Phương Trì ngồi xổm trước cửa nhà Tôn Vấn Cừ từ sau bữa tối đến giờ đã được hai tiếng, cuối cùng cũng hiểu được tại sao mỗi lần Phương Ảnh bảo cậu đến tìm Tôn Vấn Cừ đều nói đến buổi tối.

Một công tử cà lơ phất phơ vừa bị nhốt trong núi mấy năm được thả ra, làm sao có thể ở nhà giờ này, sao lại có thể không ra ngoài chơi cho đã, buổi tối có khi còn không về cũng nên.

Cậu đứng lên, giảm âm lượng nhạc trong headphones đi một chút, thuận theo đường nhỏ ra cửa sau của khu nhà, đi ăn chút đồ ăn vặt, đói bụng.

Hôm nay vẫn chưa lạnh, chỉ hơi mát, mà trời vừa tối đã đói bụng, còn thêm hai tiếng là lại đến giờ đói bụng.

Ăn tạm bát mì ven đường, Phương Trì đi bộ trở về khu nhà, ngồi xổm canh trong vườn hoa nhỏ đối diện nhà Tôn Vấn Cừ.

Chuyện này nói ra thì đúng là phiền, cậu vốn là định sau khi về có thể học rồi làm một ít bài tập, hiện giờ lại cắm chốt ở đây chờ một tên cặn bã.

Nhưng đến cũng đến rồi, giờ mà về, mai lại phải đến.

Phương Ảnh rốt cuộc vì sao lại thiếu tiền, sao lại gấp rút đến vậy, cô chẳng hề nói gì, trái lại nói không ít chuyện Tôn Vấn Cừ bội tình bạc nghĩa, Phương Trì cũng lười hỏi nhiều, chỉ là nể mặt mũi Tiểu Quả, nể tình nhiều năm nay Phương Ảnh không hề làm gì sai với cậu, cậu vẫn kiên trì giúp việc này.

Kể cả đối phương là một gã đàn ông cặn bã, còn có quá khứ có lẽ không rõ ràng cùng Phương Ảnh đi nữa, dùng cách này đi đòi tiền vẫn rõ là mất mặt.

Mấy người tụm năm tụm ba đi bộ sau bữa tối trong khu nhà đến giờ cũng đã tản dần đi.

Nói ra thì đi dạo trong khu nhà này một lúc cũng không tệ lắm, cây cảnh hoa lá được chăm sóc rất tốt, đường cũng bằng phẳng thoải mái, ghế tựa dưới mông cũng sạch bong, so sánh với chỗ mình thuê thì, quả thực không nên nghĩ làm gì, chả trách Hoàng tổng thà mỗi ngày nhìn chằm chằm một đống thức ăn cho mèo đáng ghét cũng không chịu lại lưu lạc bên ngoài.

Mỗi lúc người đi bộ đi ngang qua đèn đường sẽ đổ ra một cái bóng thật dài, mỗi lúc cái bóng xuất hiện, Phương Trì đều sẽ nhìn chăm chú, nhưng cũng không phải Tôn Vấn Cừ.

Cái tên cặn bã khốn kiếp này đang làm gì?

Điện thoại di động kêu tút tút mấy tiếng, cậu lấy ra nhìn, là mấy đứa bạn trong lớp đang nói chuyện.

- Phương Trì onl không?

- Ai ui, lại nhớ nó rồi à.

- Đừng nói linh tinh, tao chỉ định hỏi nó xem mai có định chơi bóng không thôi.

- Gọi điện thoại cho nó đi, giờ chắc cũng chưa ngủ chứ.

- Không dám.

- Có gì mà không dám, gọi điện thoại cũng không dám, vô dụng.

- [vả mặt] chính thế đó, tìm công của mình còn không dám.

Phương Trì nhíu mày, rất nhanh gửi lại một câu: Mày bị điên đấy à?

Nữ sinh cuối cùng nói chuyện gửi một emo lè lưỡi rồi không nói gì nữa, Phương Trì cũng không thấy sau đó còn ai nói gì nữa, nhét điện thoại di động vào trong túi.

Ngồi lâu mông có hơi ngứa ngáy, Phương Trì đứng lên đi tới đi lui trên con đường nhỏ nhà Tôn Vấn Cừ, cuối cùng dừng lại bên cạnh tường nhà hắn.

Điện thoại di động báo tìm thấy wifi.

Cậu nhìn thử, tên wifi này là "Quỳ xuống dập đầu lạy là thấy được mật khẩu" không hiểu sao cậu liền cảm giác đây là nhà Tôn Vấn Cừ.

Do dự mấy giây, cậu gõ gõ, mật khẩu gần như là mở trong nháy mắt, 12345678.

Phương Trì không hiểu nổi đặt mật khẩu thế này có ý nghĩa gì, nhưng mà lưu lượng tháng này đã gần hết, cậu kết nối với wifi.

Thiết bị phát wifi không biết đặt ở vị trí nào trong phòng, có lẽ là không dựa vào bên tường này, phải dựa vào gần tường mới có tín hiệu, đừng nói đi ra, ngay cả xoay người dựa lưng vào tường cũng không được.

Cậu thở dài, kéo mũ thấp xuống, trán dựa vào tường, mở game ra chậm rãi chơi.

Lúc xuống xe, Tôn Vấn Cừ cảm thấy bước chân mình đã hơi liêu xiêu, mọi thứ trước mắt cũng quay cuồng, nhìn bộ dạng là biết uống nhiều rồi.

Mới vừa vào trong khu nhà, điện thoại Lý Bác Văn đã đuổi tới: "Vấn Cừ, đến nhà chưa?"

"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, chậm rãi đi về phía trước.

"Hôm nay anh không có ý gì đâu..." Lý Bác Văn nói.

"Thôi, tôi không muốn nói," Tôn Vấn Cừ nhíu mày ngắt lời gã, "Sau này mấy chuyện ngu ngốc anh bớt làm đi, có phiền không thế!"

"Anh... được thôi," Lý Bác Văn nói, "Vậy chú nghỉ sớm đi."

Tôn Vấn Cừ không nói gì, cứ thế cúp luôn điện thoại.

Hai ngày trở về này, Tôn Vấn Cừ cơ bản không tài nào ở nhà được, một đám người như thể muốn bù đắp ba năm vừa rồi cho hắn, kéo đi ăn ăn uống uống liên tục.

Đây là cuộc sống Tôn Vấn Cừ đã quá quen thuộc, cảm thấy tâm trạng cũng không quá tệ.

Vốn là hôm nay tụ họp ở quán bar của Lý Bác Văn, mà nửa đường Lý Bác Văn đột nhiên dẫn một thằng nhóc nhìn không nhiều tuổi lắm vào, không nói rõ, mà vừa đi vào thằng nhóc kia đã ngồi xuống dán bên cạnh Tôn Vấn Cừ.

Trong lòng Tôn Vấn Cừ liền hiểu ra, nói thật dưới tình huống bình thường, hắn sẽ không vì một chuyện như vậy mà giận dữ, uống chút rượu không chừng còn có thể bắt đầu sờ mấy cái.

Mà nhìn cái vị trông còn giống con trai hắn hơn thằng con trai Phương Ảnh đưa tới cho hắn kia, nhìn lại vẻ mặt "bọn tôi không nói nhưng bọn tôi đều hiểu" của Lý Bác Văn, cảm giác như thể bị úp một chậu cứt lên mặt.

Trước đó, bộ dạng Lý Bác Văn ở câu lạc bộ ngoài trời kia hắn đã khó chịu lắm rồi, chuyện Phương Ảnh tại sao biết được cụ thể giờ giấc hắn trở về, hắn còn chưa tìm Lý Bác Văn hỏi, mà bây giờ lại làm thêm một lần như thế, hắn trở mặt ngay tại chỗ, ném cốc, đứng dậy không nói gì gọi xe đi.

Ngu ngốc!

Tôn Vấn Cừ đá một cái lên cột đèn bên cạnh, giày chạm vào vang lên tiếng loảng xoảng, người cũng lảo đảo mấy bước, rất chóng mặt.

Qua khóe mắt thấy được một bóng đen đột nhiên lay động, hắn sợ hết hồn, giờ đã không còn sớm nữa, trong khu cũng chẳng còn người, mà bóng đen này còn vừa khéo đứng bên ngoài sân nhà hắn.

Thấy rõ bóng đen này là một bóng lưng đáng dán vào tường nhà hắn, Tôn Vấn Cừ càng căng thẳng hơn: "Ai!"

Phản ứng đầu tiên là Phương Ảnh gọi người tới, tính cách của Phương Ảnh không phải kiểu có mở bài không có kết bài, hai ngày nay hắn còn đang nghĩ xem sao còn chưa thấy có động tĩnh bước tiếp theo gì đây...

"Tôi," bóng đen quay người lại, mặt khuất trong bóng tối được đèn đường chiếu rọi, "Phương Trì."

"A, con trai ruột ba, con làm gì ở kia vậy?" Tôn Vấn Cừ có hơi ngoài dự đoán, bất ngờ mà nhìn cậu chằm chằm.

Phương Trì cũng nhìn hắn, tựa như đang suy tư nguyên nhân mình đứng dán vào tường, một lúc sau mới nói một câu: "Đi tiểu."

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ cảm giác có lẽ bản thân uống nhiều thật rồi.

Phương Trì không trả lời, đầu tiên là nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó hơi nghiêng đầu liếc liếc bên cạnh.

Lúc Tôn Vấn Cừ cảm thấy cảnh tượng nhìn nhau trầm mặc này không thể tiếp tục nữa, định cứ thế mở cửa vào nhà, Phương Trì đột nhiên vọt hai bước tới trước mặt hắn.

Sau đó Tôn Vấn Cừ cảm thấy trước ngực bị siết chặt, vốn là đầu đang hơi choáng váng lại đột nhiên cảm thấy một cơn hoang mang, chờ lúc lấy lại tinh thần, hắn đã bị Phương Trì tóm cổ áo áp lên tường.

"Làm gì?" Tôn Vấn Cừ cau mày nhìn lại Phương Trì đang mặt đối mặt với mình.

"Tôi ghét nhất ba loại người," Phương Trì nhìn hắn, hạ thấp giọng, "Một là loại công tử nhà giàu như anh, một là loại khốn kiếp đánh phụ nữ như anh, một là như anh..."

Phương Trì nói một nửa thì dừng.

Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, nhếch khóe miệng: "Đồng tính luyến như tôi?"

Phương Trì không nói gì.

Tôn Vấn Cừ cũng không tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì tuy hắn uống rượu đã hơi chóng mặt, nhưng chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, công tử nhà giàu và đồng tình luyến ái hắn thấy không có vấn đề gì, có điều hắn cảm thấy cái ở giữa rất vô căn cứ, đời này hắn sống gần ba mươi năm còn chưa từng động tay vào phụ nữ một lần.

Trước đây lúc là một công tử nhà giàu còn có hứng thú với phụ nữ, đây là ranh giới phong độ tối thiểu.

"Tôi đánh phụ nữ nào?" Hắn nhìn sống mũi thẳng tắp của Phương Trì hỏi một câu.

Lần này đến lượt Phương Trì híp hai mắt lại, dù khuất sáng vẫn có thể nhìn thấy khinh bỉ trong ánh mắt cậu: "Lại định giả ngu à?"

Cái chữ này, làm tâm trạng vốn đang cực kỳ khó chịu của Tôn Vấn Cừ càng được nhân lên thêm một lần.

Bịa ra lời nói dối trắng trợn không mang theo IQ đến đòi tiền thì thôi, giờ còn cố bịa nói dối để tiếp tục kịch bản?

Tôn Vấn Cừ nhìn cậu nhóc đẹp trai đáng ra nên làm hắn có hứng thú trước mặt, giờ chỉ cảm thấy trong lòng là từng cơn giận dữ đè nén, tặc lưỡi rồi nhìn Phương Trì: "Muốn nói tôi đánh Phương Ảnh à?"

"...Không đánh?" Phương Trì vẫn đang đè giọng, tay tóm lấy cổ áo hắn lỏng ra, hình như có hơi chần chừ.

"Không," Tôn Vấn Cừ hơi nhướng mi, "Đánh chứ, đánh còn tàn nhẫn lắm, quăng bạt tai rồi liên hoàn đạp, cộng thêm một bộ quân thế quyền, thì....."

Ba chữ "Thì thế nào" hắn còn chưa nói xong, đã cảm giác trên bụng một trận co quắp, đau đớn dời sông lấp biển có cố cũng không thở ra hơi được.

Hắn thậm chí còn không thấy được Phương Trì ra tay thế nào, đã khom lưng quỳ trên mặt đất, tay chống xuống đất liền cảm thấy trời đất quay cuồng mơ màng.

Con trai đánh cha dẻ.

Còn có vương pháp nữa không.

Phương Trì cũng không quá dùng sức, cậu biết rõ nếu mình dùng sức sẽ có hậu quả gì, cho nên cậu chỉ tùy tiện mà đấm Tôn Vấn Cừ một cái.

Tôn Vấn Cừ bị đấm đến khó chịu là chắc chắn, thế nhưng nằm rạp xuống đất thì có hơi quá, cậu cảm giác khom lưng ôm bụng là đã được rồi, cho nên lúc Tôn Vấn Cừ cứ thế quỳ xuống đất, cậu rõ bất ngờ, kế hoạch vốn định cong đầu gối lên đạp một cú làm người ngã sấp xuống đất lại bị rối loạn.

Mà lúc cậu đang do dự giờ cần mở miệng chửi tiếp hai câu hay là cứ tiếp tục chất vấn, Tôn Vấn Cừ đột nhiên nôn ra.

Ơ?

Đấm một cú đấm thôi mà làm người ta nôn, cậu mới đụng phải lần đầu tiên.

Phương Trì lùi lại một bước theo bản năng.

Lần này thật sự là ngoài ý muốn, sững sờ tại chỗ nhìn Tôn Vấn Cừ đau khổ chống đất lại nôn ra hai lần nữa, cậu mới có hơi lo lắng đi về bên cạnh Tôn Vấn Cừ: "Anh có phải là khó..."

"Trâu bò," Tôn Vấn Cừ nôn xong hai lần liền tóm chặt ống quần cậu, có hơi cố sức mà nói, "Đệch cụ cậu.... Giờ tội phạm lừa đảo còn có thêm...kỹ năng chiến đấu.."

Sau đó không đợi Phương Trì phản ứng lại, Tôn Vấn Cừ không biết là vô tình hay cố ý mà tóm lấy ống quần cậu dùng sức, có vẻ là muốn mượn lực đứng đậy.

"A!" Phương Trì gào lên, quần bị Tôn Vấn Cừ cứ thế kéo một cái tuột xuống đùi, cậu nhanh chóng kéo quần lên, nhảy ra phía sau, "Anh bị điên đấy à!"

Tôn Vấn Cừ mất đi chống đỡ lại lăn xuống đất, sau đó đặt mông ngồi xuống, dựa vào tường ấn bụng không nói gì, chỉ là cau mày.

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn.

Trên người Tôn Vấn Cừ rõ ràng có mùi rượu, cho nên giờ nhìn Tôn Vấn Cừ không hiểu là vì ánh đèn hay vì say rượu mà trông chẳng đẹp đẽ gì, cậu không nói rõ được cảm giác gì.

Thời điểm này, trên đường trong khu chẳng có ai, chỉ có hai người bọn họ trầm mặc một đứng một ngồi dưới ánh đèn đường.

Phương Trì cảm giác, tình hình thế này, cậu không biết phải mở miệng đòi tiền thế nào, hơn nữa tình cảnh Tôn Vấn Cừ hiện giờ khiến cậu cũng thực sự không biết phải xử lý làm sao.

"Hôm nay là dạy dỗ anh thế thôi..." Cậu chỉ vào Tôn Vấn Cừ, sau đó nên nói gì thì cậu chưa nghĩ ra, vì thế chỉ chỉ hai cái, rồi quay người chuẩn bị bỏ đi, chuyện kiểu này cậu không làm nổi, không muốn nán lại thêm một giây nào nữa.

"Ai," Tôn Vấn Cừ lên tiếng, còn có tiếng đồ vật gì đó rơi xuống mặt đất.

Phương Trì quay đầu lại, thấy bên chân có một cái ví màu đen.

"Tự mình lấy tiền công đi," Giọng Tôn Vấn Cừ bực bội, trên mặt vẫn rất khó coi, "Đưa tôi vào nhà."

Phương Trì do dự giữa ví tiền rơi trên đất và sắc mặt trắng bệch của Tôn Vấn Cừ gần nửa phút mới đi qua nhặt cái ví lên.

Mở ra xem thử, bên trong ngoại trừ đủ loại thẻ, còn có một xấp tiền mặt, không đoán được số tiền, mà so với tiền Phương Ảnh lấy được bên trong phong bì kia thì nhiều hơn không ít.

Cậu cắn môi một cái, lấy tiền ra, cũng không đếm là bao nhiêu, nhét vào túi, sau đó đi qua gỡ áo khoác Tôn Vấn Cừ ra, nhét ví tiền vào trong lồng ngực hắn.

Cho dù Phương Ảnh còn thiếu bao nhiêu tiền đi nữa, cậu cũng không muốn tiếp tục giằng co, mới đầu là vì đối phương là tên cặn bã, cậu còn có thể coi như vì dân trừ hại, thay trời hành đạo, nhưng hiện giờ, việc này đừng nói làm tiếp, cứ thêm hai lần như vậy nữa, cậu đã cảm thấy mặt mũi cũng nên xấu hổ mà ném đi luôn.

Tôn Vấn Cừ ném cho cậu một chùm chìa khóa, thoạt nhìn là say lắm rồi, chìa khóa ném chẳng hề chuẩn chút nào, nếu không phải Phương Trì phản ứng nhanh, chìa khóa đã rơi xuống mấy thứ hắn vừa nôn ra.

"Anh đứng ngay ngắn được không đấy?" Phương Trì nhẫn nhịn cơn buồn nôn, kéo hắn từ dưới đất lên, hắn lảo đảo mấy lần cũng không đứng vững được.

"Đứng được còn cần cậu à?" Tôn Vấn Cừ cau mày nói.

Mở cửa, kéo Tôn Vấn Cừ vào trong sân, lại mở cửa ra, kéo Tôn Vấn Cừ vào trong phòng...

Vóc người Tôn Vấn Cừ là kiểu thon dài, theo lí sẽ chẳng nặng bao nhiêu, mà mấy phút Phương Trì kéo hắn dằn vặt vào trong phòng, cảm giác như kéo heo ra khỏi chuồng.

Trong phòng tối om. Phương Trì mò mẫm trên tường nửa buổi cũng không sờ thấy công tắc, vì thế liền lay Tôn Vấn Cừ: "Đèn đâu?"

Tôn Vấn Cừ không nói gì, sau một lúc mới dựa vào tường, nở một nụ cười rất nhẹ: "Có con trai cũng không tệ lắm..."

"Hỏi anh đèn đâu!" Phương Trì rút tay ra, không đỡ hắn nữa, nghe giọng Tôn Vấn Cừ, hẳn là không sao.

Ngay lúc cậu định mở cửa đi ra ngoài, mông đột nhiên bị vỗ một cái, chưa chờ cậu lấy lại tinh thần, Tôn Vấn Cừ liền xoa xoa mông cậu, sau đó là tiếng quần áo ma sát với tường, Tôn Vấn Cừ ngã xuống bên cạnh.

"Mông không tệ." Giọng Tôn Vấn Cừ vang lên từ trong bóng tối, mang theo cơn say cùng trêu chọc rõ ràng.

Trong giây lát này, cảm xúc của Phương Trì có thể lấp đầy một cái đập nước, lửa cháy xèo xèo.

Cậu không hề nói gì, đá một cái về phía âm thanh vang lên.

Một cú này đá rất mạnh, không biết đá vào đâu, nhưng nghe thấy một tiếng rên rỉ khó chịu của Tôn Vấn Cừ.

Phương Trì mở cửa ra, đang định ra ngoài vai lại đập phải khung cửa, đau đến mức cậu suýt nữa thì kêu lên, loạng choạng mà đóng sầm cửa một cái rồi ra ngoài.

Tôn Vấn Cừ ôm chân nằm trên ghế sofa nở nụ cười nửa buổi mới dừng được, định đi tắm, mà thật sự là choáng váng rất nặng, đau đớn khó chịu bị Phương Trì nện lên bụng một cú đấm còn chưa biến mất, đau quá, buồn nôn.

Nằm một lúc xong, hắn quyết định không động đậy, trong đầu ong ong, trước mắt còn lóe lên ánh sáng lấp lánh, thôi cứ nằm như vậy đi.

Hắn uống rượu có một tật xấu, không thể nôn, chỉ cần nôn một cái, lập tức đau đầu như nứt ra.

Mới vừa rồi lúc bị Phương Trì đấm cho một cú mà nôn ra, hắn đã biết là xong đời rồi, quả nhiên mơ mơ màng màng liền cảm thấy đầu đau đớn dữ dội...

Hôm sau, lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ chói chang chiếu vào rèm, tư thế hắn vẫn chưa thay đổi, nằm trên ghế sofa, một chân thả xuống đất, trong nháy mắt mở mắt ra, cảm giác duy nhất ngoài chóng mặt, chính là đau đầu.

Ngủ một giấc rồi, vậy mà vẫn chưa đỡ chút nào.

Có hơi lao lực mà ngồi dậy từ trên ghế sofa, mới vừa định đứng lên, nhìn thấy thảm trải sàn trước ghế sofa liền thở dài, nửa đêm không biết lúc nào lại nôn ra, mà chính mình cũng không biết...

Hắn cau mày mò mẫm trên người, tìm thấy điện thoại di động, gọi cho số điện thoại người giúp việc Mã Lượng đưa cho hắn, bảo người tới đây giúp dọn dẹp lại nhà.

Lúc nói chuyện điện thoại xong định đứng lên, cảm thấy cẳng chân trái có hơi đau, không dùng sức nổi, ngã trở về ghế sofa sững sờ nửa ngày định nhớ lại xem tối qua rốt cuộc mình đã làm gì.

Rất mê man mà nhớ lại mấy phút, hắn dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại mắng một câu: "Đệt."

Sau đó lại nghĩ ra gì đó, sờ soạng trên người, tìm được ví tiền nhét vào trong áo, mở ra xem lại thấy vui vẻ, vậy mà không lấy hết sạch, còn để lại một chút.

"Còn dám lấy thật." Tôn Vấn Cừ ném ví tiền lên ghế sofa một cái.

Ngày chủ nhật, trong trường không có lớp học ngoại khóa, nhưng trong phòng học cũng có không ít học sinh, đều đang chôn đầu giữa đống sách.

Phương Trì gục xuống bàn, phía dưới cằm là một bài thi còn chưa làm xong, có điều bút trong tay cậu đã đứng hình lâu lắm rồi.

Buồn ngủ.

Có điều không ngủ được.

Trong phòng học, tuy rằng không ít người đang học, nhưng nói chuyện cũng rất nhiều, mấy người phía sau cậu vẫn nói chuyện không ngừng, nội dung trò chuyện còn rất xa vời, đang bàn bạc xem nghỉ hè sang năm đi du lịch đâu, bàn cũng được nửa tiết rồi.

"Đi được mấy ngày, một tuần đi?" Một nữ sinh nói.

"Rốt cuộc là đi biển hay đi núi?" Một nữ sinh khác hỏi.

"Biển nắng lắm, hay là đi núi đi... Ê, Tiếu Nhất Minh, nếu không mày nói với Phương Trì đi," giọng này là của Lâm Vi, "Nó không phải thỉnh thoảng sẽ đi làm dẫn đường à, mày hỏi nó xem, vừa khéo cải thiện quan hệ bọn mày..."

Phương Trì vừa nghe thấy giọng Lâm Vi là thấy phiền, có kích động muốn lấy quyển sách đập lên mặt cô nàng.

"Đừng có dày vò tao nữa." Tiếu Nhất Minh nhỏ giọng nói.

"Quan hệ hai đứa nó không tốt có khi chính là do mày làm ầm lên," Lương Tiểu Đào có chút bất mãn nói, "Cả ngày lôi chúng nó vào với nhau."

"Tao lôi à," Lâm Vi cũng bất mãn, "Tiếu Nhất Minh thích nó, tao..."

Phương Trì đột nhiên đứng dậy, ghế đột ngột bị đẩy về sau một cái, ủn bàn sau lệch đi chừng mười cm, người vây quanh nói chuyện đều nghiêng đầu.

Phương Trì mặt lạnh nhìn mấy người bọn họ không nói gì, vẻ mặt Tiếu Nhất Minh rất lúng túng, dời mặt đi chỗ khác.

"Làm gì thế," Có lẽ là hôm qua trên QQ đã làm cho Lâm Vi rõ mất mặt, việc này làm Lâm Vi ném sách lên bàn một cái, nhỏ giọng nói một câu, "Kỳ thị đồng tính à, càng kỳ thị thì..."

Câu này Lâm Vi còn chưa nói xong, Phương Trì đã tiện tay cầm lấy một chồng sách trên bàn đập lên bàn cô nàng.

"Ngu ngốc." Phương Trì ra khỏi phòng học.

Trên sân thể thao có mấy người đang chơi bóng rổ, Phương Trì ngồi trên khán đài, nhìn sân bóng sững sờ.

Lúc điện thoại di động vang lên, cậu mới chú ý tới quả bóng đã lăn đến bên chân cậu, người trên sân đang hét về phía này: "Phương Trì, ném bóng lại đây!"

Cậu đứng lên, vừa lấy điện thoại ra, vừa nhặt bóng rổ lên ném lại.

Điện thoại là Phương Ảnh gọi, cậu vừa nghe còn chưa kịp mở miệng, bên kia giọng Phương Ảnh đã có hơi lo lắng truyền đến: "Em ở nhà không? Chị muốn qua đó!"

"Không," Phương Trì vừa nghe thấy giọng điệu của cô, đã biết đụng phải phiền phức gì rồi, mặc dù có hơi gì đó, nhưng phản ứng đầu tiên của cậu là không thể để Phương Ảnh đến nhà cậu được, "Chị đang ở đâu? Làm sao thế?"

"Chị ở nhà," Giọng Phương Ảnh có hơi run, có lẽ là đang đi trên đường, "Giờ chị định đưa Tiểu Quả đến chỗ mẹ chị... Chỗ em có tiền không, bao nhiêu cũng được!"

"...Có một ít." Phương Trì nhíu mày, tiền hôm qua lấy được từ Tôn Vấn Cừ cậu đều nhét vào phong bì đặt trong cặp, không đếm xem là bao nhiêu, cũng không muốn đếm, tiền kiếm được như thế làm cậu có hơi xấu hổ, "Chị rốt cuộc là bị làm sao? Hay là báo cảnh sát?"

"Báo cảnh sát không có tác dụng!" Phương Ảnh đột nhiên nói to, sau đó liền đổi thành giọng cầu xin," Em mang cho chị ít tiền lại đây trước đã..."

Phương Trì hơi do dự: "Vậy em đi qua."

"Nếu chị không ở nhà thì đến chỗ mẹ chị tìm chị!" Phương Ảnh nói xong cũng vội vàng cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play