“..Mấy người, mấy người cứ chế Lục Áp đi!” Đoàn Giai Trạch thấy mấy người này cười hả hê như vậy, cũng đến là bó tay, cuối cùng chỉ rặn ra được câu này.
“Vườn trưởng à, anh đừng có mách lẻo đấy!” Mọi người cảm thấy Đoàn Giai Trạch tốt bụng như vậy, chắc chắn sẽ không đi mách lẻo đâu. Nhưng họ thực sự không nhịn được, cảm thấy trêu rất vui. Hơn nữa cũng biểu thị tuyệt đối không tin Đoàn Giai Trạch đứng đầu thủy tộc.
Mãi đến khi Đoàn Giai Trạch sắp đi rồi, không ai tin anh cả, ngay cả khi Đế Thính nói, mọi người cũng chỉ cho rằng Đế Thính đang hùa cùng Đoàn Giai Trạch. Đoàn Giai Trạch là vườn trưởng cơ mà, anh muốn chơi chẳng lẽ Đế Thính lại không phối hợp?
Dù sao thì chuyện cười này cũng quá vô căn cứ, bất cứ ai quen Lục Áp cũng không thể tin chuyện này. Nếu bọn họ dễ mắc lừa như vậy, thì sẽ trở thành trò cười mất.
Đoàn Giai Trạch rõ là rầu rĩ, những người này cảm thấy anh không giống Long tộc, anh cũng đành nhận. Nhưng họ cảm thấy Lục Áp không thể qua lại với Long tộc, anh cũng đâu thể không biết xấu hổ mà chứng minh Lục Áp yêu mình nhiều đến mức quên cả nguyên tắc bản thân?
Lúc sắp ra cửa, Bạch Tố Trinh còn mỉm cười nắm lấy tay Đoàn Giai Trạch: “Tiểu Kim Long à, cậu cũng là rắn hóa rồng à? Mỗi năm lột xác một lần à?”
Nếu rắn tiếp tục tu hành có thể hóa giao, giao tiếp tục tu hành có cơ hội hóa rồng, Bạch Tố Trinh trêu chọc như vậy, cũng là đang nhắc nhở bộ dạng Đoàn Giai Trạch khi nhìn thấy rắn.
..Rồng lại đi sợ rắn chắc?
Đoàn Giai Trạch: “…Không phải. Nhưng có người bảo mảnh đất dưới chân mọi người là địa bàn của em hết.”
Năm đó núi Hải Giác ở ven biển, từ ngọn núi Hải Giác hướng về phía Đông, bao gồm toàn bộ thành phố Đông Hải đều là vùng biển mênh mông.
Bạch Tố Trinh lại mỉm cười, hùa theo “chuyện cười” của anh: “Thế chẳng phải thiệt cho cậu quá hay sao, hằng năm còn phải nộp thuế.”
Đoàn Giai Trạch: “…Chứ còn gì nữa.”
Bạch Tố Trinh hoàn toàn coi lời Đoàn Giai Trạch là nói giỡn, trong tay cô cầm một quyển tạp chí, lúc này buông tay Đoàn Giai Trạch dựng cuốn tạp chí trong tay mình lên, miệng bảo: “Thế thì cần thu vé vào cửa Lôi Phong tháp.”
“….” Đoàn Giai Trạch mở cửa ra ngoài, miệng lẩm bẩm, “Cái đó để sau này xây.”
…….
Ngày hôm sau, Đoàn Giai Trạch dậy muộn, anh lấy hai chiếc bánh cuốn hành ở căn tin, chẳng giữ hình tượng vừa lên tầng vừa ăn.
Lúc đi qua văn phòng, anh nghe thấy Tiểu Thanh nói với Hoàng Kỳ: “…Phải rồi, hôm qua anh ấy nói mình là Tiểu Kim Long đấy.”
Đoàn Giai Trạch phẫn nộ xen vào: “Tôi không nói tôi là Tiểu Kim Long, tôi nói tôi là Kim Long Đông Hải!!!”
Tiểu Kim Long cái gì chứ, sao có thể tự ý bóp méo hình tượng đẹp đẽ của anh.
Hoàng Kỳ mơ hồ, hình tượng của Lục Áp trong lòng anh ta không thâm căn cố đế như vậy, bởi vậy nên lúc này cũng bán tín bán nghi, giống như trước đây cũng từng hoài nghi “Viên Hồng” như vậy.
Lúc bấy giờ anh ta nhìn Đoàn Giai Trạch, đầu óc mơ hồ nói, “Rốt cuộc là gì vậy, đã bảo hai chúng ta đều là con người bị dọa cơ mà?”
Đoàn Giai Trạch đang định nói, Tiểu Thanh đã bật cười ha hả: “Có mỗi anh mới bị lừa như vậy, anh nghĩ mà xem, đạo quân với kẻ đứng đầu thủy tộc á, làm gì có chuyện đó?”
Hoàng Kỳ nghĩ lại dường như cũng có lý, “Nhưng vườn trưởng việc gì phải lấy chuyện không ai tin kia ra đùa chứ?”
Anh ta vẫn hơi nghi ngờ, mà nỗi đa nghi này cũng rất có lý.
Thế nhưng Tiểu Thanh chỉ phẩy tay, “Ai mà biết được, dù sao chẳng tin được, cũng không nhìn ra. Anh thấy rồng sợ rắn bao giờ chưa?”
Hoàng Kỳ nhất thời nghẹn lời, cũng cảm thấy rất có lý.
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Đoàn Giai Trạch: “Mấy người thôi đi nhé, không tin thì thôi.”
Anh tiếp tục cắm đầu ăn bánh cuốn, cảm thấy không thể giải thích nổi với Tiểu Thanh.
“À phải rồi, chúng tôi đến là do có việc.” Hoàng Kỳ vội vàng nói, “Là chuyện họp thường niên năm nay, phía phòng hành chính xin ý kiến, có nên chuẩn bị kỹ không?”
Đoàn Giai Trạch nghĩ tới cuộc họp thường niên đơn sơ của họ mới ban đầu, bây giờ mở rộng quy mô rất lớn, mọi phương diện đều đông nhân viên, không đến nỗi như trước kia, bởi vì nghỉ lễ lưu lượng khách càng đông hơn, ngược lại không có nhiều thời gian chuẩn bị.
“Có chứ, để em duyệt một khoản tiền, năm nay làm sôi động một chút, dù sao cũng có sân mà.” Đoàn Giai Trạch nói, bọn họ có cả khách sạn cơ mà.
“Ừm, với cả họ nói, nếu là hoạt động nội bộ, không có truyền thông, Tiêu Vinh có thể tham gia không?” Hoàng Kỳ lại mỉm cười, Tiêu Vinh vẫn được coi là nhân vật nổi tiếng, mọi người vẫn bàn tán rất nhiều về người đồng nghiệp từng làm ngôi sao đó giờ không lộ diện nhiều.
“Thế anh phải hỏi ý Tiểu Thanh chứ, đúng lúc cậu ấy ở đây này.” Đoàn Giai Trạch nói.
Đúng là Tiểu Thanh cảm thấy rất có hứng thú, cậu rất thích các hoạt động náo nhiệt như vậy, “Tôi cảm thấy hay đấy, tôi có thể làm MC cùng với Tiêu Vinh.”
“MC á?” Đoàn Giai Trạch cảm thấy khá là thú vị, “Thế mọi người bàn bạc đi.”
Hoàng Kỳ trêu chọc, “Đôi nhà người ta đi làm MC như vậy, vườn trưởng có cân nhắc biểu diễn với anh Lục không? Bình thường công ty người ta tổ chức họp thường niên, ông chủ sẽ ra mặt biểu diễn, hát một bài nhảy một khúc, làm dữ vào.”
Trong đầu Đoàn Giai Trạch lóe lên hình ảnh, anh và Lục Áp lên sân khấu, anh chỉ vào Lục Áp tấu rằng: “Lục Áp chưa từng đi học, bởi vậy nên tới Linh Hữu làm động vật”, sau đó Lục Áp gào lên, “Tới cái đầu nhà ngươi!!” Nhất thời giật nảy mình, hình ảnh này quá kì quặc.
—— Đương nhiên, bấy giờ Đoàn Giai Trạch còn chưa biết, sau này hình ảnh tưởng tượng kia vẫn trở thành hiện thực.
“Được rồi. Nói sau đi.” Đoàn Giai Trạch ăn xong hai cái bánh cuốn, lẩm bẩm rằng: “Bình thường em chưa đủ thân thiết hay sao, đến khi đó làm rồng bay phượng múa cho mấy người xem..”
Vừa khéo họ có rồng, còn có cả Chu Tước.
Hoàng Kỳ không nghe rõ câu nói kia của Đoàn Giai Trạch, cùng Tiểu Thanh ra ngoài.
…
Dạo gần đây vườn thú Linh Hữu nuôi chung động vật có tiến triển, những thử nghiệm trong phạm vi nhỏ đã thành công.
Trong đó không thể không kể công kỹ năng của Đoàn Giai Trạch, anh có thể sử dụng “thú tâm thông” để nắm rõ những biến hóa trong lòng động vật, xác nhận sự thích ứng này không phải nhất thời, nuôi chung trường kỳ cũng sẽ không xảy ra vấn đề.
Trước đây, vườn thú Linh Hữu phân loại theo chủng loại, địa lý, ví dụ như khu vực động vật châu Mỹ, khu vực động vật châu Úc, còn có hồ thủy cầm, khu nuôi thả.. Đây là ban đầu công trình hy vọng Lăng Tiêu quy hoạch ra, thích hợp với con đường phát triển của Linh Hữu khi đó.
Mà bây giờ toàn bộ phương hướng phát triển nằm trong tay Đoàn Giai Trạch, sau khi anh đắn đo suy nghĩ, lại thêm đã thử nghiệm thành công, quyết định sẽ tiến hành một thay đổi rất lớn.
Như vậy quy mô lớn, nuôi động vật chung theo hướng lập thể, thủ tiêu không gian trước đó, trên cơ sở nuôi chung, tăng cường cấp độ, khiến cho hoàn cảnh càng gần gũi tự nhiên hơn.
Đây chính là công trình cải tạo khu triển lãm lớn, khoảng thời gian này không thể tránh du khách, thi công từng phần một, có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài. Hơn nữa cải tạo môi trường cần tìm nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp đồng thời thiết kế, rất ít vườn thú cam lòng bỏ tiền vốn lớn như vậy.
Đúng là những động vật rất thỏa mãn, nhưng các du khách có chấp nhận hình thức tham quan này không, còn chưa biết được.
Đoàn Giai Trạch quả quyết đưa ra quyết định này, bởi vì khi anh giao lưu với động vật, cho rằng đây là phương pháp nuôi dưỡng tốt nhất, động vật dã ngoại vốn dựa vào nhau để sinh tồn.
Chỉ cần tránh kẻ thù trên chuỗi thức ăn, cách nuôi dưỡng này sẽ khiến động vật càng thêm khỏe mạnh, có sức sống, các du khách cũng có thể dễ dàng gia nhập tham quan hơn.
Thế là Đoàn Giai Trạch thông qua quan hệ với hiệp hội động vật, mời một nhóm người, tìm phương pháp thi công, cải biên từng khu triển lãm. Cũng may mà họ để lại khu triển lãm dự bị, không đến nỗi không dành ra được không gian thu xếp động vật.
Đoàn Giai Trạch thấy hình ảnh hiệu quả, rất đẹp, khác với mặt bằng bố trí trước đây, tiến hành thiết kế từ mặt đất lên đỉnh, một không gian có thể cùng nuôi chung sáu, đến mười loài động vật. Đưa mắt nhìn qua, toàn bộ không gian từ trên xuống dưới, giống như hoàn cảnh dã ngoại chân thực.
Không chỉ với loài chim, loài thú, Đoàn Giai Trạch cũng tiến hành thiết kế thủy cung một lần nữa, tiến hành nuôi chung các loài cá, thế nhưng cái này thì rất tiện, với Đoàn Giai Trạch mà nói cũng dễ dàng hơn nhiều.
Mới đầu Đoàn Giai Trạch từng nuôi toàn bộ loài cá vào trong một cái bể, chỉ dựa vào thiên phú của mình để làm bừa, khi đó anh không biết một chữ chuyên nghiệp nào. Sau này cũng nuôi chung một vài loài, nhưng không phải toàn bộ. Bây giờ nếu muốn biểu diễn chính xác cho du khách xem, thì Đoàn Giai Trạch cần phân loại cẩn thận.
Thực ra nuôi cá chung cũng giống như hình thức nuôi lập thể của sinh vật trên đất liền, thiên nhiên cần phân tầng, loài cá cũng cần phân bố ở thượng trung và hạ tầng. Người bình thường nuôi cá chung với nhau, cũng chỉ được ba bốn loài, thế nhưng Đoàn Giai Trạch có thể nuôi ít nhất bảy loài với nhau.
Đấy là anh còn cân nhắc màu sắc không được loạn, để du khách biết sẽ rất phiền toái.
Ví dụ như cá hắc quần, cá da hổ, cá ngựa vằn có thể nuôi chung với nhau, cá mập đen đuôi đỏ, cá chọi, cá sặc ba chấm cũng có thể nuôi chung với nhau. Đoàn Giai Trạch vốn không gặp khó khăn gì để phân loại, anh còn cùng Bảo Châu hỏi qua, không thể xảy ra vấn đề.
Sau đó dành ra mấy buổi tối, cùng các nhân viên phân bể, phân khu từng loài cá.
Ngày hôm ấy, Đoàn Giai Trạch ôm một bể cá không mấy lớn ra khỏi thủy cung, bên trong có vài con cá cảnh nhiệt đới rực rỡ sắc màu, đây là một bể cá cảnh nhỏ, trong đó có đặt trầm mộc, rong, ngoài cá ra còn có hai con tôm.
Đây là bể cá cuối cùng sau khi Đoàn Giai Trạch sắp xếp xong, định bụng mang tới văn phòng nuôi. Phòng làm việc của anh không có sinh vật sống nào, lúc trước có nhân viên hỏi anh có muốn nuôi vài con không, anh mới nghĩ cũng được lắm.
Lúc Đoàn Giai Trạch chọn cá, những con cá này điên lên, tranh nhau bơi về lưới của Đoàn Giai Trạch.
Các nhân viên nhìn mà há hốc miệng, cá trong thủy cung bọn họ khác quá, người bình thường vớt cá cá đều tránh ra bơi về một phía, còn vườn trưởng ấy à, anh thả lưới xuống, sau khi nhấc lên còn dư một con cá bị rớt ra ngoài..
Đoàn Giai Trạch chỉ định nuôi trong một cái bể nhỏ, bởi vậy nên không chọn nhiều cá, những con cá không được chọn vô cùng thất vọng, những con may mắn được ở trong bể thì vui sướng bơi vòng quanh, chạm vào tay Đoàn Giai Trạch cách mặt kính.
Đoàn Giai Trạch cúi đầu nhìn, nở nụ cười với chúng nó, những con cá này lại càng hưng phấn hơn, chỉ thiếu điều nhảy lên mặt nước.
Đoàn Giai Trạch bước đi cẩn thận, bởi vì trong bể còn có đất, nếu động tĩnh lớn làm rung, nước sẽ vẩn đục, có lẽ phải đợi mấy ngày mới trong lại. Bởi vì anh ôm một bể cá đẹp như vậy, nên rất đông người nhìn sang.
Không biết Lục Áp từ đâu khoan thai xuất hiện, đi tới bên người Đoàn Giai Trạch, đưa tay ra.
Đoàn Giai Trạch nở nụ cười, đặt bể cá vào trong tay Lục Áp. Lục Áp cầm chắc chắn, lại không bị bước đi ảnh hưởng, chỉ là bầy cá bên trong không vui chút nào, nhanh chóng trốn xuống phía dưới trầm mộc và rong, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Lục Áp hừ lạnh một tiếng, cảm thấy thủy tộc bình thường đúng là chẳng vừa lòng người ta.
Hắn nhìn mái tóc Đoàn Giai Trạch một chút, mới nói: “Hình như tóc lại thẳng ra rồi.”
Trải qua một thời gian, tóc Đoàn Giai Trạch lại bớt xoăn, thế nhưng có Lục Áp ở đây, uốn tóc cũng rất tiện. Đoàn Giai Trạch đang định bảo buổi tối làm lại kiểu tóc, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi rằng: “Nhỡ sau này em hóa rồng, liệu râu rồng có xoăn lên không?”
“…..” Vẻ mặt Lục Áp chần chừ, đúng là hắn không nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà…
“Xoăn thì xoăn, dù sao cũng không khó coi.”
Đoàn Giai Trạch thử tưởng tượng hình ảnh con rồng có hai cái râu dài xoăn tít.. độ nhận diện quá cao.
Bọn họ đang đi, trông thấy mấy động vật phái tới tan tầm, là mấy người Tiểu Thanh, Hùng Tư Khiêm, Linh Cảm, Thiện Tài.. bọn họ kết bè, kề vai sát cánh, không biết muốn đi đâu.
“Vườn trưởng.”
“Đạo quân Lục Áp.”
Mọi người mồm năm miệng mười cất tiếng chào, có người nhìn thấy bể cá trong tay Lục Áp, còn ngượng ngùng cười hỏi: “Đạo quân nuôi cá à.”
“Nói linh tinh, nhất định là vườn trưởng nuôi.” Tiểu Thanh sửa lời.
Đoàn Giai Trạch không lên tiếng, chuyện này quá rõ rồi.
Tiểu Thanh thấy tâm tình Lục Áp không tệ lắm, lại cười ha hả bảo rằng: “Tôi nhớ hôm nọ vườn trưởng còn bảo anh ấy đứng đầu thủy tộc, là Kim Long Đông Hải, hài thật đấy, đạo quân có biết chuyện đó không?”
Lục Áp: “………………”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
Tiểu Thanh vẫn còn cười, thế nhưng mặt Lục Áp đã xụ xuống.
Vốn là những người khác còn giống như Tiểu Thanh, nghĩ tới chuyện ngày hôm đó lại buồn cười, nhưng dần dà bọn họ không cười nổi, sắc mặt Lục Áp biến hóa, bọn họ lại muốn khóc.
Nhìn vẻ mặt Lục Áp, thậm chí Linh Cảm còn hoảng sợ nói: “A Di Đà Phật, vườn trưởng à, đừng bảo vườn trưởng… là rồng thật nhé?”
Mặt Lục Áp lạnh như băng.
Mọi người: “……”
Tuy rằng mặt trời chưa hoàn toàn xuống núi, nhưng bọn họ cũng cảm thấy rét lạnh.
…
Tình cảnh thực sự lúng túng, tất cả các động vật phái tới từng nghi ngờ Đoàn Giai Trạch, đều bị vả mặt sưng vêu lên. Sau khi biết được chân tướng họ sụp đổ, nhất là Hữu Tô, đến cả cô cũng không đoán được.
Chỉ là.. sao vườn trưởng có thể là Long tộc chứ?!
Là Long tộc thì thôi đi, tuy rằng sau khi giải thích nguyên nhân kỳ lạ trải qua họ hiểu được, nhưng anh là rồng mà vẫn còn có thể tiếp tục ở chung hài hòa bên đạo quân Lục Áp.
Nếu chuyện này truyền lên trên trời, không biết có bao nhiêu người vẻ mặt còn khoa trương hơn họ.
Như vậy rồi, trong lòng mọi người lại càng bội phục Đoàn Giai Trạch. Một người phàm tục có thể giữ được đạo quân Lục Áp đã rất lợi hại rồi, sau khi vạch trần thân phận còn có thể tiếp tục như vậy, sự tồn tại hư cấu hơn cả Thánh Nhân.
Có lẽ chỉ với Hoàng Kỳ mà nói, bản thân chuyện Đoàn Giai Trạch là rồng còn khiến người ta ngạc nhiên hơn cả tưởng tượng.
Quả thực anh ta không thể tin nổi, từ đầu tới cuối, vườn thú này không được con người mở. Những đại tiên kia còn từng đảm bảo chắc nịch, vườn trưởng không thể là thủy tộc!
Xem xem, lần trước anh cảm thấy Viên Hồng là Tôn Ngộ Không, Viên Hồng là Tôn Ngộ Không thật. Anh cảm thấy vườn trưởng không giống như đang đùa, vườn trưởng lại là rồng thiệt.
Rốt cuộc những đại tiên kia tu luyện kiểu gì, còn không bằng một phàm nhân như anh??
…
Trải qua một thời gian dài, phần lớn những động vật phái tới đều rất lúng túng, nhất là trước mặt Lục Áp, đến cười cũng không dám, chỉ sợ Lục Áp bị kích thích, lấy họ ra giận cá chém thớt.
Kẻ dễ trúng đạn như Hữu Tô, lại càng như bước trên tầng băng mỏng.
Khổng Tuyên thì không phải sợ hãi, sau khi gã biết Đoàn Giai Trạch là Long tộc, cười ha hả ít nhất mười phút, cười đến mức chảy cả nước mắt, nói với Đoàn Giai Trạch: “Ta đã biết ngươi không đơn giản rồi mà, chẳng trách nuôi Kim Ô thành ra như vậy, ha ha ha! Được lắm, ta phục rồi, để ta làm công lục ở đây ta cũng phục!”
Đoàn Giai Trạch: “…..”
Lục Áp: “…………”
——
Sợ nối tiếp sợ, nhưng phía Hùng Tư Khiêm thành công trồng được không ít mầm hoa, không có kỳ hoa dị thảo giống như Đoàn Giai Trạch tưởng tượng, đều là những giống hoa có ở nhân gian, nhưng chất lượng nhất định tốt hơn nhiều.
Theo như Hùng Tư Khiêm biết, những hạt giống này đều được lấy từ đạo trường của các tiên nhân.
Dưới sự chỉ điểm của Chu Phong, Hùng Tư Khiêm cắm hoa ở trong Linh Hữu, không cắm rời rạc, mà được lựa chọn cắm ở những kiến trúc, thậm chí trong đường ống, nhiều mà không loạn.
Bởi vì khí hậu Đông Hải dễ chịu, Linh Hữu phong thủy tốt, sau khi hoa được cấy ghép không lâu, một vài nụ hoa ứng theo mùa nở ra, hoa phồn tựa gấm, gặp ngày trời nắng, tô điểm Linh Hữu chẳng khác nào ngày xuân.
Các du khách đều rất thích loài hoa này, còn muốn xin vườn thú trồng nhiều hơn, từng khóm từng khóm hoa chẳng phải càng tráng lệ càng tươi đẹp hơn hay sao?
Nhưng điều này lại mâu thuẫn với thiết kế của Chu Phong, cũng may mà thôn Đồng Tâm cũng là dự án Linh Hữu tham gia đầu tư, Đoàn Giai Trạch đưa hạt giống hoa tới thôn Đồng Tâm, bảo họ trồng trên những ruộng hoa trống, năm sau nơi đây sẽ là một địa điểm ngắm hoa rất đẹp.
Linh Hữu và thôn Đồng Tâm ở gần nhau, Đồng Tâm trồng cùng một loại hoa với Linh Hữu, cũng là điều bình thường.
Bây giờ thôn Đồng Tâm được Linh Hữu dẫn dắt, mỗi tuần không chỉ có rất nhiều dân thành phố tới du ngoạn, thậm chí còn thu hút rất nhiều người dân ở thành phố xung quanh cuối tuần lái xe du ngoạn. Tuy rằng làm ăn không lớn, nhưng cũng là một cảnh điểm có tiếng, hoàn toàn đạt được mục đích ban đầu.
Thôn Đồng Tâm vốn là một thôn nghèo, đến giáo viên còn không mời được, bây giờ đã có sản nghiệp nâng đỡ, có công nhân ở lại đây làm việc, được chính phủ giúp đỡ mở nhà hàng, nơi cư trú, thậm chí còn mở các quán hàng rong, tình hình tốt hơn trước đây nhiều, cũng được khen ngợi rất nhiều lần.
….
Mặt khác, phòng hành chính cũng đã lên phương án toàn diện cho buổi họp thường niên, cố gắng khuyên Đoàn Giai Trạch lên sân khấu biểu diễn, nếu có thể dẫn anh Lục tới thì tốt quá.
Đoàn Giai Trạch thực sự không phải người kiêu căng, nhưng bảo anh tự mình biểu diễn anh cũng có phần không muốn chứ.
Hoàng Kỳ khuyên anh: “Vườn trưởng à, hay là cậu lên hát “Truyền nhân của rồng” đi…”
Đoàn Giai Trạch cười gượng: “Anh mới hát “Truyền nhân của rồng” ấy, em là chân thân của rồng cơ mà.”
Hoàng Kỳ: “………”
Đoàn Giai Trạch: “Em hát không hay cho lắm, đến khi đó biểu diễn cái khác đi.”
Ngày hôm ấy tổ chức buổi họp thường niên, ngoài một vài nhân viên cần giữ vững cương vị ra, phần lớn đều tới phòng tiệc ở khách sạn Linh Hữu, khiến nơi đây mọi người nhốn nháo.
Các nhân viên ở Linh Hữu rất hưng phấn, bởi vì sau khi họ tới mới phát hiện hôm nay còn có một tin mừng, MC thế mà lại là Tiêu Vinh!
Tiêu Vinh và Tiểu Thanh làm MC, lời dẫn đã có người chuẩn bị xong từ trước, Tiêu Vinh từng thấy cảnh tượng hoành tráng hơn nhiều, lại từng nổi tiếng, tuy rằng không phải MC chuyên nghiệp, nhưng vẫn khuấy động được bầu không khí.
Phòng hành chính đã lên kế hoạch từ trước, mỗi ban ngành đều có một tiết mục biểu diễn, bởi vì là buổi họp thường niên ở Linh Hữu, nên không thể tách rời với động vật, nhất là những phòng ban chính.
Ví dụ như một nhóm biểu diễn, còn đưa vẹt lên sân khấu biểu diễn cùng. Có người còn nổi bật hơn, quay một đoạn phim ngắn, phát sóng ở hiện trường, đều là những hình ảnh được ghi lại trong buồng động vật hoặc khu nuôi thả, đưa động vật xuất hiện cùng, trong đó có rất nhiều pose thú vị.
Sau đó còn có các trò chơi, hai MC cũng bị đẩy ra chơi. Bởi vì thiết lập của game mà cuối cùng hai người dán mặt lại với nhau.
Một vài khán giả không biết rõ chân tướng ồn ào, kêu họ hôn rắn đi.
Thực ra phần lớn mọi người không biết quan hệ thật giữa Tiểu Thanh và Tiêu Vinh, chỉ là uống nhiều nên đùa giỡn mà thôi
Tiểu Thanh thấy vậy, thì lại trở nên trầm tư: “Hôn rắn à…”
Tiêu Vinh: “…Không phải như vậy đâu!”
Đoàn Giai Trạch trơ mắt nhìn Tiểu Thanh và Tiêu Vinh môi chạm môi ba giây, các nhân viên dưới khán đài hét muốn banh cả nóc nhà, nhưng đám đông cũng không xoắn xuýt đây chỉ là môi chạm môi —— họ đã rất cởi mở rồi. Bởi vì quá ồn ào, không ai nghe thấy Tiểu Thanh dương dương tự đắc nói: “Ngoài anh ra còn ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này chứ.”
Đến khi Đoàn Giai Trạch được mời đi lên, bầu không khí đã rất sôi nổi.
“Để tôi biểu diễn ảo thuật cho mọi người, biến ra Lục Áp.” Đoàn Giai Trạch đẩy cái tủ đạo cụ ra, bình tĩnh nói, thực ra gương mặt anh nóng bừng cả lên, dù sao bị nhân viên lục tục chúc rượu, anh cũng uống vài chén.
Thấy đại boss muốn biểu diễn ảo thuật, hơn nữa nghe thấy có anh Lục giúp đỡ, mọi người đương nhiên rất nhiệt tình, vỗ tay rầm rầm.
Đoàn Giai Trạch mở tủ ra cho mọi người xem, bên trong là chim Lục Áp đang nhảy nhót, ai cũng biết.
Lúc bấy giờ nhiều người đã chuếnh choáng say, không đoán được sau đó sẽ là màn biểu diễn gì.
Dù sao anh cũng không phải người chuyên nghiệp, lời thoại tẻ nhạt, không có chút sức hút nào, cũng không làm động tác dụ dỗ, anh đưa tay, kéo cánh tủ ra.
Nhưng dưới khán đài rộ lên những tiếng kinh ngạc, lúc cánh cửa tủ mở ra một lần nữa, không thấy chim Lục Áp đâu, mà bên trong là anh Lục mặt khó đăm đăm.
Những tiếng khen hay nổi lên bốn phía, chim Lục Áp biến thành Lục Áp, cái tên này đặt hay đáo để.
Tiểu Thanh xấu bụng nói: “Màn ảo thuật này chưa đầy năm phút, có phải không đủ không?”
Các nhân viên đều phản ứng lại, vỗ tay ồn ào.
Những động vật phái tới cũng vui, tiết mục ban nãy với nhân tộc mà nói có lẽ còn mới mẻ, chứ với họ thì chẳng có gì đáng xem, lừa đảo quá. Lục Áp biến thành Lục Áp, tính lừa ai chứ?
Có rất nhiều người gợi ý hát, Khổng Tuyên cũng xấu bụng gợi ý: “Tiểu Long Nhân có biết hát không?”
Giữa những tiếng reo hò, tất cả mọi người đều cảm thấy giọng Khổng Tuyên rất nổi bật, không thể ngó lơ.
Đoàn Giai Trạch: “……”
Đoàn Giai Trạch đang lâng lâng, suy nghĩ cũng chậm chạp, anh ngượng ngùng nhìn xung quanh: “Hát Tiểu Long Nhân thì xấu hổ quá.”
Các nhân viên cười vang, nhạc thiếu nhi thì trẻ con quá, vườn trưởng vẫn không thoáng được.
“Nếu nhất định phải hát,” Đoàn Giai Trạch hắng giọng, “Hầu Ca, Hầu Ca, anh thật tài ba ——”
Các nhân viên lại phá lên cười: Hát bài này thì không xấu hổ chắc?
Nhưng ánh mắt Lục Áp đang chống tay vào tủ thì thay đổi, lia mắt nhìn về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không: “…………….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT