Trên tấm bảng plastic thông báo có viết: “Chim sẻ hoang có hành vi cướp giật thức ăn, xin các du khách hãy chú ý.” Phía dưới còn vẽ mấy bức hình manga nho nhỏ, đề nghị các du khách hãy chú ý hành động, nếu không sẽ để lại hậu quả khôn lường.

Bạch Kha đứng trước biển thông báo, bật livestream lên, tỉ lệ người xem trong nháy mắt tăng vọt.

“Chào các chế, Bạch Hạc đây..” Đầu tiên Bạch Kha hướng về phía màn ảnh chào hỏi mọi người, “Mọi người tới nhanh ghê, đều đọc được thông báo của tui phỏng?”

Trên màn hình đều cười ha hả:

“Đúng dồi.. đơ máy xong còn đăng thông báo.”

“Đăng đủ kiểu thông báo livestream với weibo, điện thoại của anh còn sống hông hahahahaha.”

“Hôm qua thảm quá, không ngờ phone-chan tử trận luôn!”

“Hài vãi, lần đầu tiên xem livestream thấy kết thúc bi cmn thảm như vầy, hổng kịp chuẩn bị tinh thần luôn.”

“Chim sẻ chỗ này nhây thiệt!”

“Có ai ghi lại buổi live hôm qua hông? Xin cái link nào.”

“Xem thông báo xong mới biết mình bỏ lỡ hiện trường tai nạn đặc sắc dư vầy, tui đặc biệt tới để hóng nè!”



Hôm qua Bạch Kha livestream, điện thoại bị mổ hư, phải sửa mất mấy ngày, đã thế còn tốn tiền nữa. Cậu đành phải đăng bài giải thích, sau đó tức tốc đi mua máy mới, còn mua thêm vé, hôm nay tới để tái chiến với vườn thú.

Lần này Bạch Kha trong họa cũng có hên, rất nhiều người biết chuyện này, hay tin cậu lại muốn tái chiến, nên cố ý ngồi đợi đến giờ cậu bảo để lăn đi xem, thành thử hôm nay vùa mới  mở livestream, số người xem đã lên tới hơn mười vạn người.

Lúc bấy giờ, Bạch Kha quay camera về phía thông báo sau lưng, nói: “Hôm qua xảy ra thảm án xong, tui mới phát hiện thực ra ở đây có thông báo, nào, mọi người cùng tui đọc lại ba lần nào.”

Bạch Kha đọc ba lần xong, lau lau nước mắt, “Hôm qua đúng là tui tự chui đầu vào chỗ chết, hôm nay thì đừng hòng nhá, hôm nay tui hông cho chim ăn nữa đâu.”

Các cư dân mạng không hài lòng:

“Hmmm streamer vượt khó tiến lên đi nào!!”

“Ủa sao lại không cho ăn? Tui tới là để xem anh chơi chym mà.”

“Lỗ Tấn có nói, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó, đứng lên đi nào chàng trai!”

“Lần này tui quyết tâm hông cho ăn nữa đâu, tui cầm gậy selfie, dễ xảy ra sơ xuất lắm.” Bạch Kha lẩm bẩm, “Nếu lại làm hỏng máy nữa, tui còn sống làm gì nữa?”

Cậu nói xong, rất nhiều cư dân mạng tặng quà cho Bạch Kha.

“500 anh em góp vốn giúp Bạch Hạc một cái điện thoại đi nào.”

“Còn tiền thuốc thang thì sao?” Bạch Kha quay chỗ bị chim mổ đỏ chót cho mọi người xem, “Mọi người có biết bị chim mổ cảm giác dư nào hông? Hôm qua tui hỏi dân địa phương, họ bảo đám chim sẻ này được du khách cho ăn nên càng được thể hung dữ hơn, có người còn thảm hơn cả tui nữa ý. Hôm qua còn phải chạy tới phòng y tế để bôi thuốc đấy.”

Sau khi nhận được một làn sóng đau lòng thương tiếc thay, Bạch Kha mới đi mua bánh mỳ, lần này cậu cho ăn theo phương pháp, đầu tiên ở trong cửa hàng xé nhỏ bánh thành vụn, để trong túi, sau đó đi ra, đặt điện thoại lên giá, điều chỉnh góc độ, lúc này mới bắt đầu cho ăn.

“Tui dùng cả tính mạng mình để cho chim sẻ ăn đó..” Bạch Kha vừa nói, vừa dè dặt ném vụn bánh mì ra ngoài, chim sẻ bay tới, cậu ta hoảng hốt trốn về phía sau.

Comment đua nhau chạy trên màn hình, mọi người nói lần đầu tiên xem người ta cho chim ăn mà  thấy thấp thỏm như đi trên bãi mìn vậy.

Có ngã có khôn, lần này Bạch Kha cho đám chim ăn hết một túi vụn bánh mì, cũng không bị tấn công, liền hài lòng cầm di động lên, “Sao nào? Lần này siêu hông? Tránh chym hoàn mỹ nhá.”

Các cư dân mạng phỉ nhổ, nhìn cái bản mặt kiêu ngạo kia kìa, ai không biết còn tưởng cho chim sẻ ăn được đưa vào thi đấu cấp thế giới không bằng.

“Ở đây có bản đồ nè, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” Bạch Kha quay bản đồ cho mọi người xem, các cư dân mạng đua nhau bình luận, chủ yếu là muốn tới xem khu chim chóc.

Bởi chim sẻ và vẹt ở đây để lại cho họ ấn tượng khó phai, nên đương nhiên họ muốn tới xem những chú chim khác.

Sau khi bước vào khu vực chim chóc, có thể thấy sau tấm kính thủy tinh dường như là một thế giới khác, thảm thực vật xanh biếc khiến nơi đây tựa như một khu rừng thu nhỏ, hàng chục loài chim khác nhau chao liệng giữa không trung.

Trong đó, khiến mọi người chú ý nhất là hai chú chim công to đến mức đáng ngạc nhiên, đang ngồi trên ngọn cây, chiếc đuôi dài của chúng rủ xuống, dù còn chưa xòe đuôi, cũng đủ khiến người ta mơ hồ cảm nhận được vẻ đẹp hoa lệ.

“Nơi này bày trí đẹp ghê á.” Bạch Kha đọc qua một lượt nội quy ở đây, phát hiện chỉ cần bỏ ra 20 tệ là có thể vào xem bên trong một vòng, thời gian mười lăm phút, mỗi lần đưa một tốp vào.

Theo dân địa phương nói, trước kia là miễn phí, nhưng sau này bởi có quá nhiều người muốn vào, nên mới bắt đầu tiến hành thu phí.

Hôm nay Bạch Kha đi buổi sáng, cho nên vẫn chưa có nhiều người, chỉ cần đợi một tốp người đi trước mà thôi, nếu Bạch Kha đã đến rồi, đương nhiên sẽ chọn mua vé.

Bạch Kha đợi hai mươi phút, liền tới lượt cậu vào, cậu khoác áo mưa dùng một lần được phát, cầm điện thoại đi vào, trước khi đi vào còn xác nhận lại với nhân viên ở đây, chim ở đây không giống với chim sẻ bên ngoài, không có tính công kích.

Nhân viên nói, tuy rằng chim không có tính công kích, nhưng cũng không được phép trong lúc không ai chú ý tự đi chui đầu vào chỗ chết, ví dụ như đi vặt lông chim hay gì đó. Nếu bị bắt được, sẽ phạt tiền không thương lượng.

Bạch Kha nào dám chứ, cậu vẫn còn sợ nè.

Bước vào trong buồng triển lãm rộng lớn, Bạch Kha dè dặt tới gần những chú chim nhỏ kia, cậu nhận ra, không biết có phải chim ở đây được tiếp xúc với người từ nhỏ không, mà cậu đi vào, chúng chẳng sợ hãi một chút nào, thậm chí còn có một chú chim di vằn chủ động đậu trên vai cậu.

Bạch Kha nín thở, quay cảnh mình và chú chim trên bả vai, không tự chủ hạ thấp giọng: “Móa, mọi người thấy hông, ẻm tự bay lên đó.”

Chú chim di vằn đậu trên vai Bạch Kha, nhìn quanh một lúc, sau đó còn dịch sát tới gần cậu, cái mông tròn trịa lắc lư, còn mổ tóc cậu nữa.

Bạch Kha: “… Em chim này đáng yêu thiệt đó, tui sắp tan chảy rồi, ẻm mượt cực kì luôn!”

Bình luận chạy như điên:

“Em này đáng yêu thiệt chứ chẳng đùa! Trộm vía chủ động chưa kìa!”

“Moe quá đi à, muốn sờ ẻm quá!”

“Tui say trong hũ mật ngọt bởi cảnh một người một chym bên nhau….”

“Quả nhiên đám chim sẻ bên ngoài là quỷ súc công, bé chim moe moe này là chim gì vầy?”

“Chim di vằn thì phải.. Siêu moe luôn ý.”

Bạch Kha dè dặt đặt chú chim di vằn trong lòng bàn tay, một tay nâng nó lên, giơ cao tay về phía ngược sáng, “Chời đựu, trông có giống như ẻm đang tỏa sáng hông?”

Bình luận:

“Chuẩn chuẩn chuẩn!”

“Hỡi các đồng râm, xếp hàng trước CP HạcTrân nào!”  (Chim Di Vằn ở bển gọi là chim trân châu)

“Streamer bệnh vồn hahahahaha”

“Cảm giác như sắp bay lên tới nơi.”

Lúc Bạch Kha giơ gậy selfie lên cao, hai chú chim công ở phía sau cũng lọt vào ống kính, đến chính cậu cũng không ngờ, sẽ vừa khéo quay được cảnh tượng này —

Hai chú chim công giương cánh từ ngọn cây bay lên, chúng lê chiếc đuôi dài, bay tới một rãnh nước ở một góc khác trong buồng.

“Ôi vãi!” Chỉ nghe thấy Bạch Kha kêu lên một tiếng, màn ảnh quay theo đường bay của hai chú chim công.

Chúng sải dài đôi cánh, ùn ùn kéo tới như muốn che hết cả tầm mắt của mọi người, lúc vỗ cánh, sắc lông óng ả động lòng người. Chiếc đuôi trên không trung cũng hơi hé mở, lộ ra sắc nhũ óng ánh. Cuối cùng chúng đáp xuống đất, đôi cánh thu lại, cất ánh hào quang ở lại, chiếc đuôi lại trải dài xuống mặt đất, phản xạ sắc trời lộng lẫy, chúng ngước đầu lên, trông vô cùng kinh diễm.

Bình luận bùng nổ trong nháy mắt.

“Đẹp quớ àaaaaaaaaaaaa!”

“Trông cứ như phượng hoàng á!!”

“Giống phượng hoàng thiệt đó, chim công bay trông đẹp quá à!”

Bạch Kha tận mắt chứng kiến cảnh tượng này lại càng cảm thấy chấn động hơn, mặc dù chỉ trong mười giây ngắn ngủi, nhưng cậu vẫn sững ra, còn nghe thấy các du khách khác cũng ồ lên thán phục. Bạch Kha không để ý tới chú chim di vằn kia nữa, quay ống kính về phía hai cậu chàng chim công.

Hai chú chim công đi tới trước rãnh nước, các con chim vốn đang uống nước đều lui ra, không ai cảm thấy khác lạ.

“Ghê thiệt! Đúng là khí chất của vua bách điểu!”

“Tránh hết ra cho lão nương 233333”

“Đây là chim đực mà, cơ mà gọi là lão nương cũng hổng thấy sai sai hahahahahah”

Bạch Kha quay cảnh hai chú chim công suốt quãng thời gian còn lại, tiếc là không quay được cảnh chúng xòe đuôi, nghe người bên cạnh nói chúng xòe đuôi cũng rất đẹp, là top 2 trong khu vực chim chóc, không phân cao thấp.

Khung bình luận lại sôi trào.

“Hai con chim công này có gì đó mờ ám.”

“Lại còn không phân cao thấp nữa..”

“Đồng râm à, nghe có thấy gay hông.”

“FA ba năm, chim đực thắng Điêu Thuyền.”

Bạch Kha không nắm được quy luật xòe đuôi của chúng, bởi vậy nên đến giờ, đành tiếc nuối rời đi, mãn nguyện nói: “Giờ mình đi xem cái gì đây? Cảnh tượng ban nãy.. đúng là đáng bỏ ra 20 tệ.”

Mọi người yêu cầu điểm đến tiếp theo với Bạch Kha, trong số họ có rất nhiều người vẫn còn rung động bởi cảnh tượng chim công bay lượn lúc nãy.

Bạch Kha đi tới khu động vật bò sát, vừa ngước lên đã thấy ở đây có tới ba con mãng xà.

Một con màu trắng tuyết, một con thì vàng óng, còn có một con xanh mướt. Hai con mãng xà xanh và trắng đều đang nằm trên cây, còn con vàng óng lại nằm im trong góc.

Vừa trông thấy tổ hợp này, các cư dân mạng từng đi hóng liền nhớ ra:

“Ủa đây chẳng phải là con mãng xà xanh với Pháp Hải nổi rần rần trên mạng mấy hôm trước hay sao? Hóa là chúng ở vườn thú này à?”

“Tui cũng nhớ tới cái ảnh chế kia, hài vãi ý, vườn thú này cũng lầy lắm cơ.”

“Hóa ra là ở đây, hahahahahaha.”

“Ôi vãi, tôi mới phát hiện ra ở đây có Bạch Hồ đại tiên nè! Cái ảnh mãng xà xanh trắng kia là do vườn thú này đăng lên đó!”

“Bạch Hồ đại tiên á? Thiệt hông dạ? Cầu đi xem Bạch Hồ đại tiên!”

“Ẻm Bạch Hồ kia dúng là… quá huyền học! Trước kia tui vẫn luôn tin vào khoa học.. cho đến khi gặp ẻm…”

Bạch Kha không biết Bạch Hồ đại tiên là ai, nhìn bình luận mới nói: “Ủa có vụ này hử? Thế tui dẫn các chế đi bái Bạch Hồ đại tiên nhá.”

Cậu vừa đi vừa nói: “Đấy chỉ mua bừa vé chung thôi đấy, sao cái vườn thú này nó bá đạo thế nhở, lần này mua vé đúng là đáng giá.”

Số người theo dõi buổi livestream mỗi lúc một đông hơn, đã vượt xa con số hôm qua theo dõi livestream ở Lâm Thủy Quán, Bạch Kha từ Lâm Thủy Quán qua đây, đúng là không ngờ tới.

Bạch Kha theo bản đồ đi tới buồng triển lãm động vật, đột nhiên cười cười, “Mọi người xem cái gì kia?”

Chỉ thấy có hai người trẻ tuổi đang đứng trước buồng triển lãm, một người có lẽ là nhân viên chăn nuôi, trong tay còn đang cầm một cái xô. Người còn lại trông rất buồn cười, trên vai có một chú chim lớn màu đỏ không rõ giống loài, qua ánh mắt và móng vuốt, trông có vẻ hung hãn. Dưới chân là một chú cún con, đang nghịch giày của anh ta, thi thoảng lại vểnh mông lên gặm mũi giày.

Bạch Kha: “Trông cứ như công tử hoàn khố(1), giá ưng khiên cẩu(2) vậy.”

Bình luận:

“Chời đựu, giá ưng khiên cẩu mới sợ chứ…”

“Chế im đê 2333333 kia mà là ưng à? Với cả con chó kia trông như còn chưa cai sữa!”

“Anh giai này nhìn nghiêng đẹp trai đáo để, còn nuôi chim chăm chó nữa chớ, chụy thích rồi đó!”

“Đẹp trai ghê, cầu xem chính diện.”

Để thỏa mãn các fangirl trên mạng, Bạch Kha cố ý thay đổi góc độ để quay hình người kia.

Bởi Bạch Kha đứng quá dễ thấy, nên mười mấy ngàn cư dân mạng ngẩn ra chứng kiến cảnh tượng anh chàng đẹp trai đỡ chim trên vai quay đầu nhìn thẳng về phía ống kính.

“Đẹp troai quá quá đẹp troai!”

“Nhìn dư này trông càng đẹp trai hơn, streamer mau tới gần đi!”

“Bắt chuyện đi anh ưiii…………”

Thấy bình luận nhao nhao hết cả lên, Bạch Kha liền nở nụ cười với người kia, “Xin chào”, cậu đi tới, “Tôi đang livestream, có thể quay chú chim và cún của anh được không?”

Livestream lâu ngày, da mặt Bạch Kha cũng dày hẳn lên, nếu không sao có thể lông bông bên ngoài chơi được chứ.

Đoàn Giai Trạch cũng rất dễ gần mà gật đầu, “Được á, cậu đang livestream à?”

Bạch Kha điều chỉnh màn hình cho anh coi.

Đoàn Giai Trạch nhìn một cái, “Uầy, nổi tiếng ghê.” Anh thấy trong bình luận có mấy người khen mình đẹp trai, liền nở nụ cười, cất tiếng chào, “Cảm ơn, chào mọi người.”

“Anh cũng là nhân viên chăn nuôi ở đây sao?” Bạch Kha hỏi anh.

Đoàn Giai Trạch do dự một chút, “À không, cơ mà tôi là vườn trưởng nơi này.”

Bạch Kha không thể ngờ người mình bắt chuyện đây lại là vườn trưởng, liền cười với màn hình, “Chúng ta gặp được vườn trưởng nè, hê hê, vườn trưởng à, anh trẻ ghê á.”

Thế nhưng ngẫm lại thì, nếu không trẻ thì đã chẳng có trò xếp mãng trắng vàng ở với nhau, còn lấy Bạch Hồ đại tiên ra để câu like, mấy chiêu trò này chỉ những người trẻ tuổi mới có thể nghĩ ra.

Đoàn Giai Trạch cười cười, “Cũng thường thôi.”

Đoàn Giai Trạch thấy livestream đông người coi như vậy, liền nghĩ đến việc tiện thể quảng cáo cho vườn thú một chút, bởi vậy nên lúc Bạch Kha giơ gậy selfie ra quay hình anh với chim và cún, anh cũng rất phối hợp, bế Lục Áp từ trên vai xuống, dang cánh ra biểu diễn cho họ xem: “Chú chim này rất là hung hãn, mọi người xem người nó này. Chú chim này được tôi cứu về, bởi vậy nên vẫn không rõ tên khoa học của nó là gì, các chuyên gia cũng không rõ, có lẽ rất quý giá.”

Lục Áp bị ép dang cánh ra: “………………”

Khung bình luận cười nghiêng ngả, các cư dân mạng đều nói “Mắt con chim này sáng quớ nha”, “Chym muốn oánh người hahaahah”, “Vừa nói rất hung hãn lại còn đi trêu em nó như vậy, vườn trưởng không sợ bị mổ à”, “Vườn trưởng toát lên cảm giác bá đạo mê người”..

Hôm nay hai con lạc đà Alpaca sẽ được chở tới đây, Lục Áp còn chưa được thấy lạc đà Alpaca bao giờ, cứ nằng nặc đòi xem, còn không chịu chờ đến tối, Đoàn Giai Trạch thấy cũng không có ai tham quan Lục Áp cả, liền bế hắn đi ra.

Lục Áp không thể ngờ, Đoàn Giai Trạch vì quảng cáo mà bất chấp lấy mình ra mua vui cho các cư dân mạng.

Đoàn Giai Trạch không sợ chết mà bế Lục Áp lên lắc lắc người hắn mấy vòng, sau đó cười nói với màn hình: “Hoan nghênh mọi người tới Đông Hải chúng tôi chơi, nếu có dịp tới thì nhất định phải ghé thăm vườn thú Linh Hữu nhá, em chim siêu moe nhà tôi đang đợi mọi người nè.”

Lục Áp: “…………..”

Khung bình luận đến là vui vẻ:

“Hahahahahah con chim trố mắt ra nhìn kìa.”

“Moe ở đâu chú, trông như muốn giết người kìa hahahahaha!”

“Có phải vườn trưởng hiểu lầm gì với con chym mình nuôi rồi hông?”

“Vườn trưởng à mau tỉnh lại đuê! Có mỗi anh thấy nó moe thôi!!!”

“Con này là hung tướng thì có, vườn trưởng mới là moe nhất…”

Sao đạo quân có thể chịu đựng hình tượng bị phá hoại như vậy được, nó phẫn nộ đập cánh vào mặt Đoàn Giai Trạch, sau đó rất không phối hợp mà bay đi

Đoàn Giai Trạch làm như không có chuyện gì xảy ra, anh bế cún lên, cười nói: “Cún giữ cửa của chúng tui nè, rất hung dữ đó.”

Bạch Kha cười ha hả, “Hung dữ quá cơ.” Vườn trưởng này đúng là thú vị thiệt đó, cậu vừa quay vườn trưởng, số người coi livestream lại tăng lên.

Có điều, tiếc là không bao lâu sau thì Đoàn Giai Trạch nhận được một cú điện thoại, lạc đà Alpaca đã đến rồi, anh vội nói lời tạm biệt với Bạch Kha cùng các cư dân mạng, cũng không quên thông báo là họ vừa mới nhập lạc đà Alpaca vào, lại một lần nữa quảng cáo nếu có ai ở Đông Hải, hoặc muốn tới Đông Hải du lịch thì nhất định phải tới Linh Hữu.

Bạch Kha vẫy tay chào tạm biệt Đoàn Giai Trạch, bởi vì có một số bạn vẫn mong được gặp Bạch Hồ đại tiên có chút tiếng tăm trên mạng, cho nên số người coi livestream cũng không ít đi.

Bạch Kha đi vào khu triển lãm, liền phát hiện ra bầu không khí ở đây rất thư thái và yên tĩnh, mọi người ngay cả nói chuyện cũng hạ giọng xuống, không giống như ở vườn thú, mà cứ như ở viện bảo tàng vậy.

Mà nàng cáo Bắc Cực kia, đúng là đáng yêu hơn các con cáo Bắc Cực khác, nhất là khi có chú cáo lông đỏ ở bên cạnh tôn lên, trông lại càng thêm phần dạt dào tiên khí.

Bạch Kha không tin mấy cái này lắm, nhưng bởi ham vui, nên cậu cũng khom người bái lạy về phía nàng cáo trắng phía sau bức tường kính, “Đại tiên ơi đại tiên xin hãy phù hộ tôi, có bao nhiêu chuyện tốt thì cứ tới đi, tốt nhất là cho di dời giải tỏa căn hộ của tôi đi. Tôi xui quá đi à, hôm qua mới bị hỏng một cái di động. Nếu như thành sự thật, tôi sẽ quyên tiền bao đại tiên ba năm kem “Đáng yêu hơn nữa”.”

Trong khung bình luận cũng có rất nhiều người từ xa cúng bái Bạch Hồ đại tiên, còn dâng cả lễ vật lên nữa.

Có điều thực ra Bạch Kha cũng chỉ bày trò cho vui vậy thôi, cậu thấy mấy câu chuyện đổi vận mà mọi người nói kia có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi. Hơn nữa đây đều là mấy chuyện có xác xuất thấp, bình thường cậu cũng hay share mấy cái weibo đổi vận gì đó, nhưng trước giờ không có hiệu quả mấy.

Ban nãy nói vậy cũng chỉ là thuận miệng nói ra để giải trí cho các cư dân mạng.

Ở khu vực triển lãm này chỉ để coi cáo Bắc Cực, tuy rằng đúng là rất đáng yêu, nhưng thời gian trôi quá chậm, hơn nữa cậu còn phải nói chuyện livestream, bất tri bất giác hạ giọng nói chuyện như vậy, khiến cho khung bình luận đều biểu thị:

“Đột nhiên ASMR(3)….”

“Tui cũng tưởng đang coi ASMR 23333”

“Ngủ roài khò khò~~”

“Không hiểu sao tất cả mọi người đều nhỏ giọng nói chuyện, đại tiên thật uy vũ.”

Bạch Kha quay một lúc, sau đó quyết định đi tới các buồng triển lãm khác, xem gì đó kích thích một chút.

Bạch Kha vừa mới bước chân ra khỏi khu triển lãm này, liền nhận được điện thoại của mẹ.

“Alo? Tiểu Kha à, mẹ vừa nhận được điện thoại của tổ dân phố, căn nhà cũ của mình bỏ đó nãy giờ ý, đột nhiên lại nói là sẽ giải tỏa, sẽ bồi thường theo đầu người, mỗi người hơn 80 ngàn vạn…”


(1) Công tử hoàn khố: chỉ mấy công tử quần áo lụa là, nhà giàu có, đôi khi hiểu theo nghĩa công tử bột;

(2) Giá ưng khiên cẩu: dắt theo chim ưng dẫn theo chó săn, thường để chỉ những người cậy quyền cậy thế.

(3) ASMR: viết tắt của Autonomous sensory meridian response – phản ứng khoái cảm độc lập; Các video ASMR thường là những tiếng thầm thì to nhỏ, gõ nhịp ngón tay, tiếng sấy tóc, người nghe thường cảm thấy râm ran khó tả. Mọi người có thể lên youtube search ASMR để thử trải nghiệm. Cá nhân mình khi nghe thì thấy hơi khó chịu x_X

M: Tại mấy cái chú thích này dài quá nên, chú thích luôn ở trên sẽ bị ngắt quãng mạch truyện, mọi người thông cảm nha. Mấy cái ngắn ngắn mình sẽ cố gắng chú thích ngay ở trên cho mọi người tiện theo dõi x_X

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play