Bảo Châu ngạc nhiên nhìn nhóm Đoàn Giai Trạch phản ứng lớn như vậy, còn cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình: Đâu có bẩn đâu.
Đoàn Giai Trạch: “Nhân gian chúng tôi tương đối bảo thủ…”
Anh nói rồi đưa tay ra, tỏ ý bắt tay là được rồi.
Bảo Châu thoải mái, đưa tay ra nắm chặt tay Đoàn Giai Trạch.
“Thế tôi đưa cô đi gặp mặt mọi người nhé,” Đoàn Giai Trạch nói, còn nhìn bình Ngọc Tịnh trong tay Bảo Châu một chút, “Cất cái này đi có lẽ sẽ tốt hơn?”
Có người nói Long Nữ có duyên Phật từ nhỏ, tám tuổi nghe Bồ Tát giảng kinh đã giác ngộ, tướng do tâm sinh, trông cô có vẻ đoan trang an lành, thậm chí còn toát lên sự từ bi. Trong tay nâng bình Ngọc TỊnh, cũng khó trách Hoàng Kỳ lại nhận nhầm.
Tuy rằng thành phố Đông Hải không phải nơi Phật tử tụ tập, nhưng có lẽ cũng dọa mọi người chết khiếp.
Lại nói, bình Ngọc Tịnh cũng không phải vật tầm thường, bên trong có dương chi cam lộ, bản thân nó cũng là một pháp bảo lợi hại. Quan Thế Âm từng hù dọa Đại Thánh gia, nói trong này có thể chứa lượng nước cả một con sông, người bình thường không nâng nổi.
Bảo Châu rất nghe lời, không nói nhiều lấy nửa chữ, khẽ vuốt cằm, cất bình Ngọc Tịnh đi.
Ngay sau đó là giờ cơm, trước mặt Bảo Châu, Đoàn Giai Trạch gọi điện thoại cho căng tin, bảo họ đưa đồ ăn tới phòng riêng, hôm nay họ sẽ ăn trong phòng riêng.
Đoàn Giai Trạch quan tâm hỏi Bảo Châu có phải khách du lịch xuống đây không, thực ra trong lòng anh có chút nghi ngờ.
Bây giờ xuống đây, hoặc là thật sự phạm sai lầm, hoặc là muốn nhân cơ hội du lịch. Bảo Châu không có khả năng phạm tội, trong tay cô còn cầm bình Ngọc Tịnh cơ mà, nhưng bảo cô là khách du lịch, có vẻ không giống lắm.
Bảo Châu không phải Thiện Tài, bị ép ở lại bên cạnh Quan Thế Âm, đâu thể ngày ngày tơ tưởng tới việc bỏ xuống.
Để Đoàn Giai Trạch nói thì, không biết có phải Bảo Châu cố ý xuống đây để làm việc hay không, ví dụ như liệu có ai đó biết chuyện Khổng Tuyên bỏ chạy chẳng hạn?
Bảo Châu cũng không giấu giếm mà nói: “Không phải, nương nương bế quan, sẽ không ra ngay, tôi nghe nói nhóm Thiện Tài có cơ hội này, nên xuống đây.. làm chút việc tư,” Cô nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, có vẻ không tiện tiết lộ công việc cụ thể, “Chỉ là chuẩn bị lâu, nên xuống muộn hơn Thiện Tài.”
Đoàn Giai Trạch hiểu ý: “Thế nên cô cũng lén xuống đây à?”
Anh thầm nghĩ trong lòng, kể cũng đúng, nhân lúc Quan Thế Âm không chú ý, mấy người lần lượt trốn xuống đây, chắc bây giờ trên núi Lạc Già chẳng còn ai nữa nhỉ. Trông cửa, cai quản, hai đồng tử.. xuống đây hết rồi còn gì.
Bảo Châu nở nụ cười, “Cũng có thể coi như vậy.”
Đoàn Giai Trạch yên tâm, nếu Bảo Châu cũng lén xuống đây, chắc không đến nỗi vừa thấy Khổng Tuyên đã lẫm liệt báo cáo đâu nhỉ, ít nhất cũng phải linh động. Đương nhiên, bây giờ để cẩn thận một chút, tạm thời không để Khổng Tuyên gặp mặt cô ấy thì hơn.
Hoàng Kỳ ngồi bên cạnh vừa kích động lại vừa hiếu kỳ, không rời lấy nửa bước, nghe Bảo Châu nói chuyện với Đoàn Giai Trạch.
Dường như Bảo Châu rất hứng thú với cuộc sống dưới nhân gian, cứ hỏi Đoàn Giai Trạch tình huống sống ở đây, hơn nữa hở ra là đưa tay ra muốn chạm vào Đoàn Giai Trạch, ôm vai xoa đầu gì đó, khiến Đoàn Giai Trạch vô cùng lúng túng.
Đoàn Giai Trạch cảm thấy, với phương hướng tu hành và tuổi tác của Bảo Châu mà nói, có lẽ nhìn bọn họ giống như nhìn đứa trẻ cần được đối xử từ bi mà thôi.
…
Lập tức tới bữa tối, bọn họ đưa Bảo Châu tới phòng riêng ở căn tin, các động vật phái tới khác đã nhận được thông báo, ngoài Khổng Tuyên ra, đều lục tục vào phòng riêng.
Thiện Tài vừa vào cửa, trông thấy Bảo Châu thì mừng rỡ, “Bảo Châu tỷ tỷ, sao tỷ cũng tới đây?”
Bảo Châu lớn tuổi hơn Thiện Tài, cô tốt bụng giải thích cho Thiện Tài: “Ta tới đây làm chút chuyện, tiện thể xem mọi người có gây phiền toái gì hay không.”
Hùng Tư Khiêm và Linh Cảm theo sau, trông thấy Bảo Châu, hơi rụt cổ lại, lại ngạc nhiên không biết vì sao Bảo Châu cũng xuống đây.
Bảo Châu nói chuyện với Linh Cảm, Viên Hồng đi vào, trông thấy Bảo Châu thì chau mày, dường như không biết vì sao cô lại ở đây.
Đoàn Giai Trạch thuận miệng giải thích: “Đây là hiếp thị của đại sĩ Quan Thế Âm, Long Nữ Bảo Châu. Tứ Phế Tinh Quân VIên Hồng, có phải hai người đã từng gặp nhau không?”
Viên Hồng lập tức lắc đầu, “Chưa từng gặp!”
Nhưng Bảo Châu lại chau mày, nhìn Viên Hồng một lát mới như cười như không nói: “Thế thì coi như chưa từng gặp.”
Viên Hồng: “????”
Đoàn Giai Trạch nghĩ trong lòng, sao anh cảm thấy trong lời nói có ý nghĩa sâu xa, chẳng lẽ hai người này từng có quan hệ gì?
Đây đều là mấy chuyện thần tiên đấu đá, từ hồi Côn Bằng Đoàn Giai Trạch đã biết không nên tùy tiện dây vào nó, bởi vậy nên chỉ giữ nghi hoặc trong lòng, tạm thời không nghe.
Bảo Châu xuất thân Long Tộc, lại đi theo Quan Thế Âm, xem như giao thiệp rộng, trong số động vật phái tới phàm là người có công việc đàng hoàng, cô đều từng gặp qua.
Mới đầu mọi người còn hơi câu nệ, dù sao bọn họ và Bảo Châu quen thì quen, nhưng không chơi được. Cô khác với đám Thiện Tài Linh Cảm, cứ như cán bộ học tập vậy.
Thế nhưng thấy cô cũng đi cửa sau xuống, hơn nữa Thiện Tài đùa giỡn tự nhiên như vậy, mọi người cũng dần dần thả lỏng, lại nghĩ thông suốt thì ra cũng có lúc cán bộ lớp lại muốn trốn học.
Phòng riêng trong căn tin Linh Hữu bởi vì trước khi mở khách sạn thường xuyên tiếp đón đối tác, lãnh đạo kiểm tra, nên trang trí cũng không tệ lắm, thậm chí còn có TV, lúc bấy giờ đang bật.
Cũng không biết là phim truyền hình gì, người trong phim vừa gặp nhau đã ôm hôn như nước ngoài vậy, còn ôm rõ là chặt nữa.
Đoàn Giai Trạch kìm lòng chẳng đậu nhìn về phía Bảo Châu, không muốn Bảo Châu cũng trông thấy đoạn này, lúc nghiêng đầu sang, hai người nhìn nhau, Đoàn Giai Trạch rõ là lúng túng, gượng gạo giải thích: “Haha.. nghệ thuật phóng đại.”
Lúc bấy giờ Lục Áp khoan thai tới muộn, tiện tay đóng cửa lại, hắn ngồi xuống ghế trống bên cạnh Đoàn Giai Trạch, hết sức tự nhiên ôm lấy Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch: “…………..”
Lại nhìn Bảo Châu, cô rất kinh ngạc, cũng không biết ngạc nhiên vì Đoàn Giai Trạch lừa người, hay là vì đạo quân Lục Áp đột nhiên nhiệt tình như vậy…
Lục Áp nhìn lướt qua Bảo Châu, không chút gợn sóng, thậm chí còn tự nhiên bắt chuyện mang theo vài phần ác ý, “Có con giun dài tới đây à?”
Bảo Châu nghiêm mặt chào hỏi: “Đạo quân Lục Áp.”
Trước mặt Lục Áp cô cũng là vãn bối, tuy rằng có câu “như nước với lửa”, hơn nữa mọi người đều biết Lục Áp ghét thủy tộc, nhưng vẫn không bỏ qua lễ nghi. Chỉ là cô vừa nói, vừa đảo mắt nhìn Đoàn Giai Trạch.
Đoàn Giai Trạch bị ánh mắt thuần khiết của cô làm cho bối rối, lặng lẽ quay mặt sang hướng khác.
Lúc ăn cơm có nhiều người, không tiện ầm ĩ, ăn cơm xong, bởi vì Lục Áp không thích Đoàn Giai Trạch qua lại nhiều với Bảo Châu, nên Hoàng Kỳ chủ động chịu “xin dây trói giặc”, đưa Bảo Châu tới căn phòng sắp xếp cho cô.
Bảo Châu nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, chỉ có thể nhận lời.
…
Bảo Châu đi rồi, Đoàn Giai Trạch kéo Thiện Tài lại dặn dò một phen, bảo cậu rảnh rỗi thì đi thăm dò ý của Bảo Châu, vườn thú dù có lớn đến mấy, cũng không thể để Khổng Tuyên tránh mặt cô mãi được, quá phiền phức.
Sau khi trở về phòng, Đoàn Giai Trạch nói với Lục Áp: “Em thấy con người Bảo Châu rất tốt, anh đừng vì phiến diện chủng tộc mà sỉ nhục người ta, làm đại ca vườn thú gì đó.”
Lục Áp hừ một tiếng, “Không sửa được, quen rồi!”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Đoàn Giai Trạch: “Quen vừa thấy thủy tộc đã đá đểu á, thế không được đâu, quá ảnh hưởng tới đoàn kết. Ầy, ở trển không dạy về mặt này à? Phải đoàn kết sức mạnh các giáo các tộc, mới có thể kiến thiết tốt tam giới!”
“………” Hình như Lục Áp lườm anh một cái.
Đoàn Giai Trạch đẩy hắn ra, “Anh đừng giả chết nữa, mau trả lời em đi.”
Cũng không biết là Lục Áp đã quen với chuyện đó như tự nhiên, khó sửa, hay chỉ đơn thuần muốn lấy le với Đoàn Giai Trạch, dù sao hắn vẫn không chịu bỏ qua.
Đúng lúc này cửa phòng Đoàn Giai Trạch có tiếng gõ, anh vội vã xuống giường, vừa hỏi “ai vậy” vừa đi ra mở cửa.
Người ở ngoài cửa không nói gì, Đoàn Giai Trạch ra mở cửa, bên ngoài thế mà lại là Bảo Châu.
Căn phòng của anh phòng ngủ chung với phòng khách, vừa mở cửa ra là nhìn thấy không sót thứ gì, Bảo Châu vừa nhìn có thể thấy Lục Áp đang tùy ý dựa vào giường, nhất thời trố mắt ngoác miệng: “………..”
Chuyện như vậy nhất định không giấu được người ta, nhưng bị lộ ở tình huống như vậy, đúng là rất khó xử. Đoàn Giai Trạch thì thôi, có lẽ Bảo Châu chịu kích thích quá độ, trước đấy thấy dáng vẻ thân mật của Lục Áp và Đoàn Giai Trạch, cô vẫn điềm nhiên như không, không hỏi gì vì nghĩ họ chỉ là bạn.
Bảo Châu sững sờ, quên mất lời mình định nói.
Vẫn là Lục Áp phản ứng nhanh hơn, hắn sa sầm mặt, hỏi rằng: “Đêm hôm khuya khoắt ngươi tới gõ cửa phòng Đoàn Giai Trạch làm gì?”
Bảo Châu: “………….”
Đoàn Giai Trạch: “………….”
“A… A Di Đà Phật….” Bảo Châu hoảng hốt nói, “Tôi đi nhầm, xin lỗi.”
Đoàn Giai Trạch nhìn Bảo Châu bước chân lơ đãng ra ngoài, cảm thấy hơi áy náy.
Đóng cửa xoay người lại, Lục Áp vẫn còn không vui: “Ngươi xem, cái đám thủy tộc này.”
Sao hắn có thể bỏ qua được?
…
Bởi vì Thiện Tài còn đang nói chuyện với Bảo Châu, thăm dò ý của cô, lại thêm Bảo Châu nói mình có việc riêng, Đoàn Giai Trạch tạm thời không sắp xếp công việc cho cô.
Mấy ngày hôm nay một đơn vị hội viên của hiệp hội động vật muốn tổ chức một hội nghị quản lý công tác trong vị trí khu vực của Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch bảo Hoàng Kỳ đưa Bảo Châu đi làm quen với tình hình, tự mình tới nơi khác tham gia hội nghị.
Hội nghị tổ chức ở thành phố Đông Hải, ngoài gặp gỡ giao lưu thông thường ra, còn tham quan vườn thú trong thành phố.
Trong hội nghị, có người quen biết với Đoàn Giai Trạch nói: “Tiểu Đoàn à, có nhớ hầu vương lần trước cậu bắt giúp vườn thú Xuân Thành không?”
“Dạ?” Đoàn Giai Trạch ngẩn ra, “Nhớ ạ, sao vậy?”
Có lẽ người khác không biết, anh không chỉ bắt được, sau đó còn bảo Viên Hồng đi chỉ điểm cho con hầu vương kia một chút, thế nhưng Viên Hồng cũng không nói rõ tình huống cụ thể.
Đối phương vô cùng hào hứng kể rằng: “Cậu không biết à? Xem ra người của vườn thú Xuân Thành không tiện nói với cậu. Con hầu vương kia quay về không lâu, lại trốn đi, bọn họ còn tăng cường phòng hộ rồi đấy. Hầu vương vẫn tối về ban ngày đi. Hơn nữa lần này còn quá đáng hơn, không biết nó học cách giao lưu với ngựa kiểu gì, còn thả ngựa của vườn thú ra cưỡi nó chạy. Người không biết nhìn vào, còn tưởng không biết có phải vườn thú Xuân Thành không hưởng ứng lời hiệu triệu, vẫn còn biểu diễn xiếc thú.”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi nói: “Em không biết, chuyện này…”
Anh nhất thời cạn lời, không biết Viên Hồng làm gì, bảo gã dạy tu tiên, gã lại dạy cưỡi ngựa.
Đoàn Giai Trạch ở lại tỉnh ba ngày, mới ngồi cao tốc trở về.
Ai dè vừa xuống xe, Đoàn Giai Trạch liền ngạc nhiên, anh thấy có rất nhiều người đầu trọc đang xếp hàng ngoài cổng, trong đó còn có không ít gương mặt thân quen.
—— Hòa thượng, đây đều là hòa thượng, tuy rằng mấy người này đều mặc thường phục, nhưng Đoàn Giai Trạch nhận ra ngay.
Anh thấy một hòa thượng mình quen trong đó, hình như pháp danh là Tông Nghiêm, liền tiến lên trước kéo lấy người kia: “Pháp sư à, sao mọi người lại tới đây?”
Tông Nghiêm xoay người lại trông thấy Đoàn Giai Trạch, vội vã hành lễ, “Vườn trưởng Đoàn à, chúng tôi đang muốn liên lạc với anh đây.”
“Liên lạc với tôi? Mấy người ở Lâm Thủy quán có biết các ông tới đây không?” Đoàn Giai Trạch hỏi.
Gương mặt Tông Nghiêm đỏ lên, “Chúng tôi tới với tư cách cá nhân.”
Thế thì chưa được Lâm Thủy quán đồng ý, hơn nữa họ lại được phép lui tới, Đoàn Giai Trạch còn đang nghi ngờ, Tông Nghiêm lại bổ sung một câu: “Hơn nữa cư sĩ Bảo Châu đã đồng ý rồi!”
Có liên quan gì tới Bảo Châu?! Đoàn Giai Trạch bảo ông nói rõ, còn gọi điện thoại cho Hoàng Kỳ.
Sau khi hai bên giải thích, Đoàn Giai Trạch mới chắp vá được chân tướng hoàn chỉnh.
Vườn thú Linh Hữu vẫn có đệ tử Phật môn tới làm tình nguyện viên tu hành trường kỳ, tuy rằng mấy năm qua không ai may mắn được vị tiền bối kia chỉ điểm, thế nhưng trúc Quan Âm và ao sen mang tới tác dụng nhất định, nên các đệ tử trong miếu chùa đều rất mong đợi tiêu chuẩn tới Linh Hữu.
Mấy ngày này Hoàng Kỳ dẫn Bảo Châu đi làm quen với vườn thú, Bảo Châu cũng gặp mặt họ.
Khác với những vị khách du lịch tới để hưởng thụ, hoặc không có tinh thần giúp người làm niềm vui, Bảo Châu vừa thấy những đệ tử dưới nhân gian, liền ân cần quan sát họ học.
Sau khi quan sát, Bảo Châu còn phát triển một truyền thống tốt đẹp, ngồi xuống giảng kinh cho họ.
Bảo Châu giảng “Quan Thế Âm tâm kinh”, “Tâm kinh” tổng cộng chỉ có 260 chữ, nhưng hết sức kinh điển, bao hàm những yếu tố cần thiết của Bát Nhã tâm kinh, là những điều cơ sở nhất, cũng là điều thâm ảo nhất.
Đệ tử có thể tới Linh Hữu làm tình nguyện viên, đều là người tài trong chùa, quá quen với “Tâm kinh”. Thế nhưng nghe Bảo Châu giảng kinh, khiến họ có cảm giác như được đặt chân tới Phật quốc, có cảm giác lĩnh hội sâu sắc trước đây chưa từng có, kinh động như gặp được thiên nhân.
Những đệ tử này mừng rỡ như điên, không nghĩ nhiều, cảm thấy cuối cùng tiền bối cũng đã bị mọi người làm cảm động.
Tâm thái Bảo Châu khá ôn hòa, cũng không ghét bỏ họ tu vi thấp kém, ngược lại còn rất hòa ái tỏ ý sau đó muốn giảng “Kinh Pháp Hoa” cho họ.
“Kinh Pháp Hoa” cũng là một trong những kinh thư kinh điển trong Phật môn, các hòa thượng gặp được người trình độ như Bảo Châu, trong lòng mừng khôn xiết.
Có lẽ bọn họ không biết, Bảo Châu từng được nghe một trong tứ đại Bồ Tát, Bồ Tát Văn Thù tượng trưng cho trí tuệ giảng “Kinh Pháp Hoa”, trước đây cô nghe bộ kinh này rồi lĩnh ngộ Phật pháp.
Các hòa thượng vội vã báo tin cho sư môn, các đại hòa thượng không thể ngồi yên, mặc kệ trước đó đã ước định thế nào, vội vã chạy tới thành phố Đông Hải. Vừa tới vừa liên lạc với những người có quan hệ, thành công tới Linh Hữu, định bụng tới rồi tính sau.
Lúc này cũng có hòa thượng to gan tới hỏi Bảo Châu, có thể dẫn người khác tới nghe kinh không.
Ý nghĩa của kinh Pháp Hoa là mọi người đều có thể thành Phật, sao Bảo Châu lại không đồng ý chứ, lại nói, giảng kinh cho người ta cũng là tích công đức. Bọn họ được lời Bảo Châu chấp thuận, lại càng yên tâm, nói lại với Lâm Thủy quán, người của Lâm Thủy quán đương nhiên không nói gì.
Đoàn Giai Trạch không ngờ lại có chuyện như vậy, anh dở khóc dở cười, thế nhưng đối mặt với bộ dạng thấp thỏm của nhóm Tông Nghiêm, anh cũng không thể đánh đuổi người ta, tốt xấu gì người ta cũng làm tình nguyện viên cho anh lâu như vậy.
Đoàn Giai Trạch cứ băn khoăn mãi, anh bảo: “Mọi người đặt khách sạn ở đi, từng nhóm một, đừng gây chú ý quá, tôi sẽ sắp xếp phòng hội nghị cho mọi người.”
Tông Nghiêm mừng rỡ, khom người cúc cung mấy cái trước Đoàn Giai Trạch liền.
Đoàn Giai Trạch nghiêng mình tránh đi, gọi điện thoại cho Chu Tâm Đường, bảo ông ấy đừng lo lắng quá, anh định đợi Bảo Châu giảng kinh xong để họ đi ngay.
Phía Chu Tâm Đường đúng là đang rất lo lắng, ông do dự không biết có thể liên hệ với Đoàn Giai Trạch hay không, Đoàn Giai Trạch giúp ông yên tâm được phần nào.
..
Trong lúc các đại hòa thượng mở hội nghị, Đoàn Giai Trạch tới xem một lần.
Bảo Châu không dùng bất cứ thiết bị khoách âm nào, giảng kinh ngay trên sân khấu, nhưng âm thanh rất rõ ràng truyền vào trong tai mọi người.. hoặc nên nói là trong đầu mọi người. Mặc dù Đoàn Giai Trạch không nghiên cứu về mặt này, nhưng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhìn sang những hòa thượng đã có cơ sở kia, lại càng say mê hơn, vẻ mặt ai nấy đều chăm chú, thậm chí có lão hòa thượng còn nhập định. Nội dung mà Bảo Châu giảng, dù bọn họ còn chưa lĩnh hội được một phần một trăm, cũng có rất nhiều lợi ích.
Bảo Châu ngày đêm giảng kinh, giữa chừng không ngừng, cô làm được điều này, nhưng các hòa thượng lại không có thể lực, hầu như chỉ ăn ngủ nghỉ trong phòng hội nghị, cơm nước đều được căn tin Linh Hữu mang vào, bởi vì không đủ chỗ ngồi, có rất nhiều người khoanh chân ngồi dưới đất. Họ tranh thủ từng giây từng phút nghe giảng kinh, chỉ hận mình thân thể phàm thai, không thể trong lòng không chút vướng bận nghe giảng kinh.
Bảo Châu giảng mấy ngày mấy đêm, vừa mới dừng lại, nhận đại lễ của các hòa thượng, bình tĩnh rời khỏi phòng hội nghị.
Lúc này Đoàn Giai Trạch đang ở bên ngoài, mặc dù biết thân thể Bảo Châu có thể chịu được, nhưng vẫn nói câu quen thuộc của loài người: “Vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không sao đâu.” Bảo Châu nói, đột nhiên nhìn xung quanh, bảo rằng: “Mượn một chỗ nói chuyện, có được không?”
Đoàn Giai Trạch hơi do dự, cũng không biết Bảo Châu muốn nói gì, còn muốn mượn một chỗ nói chuyện, bị Lục Áp bắt gặp hắn sẽ điên lên mất.
Bảo Châu thấy Đoàn Giai Trạch không nói lời nào, kéo cánh tay áo anh đi.
“Đừng.. đừng túm tay áo..” Đoàn Giai Trạch hết cách, theo Bảo Châu tới một góc yên tĩnh.
Đoàn Giai Trạch cứ có cảm giác Lục Áp có thể lao ra bất cứ lúc nào, khó xử hỏi: “Chuyện gì vậy? Mau nói đi.”
Bảo Châu kéo tay Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch không tránh được, trông cô có vẻ thon thả, nhưng lực rất mạnh.
Đoàn Giai Trạch: “… Tôi đã nói với cô rồi, Lục Áp sẽ đánh người thật đấy.”
Bảo Châu nở nụ cười xinh đẹp, “Thế thì cũng phải để tôi nói xong, chẳng lẽ cậu không muốn biết, vì sao công trình hy vọng Lăng Tiêu này lại ràng buộc với cậu à?”
Đoàn Giai Trạch ngơ ngác, thắc mắc không thôi nhìn Bảo Châu: “Ủa chứ không phải bug à?”
Lần trước anh bị hệ thống lưu manh này ràng buộc, sau đó căn cứ theo như anh và Lục Áp suy đoán, công trình hy vọng này lấy danh nghĩa là phục vụ tam giới, bởi vì nhân gian đã bị tách ra ngoài quá lâu, thực chất chưa từng sử dụng với con người.
Ràng buộc với anh có lẽ bởi vì xảy ra bug, dẫn tới hậu quả liên tiếp, các đại thần không thể không xuống làm động vật phái tới —— cấp trên vốn không có ngành nghề vườn thú này! Còn khiến hai giới liên thông, có người nhân cơ hội xuống làm khách du lịch,….
Đoàn Giai Trạch cứ đinh ninh như vậy, không nghĩ nhiều, dù sao với hiệu suất của thiên đình, anh cũng không thể thay đổi vận mệnh. Thế nhưng Bảo Châu bây giờ khiến anh có cảm giác như bị sét đánh, nghe nghĩa bóng của Bảo Châu dường như có nội tình gì đó.
Bảo Châu gật gù, ánh mắt nhìn Đoàn Giai Trạch rất đỗi nhu hòa, nói rằng: “Đương nhiên không phải, sở dĩ công trình hy vọng Lăng Tiêu ràng buộc với cậu, đều là do phụ thân tôi đi xin!”
Đoàn Giai Trạch càng thêm bối rối, “Là sao cơ?”
“Để tôi kể từ đầu đi,” Bảo Châu suy ngẫm, kể rằng: “Kể từ thời hồng hoang, Long Hán sơ kiếp, đại chiến tam tộc long, phượng, kì lân, tử thương vô số. Có không biết bao nhiêu tiền bối trong Long tộc chúng ta đã hóa thành tro tàn. Trong đó có một cặp tiền bối, đẻ ra một quả trứng, không lâu sau thì chết trận, còn không kịp ấp trứng. Trứng rồng chỉ có một tia hy vọng, may mắn được Nữ Oa Thánh Nhân chỉ điểm, được phong tồn ở Đông Hải, đợi cơ duyên trong tương lai.
“Trải qua hai lần lượng kiếp, thế sự biến thiên, ngay cả Long tộc cũng thay đổi mấy lần. Thánh Nhân gạt nhân gian ra. Lúc Long tộc di chuyển, cũng quên mang theo quả trứng, mà lúc này nhân gian đã không thể tùy ý liên lạc với phía trên. Thế là đợi đến lúc cơ duyên xuất hiện, cha mẹ tôi phụng mệnh đầu thai làm người, truyền tinh phách bên trong quả trứng vào trong thai người. Thế nhưng bởi vì tuổi thọ của họ có hạn, không thể đợi đứa trẻ lớn lên, hồn phách trở về.”
“Theo như quy định trong thiên đình, bọn họ xin với công trình hy vọng Lăng Tiêu cho đứa trẻ, đợi đến khi nó gây dựng sự nghiệp thành công, có thể danh chính ngôn thuận quay trở về Tiên giới.”
“Vốn là theo huyết thống của đứa trẻ, nhất mạch với Đông Hải, phải kế thừa lãnh hải, làm Long vương ở đây. Nhưng thương hải tang điền, thủy vực năm xưa đã trở thành thành phố của nhân tộc, đứa trẻ này còn chưa vào nghề, đã thất nghiệp. Nên lúc xin, ở hạng mục nghề nghiệp đành phải nhờ hệ thống tùy cơ ứng biến.”
“Cũng chính bởi nhất mạch với Đông Hải, nên lúc đó cha mẹ tôi đặt tên là: Giai Trạch.”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt ôn hòa của Bảo Châu khi kể lại câu chuyện ngày trước, như nhắc nhở vì sao ban đầu cô lại gần gũi với Đoàn Giai Trạch như vậy, bởi vì theo như tính toán, tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng cũng như máu mủ ruột rà.
Đoàn Giai Trạch không ngốc, Bảo Châu kể mấy câu đầu, anh cũng mơ hồ đoán được đứa trẻ kia là mình. Nhưng vẫn không thể tin, mãi đến khi cuối cùng Bảo Châu nói tên anh ra, anh mới bừng tỉnh.
“Tôi không phải người à?” Đoàn Giai Trạch nghe thấy giọng mình cũng run rẩy, anh nhớ tới từ nhỏ mình đã rất thích nước, nuôi thủy tộc cũng rất dễ dàng, mới đầu anh còn cảm thấy đây là thiên phú kỳ quái.
Kiến Nam Kha dệt mộng cho anh, lúc đó anh tưởng mình là rắn, bây giờ nhìn lại, là rồng con mới phải. Nhớ lại ngày trước xem múa rối bóng tế tự Long vương, Đoàn Giai Trạch cũng cảm thấy xúc động dâng trào.
Từng chi tiết nhỏ hiện về, hơn nữa bug của công trình hy vọng Lăng Tiêu, cũng là chứng cứ to nhất, đều được Bảo Châu làm chứng, khiến Đoàn Giai Trạch không thể không tin: Mình không phải con người!!
“Không sai,” Bảo Châu nói chắc nịch, “Bởi thân thể cậu đúng là nhân tộc, pháp môn dịch chuyển là do Thánh Nhân ban tặng, nên trong nhiều vị đại năng ở Linh Hữu như vậy, cũng chỉ có Đế Thính và Tôn Ngộ Không biết chuyện. Bọn họ một người trời sinh thần thông, một người có Hỏa Nhãn Kim Tinh, bởi vậy nên nhìn ra được cậu vốn là Long tộc..”
Đoàn Giai Trạch còn đang chìm đắm trong thân phận của mình, lúc bấy giờ trợn trắng mắt, vội vàng cắt ngang: “Tôn Ngộ Không nào cơ?”
Đáng lý Bảo Châu phải tiếp tục giải thích mấy chi tiết nhỏ, bị Đoàn Giai Trạch hỏi chen vào, bèn giải thích: “Đấu Chiến Thắng Phật đó, cậu có biết Đấu Chiến Thắng Phật là ai không? Anh ta mượn danh nghĩa thân phận của Viên Hồng để hạ giới, Viên Hồng bị đánh ngất xỉu giữa đường, vừa khéo tới đạo trường ở núi Lạc Già chúng tôi cầu cứu…”
Bảo Châu nói tới đây, chợt nghe thấy âm thanh vang lên.
..
Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Viên Hồng và Lục Áp đứng cách họ mấy chục mét, Viên Hồng giơ tay ra, dưới đất có một quả bàn đào nát tan tành, hiển nhiên khoảng cách mấy chục mét không ngăn cản anh ta nghe được nội dung câu chuyện.
Mà sắc mặt Lục Áp đứng bên cạnh còn khó coi hơn, ngón tay hắn run lên, chỉ vào Đoàn Giai Trạch, không thể chấp nhận nói: “….Em là Long tộc?!!!”
Đoàn Giai Trạch cũng như gặp sét đánh giữa trời quang, nhìn chòng chọc “Viên Hồng”, hầu như cất tiếng rên rỉ cùng một lúc với Lục Áp: “Anh là Tôn Ngộ Không?!!!”
Tôn Ngộ Không: “…………”
Đoàn Giai Trạch: “…………….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT