Tuy rằng trong vườn thú có mấy trăm con cò trắng, thế nhưng nhân viên chăn nuôi nhắc tới chuyện sư tử trắng và cò trắng yêu đương khác loài, con đầu tiên mà Đoàn Giai Trạch nghĩ tới chính là Đường Tiểu Bạch. Dù sao nếu Đế Thính yêu đương với cò trắng bình thường, thế thì cũng mất giá quá, tuy rằng bây giờ Đường Tiểu Bạch vẫn không thể hóa thành hình người.

Nhân viên chăn nuôi thấy bộ dạng vườn trưởng bị đả kích, yếu ớt nói: “Dạo gần đây đồng nghiệp ở khu nuôi thả phát hiện, con cò trắng kia trong lúc bầy của mình bay theo đường, một mình chạy đi tìm Đại Bạch (biệt danh của Đế Thính). Hơn nữa con cò trắng kia trong mùa tìm phối ngẫu không tìm cò mái, nó là con cò trắng trống duy nhất trong mùa giao phối không tìm đối tượng, ý em là, ngay cả hành động theo đuổi cũng không có..”

Mãi đến khi phát hiện ra quan hệ thân thiết dị thường của nó với Đại Bạch, lúc bấy giờ mọi người mới có cảm giác hiểu rõ. Bởi vì Đường Tiểu Bạch là con cò đầu đàn, nên các nhân viên chăn nuôi khá chú ý tới nó.

Đoàn Giai Trạch nghe họ miêu tả Đường Tiểu Bạch và Đế Thính thân thiết thế nào, da đầu muốn nổ tung.

Trong vườn thú động vật khác loài hòa hợp với nhau, thì cũng là do bồi dưỡng tình cảm từ khi còn nhỏ, hoặc là hai bên ở bên nhau hồi lâu, hai con động vật này vốn không có chút quan hệ nào, sao các nhân viên chăn nuôi không nghi ngờ được đây.

Đế Thính ơi là Đế Thính, anh như vậy Địa Tạng vương Bồ Tát có biết không?

Đoàn Giai Trạch chẳng còn tâm trạng đâu để chăm sư tử con nữa, giao công việc sau đó cho nhân viên chăn nuôi, vội vã chạy tới khu nuôi thả.

Đoàn Giai Trạch lái xe chuyên dụng cho nhân viên chăn nuôi tới khu nuôi thả, lúc đi ngang qua xe ngắm cảnh, du khách còn tưởng anh đi cho sư tử ăn, hưng phấn đòi dừng lại nhìn.

Trong khu sư tử, Đế Thính đang nằm nhoài trên mặt cỏ gật gù, cái đuôi phe phẩy tới lui, nhưng không thấy bóng dáng Đường Tiểu Bạch đâu, khác với lời nhân viên nói Đường Tiểu Bạch đang ở đây. Đoàn Giai Trạch còn tưởng Đường Tiểu Bạch chạy mất rồi, đến khi định thần lại, hóa ra Đường Tiểu Bạch đang nằm dựa vào bụng Đế Thính ngủ, bởi vì hai con đều màu trắng, hơn nữa bị chân Đế Thính chặn lại nên không dễ nhìn thấy.

Còn ngủ chung nữa cơ à!!

Đoàn Giai Trạch nhìn chòng chọc bọn họ, thầm nghĩ, Tiểu Thanh thì thôi đi, người ta không tu Phật, nhưng Đế Thính rõ ràng xuất gia tử tế, còn là thú cưng của Bồ Tát, mỗi ngày được Phật pháp hun đúc lại chơi trò này..

Các du khách sau đó cũng nhận ra điều này, chỉ vào bên kia nói: “Trời ạ, có phải con sư tử kia bắt một con chim không?

Bọn họ còn tưởng Đường Tiểu Bạch bị Đế Thính vồ chết rồi.

