Hơn nửa đêm, đang ngủ say, Tôn Vấn Cừ mặt mày hoảng sợ lao xuống, giơ tay bảo ngón tay bị chuột cắn, nếu không phải có Tiểu Tử ngoài sân ẳng mấy tiếng, Phương Trì còn thật sự nghĩ mình vẫn đang trong mơ.

"Chuyện gì thế?" Cậu bật đèn, thấy trên đầu ngón trỏ tay Tôn Vấn Cừ có một giọt máu đỏ, lập tức sửng sốt, nắm lấy tay Tôn Vấn Cừ, "Chuột cắn?"

"Ui!" Tôn Vấn Cừ nén giọng, "Đúng! Chuột nhà cậu!"

Phương Trì không nói gì, cầm lấy tay hắn, kéo hắn ra sân, nắm lấy ngón tay hắn bắt đầu tàn nhẫn bóp.

Tôn Vấn Cừ cảm thấy ngón tay đau đớn, máu bắt đầu ào ào trào ra từ vết thương trên ngón tay, hắn xuýt xoa, nhíu mày: "Mẹ nó, chuột cắn tôi cũng không đau như này!"

Phương Trì không để ý đến hắn, lại bóp thêm mấy lần, sau đó kéo hắn tới trước vòi nước, vặn vòi nước chảy rồi tiếp tục bóp, cuối cùng lại lấy nước xà phòng tiếp tục rửa vết thương.

"Không đúng," Tôn Vấn Cừ nhăn nhó mặt mày, "Phải thế cơ à?"

"Không biết, trước đây xem thì thấy bảo ít nhất phải rửa sạch 15 phút," Phương Trì liếc nhìn hắn, "Sáng mai về rồi, đầu tiên phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh."

"Tiêm vắc xin phòng bệnh gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Hỏi bác sĩ xem, anh hỏi thử bác sĩ xem có vắc xin phòng bệnh chuột dại không." Phương Trì nói.

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, có điều đau đớn trên đầu ngón tay đã làm hắn nhanh chóng thu nụ cười lại: "Được không vậy, cảm giác mất máu nhiều quá rồi."

Rửa sạch, dùng cồn sát trùng, giằng co nửa tiếng, Phương Trì mới trả ngón tay lại cho Tôn Vấn Cừ.

"Ai," Tôn Vấn Cừ nâng ngón tay đã tê dại đổ người xuống ghế sofa, "Cậu còn biết dày vò người ta hơn cả con chuột."

"Ngủ đi." Phương Trì nhìn điện thoại di động, "Còn một tiếng nữa phải dậy rồi, kịp chuyến xe sớm nhất."

"À." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, kéo chăn nhỏ trên ghế sofa đắp lên người, trở mình, mặt hướng vào trong, nhắm hai mắt lại.

Phương Trì đứng bên cạnh ghế sofa sững sờ một lúc mới hỏi: "Anh ngủ ở đây à?"

"Không phải à," Tôn Vấn Cừ trùm chăn nói, "Tôi lại lên trên cho chuột ăn chắc?"

"Vậy tôi lên trên ngủ." Phương Trì định lấy chăn đệm của mình, mà chăn gối đã bị Tôn Vấn Cừ giành mất, cậu không thể làm gì khác hơn là xoay người đi lên tầng.

"Này, cậu nói xem," Tôn Vấn Cừ chỉ lên đầu, "Chuột có khi nào lại chạy xuống dưới cắn tôi không?"

"Anh ăn ngon đến thế cơ à?" Phương Trì dở khóc dở cười nhìn hắn.

"Ai biết được," Tôn Vấn Cừ nhìn tay của mình, "Tôi thấy thịt tôi non mềm lắm."

Phương Trì trầm mặc mấy giây, rồi huýt sáo nhẹ, không đợi Tôn Vấn Cừ phản ứng lại, Tiểu Tử đã đẩy cửa phòng khách vọt vào, vẫy vẫy cái đuôi, bộ dạng cực kỳ hào hứng.

"Làm gì đấy?" Tôn Vấn Cừ sợ đến mức suýt nữa ngồi dựng đậy.

"Tiểu Tử, nằm xuống nào." Phương Trì chỉ mặt đất, Tiểu Tử lập tức nằm nhoài trước ghế sofa, Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ, "Ngủ đi, ngủ ngon."

Phương Trì lên tầng, trở lại căn phòng của mình.

Căn phòng này cậu ở từ nhỏ tới lớn, mỗi lần bước vào phòng, sẽ cảm thấy chân thật, mọi thứ đều là thứ cậu thân thuộc, cậu đổ người xuống giường một cái, mỗi một vật dụng, mỗi một vết xước, thậm chí là cả mùi hương cũng....thơm?

Cậu đẩy tay lên, kéo chăn ngửi thử, liền hắt xì hơi một cái.

Đây là mùi trên người Tôn Vấn Cừ, tới gần sẽ ngửi thấy được, không phải nước hoa, mà là mùi... sữa dừa.

Phương Trì thở dài, một lão đàn ông sắp ba mươi đến nơi rồi, ngày nào cũng dùng sữa tắm sữa dừa tắm gội.

Cậu xuống giường, ngồi trước bàn học, lấy một bài thi hóa học từ trong balo vứt cạnh tường ra.

Cậu đã buồn ngủ lắm rồi, mà chỉ còn một tiếng nữa đã phải dậy, dùng công lực của cậu, chốc nữa cậu căn bản không thể nào dậy nổi, giãy dụa giữa thức hay là dậy trong đau khổ, chi bằng không ngủ.

Cậu đặt bài thi lên trên bàn, mắt chạm phải bức tranh Tôn Vấn Cừ vẽ trên bàn, Tiểu Tử và ông bà nội, đều là người đầu to thân nhỏ tròn tròn đáng yêu, cậu đưa tay sờ, nhớ lại ngón tay thon dài của Tôn Vấn Cừ đặt trên dây đàn lúc kéo đàn nhị.

"Tôi cảm thấy da thịt tôi non mềm lắm."

Phương Trì cau mày chậc một tiếng, cúi đầu bắt đầu làm bài tập.

Hóa học là cái môn cực kỳ đáng ghét, Phương Trì lần nào mở đề thi hóa học ra cũng đều có kích động hay là đi ngủ đi.

Cắn răng nhảy cóc bài, làm nửa buổi rồi cảm giác cũng chẳng làm được là bao.

Cậu thở dài, nhoài người ra bàn, nhìn tranh trên bàn ngẩn người, miệng ngậm bút, đầu kia gõ gõ lên bài thi.

Trên ban công ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng kéo ghế, Phương Trì nhả bút ra đứng dậy, đi tới cạnh cửa, nhìn từ trong khe cửa ra bên ngoài.

Tôn Vấn Cừ mới vừa quấn chặt chăn ngồi trên ghế, Tiểu Tử nằm nhoài bên chân hắn.

Phương Trì có hơi không hiểu ra sao, mở cửa: "Sao anh không ngủ?"

"Người đẹp chó nhà cậu," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu, lại chỉ Tiểu Tử nằm trên đất, "Ngủ còn nghiến răng kèn kẹt, ngáy ngủ chép miệng đủ cả, ngủ thế quái nào được."

"Có à?" Phương Trì suy nghĩ thử, "Anh ngủ không sâu đúng không?"

"Có lẽ thế," Tôn Vấn Cừ nói, "Cũng không nhất định, chín nông một sâu, chủ yếu xem tâm trạng..." (=]]]])

Phương Trì đóng sầm cửa lại, ngồi về trước bàn học, nghe Tôn Vấn Cừ ngồi ngoài ban công vẫn còn đang cười rất lâu.

Sững sờ nhìn bài tập trên đề thi cả buổi, cậu thở dài rồi đứng lên mở cửa: "Anh không ngủ thì vào nhà ngồi, bị cảm thì làm sao bây giờ."

"Cảm ơn." Tôn Vấn Cừ quấn chăn đứng lên, chen qua người cậu vào trong phòng, Tiểu Tử cũng vội vội vàng vàng mà chen theo, chui vào nằm sấp dưới bàn học.

Phương Trì trầm mặc đóng cửa lại, cậu đã chẳng biết còn nói được gì nữa.

"Làm bài à?" Tôn Vấn Cừ thấy bài thi của cậu, lại gần nhìn.

"Ừ." Phương Trì đáp một tiếng.

"Dung dịch ấy ấy ấy ấy đã axit hóa bởi axit sunfuric với nồng độ đã biết, chuẩn độ dung dịch ấy ấy ấy ấy, hoàn thành phương trình ion dưới đây," Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng đọc đề, "Hoàn thành phương trình ion dưới đây... Cái này mà cậu cũng không biết làm..."

"....Ấy ấy ấy ấy là cái quái gì." Phương Trì bất lực hỏi.

"Công thức phân tử đó, lười đọc," Tôn Vấn Cừ nói, "ấy ấy thêm ấy ấy ấy thêm gì gì đấy..."

"Anh muốn làm thì làm đi," Phương Trì ngắt lời hắn, "Đừng đọc nữa."

Tôn Vấn Cừ không nói nữa, cầm bút cậu qua, cúi đầu xuống bàn.

Phương Trì ngồi cạnh giường, nhìn bóng lưng hắn sững sờ.

Một lúc sau, Tôn Vấn Cừ ném bút một cái, đứng lên: "Này, sao tôi lại phải làm bài tập hộ cậu?"

"Tôi biết sao được," Phương Trì đi qua đẩy hắn ra rồi ngồi xuống, phát hiện Tôn Vấn Cừ đã viết được vài bài rồi, cũng chẳng biết là làm đúng hay làm sai, "Anh...còn nhớ mấy thứ này cơ à?"

"Mang máng," Tôn Vấn Cừ đổ nhào xuống giường, "Cậu làm tiếp đi."

"Anh học khối tự nhiên à?" Phương Trì quay đầu lại hỏi.

"Nhìn tôi giống học khối xã hội à?" Tôn Vấn Cừ cười.

"Tôi nghĩ anh học khối mỹ thuật." Phương Trì nói.

"Cậu đúng là ngây thơ." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Thế anh học đại học ngành gì?" Phương Trì có hơi ngạc nhiên rồi hỏi một câu.

Đầu Tôn Vấn Cừ đang gối lên cánh tay, nghiêng sang nhìn cậu: "Tôi không đi học đại học."

"Ơ?" Phương Trì ngẩn người, qua một lúc mới quay trở lại nhìn bàn, "À."

Sau đó hai người đều không nói nữa, Phương Trì vùi đầu làm bài, Tôn Vấn Cừ rất yên tĩnh nằm trên giường, nghe hơi thở chậm lại, có lẽ là đang ngủ.

Tiểu Tử dưới bàn học gối lên chân Phương Trì cũng ngủ rất yên tĩnh, không nghe thấy nghiến răng ngáy ngủ hay chép miệng gì.

Làm bài đúng là mệt chết đi được, Phương Trì vừa buồn ngủ vừa mệt, làm còn thấy rõ phiền, chưa làm xong được một đề nước mắt đã nhòe nhoẹt đầy mặt, nhìn lại giờ, đã sắp năm giờ, chuẩn bị thu dọn rồi ra ngoài, chuyến xe sớm nhất là sáu giờ.

Vốn là cậu không có ý định kịp buổi học hôm nay, quá sớm, nhưng kiểu gì cũng không ngờ tới Tôn Vấn Cừ ngủ một giấc thôi còn bị chuột cắn, cậu đành phải để Tôn Vấn Cừ về thành phố sớm một chút, tiêm vắc xin phòng bệnh.

Tôn Vấn Cừ dựa vào đầu giường ngủ cũng rất say, Phương Trì do dự một lúc mới đi qua đẩy hắn một cái: "Này, dậy đi."

