*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Áp nghiêm khắc nhìn Đoàn Giai Trạch, bảo rằng: “Em đừng có mà bắt chước theo Côn Bằng!”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Ầy, cứ có cảm giác sai trọng điểm rồi.

Lục Áp thấy Đoàn Giai Trạch nhảy lên, còn kéo anh ngồi xuống.

Đoàn Giai Trạch không chịu, bị Lục Áp dùng sức kéo xuống, nằm sấp trên người hắn.

Hồi nhỏ cuộc sống thời hồng hoang rất tàn khốc, tư tưởng mọi người không phức tạp như vậy, Lục Áp cũng thế, hắn chỉ vâng theo bản năng mà thôi, Đoàn Giai Trạch nằm sấp trên người hắn, hắn theo bản năng muốn ấn Đoàn Giai Trạch ngồi xuống.

Gương mặt Đoàn Giai Trạch lại càng đỏ hơn, anh bây giờ đã thành ngồi trên đùi Lục Áp rồi, “Thế để em ngồi sang bên cạnh đi.”

Lục Áp theo bản năng nói: “Ta cảm thấy như vậy cũng không tồi…..”

Đoàn Giai Trạch: “……”

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên của Đoàn Giai Trạch, “Anh.. bộ dạng anh bây giờ lành quá đấy.”

Lục Áp vừa vô tội vừa ngang ngược: “Ta mặc kệ.”

Đoàn Giai Trạch: “……”

Lúc bấy giờ bên cạnh có một người bất chợt đứng lên, chính là Côn Bằng tay cầm một tấm lót cho mèo, y bị bỏ quên từ lâu bình tĩnh nói: “Ta đi vứt rác.”

Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa bị dọa nghẽn cơ tim: “………”

Lục Áp: “……………….”



Cái thời hai mươi, ba mươi năm trước, nền khoa học kỹ thuật vẫn chưa phát triển như vậy, người Hoa không có nhiều trò giải trí, vườn thú ăn nên làm ra, mà để vườn thú làm ăn phát đạt hơn, thì thường mời về hoặc tự phát triển một đoàn xiếc thú.

Phương thức này vẫn còn kéo dài tới ngày hôm nay. Mấy năm nay các ban ngành liên quan đẩy mạnh phổ biến giảm động vật biểu diễn, có rất nhiều vườn thú bỏ hạng mục này, hủy hợp đồng với đoàn xiếc thú.

Đoàn xiếc thú Lỗ Thanh cũng là một trong số đó, họ lấy biểu diễn mãnh thú làm chính, cũng có một vài diễn viên xiếc, trước đây đóng quân ở một vườn thú hạng hai trong thành phố, bây giờ tới kỳ hạn hợp đồng, nhưng lại không gia hạn nữa.

Ông chủ Lã ở đoàn xiếc thú Lỗ Thanh cũng không chọn thuê sân khác, mà chọn “biểu diễn” lưu động, dẫn các thành viên nòng cốt đi biểu diễn ở các thành phố lớn nhỏ, nhất là các khu vui chơi mới khai trương. Nếu nơi đó không có đoàn xiếc thú thì họ rất được người tổ chức chào đón..

Đến khi cảm giác mới mẻ qua đi, lại đổi sang thành phố khác. Phương thức biểu diễn này ông chủ Lã đã làm từ hơn hai mươi năm trước, thế nhưng khi đó họ không dựa vào cái gì, tự mình biểu diễn, khách tới như mây, rất được chào đón. Sau đó vì ổn định nên họ hợp tác với một vườn thú.

Gần đây, đoàn xiếc thú Lỗ Thanh nhận được lời mời biểu diễn, tới một khu vui chơi mới mở ở thành phố Đông Hải để biểu diễn năm ngày.

Sau khi tới đó, ông chủ Lã và ông chủ của khu vui chơi nói chuyện một chút, đối phương nhắc nhở ông chủ Lã, phải lấy xiếc làm chính.