Lúc bấy giờ, Đế Thính ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Đoàn Giai Trạch.

Đế Thính: “???”

Anh không biết vì sao Đoàn Giai Trạch lại nhìn mình như vậy, tuy rằng có thể nghe thấy tiếng lòng của mọi người, nhưng kỹ năng này lại  miễn dịch hoàn toàn với Đoàn Giai Trạch.

Đế Thính hơi cử động, Đường Tiểu Bạch cũng tỉnh rồi, thấy Đoàn Giai Trạch xuất hiện, hơi chột dạ, lúc này nó không nên xuất hiện ở đây. Thế là Đường Tiểu Bạch giương cánh bay lên.

“Ôi.. vẫn sống!”

“Ủa không phải chim chết à..”

Các du khách hơi hưng phấn, chẳng lẽ họ vừa chứng kiến một con cò ở chung hài hòa với một con sư tử trắng? Vườn thú này cũng thú vị ghê, tụi sư tử con bên ngoài thân thiết với chó nhà như anh em đã hay ho lắm rồi, sư tử và chim thì lại càng đột phá sức tưởng tượng của họ hơn, không biết vì sao có thể làm như vậy được.

Bởi vì có du khách ở đây, nên Đoàn Giai Trạch cũng không tiện nói gì, ngồi ở đó đợi du khách rời đi.

Nhưng được một lúc anh phát hiện các du khách này thế mà vẫn chưa đi, nhìn thật lâu, Đế Thính cũng không làm gì đặc biệt cả. Sư tử mà, mỗi ngày đều làm biếng.

Ai ngờ những du khách kia còn nhìn anh tò mò, “Cậu trai à, sao không cho sư tử ăn đi? Đợi cậu mãi.”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Tài xế xe ngắm cảnh cũng ngạc nhiên, “Đây không phải nhân viên chăn nuôi, vườn trưởng bọn tôi đấy..”

Các du khách cũng cạn lời, bọn họ thấy chàng trai trẻ tuổi kia lái xe này, còn tưởng là nhân viên chăn nuôi chứ, còn nghĩ trùng hợp quá, đợi ở đây nửa buổi.

Thực ra mới đầu tài xế cũng tưởng rằng Đoàn Giai Trạch là nhân viên chăn nuôi, anh ta không chú ý lắm, sau đó Đoàn Giai Trạch quay đầu mới nhận ra, lúc này cũng hơi đen mặt.

“Ầy.. Hay là để tôi làm vậy.” Đoàn Giai Trạch nhìn bọn họ đứng giữa trời nắng cũng vất vả, trong xe quả thật có thùng thức ăn, bèn cầm một miếng thịt trong đó ra.

Nếu như ở khu chăn nuôi, hoàn toàn có thể dùng gậy thả thịt vào, nhưng đây là khu nuôi thả. Cách một cái rãnh, Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là dùng sức ném thịt một cái.

Động tác của anh vô cùng tùy ý, cũng không được chuẩn xác, miếng thịt bay đi, mắt thấy sắp rơi xuống mặt đất.

Lúc bấy giờ chỉ thấy con sư tử trắng vốn đang nằm biếng nhác trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, chỉ trong tíc tắc, như tia chớp bật dậy, chạy mấy bước nhảy lên, ngậm trúng miếng thịt kia.

“Bốp bốp bốp!” Các du khách vỗ tay ầm ầm, bọn họ còn tưởng miếng thịt sẽ rơi xuống mặt đất, sư tử lững thững đi tới ăn, không ngờ lại thấy được cảnh tượng uy vũ như vậy.

Đoàn Giai Trạch cũng cảm thấy Đế Thính làm sư tử rất ra dáng, sau này có thể đưa Đại Bảo và Tiểu Bảo tới đây học tập. Đương nhiên, nếu Đại Bảo và Tiểu Bảo muốn học cha đẻ Lạc Lạc cũng không thành vấn đề, chỉ là Lạc Lạc ở trong chuồng từ nhỏ, không có đồng loại, không bị bệnh tâm lý đã tốt lắm rồi, có lẽ không có kỹ xảo gì hay ho để dạy cho tụi nhỏ.