"...Hả?" Tôn Vấn Cừ quả thực là ngủ không sâu, đẩy nhẹ một cái đã hừ một tiếng.

"Đến giờ rồi, dậy chuẩn bị một chút rồi đi ra xe." Phương Trì nói.

"Không," Tôn Vấn Cừ mở mắt ra, nhìn cậu một lúc, "Tôi buồn ngủ."

"Vậy anh cứ ở đây chờ bệnh chuột dại phát tác đi." Phương Trì nói xong cũng xuống tầng.

Rửa mặt xong, cậu nhìn thấy Tôn Vấn Cừ cũng đã thay xong quần áo xách balo đi xuống, mặt mày rất miễn cưỡng.

"Về thành phố rồi hẵng ăn sáng." Phương Trì nói.

"Nấu ít cacao nóng được không?" Tôn Vấn Cừ hỏi, "Dậy sớm dạ dày thấy trống rỗng quá."

"Không có cacao, ăn hết rồi," Phương Trì suy nghĩ, "Còn có một hộp sữa bò, uống không?"

"Cũng được," Tôn Vấn Cừ gật đầu đi rửa mặt.

Hai người chuẩn bị xong, ra sân sau chào tạm biệt ông bà nội đã dậy từ lâu.

Bà nội xoa mạnh mặt Phương Trì mấy cái: "Aiii, bảo bối của bà, cháu trai của bà, lại phải đi rồi, chú ý sức khỏe, đừng để ông bà lo lắng."

"Vâng." Phương Trì gật đầu.

"Đặc sản núi rằng con bảo muốn mang về cho Tôn Thủy Cừ," ông nội cười,xách tới một cái bì, "Đều sắp xếp gọn gàng cho con rồi."

"Nhiều vậy!" Tôn Vấn Cừ rất giật mình.

"Đều là thứ phơi khô rồi, không hỏng," Bà nội nói, "Cứ ăn từ từ, ăn xong rồi lại nói với thằng ranh con, bảo nó mang thêm cho con."

"Cháu cảm ơn ông bà." Tôn Vấn Cừ xách cái bì nặng trình trịch qua.

Hai ông bà cụ vẫn tiễn bọn họ đến tận cổng thôn mới bị Phương Trì bảo đi về, đưa tiễn lưu luyến không rời làm Tôn Vấn Cừ có xúc động khó giải thích được, có điều, Tiểu Tử vẫn theo sau bọn họ.

"Còn phải đi thêm một đoạn," Phương Trì cầm túi trong tay hắn qua, "Sớm thế này trong thôn không có xe ra ngoài, phải đi bộ."

"Đi một lúc không sao, không khí rất tốt." Tôn Vấn Cừ ngửa mặt lên hít một hơi, lại quay đầu nhìn Tiểu Tử, "Không bảo nó về à?"

"Giờ bảo nó về chắc chắn nó không về đâu," Phương Trì nói, lấy sữa bò từ đâu đó ra cho hắn, rồi bóc gói bánh quy ra, đưa cho Tiểu Tử hai cái, "Chúng ta lên xe rồi, tự nó biết quay về."

"Cậu đi hai ngày như thế, Hoàng tổng ở nhà một mình ăn gì?" Tôn Vấn Cừ nhấp một ngụm sữa bò, sữa bò nóng, hộp còn hơi ướt, có lẽ Phương Trì đã đun qua hộp sữa bò trong nước nóng, làm hắn cảm động không thôi, Phương Trì có nhiều khi tỉ mỉ đến mức làm người khác phải bất ngờ.

"Thức ăn cho mèo, tôi có máy tự động cho ăn." Phương Trì nói.

"Nó biết dùng à?" Tôn Vấn Cừ cười.

"...Không biết dùng." Phương Trì thở dài, "Bình thường toàn là đập cho một cái, giật từ trên xuống ăn, nhưng mà thức ăn cho mèo lấy từ chỗ anh, nó thật sự thích ăn lắm."

"Không thì đến cuối tháng phát lương cho cậu, đổi thành thức ăn cho mèo." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Không, không được cho con mèo õng ẹo đấy quen thói," Phương Trì tặc lưỡi, ngẫm lại liền quay đầu, "Anh phát lương thật à?"

"Ừ, phát thật chứ." Tôn Vấn Cừ gật đầu.

"Không cần phát." Phương Trì có hơi lúng túng, "Mượn nhiều tiền như thế, làm ít việc nhà... cũng không sao."

"Nếu không phát lương thật thì chính là giấy bán thân đấy," Tôn Vấn Cừ nhếch khóe miệng nhìn cậu, "Giấy bán thân giấy bán thân giấy ban thân đấy...."

"Anh không chịu yên đúng không?" Phương Trì nhìn hắn.

"Rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Không cần lương." Phương Trì nói xong cũng cúi đầu bước nhanh về phía trước.

Tiểu Tử nhìn hai người bọn họ lên xe khách, quay đầu lại thuận theo con đường đất chạy về nhà.

Trên xe chuyến sớm, người cũng không nhiều, hai người bọn họ chiếm được chỗ ngồi cho hai người, Tôn Vấn Cừ kéo cổ áo, dựa vào cửa sổ liền nhắm mắt lại ngủ gà gật.

Có điều, người nằm trên giường còn không ngủ được, ngồi trên xe khách vừa ồn ào vừa xóc, lại càng không ngủ được, cũng chỉ có thể làm tư thế nhắm mắt, tự an ủi mình mà thôi.

Mà Phương Trì lại khác, thằng nhóc này từ sau khi ngồi xuống ngả người ra sau, đầu cúi xuống liền bắt đầu ngủ, còn chưa tới mười phút, người đã lệch đi dựa vào người Tôn Vấn Cừ.

"Ai," Tôn Vấn Cừ không nhúc nhích, hai mắt hé mở nhìn cậu, "Cậu cũng biết chọn giường đấy."

Phương Trì có lẽ là buồn ngủ thật, dựa vào người hắn ngủ rất say sưa, Tôn Vấn Cừ nhìn cậu chằm chằm một lúc, đưa tay nhẹ nhàng nhéo một cái trên mặt cậu, cậu cũng chẳng động đậy.

Tôn Vấn Cừ ngáp một cái, cũng không chọc cậu nữa, nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt.

Chợp mắt thật ra rõ là mệt, bên trái còn có Phương Trì dựa vào, bên phải dựa lên cửa sổ xe, bởi vì mình khăng khăng phải ở lại một đêm, kết quả còn bị chuột cắn, làm Phương Trì không nghỉ ngơi được tử tế, việc này làm hắn rất ngại, cho nên vẫn luôn không đẩy Phương Trì ra, cứ chịu đựng như vậy.

Chịu đựng vẫn còn tạm được, chỉ là có lúc xe xóc một cái, đầu Phương Trì cũng xóc theo, tóc sẽ đảo từ trên mặt qua cổ hắn, so sánh ra thì, chuyện này còn dằn vặt người ta hơn so với bị Phương Trì dựa vào.

Xe mãi mới vào nội thành, cũng không biết là thứ gì chọc phải Phương Trì, cậu đột nhiên giật mình tỉnh dậy, sau đó liền phắt cái ngồi ngay ngắn, mê hoặc mà nhìn chỗ dựa lưng ghế phía trước, qua cả buổi mới quay đầu qua nói một câu: "Xin lỗi."

Tôn Vấn Cừ xoa bờ vai sắp cứng đờ: "Trong đầu cậu có máy hẹn giờ à, đến là tỉnh?"

"Không, đột nhiên tỉnh lại." Phương Trì gãi đầu, lại lặng lẽ liếc nhìn bả vai Tôn Vấn Cừ.

"Không chảy nước miếng." Tôn Vấn Cừ thấy được ánh mắt của cậu, "Không thì tôi đã sớm tát văng cậu ra rồi."

Xe đến trạm cuối, hai người xuống xe, chuẩn bị gọi xe đi.

"Anh đi tiêm đi đã," Phương Trì lấy điện thoại ra tra địa chỉ, "Chỗ tiêm phòng gần nhất ở gần trường học tôi, đến đấy tiêm đi."

"Tôi phải về nhà cất đồ, thay quần áo, ăn gì đã," Tôn Vấn Cừ nhíu mày, "Giờ này người ta còn chưa mở đâu."

"Anh đừng có không đi đấy." Phương Trì nhìn hắn nghi ngờ.

"Đi, đi, chắc chắn đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi cũng không muốn bị bệnh chuột dại."

"Vậy anh gọi xe về trước đi," Phương Trì nhìn thấy ven đường có một con xe taxi, "Anh ngồi xe kia đi."

"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, "Trong mắt cậu, tôi gì cũng không biết làm phải không, xe cũng không biết gọi?"

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn: "Ừ, đúng."

"Cút đi," Tôn Vấn Cừ đi về hướng cái xe kia, "Thôi, cậu mau chóng đến trường học đi, buổi chiều đừng có quên đến nấu cơm, tủ trong phòng tôi còn phải dọn..."

Còn chưa nói xong, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Phương Trì đã gần như là chạy chậm đi, hắn cười vui vẻ.

Lúc xe lái gần đến cổng khu nhà, điện thoại Tôn Vấn Cừ vang lên, hắn lấy ra nhìn, trên màn hình vậy mà lại hiện tên Tôn Gia Nguyệt.

Giờ còn chưa đến chín giờ, Tôn Gia Nguyệt có lẽ đã gần mười năm không dậy vào giờ này rồi.

"Chuyện gì?" Tôn Vấn Cừ nghe điện thoại.

"Aiii, em không ở nhà à?" Tôn Gia Nguyệt hỏi.

"...Ừ," Tôn Vấn Cừ ngẩn người, "Sao chị biết."

"Còn không ở nhà thật à," Tôn Gia Nguyệt nở nụ cười cực kỳ vui mừng, "Ai, chị nói cho em biết, em sắp làm Tôn Dao tức chết rồi, đến chặn em còn chẳng gặp được người."

"Chị cả tìm em?" Tôn Vấn Cừ rất giật mình.

"Giờ chắc vẫn còn đang ở đấy," Tôn Gia Nguyệt còn đang cười, "Có muốn gặp bà ấy hay không tự em quyết định, đừng có nói với bà ấy là chị nói với em bà ấy đến tìm em."

"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng rồi ngắt điện thoại.

Tâm trạng vốn đang rất tốt, chỉ vì cú điện thoại này, đột nhiên toàn bộ đều tan tành.

Tôn Vấn Cừ nhìn người đang đi làm đi học ngoài cửa xe, nhíu mày cố gắng đè nén khó chịu trong lòng.

Tôn Dao là trợ thủ đắc lực kiêm tâm phúc của cha, cho dù là giữa ba và mẹ, hay là giữa ba và hắn, Tôn Dao mãi mãi vẫn sẽ đứng ở phía ba.

Chị cả lớn hơn hắn tám tuổi này, đối với Tôn Vấn Cừ mà nói, giống như tác phẩm phục chế của cha vậy, tuy nhìn qua thì rất dịu dàng, thế nhưng trong xương tủy lại cứng rắn giống ông, lý tính giống ông, cũng...làm hắn không muốn lại gần giống vậy.

Không có nguyên nhân cực kỳ cấp thiết, Tôn Dao sẽ không đến tìm hắn, nếu như đã tới tìm hắn, lại còn dùng cách khiến hắn không thể nào tránh được này, vậy thì chắc chắn là ba muốn tìm hắn.

Nghĩ đến những điều này, Tôn Vấn Cừ liền buồn bực mất tập trung, nếu không phải còn đang mang theo cái balo, còn có một túi đặc sản núi rừng, hắn thật sự chỉ muốn bảo xe taxi dừng lại, tùy ý xuống xe chỗ nào đó.

Có điều, với cách làm việc của Tôn Dao, không gặp được hắn có lẽ sẽ không đi.

Xe taxi dừng ở ngoài cổng, Tôn Vấn Cừ nhìn thấy xe Tôn Dao và tài xế ngồi trong xe.

Hắn xách theo balo và cái túi, ầm ầm đi qua sân vào nhà.

Quả nhiên, Tôn Dao đang ngồi trên ghế sofa, đang chậm rãi uống trà, nghe thấy hắn vào nhà, quay đầu lại cười: "Về rồi à?"

"Ừ, đi leo núi với bọn Bác Văn." Tôn Vấn Cừ bỏ balo và cái bị vào bên cạnh tường.

"Vậy thì nhanh chóng tắm gội đi đã." Tôn Dao nói.

"Không cần," Tôn Vấn Cừ đứng trước mặt cô, "Chuyện gì?"

"Cứ đi thu dọn đi đã," Tôn Dao cau mày nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, "Cả người bụi bặm đất đai, chốc nữa nói chuyện tiếp."

"Em chốc nữa còn phải ra ngoài." Tôn Vấn Cừ nói.

"Vừa về đã lại ra ngoài? Em cũng chơi quá..." Tôn Dao thở dài.

"Nếu như lại là chuyện quay về làm gốm thì cũng không cần nói gì nữa," Tôn Vấn Cừ cởi áo khoác, đi vào phòng ngủ, cầm quần áo đi ra vừa thay vừa nói, "Chuyện này, những gì em nên nói đã nói hết rồi, nên ầm ĩ cũng ầm rồi, nên đi đào đất cũng đào..."

"Vấn Cừ, em có biết là vấn đề của em không phải ở chỗ em có đi làm gốm hay không, mà là thái độ của em với ba hay không hả?" Tôn Dao cầm cốc trà đi tới cạnh cửa sổ phòng khách.

"Thái độ của em với ông ấy, chính là vì thái độ của ông ấy với em," Tôn Vấn Cừ thay quần áo xong đi ra, "Thôi, em cũng không muốn lặp đi lặp lại mấy câu nói đấy nữa, nói đã bao nhiêu năm rồi, em cũng chẳng tìm được từ mới nữa."

"Chị không tài nào hiểu nổi, sao em lại có thể tùy hứng như thế," Tôn Dao nhìn ra ngoài cửa sổ, "Từ nhỏ, cả nhà hiểu rõ nhất chính là em, ai cũng toàn tâm toàn ý với em, còn em thì sao? Chuyện gì cũng lấy mình làm trung tâm, mình không muốn, mình không thoải mái, mình không thích, mình nghĩ thế nào mình muốn..."

"Chị cả," Tôn Vấn Cừ ngắt lời cô, "Nói vào chuyện chính đi."

"Được," Tôn Dao xoay người nhìn hắn, "Em có thời gian một tháng, nghiêm túc suy nghĩ những chuyện này, tiền đồ của em, quan hệ giữa em với ba, quan hệ giữa em với cái nhà này."

Tôn Vấn Cừ không nói gì.

"Nếu như em còn kiên trì muốn như bây giờ, nếu như em không định cúi đầu nhận thua với ba, khăng khăng cố chấp như vậy," Tôn Dao khoanh tay, mũi chân chạm nhẹ vào sàn nhà, "Thì, căn nhà này, cùng với kinh tế của em sau này, cũng đừng dựa vào ba mẹ nữa."

Tôn Vấn Cừ nhìn cô, vẫn không nói gì.

"Chị nói rõ chưa? Em phải về nhà nói chuyện rõ ràng với ba, không thì..." Ánh mắt Tôn Dao giống cha vô cùng, cứng rắn, cũng ngập tràn đe dọa, "Giờ em còn bao nhiêu tiền, chị không quan tâm, mà cũng chỉ có từng đó, căn nhà này tháng sau sẽ bán đi."

"Em biết rồi." Tôn Vấn Cừ nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play