Kỷ Thiều đầu đầy mồ hôi, mặt trắng như tờ giấy, ngay cả bờ môi cũng không còn huyết sắc, hắn ngã ngồi xuống, không đứng lên nổi.
Kỷ Cao Thụy bị dọa, “Tiểu Thiều, con làm sao vậy?”
Có người qua đường dừng lại, tò mò, người càng ngày càng nhiều, tạo thành một vòng tròn.
Mọi người mồm năm miệng mười mà thảo luận.
“Hay là bị tuột huyết áp? Con gái nhà tôi thỉnh thoảng cũng bị như vậy.”
“Có khả năng là thế, lúc nãy tôi nhìn thấy, đứa nhỏ này đột nhiên ngồi bệch xuống, trước đó còn bình thường.”
“Không thấy nó che ngực đấy sao? Tuột huyết áp mà sẽ che ở chỗ ấy ư? Khẳng định không phải!”
“Hay là bị bệnh tim?”
Mọi người xì xào bàn tán, quen thói xem náo nhiệt.
Kỷ Thiều không nghe lọt được một chữ, hắn hiện tại chỉ cảm thấy đau đớn, cái loại đau đớn này từ trước đến nay hắn chưa từng trải nghiệm qua lần nào.
Nhưng kỳ lạ chính là, hắn lại có loại ảo giác quen thuộc.
Dường như ở một thời điểm nào đó, hắn đã trải qua rồi.
Hơn nữa còn không chỉ một lần.
Mồ hôi đọng lại trên mi mắt của Kỷ Thiều, hắn chớp mắt một cái, làm thấm ướt một mảng dưới đất.
Ẩn nấp cách đó không xa, thiếu niên đút tay vào túi, y lấy ra một nắm hạt dưa, bắt đầu tách từng hạt.
“Sao cậu lại làm hại hắn?”
Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh, thiếu niên không có quay đầu lại, cười tủm tỉm mà nói, “Tiểu soái ca, không phải anh đã chạy trốn rồi sao? Như thế nào, hiện tại lại không sợ tôi ăn hồn phách của anh?”
Thạch Sùng Nguyên vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại câu hỏi, “Sao cậu lại làm hại hắn?”
Thiếu niên cười lạnh, “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
Thạch Sùng Nguyên mím môi, ánh mắt rơi trên người sắc mặt đang vô cùng tái nhợt ở đằng kia.
Hắn rất thống khổ, Thạch Sùng Nguyên có thể cảm nhận được.
Thạch Sùng Nguyên bước lên phía trước đứng đối diện với thiếu niên, “Buông tha cho hắn.”
Thiếu niên cười ra tiếng, y ngừng lại một chút rồi thu hồi lại dáng vẻ tươi cười, âm thanh hung ác nhả ra ba chữ, “Tôi sẽ không.”
Thạch Sùng Nguyên phẫn nộ trừng mắt với y.
Thiếu niên lại trở lại bộ dáng thân thiện, “Ăn hạt dưa không?”
Thạch Sùng Nguyên không đáp một tiếng.
Thiếu niên tách vỏ hạt dưa, “Tiểu soái ca, anh với hắn không thân cũng chẳng quen, tại sao lại lo lắng như vậy?”
Y cho rằng đối phương sẽ không trả lời, lại nghe được một câu, “Không có liên quan gì đến cậu.”
Thiếu niên co rút khóe môi, xem ra tức giận không ít.
“Nói thật cho anh biết, tôi không có hại hắn.” Thiếu niên nheo mắt lại, chậm rãi mà nói, “Tôi là đang giúp hắn.”
Vật kia của Thôi Ngọc coi như không tệ, bất quá cũng không thay đổi gì nhiều.
Thạch Sùng Nguyên nói, “Hắn đã đau đớn thành như vậy…”
Lời chỉ nói ra được một nửa, thiếu niên bên cạnh đã biến mất không thấy rồi.
Thạch Sùng Nguyên nhìn Kỷ Thiều, đồng tử của y co lại.
Một cái xương từ trong thân thể của Kỷ Thiều bay ra, lơ lửng trên không trung.
Gương mặt thiếu niên biến thành vui vẻ, y vươn tay, cái xương kia bay đến trong tay của y.
Trong lúc đó, một luồng khí màu đen thoáng hiện lên từ trong cổ áo của Kỷ Thiều, biến thành hình dạng tựa như một con rết, há miệng cắn trúng tay của thiếu niên.
Sắc mặt của thiếu niên lập tức tối sầm.
“Súc sinh, ngay cả tôi cũng dám cắn.” Thiếu niên chửi rủa, “Khó trách là vật do Thôi Ngọc dưỡng ra.”
Cái tay kia của y trong chớp mắt bị độc tính ăn mòn, trở nên hư thối, sau một khắc lại mọc ra một bàn tay khác.
Cái xương bỗng nhiên chuyển động, thiếu niên cố gắng nắm chặt lấy, sắc mặt của y bỗng nhiên biến đổi, từ từ tan biến tại chỗ, gần như bỏ trốn.
Con rết nhiều chân kia đảo quanh Kỷ Thiều, một vòng lại một vòng, một lát sau mới trở lại trong cổ áo của Kỷ Thiều, quấn lấy cổ hắn, biến thành một sợi dây màu đen.
Thạch Sùng Nguyên tận mắt trông thấy toàn bộ quá trình phát sinh, y nhìn thấy cái xương kia lần nữa chui vào trong cơ thể của Kỷ Thiều, y cảm thấy chuyện này đã vượt qua phạm vi lý giải của mắt thấy.
Y nghĩ ngược lại, sau đó trở lại bình thường.
Thế giới không thiếu chuyện lạ, ngay chính bản thân y cũng đã khác loài.
Kỷ Thiều ở đằng kia rốt cuộc có thể hít thở bình thường, đau đớn khi nãy đã biến mất, tựa như vừa rồi hết thảy đều là ảo giác của hắn.
Kỷ Cao Thụy lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên mặt cho Kỷ Thiều, “Tiểu Thiều, đi với ba đến bệnh viện.”
Kỷ Thiều hắng giọng, “Ba, mua giúp con chai nước.”
Kỷ Cao Thụy nhanh như chớp, đi đến siêu thị gần nhất.
“Có phải cậu đã biết chuyện gì hay không?” Kỷ Thiều lau mặt, hắn hỏi Thạch Sùng Nguyên chẳng biết tự lúc nào đã đứng ở bên cạnh.
Thạch Sùng Nguyên gật đầu, lại lắc đầu, “Tôi không biết.”
Kỷ Thiều chống tay xuống đất, chậm rãi đứng lên.
Hắn vừa đi, nhóm người xem náo nhiệt cũng nhanh chóng tản ra.
Nhóm thiếu nữ đều đồng loạt quay đầu nhìn xem, lớn lên có ngoại hình, đi đến nơi nào cũng đều có thể hưởng được đối đãi đặc thù.
Kỷ Thiều quay đầu, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt, “Có ý gì?”
Thạch Sùng Nguyên nói, “Xương cốt.”
Y chỉ vào Kỷ Thiều, “Có người muốn lấy xương cốt của cậu.”
Nếu là trước kia, Kỷ Thiều khẳng định đây chỉ là một câu chuyện cười, nhưng hiện tại sẽ không, hắn nhíu mày, “Là ai?”
Lấy xương cốt của hắn làm cái gì? Hầm canh sao?
Kỷ Thiều vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt, lúc hắn nghe Thạch Sùng Nguyên nói đó là một tên thiếu niên thì dừng lại, trầm mặc nhìn y.
Bị ánh mắt sắc bén kia nhìn chăm chú, Thạch Sùng Nguyên cảm thấy khẩn trương một cách khó hiểu.
“Tôi không biết người đó, chỉ là cảm thấy cậu ta không giống người lắm.”
Kỷ Thiều vươn tay gãi cổ, “Tôi biết rồi.”
Hắn có kẻ thù không? Không có nha, hắn chỉ là một sinh viên bình thường.
Thạch Sùng Nguyên nhìn vào nơi cổ của Kỷ Thiều.
Kỷ Thiều không kiên nhẫn, “Nhìn cái gì?”
Thạch Sùng Nguyên lắc đầu, “Không có gì.”
Hắn nói, “Tôi đi đây.”
Kỷ Thiều khoát tay, ngẫm lại vội vàng đổi động tác gãi cổ thành sờ ót, hắn sợ người khác hiểu lầm hắn là bệnh nhân tâm thần.
Kỷ Cao Thụy mang Kỷ Thiều đến bệnh viện một chuyến, làm các loại kiểm tra một lần, X-quang cũng chụp, có thể làm được cái gì thì đều làm, kết quả kiểm tra cũng không có vấn đề gì.
“Tiểu Thiều, bây giờ con còn cảm thấy khó chịu hay không?”
Kỷ Thiều đáp, “Không có.”
Kỷ Cao Thụy lo lắng, “Cứ về nhà trước đã, có chuyện gì thì nhất định phải nói cho ba mẹ biết.”
Kỷ Thiều dạ một tiếng, không tập trung.
Kỷ Cao Thụy đã nhìn ra, con của ông có ý nghĩ gì ông hiểu rõ.
“Hai ngày nữa đi kiểm tra lại, không thì kêu bác sĩ tại gia.” Kỷ Cao Thụy vừa đi vừa nói, “Ba có một người bạn cũ…”
Kỷ Thiều ngắt lời, “Đừng nói là bạn hồi tiểu học đi?”
Hắn trước kia đã nghe kể không ít.
Kỷ Cao Thụy gật đầu, “Đúng vậy, chính là ông ấy, giáo sư viện y học, nghiên cứu bên khoa chỉnh hình.”
Kỷ Thiều nghĩ thầm, hắn là sợ khoa chỉnh hình có thể khám ra rõ ràng.
Hai cha con trở về, trên đường đều mang tâm sự nặng nề.
Kỷ Thiều đi tìm Thôi Ngọc, hắn ở bên hồ thì tìm được người, “Sao lại chạy đến đây rồi?”
Gió rất lớn, thổi đến nỗi đầu của Kỷ Thiều rụt lại trong cổ áo.
Thôi Ngọc bỗng nhiên vươn tay vào trong cổ áo của Kỷ Thiều.
Ngón tay lạnh buốt dán lên cổ, rét lạnh thấu xương, Kỷ Thiều rùng mình một cái, “Cmn, lạnh quá!”
Thôi Ngọc nắm lấy sợi dây kia, đáy mắt hiện lên vẻ phẫn nộ.
“Đừng túm.” Kỷ Thiều đè bàn tay của Thôi Ngọc lại, “Tay của cậu lạnh hơn băng luôn rồi.”
Hắn phát hiện khí tức trên người của Thôi Ngọc có điểm không đúng.
Không biết có phải do hồ nước từng có mấy người chết đuối hay không, hay là nguyên nhân gì khác, Kỷ Thiều cảm thấy âm khí bao phủ xung quanh Thôi Ngọc, làm cho hắn lạ lẫm, cũng bài xích.
Hắn vô thức dùng lực đẩy Thôi Ngọc ra.
Thôi Ngọc khẽ giật mình, trên trán bỗng nhiên xuất hiện nếp nhăn, y đem những âm u kia che lấp, đau lòng nhìn Kỷ Thiều.
Kỷ Thiều bất tri bất giác nhớ tới hành động kỳ lạ của mình ban nãy, hắn lúng túng sờ mũi.
Bọn họ đều trầm mặc.
Loại trầm mặc này không giống với trước đây, tựa như là hai người xa lạ không có gì để nói đang đứng chung một chỗ.
Hầu kết Thôi Ngọc rung rung, y cố nặn ra một nụ cười, lơ đãng tìm chủ đề, ý đồ phá vỡ bầu không khí làm cho y cảm thấy khó chịu này, “Mua ghế bập bênh rồi sao?”
Kỷ Thiều cũng không có tới gần, “Mua rồi.”
Thôi Ngọc lại tiếp tục hỏi, “Hôm nay trên đường có đông người không?”
Kỷ Thiều nói, “Rất đông.”
Hắn nhớ tới một chuyện, “Hậu sự của bà nội an bài như thế nào?”
Thôi Ngọc mím môi, “Ba mẹ tôi và mấy chú bác đang bàn bạc.”
Kỷ Thiều không còn gì để hỏi nữa, đề tài này sẽ chỉ làm cho y càng thêm áp lực.
Y hiện tại chỉ muốn nghe những chuyện vui vẻ.
“Trần Hạo có gọi điện cho cậu không?”
Thôi Ngọc ngẩn người, “Gọi điện thì không có, nhưng có gửi tin nhắn, kiểu hàng loạt.”
Khóe miệng Kỷ Thiều co rút, xem ra hắn và Thôi Ngọc đều nhận được cùng một tin nhắn.
Thôi Ngọc nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, vẫn là không nhịn được, “Kỷ Thiều, cậu đứng cách xa tôi như vậy làm gì?”
Kỷ Thiều đi qua, hôn lên môi của Thôi Ngọc, “Trở về thôi.”
Thôi Ngọc không nhúc nhích, tay của y với vào trong áo len của Kỷ Thiều, đặt trên ngực của hắn, cách quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve.
Kỷ Thiều lòng còn sợ hãi, thân thể theo phản xạ chợt kéo căng.
Dần dần, hắn cảm giác thật thoải mái.
“Sờ nữa sẽ cứng đấy.” Kỷ Thiều nắm lấy cái tay kia, cúi đầu hôn một cái, “Bảo cậu mặc nhiều quần áo vào, nhưng cậu vẫn không nghe lời, cái tay này của cậu lạnh đến nỗi tôi không muốn hôn nữa.”
Thôi Ngọc hé môi, “Trở về sẽ mặc thêm quần áo.”
Kỷ Thiều nhìn xung quanh, thấy không có người, liền hôn Thôi Ngọc.
Hai người dừng ở bên hồ một hồi lâu.
“Trở về thôi.” Kỷ Thiều nhìn điện thoại, hắn sờ lên mặt của Thôi Ngọc, “Sắp mười hai giờ rồi.”
Ánh mắt của Thôi Ngọc lướt qua phía sau Kỷ Thiều, đôi mắt hơi híp lại, lệ khí chợt lóe lên, thời điểm nhìn Kỷ Thiều đã khôi phục lại vẻ ôn hòa, “Được.”
Kỷ Thiều đưa tay gãi gãi cổ, hôm nay hắn đã gãi nhiều lần, hắn gọi Thôi Ngọc, “Cậu giúp tôi nhìn xem, có phải nổi cái gì đó rồi hay không?”
Cảm thấy đặc biệt ngứa.
Thôi Ngọc quét mắt nhìn qua cổ của Kỷ Thiều, chỗ đó bị đỏ lên, đều là dấu móng tay của hắn, “Đừng gãi nữa, gãi nữa sẽ rách da đấy.”
“Vậy tháo sợi dây này xuống đi, trở về tôi tìm lọ thuốc trị viêm da bôi mới được, cổ hết ngứa lại đeo lên.” Kỷ Thiều nói xong liền đưa tay lên.
Thôi Ngọc ngăn lại, “Không được tháo.”
Kỷ Thiều đã đặt tay lên sợi dây, nhưng vẫn chưa có tháo xuống.
Thần sắc Thôi Ngọc biến đổi, y quay đầu, đem máu trong miệng nuốt xuống.
Thấy sợi dây không chút sứt mẻ, còn quấn ở trên cổ hắn, Kỷ Thiều im lặng, “…Sợi dây này làm từ chất liệu đặc biệt gì hay sao?”
Thôi Ngọc không đáp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT