Thịt dê ăn nhiều sẽ phát hỏa, nhưng không đến mức sau khi ăn thịt dê một hai tiếng liền tiết hỏa, không có nhanh như vậy.
Kỷ Thiều thuần túy là tâm hỏa, nóng nảy.
Chuyện phát sinh trên người của Kỷ Thiều trong khoảng thời gian này hết thảy đều vô cùng ly kỳ, không phải người bình thường có thể tiêu hóa được.
Hắn không thể giống như một cô gái nhỏ, sợ hãi liền khóc lớn kêu gào, hắn vẫn luôn hết sức kìm nén tâm tình của mình, tồn đọng một thời gian, chưa thể phóng thích được.
Kỷ Thiều nhìn hạt đỏ trên người.
“Cmn, không dễ chịu gì đâu, cậu buông ra đi.”
Kỷ Thiều đè tay Thôi Ngọc lại, nắm trong lòng bàn tay, “Đừng trêu nữa.” Vừa rồi thật sự là hơi đau, hắn thiếu chút nữa đã mềm xuống luôn rồi.
Hạt mụn vẫn còn, ương ngạnh vô cùng.
Bị Thôi Ngọc ngắt một cái, càng đỏ hơn.
Một tay bị giữ lấy, Thôi Ngọc liền dùng tay kia ngắt.
Kỷ Thiều trợn mắt, hắn hoàn toàn không hiểu, chỉ một hạt mụn như thế nào lại chọc tới Thôi Ngọc rồi, Thôi Ngọc càng nhìn càng không thuận, muốn ngắt lấy.
“Tất cả trên người cậu đều là sở hữu của tôi.” Thôi Ngọc rũ mắt, lông mi dày chớp chớp, như một bóng ma, che khuất đáy mắt vặn vẹo tham muốn chiếm hữu, đầu ngón tay của cậu có một tàn ảnh màu đen hiện lên.
Cái hạt mụn nhỏ kia cuối cùng không địch lại đối thử cường đại, bị ngắt đi rồi.
Tiếng nước ‘ào ào’ chảy không ngừng, vang lên bên tai, Kỷ Thiều không thể nghe rõ Thôi Ngọc nói cái gì, liền mút nhẹ môi của cậu, bọt nước từ cái cằm trắng nõn, uốn lượn rơi xuống.
Lông mi Thôi Ngọc rung rung, dương vật trong tay nhảy dựng, giống như có sinh mệnh, ngẩng đầu chào hỏi với cậu.
Cậu ngồi xổm xuống.
Nước ấm từ đỉnh đầu của thiếu niên chảy xuống, xông qua đôi mắt đen tuyền, hướng xuống bả vai và xương quai xanh xinh đẹp, tản ra, bọt nước bắn lên, ở giữa không trung xoay tròn giống như cánh hoa.
Kỷ Thiều nhắm mắt lại, dễ chịu rên một tiếng.
Xương cốt thoải mái.
Thôi Ngọc hiểu rõ mỗi một tấc trên người hắn, tình huống quen thuộc đến không thể tưởng tượng được, phảng phất như là trong mộng đã từng ngậm qua 800 lần.
Không ngoài dự đoán, hầu kết Thôi Ngọc chuyển động, nuốt xuống, nửa giọt cũng không có nhổ ra.
Kỷ Thiều lau nước trên mặt, rất sảng khoái, hắn trêu chọc, “Vị thịt dê?”
Hai mắt hẹp dài của Thôi Ngọc hơi híp lại, “Vị ngọt.”
Cậu ôm eo Kỷ Thiều, hai cánh tay vòng qua, đem hương vị còn lưu lại trong miệng chia sẻ cho Kỷ Thiều.
Mùi tanh nhàn nhạt hòa chung với nước bọt, Kỷ Thiều thái dương co rút, hắn đối với tinh dịch của mình không có chút hảo cảm nào.
Mỗi lần Kỷ Thiều nhìn bộ dáng chăm chú của Thôi Ngọc, đều có một loại cảm xúc không nói nên lời, Thôi Ngọc như là hận không thể đem toàn bộ đều nuốt xuống bụng.
Hôn chưa được vài cái, Kỷ Thiều liền nắm lấy bả vai của Thôi Ngọc, kéo ra một khoảng cách với cậu.
“Tanh muốn chết, ngọt cái rắm.”
Thôi Ngọc con ngươi đen láy, như vòng nước xoáy, có thể đem người ta hút vào.
“Kỷ Thiều, cậu không muốn làm tình với tôi sao?”
“Cậu cảm thấy tôi không muốn sao?” Kỷ Thiều hôn hôn lỗ tai của cậu, hơi thở ẩm ướt quét qua, “Hửm?”
Âm tiết cuối cùng còn mang theo vui vẻ, hiện ra ái muội vô tận.
Thôi Ngọc nghiêng đầu, để cho nụ hôn của Kỷ Thiều rơi trên môi của mình, cùng hắn môi lưỡi dây dưa.
Hắn đi nhanh ra ngoài, tìm kìm cắt móng tay trên bàn, đem móng tay cắt ngắn, cầm dũa tỉ mỉ mài tròn.
Xác định không hề bén nhọn, Kỷ Thiều trở về phòng tắm, trở tay khóa cửa lại.
Trong phòng tắm tiếng nước mở tối đa.
Kỷ Thiều và Thôi Ngọc lưu lại bên trong cỡ khoảng một tiếng.
Vấn đề ai trên ai dưới tựa như từ trước tới nay không hề tồn tại, hoặc là giống như ở kiếp trước, bọn họ đã từng thảo luận qua, đạt thành ăn ý.
Kỷ Thiều sọt một chân vào ống quần, liếc mắt nhìn Thôi Ngọc đang ngồi ở trên giường, “Sao cậu cao hứng như vậy hả?”
Thôi Ngọc tắt máy sấy tóc, gạt sợi tóc trên trán, cười mà không đáp.
Kỷ Thiều đứng ở đầu kia, nhìn thiếu niên tóc đen nở nụ cười đặc biệt mê người, làm cho lòng hắn giống như bị mèo cào.
“Thích bị tôi thao như vậy?”
“Đúng vậy.”
“…”
Kỷ Thiều hoàn hồn, nhanh chóng đem chân kia sọt vào ống quần còn lại, nhào về phía giường, giơ tay ra, kéo lấy Thôi Ngọc đến bên người mình.
“Lặp lại lần nữa.”
“Tôi thích.” Cơn kích tình qua đi, Thôi Ngọc khóe mắt đuôi mày đều lưu lại vẻ lười nhác, “Cậu thao tôi.”
Rõ ràng là lời nói tràn ngập tình sắc, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Thái độ của cậu đoan chính, ý cười lan trên đuôi mày.
“Trực tiếp như vậy.” Mặt Kỷ Thiều đỏ lên, hắn nhún vai, vén tóc của Thôi Ngọc, “Tôi thấy ngại đó.”
Thôi Ngọc mở miệng, “Không nên nói trực tiếp sao?”
Kỷ Thiều ôm cậu, “Không phải.”
“Để tôi sờ một cái, coi có bị sưng hay không?”
Khác với câu nói khi nãy, Thôi Ngọc hiện tại có chút thẹn thùng, “Không có sưng.”
“Tôi lên mạng tra, trên đó nói không thể lưu lại thứ đó ở bên trong.” Kỷ Thiều nói, “Ngày mai lúc đi siêu thị, cậu nhớ nhắc tôi mua bao.”
Khi nãy tại một phút cuối cùng kia, hắn định rút ra, nhưng lại bị Thôi Ngọc kẹp chặt.
Vì vậy, Kỷ Thiều phun ra ào ạt bên trong.
Thôi Ngọc không quan tâm tí nào, cậu không thể để cho những thứ khác ngăn cản mình và người này tiếp xúc.
Vô luận là cả đời, kiếp trước hay hiện tại, cậu đều mê luyến người này, ai cũng không thể chen vào.
Nằm trên giường ôm nhau một lát, Kỷ Thiều lấy áo khoác mặc vào, đi xuống phòng bếp, thể lực tiêu hao qua lớn, hắn đói bụng.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Kỷ Thiều vô thức liếc nhìn chiếc ghế bập bênh đặt ở góc phòng.
Chiếc ghế kia đong đưa một cái.
Tại phòng khách không có một bóng người, lộ ra quỷ dị.
Kỷ Thiều vẫn giữ được bình tĩnh, bởi vì hắn đã từng gặp qua không ít quỷ, hắn xoay người, đi tới chiếc ghế bên đó.
Trong đoạn đường chưa đến một phút đồng hồ, Kỷ Thiều bổ não rất nhiều hình ảnh, ví dụ như một đứa bé mặt áo màu đỏ ngồi ở chỗ kia, hay là một người mất đầu máu chảy đầm đìa, hoặc là mất đi tay chân các loại.
Đợi Kỷ Thiều đứng trước chiếc ghế, chỗ đó không có cái gì.
Hắn nhíu mày, ánh mắt đảo quanh chiếc ghế, xem xét một vòng.
“Gió sao?”
Kỷ Thiều lầm bầm.
Một trận gió lạnh thổi tới, Kỷ Thiều run rẩy, kéo khóa áo khoác lên, quay người đi vào phòng bếp.
Tại một khắc quay lưng này của Kỷ Thiều, ghế bập bênh lại bắt đầu lắc lư, từng cái từng cái.
Mau chóng đi đến phòng bếp, Kỷ Thiều đột nhiên bật tất cả các công tắc đèn trên tường lên.
Phòng khách, phòng bếp, hành lang, đều sáng rực.
Kỷ Thiều đứng tại chỗ nhìn quanh, lúc hắn chuẩn bị thu hồi ánh mắt, thì cửa đối diện mở ra, thân ảnh ba Kỷ xuất hiện.
“Tiểu Thiều, sao đèn lại mở lên hết vậy con?”
Kỷ Thiều đáp, “Con quên tắt.”
Tắt mấy chỗ không cần đèn đi, ba Kỷ nhíu mày, “Con đứng ở phòng bếp làm gì?”
Kỷ Thiều nói, “Nấu mì ăn.”
“Nấu mì?” Ba Kỷ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, sắp mười hai giờ, “Đã trễ như thế này, còn ăn mì?”
Ông khoát khoát tay, “Ăn xong thì mau đi ngủ.”
Nói xong liền đi vào toilet.
Kỷ thiều kéo cửa kính phòng bếp ra hơn phân nửa, sau đó đi nấu nước.
Nghĩ nghĩ, Kỷ Thiều bỏ vài miếng thịt dê vào trong nồi.
Hắn lấy từ trong túi nhựa ra vài cọng rau, tách thành từng lá, xối nước rửa sạch sẽ.
Đang định quay đầu lấy tô, Kỷ Thiều bị dọa hết hồn, “Ba, tự dưng ba đứng ở chỗ đó làm gì?”
Ba Kỷ chẳng biết tự lúc nào đứng ở chỗ cửa kính, “Tiểu Thôi ngủ chưa?”
Kỷ Thiều bị dọa chưa bình tĩnh lại được, “Chưa ngủ.”
“À.” Ba Kỷ dặn dò, “Đi ngủ sớm một chút, về sau đừng chơi quá muộn, thức đêm đối với thân thể không tốt.”
Kỷ Thiều gật đầu, hắn thấy người bên cửa kính còn chưa đi, nhịn không được bĩu môi, “Ba, có phải ba cũng đói bụng hay không?”
Ba Kỷ ho một tiếng, “Có chút.”
Kỷ Thiều, “…”
Hắn nấu hai tô, mình một tô, tô còn lại đưa cho ba Kỷ.
“Chứng chần nước sôi nhìn cũng không tệ.” Ba Kỷ nói, ngữ khí vừa yêu thương vừa vui mừng, “Còn biết thả rau thơm.”
Ông ăn một đũa, liền cười khen ngợi hai câu.
“Ba, đây cũng không phải là bào ngư vi cá.” Kỷ Thiều khóe miệng co rút, “Nếu ba muốn ăn, đợt nghỉ này ở nhà mỗi ngày con đều nấu cho ba ăn.”
“Con về phòng đi.” Ba Kỷ cúi đầu ăn mì, không nói thêm gì nữa.
Kỷ thiều cầm hai đôi đũa đi về phòng ngủ.
Tư thế của Thôi Ngọc vẫn không thay đổi, ngay cả áo khoác ngoài cũng không mặc, hình như đang ngẩn người.
“Nghĩ cái gì vậy?” Kỷ Thiều để mì lên bàn, “Vẫn còn dư vị?”
Thôi Ngọc vuốt vuốt mi tâm, “Ừm.”
Kỷ Thiều thiếu chút nữa đã đụng vào cạnh bàn, hắn cầm áo khoác lên vai cho Thôi Ngọc, “Vậy thì ăn xong lại tiếp tục.”
Thôi Ngọc sửng sốt, “Có nấu cho tôi nữa hả?”
“Một nửa.” Kỷ Thiều kéo cái bàn đến chỗ của Thôi Ngọc, hắn ngồi ở trên ghế, cầm đôi đũa tách trứng ra, chia làm hai, đưa hơn phân nửa cho Thôi Ngọc, hắn thì ăn hết non nửa còn lại.
Thôi Ngọc nhìn phần trứng hơn phân nửa kia, thất thần.
Kỷ Thiều gõ gõ tô, “Cậu có ăn hay không?”
Thôi Ngọc cúi đầu ăn hết trứng, cùng Kỷ Thiều ngươi một miếng ta một miếng, giải quyết hết tô mì lớn.
Thời điểm nằm ở trên giường, Kỷ Thiều nghiêng chân, nhàm chán hỏi một chuyện, “Thôi Ngọc, lần đầu tiên cậu quay tay là lúc nào?”
Thôi Ngọc cười, “Chưa từng quay tay.”
Kỷ Thiều trợn mắt, “Nói dối.”
“Không nói thật đúng không?” Kỷ Thiều cù lét Thôi Ngọc, cậu không có phản ứng.
Kỷ Thiều lại tiếp tục cù nách Thôi Ngọc.
Thôi Ngọc vẫn là nửa điểm đều không có phản ứng.
Trái lại Kỷ Thiều mệt mỏi quá sức, nhiệt khí cũng tiêu tan.
Thôi Ngọc kéo kéo chăn, “Cậu ngủ đi.”
“Trước kia tôi cù cậu, cậu liền lăn qua lộn lại cầu xin tha thứ.” Kỷ Thiều gối lên cánh tay, “Hiện tại không sợ ngứa rồi hả?”
Thôi Ngọc nhắm mắt lại, “Tôi cũng không biết làm sao hết sợ rồi.”
Cậu nói, “Tôi mệt rồi.”
Kỷ thiều ngáp một cái, cũng không có nói tiếp, một lát sau, hắn liền ngủ mất.
Người vừa mới nói mệt bỗng nhiên mở to mắt, đáy mắt thanh tỉnh, không có một tia buồn ngủ.
Thôi Ngọc nghiêng người, ôm lấy người bên cạnh, cả người đều dính sát vào.
Sau nửa đêm, Thôi Ngọc trở về địa phủ.
*Ngũ Ngũ: Thật lâu rồi chưa ăn thịt, có chút nhớ. Hố tiếp theo phải kiếm vài cảnh gỡ gạc lại mới được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT