tử, Tiểu Tử sợ đến mức rũ hai tai, lùi phắt về phía sau vài bước, "Khí thế bá vương này!"
"Làm sao bây giờ?" Phương Trì nhìn Hoàng tổng hơi lo lắng "Tôi sợ nó bị tam cao*..."
*huyết áp cao, mỡ máu cao, đường trong máu cao.
"Tặng cho tôi là được, tôi giảm béo cho nó." Tôn Vấn Cừ nói.
"Cho anh mượn." Phương Trì liếc mắt nhìn hắn.
"Keo kiệt." Tôn Vấn Cừ tặc lưỡi hai cái, ôm Hoàng tổng lên tầng.
Phương Trì vào phòng thu dọn qua, đầu tiên là kiểm tra xem trong tủ quần áo còn dấu vết Phương Huy để lại không, sau đó là dí mũi lên giường ngửi thử, có lẽ hai ngày trước bà nội vừa mới thay, ga trải giường và gối đều thơm ngát vì ánh nắng.
Tiếu Nhất Minh gọi mùi này là "mùi xác bọ nổ tung".
Nghĩ đến Tiếu Nhất Minh, cậu liền nhíu mày, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiếu Nhất Minh.
- Vào nhà chưa? Mấy hôm nay tao đều ở nhà ông bà, mày cứ ở đó đi.
- Ừ, vào rồi, cảm ơn.
Phương Trì định hỏi cậu xem rút cuộc là xảy ra chuyện gì, mà cuối cùng vẫn nhét điện thoại lại vào túi, cậu không thể nào ngờ được, ba mẹ Tiếu Nhất Minh ngay lúc thi đại học này mà còn không bỏ qua, giận đến mức độ vậy rồi.
Trong lòng ngột ngạt đến hoảng loạn.
Trên ban công ngoài cửa vang lên tiếng Tiểu Tử kêu vui vẻ, Phương Trì biết Tôn Vấn Cừ đang ở ngoài ban công.
Cậu mở cửa ra ngoài, bật đèn ban công lên, bật quạt điện nhỏ bên cạnh lên, buổi tối ở nông thôn trời rất mát mẻ, quạt điện chủ yếu chỉ để đuổi muỗi.
Hai bộ chậu hoa trước đó đặt trên bệ cửa sổ, giờ đều đang bày trên thành ban công, thành một vòng, lá xanh um tươi tốt, hoa đã hết rồi, mà lá cây vẫn dầy dặn, trông lá nào lá nấy đều xanh biếc như quả cầu lông.
"Cây này lớn rồi trông đẹp nhỉ," Phương Trì ngồi lên ghế, "Còn có thể mọc thành hình tròn."
"IQ này," Tôn Vấn Cừ cầm ấm đun nước đang nấu nước pha trà, "Đây là ba anh mất mấy ngày tỉ mỉ cắt tỉa đấy ạ."
"A?" Phương Trì lại gần, cầm một chậu lên xem, "Anh đúng là cái gì cũng biết nhỉ?"
"Là người thì biết." Tôn Vấn Cừ nói.
Phương Trì nhìn hắn cười.
Yên lặng một lúc sau, Tôn Vấn Cừ rót cho mình một chén trà, vừa dùng chân chơi với Tiểu Tử vừa nhìn cậu: "Cậu bạn thân kia của cậu, tên là Tiếu Nhất Minh nhỉ?"
Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, rồi gật đầu: "Ừ."
"Cậu ta xảy ra chuyện gì?" Tôn Vấn Cừ lại hỏi.
"Là..." Giọng Phương Trì rất thấp, do dự nửa buổi mới nói rất nhỏ một câu, "là...nó...nó với anh...giống nhau..."
Tôn Vấn Cừ nhìn cậu không nói gì.
"Cũng..." Phương Trì vỗ lên chân, Tiểu Tử lập tức chạy tới, chân trước gác lên đùi cậu, "Cũng giống tôi."
"Hả?" Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, giọng cũng hạ thấp xuống, "Bị gia đình cậu ta biết được?"
Phương Trì gật đầu.
Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa, Phương Trì xoa đầu Tiểu Tử, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Biết được lâu lắm rồi, là từ lúc anh đến gặp tôi."
"Ừ," Tôn Vấn Cừ nhấp ngụm trà.
"Không biết nói thế nào mà biết được, hình như nó có ầm ĩ một trận với mẹ," Phương Trì nắm lấy tai Tiểu Tử xoa, "Rồi bị đuổi ra ngoài, sau đó vẫn luôn ở nhà dì, hôm đó thi xong môn văn, tôi không phải bảo gọi nó tới cùng đi ăn đó..."
"Cậu ta nói là ba mẹ tới đón?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Thật ra là không đến, nó lừa tôi," Phương Trì ngẩng đầu lên nhìn hắn, "Giờ đang ở nhà tôi, không có chỗ nào để đi cả."
"Ừ," Phương Trì kéo cái ghế sang bên cạnh hắn, giọng rất nhỏ, "Tôi rất khó chịu, chuyện này ấy."
"Tôi biết," Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu đi nhìn cậu, "Nghĩ đến mình?"
"Cũng gần vậy," Phương Trì chống cùi chỏ lên tay vịn ghế, nhẹ nhàng xoa thái dương, "Tôi... vẫn luôn sợ như vậy, anh biết đấy...nhà tôi như vậy...tôi thật sự...sợ lắm."
Tôn Vấn Cừ thở dài, không nói gì.
"Nói cho tôi nghe được không," Phương Trì nhìn hắn, "Anh...anh là thế nào..."
"Tôi mở lời cũng không khó," Tôn Vấn Cừ cười, "Quan hệ của tôi với ba tôi vốn đã không tốt rồi, lúc tôi nói căn bản cũng chẳng suy nghĩ gì, ông ấy giận, đánh tôi, tôi đều... không có cảm xúc gì cả."
Phương Trì cắn khóe miệng.
Cảm xúc lo lắng sợ sệt của Phương Trì, Tôn Vấn Cừ chưa từng được cảm nhận, hắn và ba mẹ sống trên mây cũng không tính là thân thiết, từ lúc hơi lớn rồi vẫn luôn đối đầu với ba, cảm giác lo lắng sợ hãi làm tổn thương ba mẹ, hắn dường như chưa từng có.
Thế nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được, nếu như người nhà hay ba mẹ hắn, giống như người nhà Phương Trì, nhất là như ông bà nội, hắn cũng sẽ phấp phỏm như vậy.
Chỉ là, chuyện này hắn không đưa ra được kiến nghị, cũng không có cách nào an ủi được.
Chỉ có thể im lặng nhìn Phương Trì.
Có hơi đau lòng.
"Từ trước tới giờ tôi không hề muốn nghĩ tới những thứ này," Phương Trì tiện tay cầm lấy chén Tôn Vấn Cừ nhấp một ngụm trà, "Chỉ cảm thấy ngày nào chết đến nơi rồi tính, trước mắt cứ như vậy đi."
Tôn Vấn Cừ rót thêm trà vào trong chén.
"Anh từng có bạn gái đúng không," Phương Trì ngừng một lúc, "Phương Ảnh, tính là bạn gái nhỉ?"
"Đều là làm bừa thôi, có điều theo tiêu chuẩn lúc đó, có người bạn gái cũng được coi là theo xu hướng, Phương Ảnh rất đẹp," Tôn Vấn Cừ cười, "Sau đó không có nữa."
"Tại sao?" Phương Trì rất nhanh đã hỏi.
"Không tại sao cả, là phát hiện vẫn thích con trai chứ sao," Tôn Vấn Cừ nói, "Chuyện này cũng không phải cậu muốn đi bên trái thì sẽ sang trái, muốn đi bên phải thì hướng sang phải."
Phương Trì nhìn chằm chằm chậu hoa nhỏ trên ban công một lúc, rồi thở dài: "Đúng nhỉ."
Tôn Vấn Cừ đứng lên, nắm lấy bả vai cậu: "Còn chưa chết đến nơi, không muốn nghĩ thì đừng nghĩ vội, không dễ gì mà thi xong được, cứ thả lỏng đi đã, cái khác đừng để tâm tới vội."
Phương Trì không nói gì.
Tôn Vấn Cừ đi tới bên cạnh ban công, dựa vào lan can, đứng một lúc liền nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi xuống trên lan can, ngước đầu nhìn lên trời cao.
Bầu trời đêm ở nông thôn vẫn luôn rất đẹp, ánh sao, mặt trăng, rõ ràng tới mức cảm tưởng chỉ cần nhảy lên là có thể hòa vào.
"Anh muốn uống cacao không? Hay là chè vừng?" Phương Trì sững sờ ngồi một lúc, rồi đứng lên hỏi một câu, ngẫm lại liền do dự, "Hôm nay trời nắng to, liệu có thể bị nhiệt không?"
"Nhiệt thì nhiệt, không thì cacao đi, cũng không có sẵn vừng, ông nội cậu chưa rang." Tôn Vấn Cừ nói.
"Ừ," Phương Trì quay người, đi về hướng cửa phòng ngủ.
Đi được mấy bước, tay đụng phải cửa liền dừng, quay người trở lại, đứng trước mặt Tôn Vấn Cừ.
Tôn Vấn Cừ vẫn ngồi trên lan can ngẩng đầu lên, cậu cũng cùng ngẩng đầu lên nhìn lên trời cao: "Đều là chòm sao tôi biết, chòm nào tôi cũng biết."
"Kỹ năng chó hoang cũng siêu thật." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Tôi cũng không thể..." Phương Trì đột nhiên nhỏ giọng nói, "Cũng không thể nói là còn chưa chết đến nơi được."
Tôn Vấn Cừ sững lại, cúi đầu nhìn cậu: "Hả?"
Phương Trì không nói gì, một lúc sau, cậu đưa tay ra ôm lấy eo Tôn Vấn Cừ, nghiêng mặt sang kề sát lên người Tôn Vấn Cừ.
Động tác này của Phương Trì nằm ngoài ý nghĩ của hắn, chuyện Tiếu Nhất Minh đối với cậu đã là đả kích rất mạnh rồi, cũng làm sâu hơn nỗi sợ hãi một ngày phải đối mặt với tình hình đó của cậu.
Tôn Vấn Cừ cảm giác, với tính cách của Phương Trì, hẳn là sẽ tiếp tục đè nén xuống.
Hiện giờ, một cái ôm bất thình lình này, lập tức làm hắn có tư vị không nói rõ được, như thể cảm nhận được rõ ràng hơn giãy dụa của Phương Trì.
Lúc hắn đang nghĩ xem phải nói gì, hoặc là thử làm rõ tâm trạng Phương Trì, Phương Trì đột nhiên nói một câu: "Tim anh đập chẳng bình thường gì cả, có phải là hơi nhanh không vậy, ít vận động mà."
"...Cậu nói gì thừa thãi thế," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi thử ôm cậu như này xem, tim cậu đập có khi còn nhảy cả tim ra ấy chứ."
Phương Trì cười vui vẻ, ôm hắn nở nụ cười tới nửa buổi vẫn chưa dừng lại được, người rung tới mức người hắn cũng lắc lư theo.
"Cậu không sao đấy chứ?" Tôn Vấn Cừ vỗ sau lưng cậu.
"Không sao," Phương Trì buông hắn ra, xoa mũi, "Tôi chỉ nghĩ là...nếu như tôi cứ như thế....có phải là quá gì... Thôi, tôi không nói rõ được."
Phương Trì quay người đi vào phòng mình.
"Không có gì," Tôn Vấn Cừ ở phía sau cậu nói, "Có một số việc, không có cái gọi là có thể hay không thể, "chết đến nơi rồi" còn cách cậu rất xa, xa tới mức cậu không cần nghĩ ngợi ngay, cậu không thể cứ tạo áp lực cho mình thế được, sẽ thành biến thái mất, thật sự đến ngày đó rồi, cậu sẽ biết phải làm thế nào."
"Anh mới biến thái." Phương Trì nói.
"Bỏ thêm ít hạt óc chó giã vào trong cacao biến thái đi." Tôn Vấn Cừ cười.
"...Ừ." Phương Trì đáp một tiếng.
Phương Trì mang hết socola mình chưa ăn hết về, nhưng không có hạt óc chó giã, chỉ có lạc giã, cậu cảm giác Tôn Vấn Cừ hẳn là không nhận ra được ăn khác nhau..
Lời Tôn Vấn Cừ nói, cậu không quá chắc chắn là có ý gì, nhưng người này vẫn luôn nhìn thấu được cậu, e là mình còn chưa nói được rõ ràng, Tôn Vấn Cừ đã hiểu được rồi.
Trước đây cậu chưa từng thực sự yêu thích một ai, bắt đầu từ ngày cảm giác được bản thân luôn bị hấp dẫn bởi con trai, cậu chỉ biết sợ hãi và phấp phỏm mà cẩn thận kiềm chế bản thân.
Không dám nghĩ nhiều, không dám nhắc tới với bất cứ người nào.
Cho dù là Tiếu Nhất Minh, cho dù là đồng loại cậu đã biết, còn ở ngay bên cạnh.
Cậu vẫn sẽ sợ hãi bất an.
Càng muốn mình như một người "bình thường", lại càng phát hiện ra mình "không bình thường".
Cảm giác này như hình với bóng mà bao vây lấy cậu, thở không thông, cũng không nhìn rõ đường.
Mãi đến tận lúc gặp phải Tôn Vấn Cừ.
Gã đàn ông còn chưa gặp mặt cậu đã ghét.
Từ ghét đến không ghét lắm rồi lại tới thấy người này rất thú vị, từng giọt từng giọt chậm rãi vô tình lộ ra trong lúc lơ đãng, dần dần hội tụ lại, trở thành một Tôn Vấn Cừ lúc thì ngây thơ, lúc thì thành thục, lúc thì động kinh, lúc thì mới mẻ, muôn màu muôn vẻ, cũng tràn đầy sức hấp dẫn với cậu.
Phương Trì thừa nhận, bản thân bị Tôn Vấn Cừ hấp dẫn, đâu chỉ là hấp dẫn, cậu thích nhìn hắn, thích nhìn hắn kéo đàn, thích nhìn hắn làm đồ gốm, thích nhìn hắn giảng bài cho mình, thích nhìn hắn tùy ý chụp...
Yêu thích hắn.
Đúng vậy.
Nhưng cậu vẫn cảm thấy, yêu thích một người, cần phải thích người ta thẳng trứng*, không, thẳng thắn, giấu giấu diếm diếm chẳng có ý nghĩa gì, có lỗi với phần yêu thích kia.
Không sai, cậu vẫn chưa tới mức chết đến nơi.
Hiện giờ, không ai ép cậu có bạn gái, ép cậu kết hôn, cậu còn rất nhiều năm có thể không bị quấy rầy, có thể cẩn thận che giấu người nhà, để mà thích một người, thích Tôn Vấn Cừ.
Lời Tôn Vấn Cừ nói, có lẽ là ý này.
Phương Trì khẽ thở dài, chậm rãi giã vụn lạc, rắc vào trong cacao, cậu không biết mình có thể thẳng trứng như vậy mà đi tiếp hay không...
Hơn nữa, Tôn Vấn Cừ đang nghĩ gì?
Trứng rắn đã thành tinh rồi, lão xà tinh đang nghĩ gì, loại chó hoang đạo hạnh thấp kém như cậu thật sự không đoán ra được.
Phương Trì rót cacao vào bát, đang định lấy thìa, Tiểu Tử hềnh hệch chạy vào.
"Bảo mày đến giục à?" Phương Trì sờ đầu Tiểu Tử, đi vào sân rửa mặt, chật vật làm được một nồi cacao, cậu đã cong lưng trong nhà bếp đến toát mồ hôi cả người.
Lúc cầm cacao trở lại trên ban công, Tôn Vấn Cừ đang đập muỗi, sau khi hắn về liền thay sang quần cộc, giờ đang đập bẹp bẹp lên đùi.
"Tôi mang cho anh ít nước đuổi muỗi." Phương Trì bỏ cacao lên bàn.
"Không có tác dụng đâu," Tôn Vấn Cừ vừa đập vừa nói, "Nước đuổi muỗi có mạnh đến thế nào cũng không ngăn cản được mê hoặc của tôi với con muỗi đâu."
"Trước đây anh dùng toàn là loại cực kỳ đắt cực kỳ xịn còn phải là nhập khẩu đúng không?" Phương Trì hỏi.
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu cười: "Đúng đó, công tử nhà giàu như tôi đều dùng hàng cao cấp."
"Giờ, đang cắn anh là muỗi ở nông thôn Trung Quốc," Phương Trì quay người đi vào phòng mình, mở ngăn kéo ra vừa lục lọi vừa nói, "Phải dùng nước đuổi muỗi nông thôn Trung Quốc, bà nội tôi vừa vào hè đã chuẩn bị sẵn cho tôi rồi."
Phương Trì cầm một bình thủy tinh nhỏ chứa chất lỏng màu vàng nhạt để xuống tay hắn: "Dùng cái này đi, cứ xoa lung tung là được."
*sản phẩm không có ngày sản xuất, không có tên nhà sản xuất, không có kiểm nghiệm chất lượng.
"Anh ngửi thử đi." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ mở nắp bình ra ngửi thử: "Cũng thơm thật, có mùi thuốc đông y."
"Ừ, chính là nước thảo dược gì đó nấu lên, bà nội tôi làm," Phương Trì cầm lọ qua đổ một ít lên tay mình, xoa lên cánh tay cẳng chân, "Như thế này, muỗi hầu như đều trốn hết."
"Tôi thử xem," Tôn Vấn Cừ cũng xoa một ít lên chân mình, rồi bắt đầu uống cacao.
"Anh cũng không sợ nhiệt à," Phương Trì ngồi đối diện hắn, duỗi dài chân để quạt điện thổi vào, ngẫm lại liền cười, "Nhưng mà ông bà tôi cũng không sợ nhiệt, là tôi quá trẻ tuổi."
"Tôi là tâm tĩnh," Tôn Vấn Cừ múc một thìa cacao, ăn một miếng liền dừng, "Cậu lấy lạc vụn lừa tôi đấy à?"
"A?" Phương Trì cười, "Ăn nhận ra được cơ à?"
"Đương nhiên, miệng công tử nhà giàu như tôi dễ lừa thế à?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Có điều cũng ngon, chấp nhận được."
"Không có hạt óc chó, nên lấy lạc làm cho anh." Phương Trì nói.
"Đập từng hạt một à?" Tôn Vấn Cừ ăn một miếng rồi lại hỏi.
"Ừ, không thì anh nghĩ là có sẵn à, hạt óc chó giã trước đây ăn hết rồi cũng là tôi giã từng hạt cho anh đấy chứ." Phương Trì nói.
Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.
Chậm rãi ăn xong một bát cacao, hắn dựa vào ghế, nhẹ nhàng lắc lư: "Ngày mai đi."
"Hả?" Phương Trì nhìn hắn.
"Mai tôi làm gì đó cho cậu ăn." Tôn Vấn Cừ nói.
"Anh? Anh làm cho tôi ăn?" Phương Trì hơi giật mình, "Anh không phải là bảo giúp việc gia đình làm à, không có giúp việc gia đình thì gọi đồ ăn ngoài."
"Nói nhảm nhiều thế, tôi bảo làm gì đó cho cậu ăn, cậu cứ nói "thật à, được thôi mong đợi quá đi" là được rồi," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Có điều đã lâu lắm rồi tôi không nghịch mấy thứ này."
"Thật à, hay quá, mong đợi quá đi," Phương Trì dùng giọng điệu đều đều mà nói lại một lần, sau đó liền hỏi một câu, "Làm món gì?"
"Tôi chỉ biết làm đúng món này thôi, nhưng ăn lại ngon cực kỳ." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi biết rồi." Phương Trì gật đầu.
"Biết rồi?" Tôn Vấn Cừ cười, "Là gì thế?"
"Bình thường á, một người nói, tôi chỉ biết làm đúng một món này, làm từ nhỏ tới lớn, ăn cực kỳ ngon," Phương Trì nói, "Món này gần như đều là trứng xào cà chua."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT