Vụ án phanh thây làm cho Kỷ Thiều mất hết khẩu vị.
Thời điểm ngồi trong tiệm net, tâm trạng của Kỷ Thiều vẫn nặng nề như cũ.
Trần Hạo bên cạnh đang chơi CF, hắn đeo tai nghe, miệng nói không ngừng, rất ồn ào.
Ở tiệm net mà gặp được loại người này, liền muốn lấy băng keo dán lên miệng của họ.
Phương Ngôn đang chơi Audition, thời điểm Kỷ Thiều xoay đầu nhìn xem, mười ngón tay của y nhảy múa, trong màn hình có một nhân vật nam ăn mặc sặc sỡ đang xoay tròn.
“…”
Kỷ Thiều lại ngó qua Thôi Ngọc đang ngồi ở phía trong, thấy y đang tìm bài hát.
Hắn nhàm chán chắp tay sau đầu, nhìn Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc rê chuột, “Không chơi Truyền Kỳ sao?”
Kỷ Thiều đáp, “Không muốn chơi.”
Thôi Ngọc buông con chuột ra, ánh mắt dò xét đảo qua Kỷ Thiều, “Còn đang suy nghĩ về vụ án phanh thây?”
Kỷ Thiều nhấp một ngụm nước khoáng, hắn trầm mặc coi như thừa nhận.
Có thể không nghĩ tới sao?
Hiện tại hắn đã không phải chỉ đơn giản là nhìn thấy quỷ, mà là có cảm giác chúng nó đều muốn tiếp cận hắn.
Thật sự là ngày càng cẩu huyết rồi.
Kỷ Thiều trượt người một cái, làm tổ trên ghế, mặt mày rũ rượi.
“Trước tiên cậu cứ ăn hết bánh bao nhân thịt đi.” Thôi Ngọc nói nhỏ, “Có tôi ở đây, tôi sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Thật sự là người phương bắc, lượng thịt bỏ vào trong bánh bao rất vừa ăn, Kỷ Thiều cắn mấy cái, mùi thịt tỏa ra từ bên trong, đã được nấu nhừ, có một nửa là mỡ, sắp tan chảy hết rồi.
Kỷ Thiều ăn được một nửa, lấy cái còn lại ra, đưa cho thôi Ngọc, “Cậu ăn không?”
Tôi muốn ăn nửa cái còn lại cậu đã từng cắn qua, Thôi Ngọc mím môi, lấy bánh bao qua.
Trong một phòng net, có mười mấy chỗ ngồi, mùi thuốc lá và mùi đồ ăn rất nồng đậm, qua đây cả đêm, cả người cũng sẽ mang theo hương vị này.
Kỷ Thiều nói chuyện với Thôi Ngọc một hồi, tinh thần cũng đỡ hơn nhiều, hắn bật máy tính lên, trên màn hình có rất nhiều trò chơi, cả trò Hộ Khách cũng có.
Kỷ Thiều ấn mở Truyền Kỳ, bắt đầu giết gà.
Hắn giết xong đợt này, lại tiếp tục giết đợt khác, không ngừng.