Ông chủ Lã thuận miệng hỏi một câu tại sao.

Ông chủ khu vui chơi liếc mắt nhìn con hổ, con gấu ỉu xìu trong lồng, bảo rằng: “Anh có biết ở Đông Hải có vườn thú Linh Hữu không? Dù anh có bảo con gấu của anh lộn 108 vòng cũng không bằng mấy con sâu trong vườn thú của người ta.”

Ông chủ Lã từng nghe loáng thoáng tới vườn thú này, nghe được từ chỗ vườn thú cũ ông từng hợp tác, năm nay ông đã ngoài năm mươi, cũng không thích lên mạng, bình thường đều lo chuyện trong vườn thú. Nghe ông chủ kia nói vậy, ông chỉ cười xoà không lên tiếng.

Để ông chủ Lã nói thì, dù vườn thú kia có lắm mánh lới tới đâu, cũng không giàu kinh nghiệm phong phú bằng họ. Trong đoàn của họ, tất cả đều là động vật cỡ lớn biểu diễn, hơn nữa độ khó rất cao, rất có tính thưởng thức, vườn thú phổ thông có để động vật biểu diễn, cùng lắm cũng chỉ là hải cẩu chơi bóng, bầy vẹt đếm số mà thôi.

Nhớ năm đó gánh xiếc của ông chủ Lã biểu diễn, đâu đâu cũng có tiếng khán giả trầm trồ thán phục, họ rất thích các trò chơi biểu diễn kích thích mạo hiểm.

Diễn viên xiếc để luyện được thì phải khổ công rất nhiều năm, từng nếm không biết bao trái đắng dưới sân khấu. Những con mãnh thú kia biểu diễn trên sân khấu cũng tương tự, hơn nữa còn khổ hơn nhiều, chúng không thông minh như con người, huấn luyện động vật cần phải huấn luyện nghiêm khắc, khi đó động vật mới có thể nghe lời, đầu óc không nhớ được thì cần thân thể để ghi nhớ.

Trước buổi biểu diễn, ông chủ Lã dò xét phía hậu trường một hồi, nhân viên huấn luyện đang an ủi một con hổ vì tới nơi ở mới mà có vẻ nôn nóng bất an, ông dặn dò một câu: “Không được làm gì sai đâu đấy, lát nữa đi làm quen một chút, sân biểu diễn mới.”

Để động vật diễn xiếc thì nói với nhân viên huấn luyện, diễn viên xiếc biểu diễn cùng là được rồi, không cần nhiều lời, nếu ai phạm sai lầm thì trừ tiền lương.

Sau khi hết hợp đồng với vườn thú, cũng đã có một nhóm diễn viên rời đi, những người ở lại đều là những người không có lối thoát khác, muốn kiếm ăn phải theo ông chủ Lã đi khắp nơi. Bởi vậy nên lời dặn dò của ông chủ Lã rất hữu hiệu.

Ông Lã rất bứt rứt, muốn cho ông chủ của khu vui chơi thấy giá trị động vật của họ, cũng muốn tạo ra danh tiếng, để nhận nhiều buổi biểu diễn hơn.

..

Nhưng đến khi biểu diễn, mọi chuyện không giống như ông chủ Lã tưởng tượng.

Mục tiêu hướng tới của khu vui chơi đều là trẻ con, nhưng về căn bản đều là các gia đình tới đây chơi, tiện thể xem biểu diễn, có rất nhiều trẻ con.

Lúc biểu diễn xiếc, những động tác có độ khó cao thực sự thu hút những tiếng trầm trồ, nhưng đến lượt biểu diễn xiếc thú, bầu không khí dưới khán đài lại thay đổi.

Khi nhắc nhở các động vật biểu diễn xiếc, các thuần thú sư khó tránh khỏi dùng gậy, roi da, dưới chỉ thị của họ, động vật biểu diễn động tác được chỉ định. Thoạt nhìn đúng là rất đáng yêu, như gấu thì đạp xe, hổ nhảy xuyên qua vòng lửa.

Thế nhưng khán giả, từ người lớn tới trẻ nhỏ đều có vẻ chần chừ, bầu không khí trở nên ngưng đọng.

Đây không phải điều mà ông chủ Lã tưởng tượng, ông chau mày, đang nghĩ không biết có phải biểu diễn không đặc sắc hay không thì dưới khán đài từ chần chừ đã vang lên tiếng nghị luận sôi nổi.

Hai năm qua đã bắt đầu đề xướng dừng việc để động vật biểu diễn xiếc. Người lớn biết cũng không kỳ quái, nhưng những đứa trẻ ở Đông Hải cũng đã xem múa rối bóng chủ đề bảo vệ động vật mà bộ giáo dục chiếu miễn phí, ở đó có nhắc tới đoạn huấn luyện xiếc thú. Bởi vậy nên tụi trẻ con cũng không dễ lừa, còn nhỏ đã xây dựng được quan niệm.

Đừng nói ông chủ Lã không biết nơi đây đang lưu hành múa rối bóng, mà chính ông chủ của khu vui chơi cũng không ý thức được tụi trẻ con cũng bị cuốn theo, ông chỉ nghĩ đơn thuần rằng động vật ở Linh Hữu đáng yêu nên được mọi người ưa chuộng. Thế nhưng ông cũng cảm nhận được bầu không khí này, thấy có đứa trẻ kéo người lớn bỏ đi, ông vội bảo ông chủ Lã đổi tiết mục biểu diễn.

Ông chủ Lã đành bảo người ta nhanh chóng kết thúc tiết mục, nhân viên huấn luyện còn kéo con hổ đang biểu diễn kia đi, nó hơi chần chừ, bị quật một cái.

Lúc này khán giả dưới khán đài càng bất mãn hơn, “Đáng thương quá…”

“Nhẫn tâm thế, còn đánh con hổ.”

“Tôi vẫn thích con hổ trong vườn thú hơn, mũm mĩm.”

“Bảo Tôn Tiểu Hầu đánh anh ta đi!”

Sắc mặt ông chủ Lã tối sầm lại bảo nhân viên chăm sóc thú nhanh lên một chút, sau đó nhanh chóng đổi diễn viên xiếc.

Dù có vậy, sau khi khu vui chơi điều tra, có không ít du khách tỏ ý hạng mục này quá tàn nhẫn, bọn họ đưa trẻ con tới không phải để xem hình ảnh tanh máu như vậy.

Ông chủ Lã cảm thấy rất oan ức, có gì tanh máu đâu, chỉ là quật roi thôi mà, mãnh thú như vậy còn có thể bị đánh tổn thương được à? Không đau thì sao có thể nghe lời chứ!

Ông chủ khu vui chơi cảm thấy không thích hợp, không ngờ danh tiếng lại tệ như vậy, khiến mấy ngày sau đó không muốn cho mãnh thú biểu diễn nữa.

Ông chủ Lã cũng cố gắng đấu tranh, không thể để như vậy, động vật của ông không biểu diễn, thuần thú sư không kiếm được tiền, cũng sẽ kháng nghị. Hơn nữa mỗi ngày đều tốn một khoản để nuôi động vật, không thu vào thì sao có tiền chi ra. Lúc trước ký hợp đồng, chưa từng nói có thể đổi tiết mục lâm thời.

“Đó là bởi chúng tôi không biết các anh để động vật biểu diễn dã man như vậy, còn tưởng giống như động vật ở Linh Hữu, chỉ thể hiện các hành động đáng yêu.” Ông chủ khu vui chơi chống chế.

Đây là lần thứ hai ông chủ Lã nghe được tên Linh Hữu từ trong miệng ông ta, thở hổn hển tức tối: “Thế sao các ông không tìm Linh Hữu đi, hơn nữa sao trước đó không nói với chúng tôi mấy đứa trẻ ở đây thích vậy.”

Nếu biết trước, cùng lắm không cho con gấu và hổ lên sàn, chỉ để mấy con khỉ nhảy nhót. Thế nhưng bây giờ gây tiếng vang không tốt, đến để khỉ nhảy cũng không được.

Ông chủ khu vui chơi thầm nghĩ, chúng tôi cũng muốn tìm chứ bộ, nhưng mà người ta không biểu diễn trò này, “Ngại quá, nhưng mà bây giờ có du khách nhắn tin trên mạng tỏ ý bất mãn, điều này cũng không hợp với định hướng của chúng tôi.”

Bởi vì lúc trước ký hợp đồng không ghi rõ ràng, hai bên bắt đầu cãi cọ tranh luận.

Nhưng được nửa chừng thì không cần cãi nữa, bởi vì ông chủ Lã bị bắt lên đồn, bởi vì vận chuyển phi pháp động vật hoang dã.

Ông chủ khu vui chơi cũng bị dọa sợ, may mà không ảnh hưởng tới ông, nhưng cũng vội vàng đuổi những người còn lại đi. Chỉ vì trận sóng gió này mà lượng du khách giảm mạnh, một khu vui chơi vừa mới mở, nhưng lại không có ai tới. Người không biết còn tưởng khu vui chơi của họ cũng phạm pháp chuyện gì.

Ông chủ khu vui chơi cũng không ngờ chuyện này sẽ phạm pháp, ông tìm đoàn xiếc chính quy mà. Trước đây đoàn xiếc thú Lỗ Thanh vẫn còn ở trong vườn thú công lập, cũng có chứng chỉ nuôi động vật hoang dã. Ông đâu có biết bọn họ tới nơi khác diễn cũng cần đưa ra chứng nhận vận tải.

Bởi vì trong đoàn có nhiều mãnh thú, đều là động vật quốc gia bảo vệ cấp một, cấp hai, bởi vậy nên tội này không nhẹ, không những nộp tiền phạt, còn phải ngồi mấy năm.

Sau đó nghe ngóng kỹ càng hơn, vì sao các ban ngành vốn không quản lý nghiêm việc này lại tới bắt Lỗ Thanh? Là do công viên bên cạnh báo cáo!!!

Gần khu vui chơi này có hai công viên, bên trong cũng có rất nhiều hộ buôn bán đóng quân, nuôi không ít động vật triển lãm, cũng thu phí chơi trò chơi, thoạt nhìn định hướng mục tiêu của mọi người giống nhau, lại không tìm được những nhược điểm khác, nên gọi một cuộc điện thoại báo cáo, bắt ông chủ Lã đi.

Bọn họ cũng nuôi động vật, ông chủ khu vui chơi không biết các điều lệ, nhưng bọn họ thì hiểu rõ. Các đoàn xiếc thú dân gian thời buổi này làm gì có đầy đủ giấy chứng nhận.

Cùng ngành nghề là oan gian với nhau, họ không giống công viên Hải Giác và Linh Hữu, ở địa phương xa xôi, hơn nữa trong công viên Hải Giác không có nhiều hộ buôn bán, song phương cùng giúp đỡ lẫn nhau, sau này sẽ có thêm thôn Đồng Tâm ở bên cạnh gia nhập vào.

Ông chủ khu vui chơi chịu thiệt, vừa hận người ở công viên vừa hận ông chủ Lã, chẳng còn tâm trí đâu để ý tới mấy người ở đoàn xiếc thú không quen biết.

Ông chủ đoàn xiếc thú bị bắt đi, những người ở lại đều hoảng hốt, lại tìm tới vợ ông chủ Lã. Bọn họ không thể nghỉ việc mãi, theo ông chủ Lã cũng bởi vì thiếu tiền, nếu ông chủ Lã không ra được, họ phải tự tìm đường sống.

Vợ ông chủ Lã cũng hết cách rồi, lúc đi nộp tiền phạt trông thấy vẻ mặt ông chủ Lã, hỏi ông làm sao bây giờ, bà có thể không thuê người nữa, cho diễn viên xiếc nghỉ việc, nhưng động vật phải làm sao đây?

Nhắc tới động vật, ông chủ Lã bần thần, một lúc sau mới nói: “Thời đại đã khác rồi.”

Sau khi vợ ông chủ Lã đi về, cho diễn viên nghỉ việc, còn động vật, bà tìm tới vườn thú thành phố Đông Hải, hỏi họ có mua hay không.

Người ở vườn thú thành phố nhìn thấy động vật, lắc đầu một cái, những con động vật này được huấn luyện từ nhỏ, điều kiện sức khỏe rất kém, nhiều con còn bị bệnh, họ mua về trị thương lại tốn một khoản tiền lớn.

Động vật như vậy, vườn thú thành phố còn không muốn, các đơn vị chăn nuôi khác sao thiết tha, vợ ông chủ Lã cũng không ôm hy vọng gì, đi tìm tới các vườn thú khác ở Đông Hải, công viên động vật hoang dã Linh Hữu, họ mua một hai con cũng tốt rồi.

Nhưng khiến bà phải mừng rỡ là, Linh Hữu mua hết tất cả!

Tuy rằng không ra giá cao, nhưng với bà mà nói, có thể bán những con thú này đi đã tốt lắm rồi, phí chăn nuôi một ngày mấy ngàn tệ, không biểu diễn, giữ lại ngày nào là lỗ vốn ngày ấy.

Vợ ông chủ Lã háo hức báo tin tức này với chồng mình, tiền bán động vật có thể mời luật sư cho ông chủ Lã. Ông chủ Lã nghe tin vườn thú Linh Hữu trong truyền thuyết mua lại động vật của họ, lại sửng sốt hồi lâu.



Một con gấu đen, một đôi hổ, một con voi châu Á còn nhỏ, ba con sư tử, năm con khỉ Macaca, hai con ngựa, đây là toàn bộ động vật của gánh xiếc thú Lỗ Thanh.

Tuy rằng các nhân viên thuần thú bình thường đối xử với động vật khá thô bạo, nhưng xa bọn họ, những con động vật này ở không quen, chúng nôn nóng đi tới đi lui trong buồng, bất an gầm nhẹ.

Đoàn Giai Trạch đi tới bên ngoài lồng, ngồi xổm nhìn xuống, con hổ há miệng gầm một tiếng với anh, nhưng vẻ mặt hết sức sợ sệt. Đại đa số động vật ở đoàn xiếc thú này trong độ tuổi thanh niên cường tráng, nhưng tố chất thân thể lại không như các động vật đồng lứa nên có, thực tế những chỗ này vốn không có động vật chết già.

Đoàn Giai Trạch chau mày, con hổ này gào một tiếng, nhưng anh không thấy sợ hãi, bởi vì mỗi ngày nó không được ăn no, thực sự không có sức lực gì, giống như cảnh tượng khi anh vừa mới tới vườn thú Hải Giác. Hơn nữa, con hổ này còn thảm hại hơn các động vật trong vườn thú Hải Giác khi đó, răng bị vỡ hết.

Thú y Chu Mẫn nhìn lần lượt từng buồng một, chau mày lại, cô là con gái, lại càng nhẹ dạ hơn, “Vườn trưởng à, điều kiện của những con vật này không được tốt, hành động cứng nhắc, khoang miệng lở loét, bệnh ngoài da, di chứng gãy xương..”

Chỉ kể sơ qua mà đã có không biết bao nhiêu bệnh.

“Dù có chữa khỏi bệnh, cũng không thể nào ở chung với đồng loại.” Chu Mẫn lấy kiến thức chuyên nghiệp của mình ra để tổng kết, nhất định chúng sẽ bị đồng loại bài xích, những động vật này hoàn cảnh sinh trưởng méo mó, rất có khả năng không thể tiếp nhận.

“Trước mắt cứ chữa bệnh đi đã, nếu không được thật thì nuôi cách ly trước.” Đoàn Giai Trạch nói vậy.

Nhiều động vật như vậy, cũng là sự khiêu chiến với các thú y, ngoài công việc hằng ngày ra, còn phải trị liệu cho chúng, bận rộn hơn trước đây không biết bao nhiêu lần.

Đoàn Giai Trạch cũng tham gia hỗ trợ, trong số những con khỉ Macaca kia có con vẫn còn là khỉ con, còn nhỏ nên biểu hiện hốt hoảng, dại ra. Đoàn Giai Trạch đeo găng tay, bế nó ra khỏi lồng, nó cũng không phản kháng gì cả.

Đoàn Giai Trạch lấy vòng cổ của nó xuống, trên người con khỉ này còn mặc một chiếc áo gile, anh cởi chiếc áo xuống, kiểm tra cho con khỉ.

Trong vườn thú, khỉ được xem là một trong những động vật linh động nhất, thế nhưng năm con khỉ này đều đờ đẫn.

Trên người không thể coi là sạch sẽ, nhưng đúng là không có chấy, có lẽ nhân viên chăm sóc thú cũng bắt chấy cho chúng, tuy họ không có điều kiện chữa bệnh, nhưng ở chung với động vật, cũng không thể để bản thân mình có chấy rận được.

Chu Mẫn chữa chân cho con voi châu Á kia, đều là voi, nhưng so với bạch tượng Sơ Quả ở Linh Hữu thì điều kiện sức khỏe đúng là như trên trời với dưới đất. Con gấu ở bên cạnh cũng gầy đến mức mặt mũi hốc hác, căn bản không thể so với Hùng Tư Khiêm.

Đoàn Giai Trạch đang nhỏ thuốc vào tai cho khỉ con, thấy cửa sổ bị gõ, anh nhìn ra bên ngoài, trông thấy Viên Hồng đang ngồi vắt vẻo trên lan can, liếc mắt nhìn Đoàn Giai Trạch, đẩy cửa sổ ra chui vào.

“Anh Viên, cửa ở bên kia mà!” Đoàn Giai Trạch đến là bó tay. Nguyên hình của Tứ Phế Tinh Quân chính là Viên Hầu, sao có thể hi vọng gã hành động nhã nhặn được, bình thường không nói lời nào còn đỡ, nhưng vừa động đậy một cái là chẳng có miếng lịch sự nào.

Viên Hồng không để vào tai, gã nhìn thấy con khỉ gầy còm kia, vẻ mặt kinh hãi, “Nó ở đâu ra vậy?”

Gã biết hết khỉ ở vườn thú, mấy con này chắc chắn không phải của Linh Hữu.

Đoàn Giai Trạch kể thoáng qua cho Viên Hồng nghe, từ cổ chí kim đều có việc thuần khỉ, có người thuần tốt có người độc ác, cũng không phải gã chưa từng thấy, gã tức giận ôm một con khỉ trông rất yếu ớt trong lồng ra.

Từ Tân mở miệng muốn nhắc nhở, khỉ cũng có tính tấn công, đừng bế bừa bãi. Nhưng nhìn động tác Viên Hồng lẫm lẫm liệt liệt, con khỉ kia thế mà không nhúc nhích gì, mà vườn trưởng cũng không nói gì, nên anh cũng im lặng.

Động tác Viên Hồng trông có vẻ thô bạo, nhưng khỉ không thèm để ý, thậm chí con khỉ trong lòng Viên Hồng còn rưng rưng, giống như muốn khóc vậy.

Đối với khỉ mà nói, mặc dù bề ngoài Viên Hồng là con người, nhưng lại toát ra khí thế khiến nó cảm thấy gần gũi và kính nể.

“Không sao đâu, không sao đâu, để Đoàn Giai Trạch chữa thương cho mày.” Viên Hồng an ủi con khỉ Macaca này, còn lấy quả đào trong lòng mình ra, muốn đút cho khỉ ăn. Nó yếu ớt như vậy, một phần do trên người còn vết thương, một phần do bị đói.

Mấy ngày hôm nay đoàn xiếc thú tán loạn, nhân viên mất tập trung, vợ ông chủ Lã không phải người trong nghề, còn thiếu tiền, những động vật này không được ăn bao nhiêu.

Đoàn Giai Trạch giữ tay gã lại, “Một quả nhiều quá, bổ ra đi.”

Viên Hồng nghĩ kể cũng đúng, một tay bẻ quả đào ra, lại chia ra làm mấy miếng, cùng Đoàn Giai Trạch đút cho bầy khỉ ăn.

Đoàn Giai Trạch cầm một miếng đào, đưa tới bên miệng con khỉ Macaca trong lòng, con khỉ vội vã cắn một miếng, quả bàn đào này mọng nước, nó cắn một miếng nước chảy xuống, lại liếm sạch.

Đoàn Giai Trạch lấy giấy ăn lau một chút, các bác sĩ thú y khác đều bận rộn, nhân số của họ ít hơn động vật nhiều, đâu quản được việc họ cho khỉ ăn.

Từ lúc khỉ con có ký ức tới giờ nó không được ăn no. Nó ôm bàn đào ăn mấy miếng, nháy mắt đã no căng, nó vuốt cái bụng nhỏ của mình, biểu hiện thả lỏng hẳn, đôi mắt nheo lại còn có vẻ thư thích.

Bởi vì được ăn no trong tay Đoàn Giai Trạch, bên cạnh còn có Viên Hồng toát lên cảm giác thân thiết gần gũi, thái độ của khỉ con rất tốt, ngoan ngoãn nằm trong lòng Đoàn Giai Trạch.

Các con khỉ khác cũng đã ăn no, cả đời chúng chưa từng được ăn đồ ngon như vậy, đoàn xiếc thú kiếm được tiền mua thức ăn cũng không cho chúng ăn no, chớp mắt khiến chúng lại càng thêm yêu mến Viên Hồng, tất cả đều bám lấy Viên Hồng.

Đương nhiên Viên Hồng không ghét bỏ, còn bảo Đoàn Giai Trạch dạy mình bôi thuốc cho chúng nó.

Một lúc sau, Từ Tân đi tới lấy máu cho bầy khỉ, thấy bốn con khỉ bám lấy Viên Hồng thì nín lặng, “Anh có duyên với khỉ nhỉ, để chúng nó ở đó một lúc, tôi lấy máu đi xét nghiệm.”

Có những vấn đề nhìn bằng mắt thường không thấy được, cần phải lấy máu kiểm tra mới biết chúng cần được chăm sóc thế nào.

Viên Hồng cũng ở trong vườn thú lâu như vậy, không cảm thấy lấy máu là chuyện gì xấu xa, gã liền giữ một con khỉ. Từ Tân lại châm mũi tiêm xuống, con khỉ đau đến nhe răng trợn mắt, phát ra tiếng kêu đầy đau đớn.

Các con khỉ khác cũng bất an kêu chin chít, nhích tới nhích lui trên người Viên Hồng. Thế nhưng khiến Từ Tân phải ngạc nhiên là, chúng nó sợ thì sợ, nhưng vẫn không nhảy ra, vẫn cứ bám trên người Viên Hồng.

Cứ như vậy lấy máu từng con một, không con khỉ nào bỏ trốn.

Từ Tân phải nhìn Viên Hồng bằng cặp mắt khác xưa, có một vài nhân viên vườn thú cũng như vậy, giống như hầu vương vậy, hoặc là bầy khỉ hiểu tính người, biết đây là muốn chữa bệnh, hoặc do Viên Hồng là một người trong nghề, xem biểu hiện, có lẽ là vế sau, đúng là không hổ là bạn của vườn trưởng.

Con khỉ ở trong lòng Đoàn Giai Trạch nhìn về phía Viên Hồng đầy khát vọng.

Nó là con khỉ nhỏ nhất trong năm con khỉ Macaca ở vườn thú, cũng là con có thân thể yếu ớt nhất, nó không có máu mủ với bốn con khỉ khác, mà được đoàn xiếc thú mua về, khỉ con mặc quần áo rất đáng yêu, rất được ưa thích.

Khỉ con không dám qua đó, sợ bị bốn con khỉ khác bắt nạt.

Đoàn Giai Trạch thấy nó cứ nhìn đau đáu về phía Viên Hồng, bèn bế nó qua đó.

Viên Hồng đưa hai tay ra đón lấy, các con khỉ khác cũng không thể làm gì, con khỉ ở trong tay Viên Hồng rất thỏa mãn, chỉ chốc lát sau đã ngủ ngon lành.

Với những vết thương của các động vật, Đoàn Giai Trạch không dùng thuật pháp trị liệu ngay, hiệu quả cái đó được thể hiện ngay lập tức, muốn dùng cũng phải nhân lúc buổi tối không có ai, lén lút dùng, trước mắt bôi thuốc, tiêm là được rồi.

..

Sau khi xong việc, Đoàn Giai Trạch nhìn xuống, lại phát hiện không thấy con khỉ con kia đâu, lấy làm thắc mắc hỏi, “Khỉ con đâu rồi?”

Chu Mẫn bảo rằng: “Ơ không phải anh Viên mang đi rồi sao? Em còn tưởng vườn trưởng cho phép rồi chứ?”

Trước đó Đoàn Giai Trạch giúp họ bôi thuốc cho gấu, không để ý tới Viên Hồng, ai ngờ gã đưa khỉ con đi luôn, anh cũng hết cách, “Chuyện này.. được rồi, bao giờ có kết quả thì nói sau.”

Những con động vật này bị đày đọa, khỉ con muốn đi theo Viên Hồng, có lẽ còn an tâm hơn.

..

Buổi tối lúc Viên Hồng xuất hiện trong phòng nghỉ ngơi, quả nhiên có con khỉ con ngồi trên vai gã, qua nửa ngày, tinh thần nó tốt hơn rồi, dù sao bây giờ cũng khác lúc trước.

Mọi người thấy Viên Hồng đưa khỉ con vào, Chu Phong còn buồn cười hỏi: “Tinh quân có con riêng từ khi nào vậy?”

Mọi người cười vang, đều biết đang trêu chọc.

Viên Hồng liếc mắt nói: “Ngươi thấy con trai Viên hầu là mi hầu bao giờ chưa?” (Mi hầu: khỉ Macaca)

“Trời có gì đâu mà,” Tiểu Thanh cũng trêu chọc, “Không phải con của đạo quân với vườn trưởng còn là chim cánh cụt với vẹt hay sao!”

Đương nhiên Viên Hồng đã nghe qua chuyện vườn trưởng gọi chim cánh cụt là “ngỗng yêu”, gã thuận miệng nói: “Ngươi cũng biết mà, đó là con nuôi.”

Dù sao vườn trưởng cũng không ở đây, Tiểu Thanh tiếp tục trêu chọc, “Con nuôi cũng vậy, cũng là kết tinh tình yêu của vợ chồng vườn trưởng chúng ta..”

Mọi người ăn ý bật cười.

Viên Hồng đột nhiên thắc mắc: “Vợ chồng ai cơ?”

Mọi người: “…….”

Viên Hồng nhìn quanh một vòng, lại càng thêm thắc mắc: “Sao không nói gì thế, sao hai người họ lại là vợ chồng được?”
Kát quá hÃnh ánh cho Khá vÃngKhỉ Macaca (khỉ Mắc-ca. khỉ vàng)

Btw, mình mới cập nhật hình ảnh các loài bướm được nhắc tới trong công viên côn trùng, và hình ảnh thần ưng Andes ở chương 150.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play