Điện thoại Tôn Vấn Cừ đang reo, reo rất nhiều lần, hắn đều không cầm lấy điện thoại lên nhìn lần nào.

Mã Lượng ở ngoài cửa liếc mắt nhìn, không đi vào.

Tuy đây là phòng làm việc của gã, nhưng hiện giờ lại là của Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đã ngồi ở đây một buổi trưa, thêm nửa buổi tối, cơm cũng chưa ăn.

Tôn Vấn Cừ là một người mà hầu hết thời gian, kể cả lúc ngủ cũng luôn được chăng hay chớ, có điều cho dù hắn vừa chán vừa ghét mấy cái kỹ năng từ nhỏ đã gắn như hình với bóng này, thế nhưng đến lúc thực sự bắt tay vào làm, sẽ tạo cho người khác cảm giác hắn yêu những thứ này đến mức có chìm xuống đáy sông cũng không di chuyển đứng lên được.

Mã Lượng cảm thấy, dùng "say mê" hay "chìm đắm" đều không thích hợp, cũng chẳng có cách nào để hình dung.

Mãi cho đến gần mười giờ, Tôn Vấn Cừ mới thả bút xuống, ra khỏi phòng làm việc.

"Ăn gì đó đi," Hồ Viện Viện lập tức đứng lên, "Chị đi hấp cho cậu."

"Em muốn ăn mì, chị dâu nấu cho em bát mì là được." Tôn Vấn Cừ nhìn thử điện thoại di động, cái điện thoại di động này là mới đổi, dùng còn chưa quen tay, hất nửa buổi mới mở ra được, trong mấy cuộc bị nhỡ có hai cuộc là của Phương Trì, "Cái lạp xườn em mang cho hai người, bỏ vào một ít."

"Được." Hồ Viện Viện đi vào nhà bếp.

"Không, không lỡ việc chứ?" Mã Lượng hỏi, "Điện thoại kêu nửa, nửa ngày rồi."

"Tao có việc gì mà lỡ được." Tôn Vấn Cừ ném điện thoại, ngồi xuống cạnh Mã Lượng, "Chốc nữa tao lái xe đi về thôi, buồn ngủ chết đi được rồi."

"Tao đưa mày về." Mã Lượng nói.

"Không cần," Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, "Ngày mai tao ra ngoài chơi, xe tao cầm."

"Ừ," Mã Lượng vỗ vai hắn, "Tao bảo mày dùng máy tính vẽ, vẽ tốt hơn bao nhiêu, còn phải dùng tay vẽ."

"Không biết dùng." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, Mã Lượng vừa định nói hắn liền bồi thêm một câu: "Đừng bảo học, tao không muốn học."

Mã Lượng nở nụ cười nửa buổi.

Nếu như không tính giảng bài cho Phương Trì, Tôn Vấn Cừ đã rất nhiều năm rồi không đàng hoàng làm việc gì, trước lúc ăn còn tạm được, chỉ thấy có hơi mệt, ăn xong bát mì Hồ Viện Viện nấu, uể oải trong thân thể hắn như là bị kích thích mà bùng nổ.

Có lẽ là mì lạp xườn ăn quá ngon, nếu như là bạn học Phương Trì làm sẽ ngon hơn... Không, thật ra thì tay nghề của Hồ Viện Viện tốt hơn Phương Trì nhiều.

Tôn Vấn Cừ lại ngáp một cái, đường phía trước cũng trở nên mờ mịt, hắn dụi mắt, mở nhạc trong xe lên, mở tiếng rất to.

Một tiếng động lớn đập đến mức tim cũng nhảy lên tận cổ, làm hắn tức khắc tỉnh táo lại.

"Hey you! Wake up!" Hắn hắng cổ họng, cũng gào lên, ngón tay gõ lên vô lăng.

"Hey you! Wake up! In..."

"Hey you! Rise up!..."

Tôn Vấn Cừ nghe rất sảng khoái, còn ư hừ theo.

Xe quẹo, phía trước là trường học của Phương Trì, hắn chậc một tiếng, nhớ lại vẻ mặt Phương Trì nhìn thấy hắn ngày hôm đó, còn có cậu học sinh chú ý tới mình vượt xa khỏi mức người xa lạ nên có, đứng bên cạnh Phương Trì.

Không phải.

Tôi không phải.

Tôn Vấn Cừ chậc hai tiếng.

Không phải thì không phải.

Trường học đã đến giờ tự học buổi tối, trên đường đều là học sinh đang đeo cặp, Tôn Vấn Cừ liếc nhìn, định nếu thấy Phương Trì thì chở cậu một đoạn.

Có điều chậm rãi lái về phía trước, vẫn không thấy người nào đeo tai nghe to tướng chạy trên đường.

Đoạn đường này có hơi xấu, sửa chữa hai tháng rồi cũng không sửa tử tế được, lái xe mà nhịp điệu xe xóc còn hòa với nhịp trống nhạc.

Tôn Vấn Cừ vừa gào vừa lái xe, lúc nhìn thấy phía trước có một vũng nước lớn chắc bởi vì sửa đường ống nước mà bị lộ ra, đã chẳng còn cơ hội tránh nữa.

"Break you..." Tôn Vấn Cừ cũng lười tránh, vừa hét vừa lái qua.

Cùng lúc vọt qua vũng nước thấy nước văng tung tóe, hắn cũng nhìn thấy ven đường có người.

Đệt.

Phanh xe, giảm tốc độ xe cũng không kịp nữa.

Lúc hắn nhìn qua gương chiếu hậu, lặng lẽ xin lỗi người qua đường xui xẻo trong lòng, người qua đường này đột nhiên hạ tay xuống.

Sau đó, hắn nghe thấy phía sau xe mình vang lên một tiếng động rất lớn, hình như còn kèm theo tiếng vỡ vụn.

Cụ nhà nó.

Tôn Vấn Cừ lao ra vũng nước đọng, dừng xe lại, mở cửa xe nhảy xuống.

Đầu tiên liếc mắt nhìn phía sau xe, vỏ đèn xe bên phải đã bị thứ gì đó đập nứt, hắn có hơi tức giận, quay người trừng người nọ, gào lên: "Này! Cậu........Phương Trì?"

Thế mà lại là bạn học Phương Trì đeo tai nghe to nhưng đang không chạy.

"Ơ," Phương Trì thấy là hắn, có lẽ cũng rất kinh ngạc, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, chỉ là kéo tai nghe trên tai xuống cổ.

"Cậu đập xe tôi à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm, "Hey You! Rise Up! Nông nô vươn mình hát ca!"

"Tôi ghét nhất đồ ngu thấy nước còn không đi chậm lại.. Tôi cũng không biết là anh," Phương Trì cuối cùng cũng coi như lấy lại được tinh thần, xoa mặt, rồi phủi quần áo, "Bắn nước bẩn tung tóe lên cả người tôi còn định đánh tôi à."

"Cậu lấy cái gì đập đấy?" Tôn Vấn Cừ nhìn đèn xe, nhanh chóng chuyển đề tài, "Khỏe nhờ."

"Cái này." Phương Trì đưa tay ra.

Tôn Vấn Cừ liếc một cái, Phương Trì đang cầm trong tay sợi dây, đầu kia có mang một cái vòng, nhìn có vẻ là trang bị leo núi của cậu.

"Cậu cầm theo thứ quái quỷ này đi bộ?" Tôn Vấn Cừ quả thực không hiểu ra sao.

"Phòng thân," Phương Trì thu gọn dây thừng vào trong cặp, đi tới cạnh xe nhìn đèn xe, "Tôi....sửa hộ anh."

"Sửa thế nào?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Sửa trong cửa hàng," Phương Trì do dự, "Hoặc là anh nói cho tôi bao nhiêu tiền, tôi trả anh."

"Thôi," Tôn Vấn Cừ đá bánh xe, "Chẳng bao nhiêu tiền, tôi đến chỗ bạn tôi sửa là được, tôi đây cũng tính là tự làm tự chịu."

"...À, chỗ bạn bè không lấy tiền à?" Phương Trì hỏi.

"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng.

Phương Trì không nói gì, cũng không nhúc nhích, cứ đứng như vậy.

Tôn Vấn Cừ vốn còn định hỏi xem cậu gọi cho mình là có chuyện gì, vừa nghiêng đầu thấy trên mặt cậu đều là không thoải mái với lúng túng, lời định nói tự nhiên lại chẳng nói ra được.

"Vậy tôi......" Phương Trì nói.

"Vậy cậu..." Tôn Vấn Cừ mở miệng cùng lúc với cậu, dừng lại chờ cậu nói cậu lại chẳng lên tiếng, Tôn Vấn Cừ cảm giác mình sắp bị cậu lây lúng túng cho luôn, "Cậu gọi cho tôi à?"

"À, đúng," Phương Trì gật đầu, "Định nói với anh là Phương Ảnh trả lại ba vạn rồi, tôi có thể đưa ba vạn này cho anh trước."

"Không vội," Tôn Vấn Cừ phất tay, "Cậu cũng không chạy thoát được."

"...À." Phương Trì đáp một tiếng, lại không nói gì.

Tôn Vấn Cừ mặt đối mặt trừng cậu một lúc, thực sự không chịu nổi nữa, quay người mở cửa xe ra, "Lên xe đi, tôi đưa cậu về."

Không đợi Phương Trì nói chuyện, hắn đã vòng qua đầu xe tới bên ghế phụ, mở cửa ra: "Không, cậu chở tôi."

Phương Trì nhìn có vẻ rất do dự, đi một bước về hướng ghế lái lại dừng.

"Hợp đồng phục vụ hết giá trị nên cậu giỏi rồi đúng không?" Tôn Vấn Cừ lên xe, "Tôi buồn ngủ lắm rồi, lái xe nữa lại sợ đâm, cậu chở tôi về."

Phương Trì lên xe, ném cặp mình ra ghế sau.

Cậu vừa mới khởi động xe, trong xe liền bùng nổ tiếng nhạc inh tai nhức óc, tay cậu run run, suýt nữa đã tắt máy xe đi.

"Ai ôi," Phương Trì vặn nhỏ âm thanh, "Còn chưa đến ba mươi mà tai đã nghễnh ngãng thế này..."

"..trol of your life..." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, dựa vào ghế dựa, nhắm mắt lại, "life..life...life...Cậu không muốn nghe thì tắt đi."

*bài Tôn Vấn Cừ nghe là Self Bias Resistor – Fear Factory

"Đổi bài khác đi." Phương Trì đưa tay chuyển sang bài sau, lái xe đi.

Nhạc lại vang lên, lần này nhẹ nhàng dễ nghe hơn nhiều, tuy hai câu sau vẫn phun trào như cũ, nhưng vẫn trong phạm vi Phương Trì chịu đựng được.

""Invisible Wounds"," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại nói, "Tôi thích bài này, cậu không thích nghe mấy bài này đúng không?"

"Cũng được," Phương Trì nói, "Cái này tôi nghe rồi, trong Vùng đất quỷ dữ* đúng không."

*Resident Evil

"...dark bodiess..." Tôn Vấn Cừ hát một câu, "no sign..."

Phương Trì không nhịn được, quay đầu liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ phát âm tiếng Anh nghe rất hay, thế nhưng, khúc Mục Dương nữ còn lưu lại bên trong MP3 của cậu, hình ảnh Tôn Vấn Cừ lúc Tôn Vấn Cừ kéo đàn nhị còn có thể nhớ được, cùng với Tôn Vấn Cừ giờ nhắm mắt gào lên theo nhạc, thực sự có hơi khó để liên tưởng tới nhau.

"ory...ta da ta da..." Tôn Vấn Cừ lại hát một câu.

"Sao lại ta da rồi." Phương Trì ngây người.

"Không nhớ lời." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì không nói nữa, Tôn Vấn Cừ cũng im lặng nhắm mắt không nói không hát gì nữa, lái xe tới nhà Tôn Vấn Cừ, Phương Trì phát hiện hắn đã ngủ.

"Đến rồi." Phương Trì đẩy hắn một cái.

Đẩy đến mấy lần, Tôn Vấn Cừ mới mở mắt ra, Phương Trì có thể nhìn thấy máu hồng bên trong mắt hắn: "Anh làm gì thế, buồn ngủ thành ra thế này?"

"Đại chiến trên giường một ngày một đêm." Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, đẩy cửa ra xuống xe.

Phương Trì nhíu mày, xuống xe khóa cửa, đưa chìa khóa cho hắn.

"Ngày mai..." Lúc Tôn Vấn Cừ nhận chìa khóa còn nói một câu, nói xong lại cười, "À, đúng rồi, hết giá trị rồi, vậy thôi, cám ơn nhiều."

"Tiền tôi sẽ nhanh chóng trả." Phương Trì nói.

"Không sao," Tôn Vấn Cừ mở cổng đi vào, "Không nghĩ là cậu trả lại được."

Về đến nhà, Tôn Vấn Cừ cũng không tắm, cứ thế nhào lên giường ngủ luôn.

Như vậy rất tốt, bớt đi thời gian suy nghĩ lung tung.

Có điều, Tôn Vấn Cừ đã rất lâu không chạm vào những thứ này rồi, vừa chạm vào đã dùng việc như vậy để luyện tập, thực sự là có hơi mệt.

Mấy ngày nay, hắn vẽ cho Mã Lượng một bộ ấm, thế nhưng nhà giàu Lưu Dương ban đêm còn đeo kính râm kia lại không hài lòng, dùng một câu trả lời rất mơ hồ mà cao siêu trả lại: "Rất sáng tạo, rất ấn tượng, nhưng mà hình như vẫn còn thiếu thiếu ý tứ gì đó, một chút gì đó thôi."

"Tao đệt luôn," Tôn Vấn Cừ nằm trên giường không muốn dậy, "Đời tao, làm nhiều đồ như thế, trước tới giờ mới có một người không chuyên dám mẹ nó nói với tao câu như thế, thiếu thiếu ý tứ gì đó."

"Không thì sao lại gọi là người, người không chuyên đây," Mã Lượng cười, dựa vào cửa phòng ngủ, ngậm thuốc lá, "Sao, định làm thế nào?"

"Tao vẽ tiếp bộ khác," Tôn Vấn Cừ nhìn trần nhà, "Tao cũng cảm thấy có hơi thiếu ý tứ, chắc chắn không cùng ý tứ với gã, thế nhưng đúng là có thiếu gì đó..."

"Vấn Cừ," Mã Lượng rít một hơi thuốc lá, "Tao thích, thích mày, mày như thế này."

"Không mặc áo nằm trên giường?" Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Biết ngay mày với Hồ Viện Viện chỉ là hôn nhân danh nghĩa."

"Cút đi," Mã Lượng cười vui vẻ, "Tao hỏi mày, nếu như bộ tiếp theo, gã kia còn bảo còn, còn thiếu, thiếu thiếu ý...tứ, thì làm sao bây giờ."

"Thì không làm chứ sao," Tôn Vấn Cừ nói, "Mày bảo gã đi tìm cái thiếu thiếu ý tứ đấy đi, mặt mày bao lớn, chê tao thì thôi, chê đồ gốm của tao, cút mẹ gã đi."

Mã Lượng không lên tiếng, lại ngậm điếu thuốc nhìn hắn cười.

"Ôi, mày đúng là đáng ghét," Tôn Vấn Cừ ngồi dậy, suy nghĩ, "Đến lúc đó căn bản không cần để ý đến lời gã, chỉ cần tao hài lòng bộ đấy, tao cứ làm luôn là được..."

Mã Lượng ngẩng đầu lên, thuốc lá suýt nữa rơi.

"À, không phải, mày làm... Hoặc là mày cho người làm luôn là được, " Tôn Vấn Cừ xuống giường, vừa mặc áo, vừa nói, "Tao cảm thấy gã sẽ không xem bản vẽ đâu, làm ra rồi sẽ không thiếu thiếu ý tứ kia nữa."

"Ừ." Mã Lượng đáp.

"Đi thôi, phấn chấn lên." Tôn Vấn Cừ đi rửa mặt, cầm bình sữa chua vừa uống vừa ra khỏi cửa.

Hôm nay là tụ họp sinh nhật Trương Lâm, phải đến.

Mã Lượng lái xe, lúc xe dừng lại bên ngoài quán bar Lý Bác Văn lại không xuống xe, nhìn hắn.

"Định nói gì à?" Tôn Vấn Cừ cũng nhìn Mã Lượng.

"Cảm giác mày tối nay sẽ....sẽ gây sự." Mã Lượng nói.

"Thế à?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.

"Tao quá, quá hiểu mày," Mã Lượng chỉ hắn, "Mày vì, vì Lý Bác Văn mà đến."

"Mày định thế nào," Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng, "Không cho tao vào à?"

"Cho," Mã Lượng nói, "Thế nhưng hôm, hôm nay là sinh, sinh nhật Trương Lâm, đừng phá nó."

"Yên tâm, tao cũng phải ăn uống chơi bời đã trước," Tôn Vấn Cừ cười, "Rồi sao?"

"Hết rồi," Mã Lượng mở cửa xe, "Tao còn phải giúp, giúp mày, không thì biết đâu mày lại để cho nó, nó trị."

"Bảo sao tao yêu mày thế này." Tôn Vấn Cừ vỗ vai Mã Lượng, xuống xe.

Thật ra thì, sinh nhật Trương Lâm cũng không có gì đặc biệt, chỉ là lý do để đám người này tụ họp, vừa mới ngồi xuống, Trương Lâm đã nói trước: "Không được chúc sinh nhật vui vẻ, không được chúc, không được chúc..."

"Sinh nhật vui vẻ." Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế nói.

"Tôn Vấn Cừ, mày sớm muộn gì cũng bị tao đánh cho một trận." Trương Lâm chỉ vào hắn, "Mày không chán à."

"Người đã ba mươi rồi còn đẹp thế này, phải tự hào chứ."

"Má ơi," Trương Lâm nhanh chóng bưng miệng, cười nói, "Thằng khốn này không thích phụ nữ đúng là may thật"

Một đám người ầm ĩ trong phòng khách một trận, ngồi xuống bắt đầu uống rượu hát hò đùa nghịch lung tung.

La Bằng mang theo rượu, Tôn Vấn Cừ uống thử, cảm thấy không tệ, mọi người có người nói chuyện có người hát hò, ầm ầm, hắn vẫn luôn không chạm phải mắt Lý Bác Văn.

Lý Bác Văn vẫn luôn nhìn về phía hắn, lúc hắn nói chuyện với người khác còn đáp lời mấy lần, Tôn Vấn Cừ đều mặc kệ gã, sợ bản thân không kiềm chế được cuối cùng lại đánh cho Lý Bác Văn một trận.

Thế nhưng Lý Bác Văn lại cực kỳ cố chấp, cuối cùng cũng cầm chén rượu tới, ngồi xuống bên cạnh Tôn Vấn Cừ: "Vấn Cừ, chú với ba chú...không sao chứ."

Tôn Vấn Cừ bỗng thấy phiền muộn, hắn không hề muốn ở trước mặt...nhiều bạn bè nói chuyện này, đã vậy Lý Bác Văn nói còn không nhỏ, mấy người bên cạnh đang trò chuyện đều nghiêng đầu qua: "Vấn Cừ, mày lại mâu thuẫn với ông cụ à?"

Tôn Vấn Cừ không lên tiếng, uống một hớp rượu.

"Không làm ầm lên," Lý Bác Văn nói, "Không phải là ông cụ muốn bảo Vấn Cừ về nhà hỗ trợ à, mà nó không chịu."

"Vấn Cừ, không thì mày cũng đừng có vặn với ba mày nữa..." Có người khuyên một câu.

"Không đơn giản như thế," Tôn Vấn Cừ đè nén lửa giận trong lòng, quan hệ giữa hắn và ba, đừng nói một người ngoài, chính hắn cũng không vuốt xuôi được, bình thường hắn không muốn nói nhiều, mọi người cũng không hỏi đến.

Bây giờ bị Lý Bác Văn tổng kết như thế, ý nghĩa đều thay đổi cả.

"Nói chung, giờ ông cụ chặt đứt đường ăn của Tôn Vấn Cừ, cũng không cho chúng ta cho Tôn Vấn Cừ mượn tiền, muốn ép nó." Lý Bác Văn thở dài.

"Tôi hỏi mượn ai?" Tôn Vấn Cừ vốn không định trở mặt ngay bây giờ với Lý Bác Văn, mà thật sự hơi không nén được giận.

"Kinh tế vừa bị khóa, chú không có tiền nhất định phải đi mượn, ba chú tính rồi." Lý Bác Văn cau mày.

"Nếu lén mượn chắc cũng không phát hiện được chứ." Có người nói một câu.

"Ai biết được, tốt nhất là giờ đừng có mượn, ngộ nhỡ ông cụ biết được lại càng giận hơn." Lý Bác Văn nói.

"Đệch," Mã Lượng vẫn luôn không nói gì, nghe thấy câu này, liền lấy ví tiền ra, rút một tấm thẻ ra để lên tay Tôn Vấn Cừ, "Mật khẩu là sinh, sinh nhật mày."

Sau đó lại nhìn Lý Bác Văn: "Tao mẹ nó rõ ràng, rõ ràng cho nó, để tao xem ông cụ, ông cụ biết được thế nào."

"Lượng Tử, mày cần gì phải thế." Lý Bác Văn nói.

"Nếu ông cụ, biết được, vậy chính là mày nói." Mã Lượng chỉ vào gã, "Chỉ có, mẹ nó mày là có khả năng phá chuyện nhất."

"Ơ ơ ơ." La Bằng chạy nhanh tới hòa giải, "Làm sao đây."

"Bác Văn, anh đi ra," Tôn Vấn Cừ cảm giác không thể ở đây nổi nữa, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

"Không phải chứ, Vấn Cừ, chú và Lượng Tử có ý kiến gì với anh, thì cứ nói trước mặt mọi người," Lý Bác Văn cũng đứng lên, "Hai chúng ta cùng nhau lớn lên, anh đối xử với chú thế nào, mọi người đều nhìn thấy."

"Đúng đúng đúng," Lại có người kéo Tôn Vấn Cừ lại, "Làm gì thế này, quan hệ của mày với Bác Văn thế nào, bọn tao đều biết, Bác Văn có bao giờ hai lời với mày đâu, Lượng Tử mày cũng đúng là, nói gì không đâu."

"Nói thật." Mã Lượng ngồi không nhúc nhích.

"Vấn Cừ," Lý Bác Văn mặt mày bực bội nói, "Giữa chúng ta không phải có hiểu lầm gì chứ, chú nói với anh cho rõ ràng, anh có làm gì không đúng thì chú..."

Lý Bác Văn còn chưa nói xong, Tôn Vấn Cừ đã đấm một cú lên mũi gã.

Người trong phòng khách đều ngây người, Lý Bác Văn bịt mũi quơ, lúc lấy tay ra, máu từ lỗ mũi đã chảy ra.

"Trời ạ Vấn Cừ, mày làm gì thế này!" Trương Lâm nói to.

Tôn Vấn Cừ không nói gì, đấm cho Lý Bác Văn một cú nữa, Lý Bác Văn lảo đảo ngã xuống phía sau ghế sofa, mặt mày kinh ngạc nhìn hắn, cố hết sức nói: "Vấn Cừ, chú làm gì đây!"

"Tự anh hiểu rõ!" Tôn Vấn Cừ chỉ vào người gã, đang định nhào tới, lại bị mấy người kéo lại.

Cả đám người sau khi lấy lại tinh thần rồi đều tới ngăn Tôn Vấn Cừ lại, tính tình Tôn Vấn Cừ không tốt, hất bàn mắng người nhăn mặt đều từng làm, nhưng vẫn chưa từng ra tay đánh ai bao giờ.

Lần này, không chỉ có động tay, mà còn đánh bạn thân Lý Bác Văn tuyệt không hai lời với hắn trong lòng mọi người.

"Chuyện này là thế nào, Vấn Cừ, sao mày lại kích động thế!" Cả đám người vừa kéo hắn ra vừa khuyên, bên kia, mấy người con gái đang nhanh chóng lấy giấy ra lau máu cho Lý Bác Văn.

"Buông tao ra!" Tôn Vấn Cừ nói to.

Tất cả đều không buông tay.

Mã Lượng vẫn luôn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích liền đứng lên, một tay cầm chai bia lên, đập choang cái xuống bàn uống nước, sau đó cầm cổ chai bia đã vỡ đi tới: "Buông nó ra."

Bộ dạng này làm cho mọi người đều choáng váng, theo bản năng mà thả lỏng, buông cánh tay Tôn Vấn Cừ ra.

Lý Bác Văn đẩy Trương Lâm đang lau máu cho gã ra, đột ngột nghiêng người sang bên cạnh, muốn tránh một chân Tôn Vấn Cừ đạp lên bụng gã.

Tôn Vấn Cừ đạp hụt, nhưng rất nhanh đã tóm lấy cánh tay kéo gã lên, đấm một đấm lên bụng gã: "Anh đừng có giả vờ vô tội ở đây với tôi! Anh diễn kịch không thấy mệt à? Tôi xem mà mẹ nó còn thấy mệt rồi!"

Liên tiếp mấy đấm, Lý Bác Văn rút cuộc cũng không trốn tránh tiếp được, chủ yếu là vì Mã Lượng vẫn cứ đứng nơi đó, tức khắc cũng không có ai tới can ngăn được.

Gã vùng vẫy nhảy dựng lên đẩy Tôn Vấn Cừ ra, sau đó cũng đạp một cái: "Tôi mắt mù rồi! Bạn tốt nhất của tôi đối xử với tôi thế này!"

Tôn Vấn Cừ đánh nhau cũng không phải là lợi hại, mà dù sao cũng ngày ngày tới phòng tập thể hình giết thời gian, trước lúc vào núi cũng là ngày ngày tới phòng tập thể hình ngắm đàn ông cởi trần, loại người chẳng bao giờ rèn luyện như Lý Bác Văn, không phải đối thủ của hắn.

Còn chưa được mấy phút, Lý Bác Văn đã bị hắn tóm cổ áo ấn trên mặt đất.

"Tôi không phải bạn tốt nhất của anh," Tôn Vấn Cừ lại một đấm lên mặt gã, "Bạn tốt nhất của anh chính là anh!"

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, mấy người bảo vệ và nhân viên phục vụ lao vào, kéo Tôn Vấn Cừ qua một bên, nhưng bởi vì đều biết Tôn Vấn Cừ là "bạn tốt nhất" của ông chủ bọn họ, cho nên lúc nhìn thấy Lý Bác Văn máu me đầy mặt, cũng không ai dám cứ thế động tay với Tôn Vấn Cừ, chỉ nhanh chóng nâng gã dậy: "Anh Lý, chuyện này..."

"Hòa nhau chưa? Chú nguôi giận chưa?" Lý Bác Văn lau máu trên mặt, nhìn Tôn Vấn Cừ.

"Hòa không được, cũng không nguôi được giận,"Tôn Vấn Cừ nhìn theo gã, "Anh đã làm gì, đã nói gì, trong lòng anh tự rõ, người khác có thể nói giữa chúng ta có hiểu lầm, chỉ có anh, với tôi, biết rõ ràng giữa hai ta chẳng có hiểu lầm gì cả."

"Vấn Cừ, Vấn Cừ," La Bằng đi tới ôm vai Tôn Vấn Cừ, "Mày ra tay nặng quá, chuyện này sao lại đến mức này."

"Tao sống đến giờ, ghét nhất nghe người khác giải thích, cũng ghét nhất phải giải thích cho người khác," Tôn Vấn Cừ nhìn người trong phòng, "Cũng không quan tâm người khác nghĩ tao thế nào nhìn tao thế nào, cho nên tùy ý mọi người."

Trong phòng khách rất yên tĩnh, ngay cả tiếng nhạc cũng không biết đã biến mất từ lúc nào, Tôn Vấn Cừ chỉ vào Lý Bác Văn: "Tôi chỉ muốn cho anh biết, tôi chơi cùng anh, tôi cười với anh, là tôi nể mặt chú Lý, tôi nhịn đủ rồi."

Mã Lượng ném cái chai vỡ một nửa trong tay xuống đất, cùng Tôn Vấn Cừ đi ra khỏi phòng riêng.

"Tay mày không sao đấy chứ?" Tôn Vấn Cừ ngồi trong xe hỏi.

"Không," Mã Lượng liếc mắt nhìn hắn, "Mày coi như là ném, ném hết đám bạn này?"

"Ném thì ném, cái kiểu ném được này cũng không tính là bạn bè." Tôn Vấn Cừ cúi đầu.

"Trả thẻ cho tao." Mã Lượng nói.

"Mẹ kiếp," Tôn Vấn Cừ cười vui vẻ, ném trả thẻ cho Mã Lượng, "Mật khẩu là sinh nhật tao thật à?"

"Mày nghĩ, nghĩ hay nhỉ," Mã Lượng chậc một tiếng, "Là sinh nhật, nhật vợ tao."

"Diễn, diễn quá sâu," Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được, lại ấn lên thái dương, "Mày uống nhiều rượu không?"

"Nhiều, nhiều lắm," Mã Lượng đưa chìa khóa xe cho hắn, "Mày lái?"

"Tao uống cũng không ít, rượu vào gan to," Tôn Vấn Cừ dựa vào phía sau, "Gọi con trai tao qua lái xe đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play