Mà anh em Đại Bảo Tiểu Bảo này, Đoàn Giai Trạch hy vọng sau này có thể đưa vào khu nuôi thả. Anh cân nhắc một chút, thế không bằng để Lạc Lạc đi học chung với Tiểu Đại Bảo đi, Lạc Lạc cũng đang độ tráng niên.

Đoàn Giai Trạch lại vui vẻ cho ăn thêm mấy miếng thịt, các du khách xem mà nghiền, còn cảm thấy vườn trưởng này rất gần gũi, vui vẻ rời đi, trong lòng cảm thấy rất đáng giá, được xem vườn trưởng cho sư tử trắng ăn thịt, còn có sư tử trắng ngủ chung với cò trắng gì đó.

Sau khi các du khách đi rồi, Đoàn Giai Trạch mới ngồi xổm xuống nói chuyện với Đế Thính, “Đế Thính à, nghe nói dạo gần đây anh rất.. thân thiết với Đường Tiểu Bạch.”

Đế Thính thoải mái thừa nhận, “Đúng vậy.”

Xem xem, thật sự luôn, xem ra mấy động vật tiên giới này yêu đương vượt chủng loài tự nhiên hơn con người dưới nhân gian nhiều.. À mà, Đế Thính ở địa phủ.

Đoàn Giai Trạch khó xử nói: “Theo lý mà nói tôi không có quyền quản cuộc sống riêng tư của anh, nhưng mà không biết sau này trở về sẽ bàn giao với Địa Tạng Bồ Tát thế nào, với cả các anh cũng trắng trợn thật đấy, bị rất nhiều nhân viên trong vườn thú chúng tôi phát hiện ra, ảnh hưởng không hay cho lắm..”

Đế Thính trong hình dạng sư tử, nghiêng đầu trông rất đáng yêu, “Sao lại ảnh hưởng không hay?”

Vườn thú nhiều động vật, có chim cánh cụt đồng tính bị cưỡng chế tách ra vì ảnh hưởng tới gây giống. Anh chân trước vừa từ chối đông đảo du khách hỏi thăm Đế Thính xem mắt, chân sau lại phóng túng cho sư tử trắng yêu đương với cò, không được hay cho lắm.

Thế nhưng nếu Đế Thính muốn yêu đương, cũng giống như Tiểu Thanh vậy, anh không quản được, chỉ có thể bảo Đế Thính chú ý một chút đừng để bị phát hiện ra, Chỉ hy vọng Đế Thính không hỏi xin anh tơ hồng..

Đoàn Giai Trạch uyển chuyển giải thích cho Đế Thính một chút.

Sau khi Đế Thính nghe xong, khẽ cười một tiếng, đôi mắt xanh lam đong đầy ý cười, “Nhưng mà, vườn trưởng à, tôi và Đường Tiểu Bạch không phải quan hệ đó, tôi chỉ rất tán thưởng nhóc yêu quái này, cảm thấy nó thú vị, mọi ngày ở đây nhàm chán quá, nên làm bạn qua lại với nhau.”

Đoàn Giai Trạch, “Thật á?”

Đế Thính, “Vườn trưởng à, người khác không biết chân thân của tôi, hiểu nhầm thì thôi đi, có lẽ hành động của chúng tôi dưới cái nhìn của họ hơi kỳ quái, nhưng sao đến vườn trưởng cũng hiểu nhầm cơ chứ?”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Đế Thính thở dài: “Không phải ai cũng nguyện ý làm đạo lữ với chim chóc, cũng không phải ai nam nữ cũng không màng.”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Anh muốn nhảy xuống cái hố chôn mình quá!!



“Đừng có nói với tôi mấy chuyện sư tử trắng và cò có quan hệ không đứng đắn nữa, người ta là quan hệ hữu nghị thuần khiết.” Đoàn Giai Trạch nhấn mạnh với các nhân viên tìm tới anh, “Mấy cậu nghĩ đi đâu vậy, chẳng lẽ cò trắng không thể ngừng yêu đương một năm à?”

Các nhân viên: “………….”

“Đừng nhắc tới vấn đề này nữa.” Đoàn Giai Trạch nhấn mạnh, “Sau này tuyên truyền cũng chú ý nói rõ một chút, là quan hệ hữu nghị thuần khiết.”

Các nhân viên đều suy đoán, không biết có phải vườn trưởng định ship cặp điểu sư không, có khi được lên tivi luôn đấy. Một con không tìm phối ngẫu ngày ngày ở với con còn lại, nhìn kiểu gì cũng thấy quan hệ đặc biệt mà.

Tình yêu vượt chủng loài như vậy cũng hay có ở vườn thú, ví dụ như sư tử và hổ sẽ sinh ra sư hổ, chỉ là sự chênh lệch của hai con này quá lớn.

Càng nghĩ họ càng cảm thấy có khi như vậy thật, nếu ship trắng trợn có lẽ sẽ xuất hiện bình luận trái chiều, nhưng nếu là tình hữu nghị thì an toàn hơn nhiều, còn không ảnh hưởng tới việc sau này tìm đối tượng. Fanpage vẫn không tuyên truyền về chuyện này, nhưng có một vài du khách phát hiện ra sư tử và cò trắng có quan hệ rất thân thiết, như vậy cũng không tồi.

Mọi người tự cho rằng mình hiểu được ý vườn trưởng, không nói gì về chuyện này nữa.

Bởi vì chuyện này mà mấy ngày liền Đoàn Giai Trạch không dám đối mặt với Đế Thính. Mấy chế nói xem Đế Thính không nghe được tiếng lòng anh, sao nói chuyện vẫn xéo xắt như vậy chứ.

Bởi vì nhiều công việc, nên cũng không để tâm tới nữa.

Đoàn Giai Trạch được người trong thành phố tìm đến nói chuyện, nói là muốn tìm nhà đầu tư của anh, Đoàn Giai Trạch hoảng luôn, bảo rằng tôi tự làm hết mà, lấy đâu ra nhà đầu tư.

Người ta vốn không tin, nếu Đoàn Giai Trạch không có tiền, thì sao có thể xây dựng các buồng triển lãm cao cấp như vậy? Sao vườn thú này đột nhiên phát triển lớn như vậy. Nhưng Đoàn Giai Trạch nói chắc như đinh đóng cột, bọn họ cũng không thể ép Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch nghe kế hoạch của họ, hóa ra là muốn đưa thôn Đồng Tâm lên làm địa phương du lịch nông thôn, chỗ đấy vốn không có tiền, lại đúng dịp Linh Hữu phất lên, khách du lịch đang phát triển, các ban ngành liên quan liền động tâm.

Bây giờ Linh Hữu lại mở nhà hàng và khách sạn, càng thuê càng cần nhiều hơn, rõ ràng là một con rồng muốn làm sản nghiệp lớn. Thôn Đồng Tâm ở bên cạnh, có núi cao biển đẹp, nếu muốn làm sản nghiệp du lịch, có thể  thoát khỏi cảnh nghèo khổ. Bản thân thôn Đồng Tâm cũng hợp tác rất nhiều với Linh Hữu, bọn họ muốn lôi kéo đầu tư, bèn tìm tới Linh Hữu.

Thế nhưng Đoàn Giai Trạch thật sự không dư dả tài chính, phía thôn Đồng Tâm họ có kế hoạch tân trang lại nhà cửa, trong thôn vốn có hơn trăm căn nhà cũ, họ sẽ phá nhà hiện đại cải biên thành các căn phòng theo hướng phục cổ, cải tạo lại hoàn cảnh xung quanh, cũng sẽ làm một nơi nghỉ dưỡng, chỉ là dân dã hơn Linh Hữu.

Nếu muốn xây lại nhà cửa, sửa đường, phủ xanh, đào hồ xây cầu gì đó thì phải tốn bao nhiêu tiền chứ, chỉ có thể nói Đoàn Giai Trạch hữu tâm vô lực.

Thế nhưng Đoàn Giai Trạch cũng biết, nếu bên này phát triển thì cũng có ích với Linh Hữu, bởi vậy nên anh cố gắng ủng hộ, dự án này cần một khoảng thời gian nữa, anh nhận lời, trong tay dư dả liền đầu tư ít tiền.

Phía chính phủ cũng sẽ đầu tư, còn có thể đi mời chào các nhãn hiệu khác, bộ dạng muốn quyết tâm bắt tay vào làm.

Đoàn Giai Trạch xem như nhận lời rồi, bình thường trong lúc thành phố nói chuyện kế hoạch tương lai với anh, còn động viên anh mở thêm nhiều sản nghiệp xung quanh. Như vậy có thể tạo biết bao nhiêu điều kiện việc làm và thu thuế, bọn họ rất muốn nhìn thấy các thanh niên kiếm tiền vì quê hương như Đoàn Giai Trạch. Đông Hải là thành phố tuyến ba, không có nhiều xí nghiệp lớn.

Vào nội thành một chuyến, mắt thấy tiền đổ vào các dự án tương lai sẽ ít đi một chút, nhưng qua mấy năm tu hành, Đoàn Giai Trạch biết dùng tiền chưa chắc đã là chuyện xấu, cũng không quá đau lòng nữa.



Sau khi trở về, Đoàn Giai Trạch còn sắp xếp tổ chức cuộc thi nhiếp ảnh công viên động vật hoang dã Linh Hữu lần đầu tiên.

Trước đây từng có một phóng viên nhiếp ảnh tới Linh Hữu chụp một tác phẩm, còn giành được giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế, giờ bức ảnh giành giải thưởng vẫn còn được treo trong khu triển lãm ở Linh Hữu.

Lúc Đoàn Giai Trạch thấy các du khách ngắm bức ảnh kia, đột nhiên có một ý tưởng, tổ chức một cuộc thi nhiếp ảnh, hướng về tất cả các du khách. Mặc kệ có phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp không, cũng có thể cầm công cụ chụp ảnh tới Linh Hữu, chụp những động vật tham gia  hoạt động này.

Anh và Hoàng Kỳ bàn bạc chi tiết về phương án, để ban tuyên giáo nghĩ cách thông báo hoạt động, chia ra làm hai tổ thi đấu, một là nhiếp ảnh gia, chủ yếu hướng  về những nhiếp ảnh gia muốn tham dự, tiêu chuẩn bình chọn cũng khá chuyên nghiệp.

Tổ còn lại là chụp bằng các thiết bị di động, như điện thoại, máy tính bảng.. cũng có thể tham dự, không yêu cầu kỹ thuật cao, chủ yếu là thú vị.

Hai tổ đều bình chọn ra ba người đứng đầu để nhận giải, phần thưởng từ tiền mặt cho tới các sản phẩm của Linh Hữu. Sau cuộc thi còn có thể làm một buồng triển lãm ảnh nho nhỏ trong vườn thú.

Vốn là các du khách đều rất yêu thích các khoảnh khắc nhìn thấy ở nơi này, đăng lên mạng, cuộc thi này vừa thông báo liền tạo được tiếng vang tốt, phần lớn mọi người đều tỏ ý sẽ tham gia, du khách phổ thông dùng điện thoại để quay chụp cũng có thể tham gia, cũng không bị hạn chế gì.

Có người còn tiếc nuối, bản thân mình trước đây từng thấy hình ảnh nọ, nhưng tiếc là không chụp được, nếu không có khi sẽ giành được giải thưởng. Thực ra cuộc thi cũng không hạn chế thời gian chụp ảnh, những bức ảnh trước đây chụp cũng có thể tham gia, thế nhưng nếu không chụp thì đúng là chịu rồi.

Buồn cười nhất là có người nói: “Cái bức ảnh “Thái Cực” giành giải thưởng kia, lúc đó tui cũng có mặt ở hiện trường, còn lấy điện thoại chụp, góc độ không khác là bao, nếu tôi đăng bức ảnh kia liệu có thể giành giải không?”

Nói như vậy, thế mà lại xuất hiện vài người có mặt ở hiện trường, đăng ảnh mình chụp lên, tuy góc độ không giống, nhưng nội dung đều như nhau. Cuộc thi nhiếp ảnh này chắc chắn có không ít người chụp ảnh giống nhau, nếu như có vài người lên top, vậy phải xem cấu trúc, góc độ..

Fanpage nói: “Vườn trưởng chúng tôi cũng ở hiện trường chụp đấy, đóng góp ảnh cũng được, nhưng không đảm bảo không bình chọn bức ảnh của vườn trưởng..

Sau khi cuộc thi bắt đầu, admin fanpage Linh Hữu nhận được rất nhiều đóng góp.

Các du khách ở vườn thú còn chụp bức ảnh bản thân mình cảm thấy thú vị, tiện thể đóng góp qua hòm thư hoặc weibo, hiệp hội nhiếp ảnh gia thành phố Đông Hải cũng tổ chức đi tới Linh Hữu.

Bởi vì có thể đóng góp bằng weibo, nên có không ít hình ảnh được chia sẻ nhiệt tình.

Đoàn Giai Trạch trông thấy bức ảnh Đế Thính và Đường Tiểu Bạch hài hòa bên nhau, có rất nhiều người chụp ảnh họ, fanpage Linh Hữu thấy có du khách post lên mạng, mới thuận thế kể “Câu chuyện của chúng”, tuyên bố đây là tình bạn tốt vượt chủng loài.

Ngoài Đế Thính ra, tứ đại thiên vương và Đại Bảo, Tiểu Bảo cũng gặp tình huống tương tự như vậy, dưới bài miêu tả giàu hình ảnh của admin, các cư dân mạng xem ảnh của nó, không khỏi tự bổ não.

【Ấm áp quá, vườn thú hiện đại đúng là có trí tưởng tượng độc đáo, động vật không cùng vị trí trong chuỗi thức ăn cũng có thể hạnh phúc bên nhau】

【Thấy tình cảm của chúng rất tốt, cách bức ảnh cũng có thể cảm nhận được tình yêu!】



Chất lượng tác phẩm đóng góp càng ngày càng cao, ngoài tổ hợp sư điểu và sư cẩu dạo gần đây đang rất được yêu mến, cũng có một lượng lớn ảnh chân dung động vật ưu tú, nhất là động vật có nhân khí lâu năm trong vườn thú.

Đàn cò trắng bay vòng quanh sông, bầy hồng hạc xòe lông, thiên nga tạo hình trái tim, cầu hỉ thước… thì không cần phải nói, đây đều là đối tượng hàng đầu.

Những fans trung thành của Hữu Tô thì chụp rất nhiều ảnh sinh hoạt hằng ngày của cô.

Bình thường Hữu Tô không có nhiều động tác, không bán manh mà sống, fans cô nàng thắng bằng kỹ thuật, mang theo rất nhiều máy ảnh SLR, giá ba chân tới, chụp một loạt ảnh cho Hữu Tô.

Kỳ Tích cũng rất được chào đón, Đoàn Giai Trạch còn thấy cả cảnh Kỳ Tích bắt cá dưới nước, phía sau có mấy con chim cánh cụt con tháp tùng, anh thích quá còn đi xin ảnh gốc.

Hắc Toàn Phong hơi sợ bị chụp ảnh, gã vốn không thấy hành động của mình làm sao, cho dù nhóm Tiểu Tô luôn nhìn gã đầy ghét bỏ thì gã vẫn tiêu sái làm gấu. Nhưng kể từ cuộc thi đấu, có rất nhiều người tới chầu chực chụp ảnh Hắc Toàn Phong và Tống Bảo.

Tống Bảo còn đỡ, bé dễ thương như vậy, chỉ chụp được cảnh bé nằm nhoài trên bụng Hắc Toàn Phong, gặm cây trúc, ngồi xe lắc.

Ngày hôm đó Hắc Toàn Phong thấy Tiểu Tô chụp nhiều ảnh như vậy, đi tới xem, tất cả đều là mấy bức ảnh thiếu lịch sự như gã móc chân, lộ vẻ mặt dữ tợn, chổng mông chỉa hoa cúc.

Tiểu Tô còn cười, “Haha mọi người xem ảnh này đi, Hắc Toàn Phong ngủ còn trợn trắng mắt.”

Lúc đó thầy Toàn Phong cả kinh, “Cái này, cái này bất lịch sự quá!”

Gã ngủ trông như vậy ư? Sao lại bóc mẽ gã ra vậy??

Tiểu Tô liếc mắt nhìn gã, bởi vì cô là fans trung thành của gấu trúc, nghe Hắc Toàn Phong nói vậy thì không vui, cười ha hả nói thẳng: “Thầy Phan à, gấu trúc trợn mắt mà bất lịch sự á? Lúc ăn cơm nó có gãi rốn đâu.”

Hắc Toàn Phong: “…………..”

Những người khác còn chạy tới đây xem ảnh, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ vào hoa cúc của Hắc Toàn Phong.

Hắc Toàn Phong ôm ngực không chịu được sự kích thích này. Gã lẫm lẫm liệt liệt làm gấu, cũng không chịu được điều này. Tuy rằng biết có cuộc thi nhiếp ảnh, nhưng gã không chú ý, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Đoàn Giai Trạch còn vỗ vai an ủi Hắc Toàn Phong, “Không sao đâu, bị bóc mẽ cũng không sao đâu, mọi người cảm thấy anh đáng yêu. Dù sao thì họ cũng không biết đó là anh.”

Nói đoạn, Đoàn Giai Trạch còn đổi ảnh Hắc Toàn Phong và Tống Bảo làm hình nền điện thoại.

“Ừm…” Hắc Toàn Phong gật đầu theo bản năng, nhanh chóng phản ứng lại, con người không biết thì có ích gì, nhóm yêu quái vẫn biết đấy thôi!

…….

Thực ra mùa đông ở Đông Hải không được coi là quá lạnh, thế nhưng dân địa phương không chịu rét được, mãi mới có một ngày trời hửng nắng, nhiệt độ tăng một chút, Đoàn Giai Trạch liền mở cửa sổ ra ngồi làm việc bên cửa sổ.

Lúc bấy giờ anh nghe thấy có tiếng máy móc, ngẩng đầu lên nhìn, là flycam.

Đoàn Giai Trạch đi xuống nhìn một chút, thế nhưng bởi có bóng cây che, nên không biết ai đang điều khiển chiếc máy.

Bởi đang trong cuộc thi nhiếp ảnh nên có người dùng flycam cũng không có gì kỳ lạ, lần trước có người dùng  flycam ở khu nuôi thả suýt chút nữa bị con hổ bắt xuống, bị nhân viên nhắc nhở nhiều lần, để mọi người không tiến hành việc quay chụp nguy hiểm như vậy. Nếu không flycam hỏng rồi, lại không giành được giải thì không hay.

Nhưng quay ở đây đúng là không thành vấn đề, Đoàn Giai Trạch nhìn chiếc máy một chút, còn vẫy tay chào hỏi.

Chiếc máy kia bay bên cạnh không đi, Đoàn Giai Trạch đang thắc mắc thời gian, đúng lúc này Lục Áp mang điện thoại bay tới. Đoàn Giai Trạch liền hiểu rõ, đã đến giờ livestream rồi, đây có lẽ là fans trung thành nào đó của Linh Hữu, cố ý đợi tới giờ này để xem Lục Áp.

Quả nhiên, chiếc máy kia bay tới gần, nhắm về phía họ.

Đoàn Giai Trạch nhoài người ra bệ cửa sổ, nhấc điện thoại lên, quay về phía chiếc flycam kia, “Hehe, chào các bạn, mọi người có thấy không? Dạo gần đây chúng ta tổ chức cuộc thi đấu nhiếp ảnh, hình như đây là một người dự thi thì phải?”

【Lén chụp anh và Áp nhà anh à?】

Đoàn Giai Trạch cười híp mắt ôm lấy Lục Áp, vẫy tay về phía flycam, thỏa mãn nguyện vọng của người này.

Lục Áp được Đoàn Giai Trạch ôm lấy, còn rất đắc ý, hôm nay Đoàn Giai Trạch lại mặc chiếc áo len đỏ, rất giống màu lông hắn, trên bình luận cũng khen suốt.

Bây giờ không hổ là thời đại tin tức, flycam bay bên ngoài một lúc, sau đó đợi thêm mười phút, weibo nhận được bài dự thi của người này. Ở đây có wifi, người kia dùng chiếc máy tính nối trực tiếp với flycam đăng lên weibo, đăng chín khung hình.

Thấy trong bình luận có người nhắc nhở, Đoàn Giai Trạch cũng hơi tò mò một chút.

Chủ nhân chiếc flycam kia hiển nhiên là một người trình độ chuyên nghiệp, chọn một tấm Lục Áp bay lượn, còn lại đều là Đoàn Giai Trạch và Lục Áp tương tác với nhau. Đoàn Giai Trạch thấy bức ảnh anh ôm Lục Áp cười tươi, ngay cả anh cũng không biết ban nãy mình vừa cười.

Bức ảnh chụp có màu sắc rất đẹp, một người một chim thoạt nhìn rất ấm áp, hoàn toàn thể hiện được bầu không khí lúc đó, kỹ thuật thật sự không tệ. Hơn nữa đây đều là ảnh chụp ngoài cửa sổ, cửa sổ ở chính giữa, trong cửa sổ có một người một chim, có cảm giác đối xứng đẹp đẽ.

【Sao đẹp thế, cảm giác như yêu đương ấy】

【Yêu đương yêu đương, đây là bạn trai mị đó】

【Bác kia chụp đẹp thật đấy, muốn làm ảnh khóa màn hình ghê!】

【Bức ảnh chụp riêng Lục Áp cũng đẹp, toát lên tư thế oai hùng!】

【Để mị đặt tiêu đề giúp cho: Bắt gặp một chàng trai chơi chym】

【……】

Lục Áp xem, cúi đầu dùng mỏ chọc vào điện thoại của Đoàn Giai Trạch.

“Gì vậy?” Đoàn Giai Trạch cầm điện thoại, đúng lúc này bị Lục Áp giẫm lên, màn hình phát sáng, liền hiện ra ảnh chụp của Hắc Toàn Phong và Tống Bảo.

Lục Áp lại cọ đầu vào Đoàn Giai Trạch, các cư dân mạng còn tưởng Lục Áp đang làm nũng.

Đoàn Giai Trạch bị Lục Áp quấn lấy, một lúc sau mới hiểu được ý của hắn, lặng lẽ đổi màn hình nền thành Lục Áp.

【666, trí thông minh này, chỉ sợ cao như đứa trẻ sáu tuổi.】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play