Dường như Thẩm Thục Vân rất muốn anh tiến tới với cô gái này. Đỗ Trạch không mạnh mẽ lắm nhưng thật thà, nam mạnh nữ yếu hay nữ mạnh nam yếu không quan trọng nữa, mỗi ngày yên ả trôi qua mới là điều quan trọng.
Nếu đối tượng kết hôn của Đỗ Trạch không mạnh mẽ, lúc rảnh rỗi Thầm Thục Vân luôn nghĩ về cuộc sống sau này của con trai, chẳng phải sẽ bị người khác bắt nạt sao?
Thực ra không bắt buộc phải tìm một người vợ mạnh mẽ cho Đỗ Trạch, nhưng sự quan tâm của bà đã thành thói quen rồi, phụ nữ mạnh mẽ những không có nghĩa là quản chặt chồng, bà hi vọng trong cuộc hôn nhân này, địa vị của con trai sẽ không thua kém người ta.
“Tết con được nghỉ á, lúc đó mọi người gặp gỡ một lần, con chưa gặp người ta sao biết không hợp?”
Đỗ Trạch “A” một tiếng rồi đứng lên nói: “Việc này… việc này xảy ra nhanh quá. Con… Con chưa chuẩn bị gì hết.”
“Có gì đâu mà chuẩn với chả bị, con ăn mặc bảnh bao một chút rồi đi ăn với người ta thôi, nếu hợp thì tiến tới luôn, dù sao con bé cũng đang ở thành phố này.”
Đỗ Trạch cạn lời, nói: “Sao lại gấp vậy ạ?”
Thẩm Thục Vân nói là nhìn người khác ẵm cháu mà ham, Đỗ Trạch có tật giật mình, bây giờ anh còn chẳng có ý tìm vợ chứ đừng nói là sinh con. Anh cũng có lòng nhiệt huyết với công việc như bao sinh viên vừa ra trường khác, hơn nữa công việc này lại đúng với chuyên ngành anh được học, chưa có chỗ đứng trong thành phố này thì sao mà lập gia đình được. Nhưng ý của Thẩm Thục Vân đã rõ ràng như vậy, anh cũng không thể gạt ý tốt của mẹ qua một bên được, nên chỉ có thể ậm ờ đồng ý.
Sắp tới ngày xem mắt, cô gái kia là một người có bằng cấp cao, mỗi bước chân của Đỗ Trạch đều hoang mang. Thật ra anh hơi tự ti, cho dù là tầm nhìn, kiến thức, bằng cấp hay lương lậu của người ta đều hơn hẳn anh, anh không biết bà cô họ mình đã nói thể nào để thuyết phục con gái nhà người ta gặp mặt mình, thật là mông lung.
Đỗ Trạch hơi sợ bà cô họ này. Ông nội Thẩm Chi Ngang dốc lòng dốc sức vì nghệ thuật, hồi còn trẻ vì sáng tác mà không đủ ăn nhưng vẫn không về nhà hối lỗi. Hơn nữa, dường như đàn ông họ Thẩm đều có tế bào nghệ thuật, Thẩm Chi Ngang năm xưa, giống Đỗ Trạch, đều không được coi trọng, nhưng được ba đứng sau hỗ trợ. Bây giờ tới lượt Đỗ Trạch, cha Đỗ Trạch, Đỗ Thụy Bình, rất thoáng với con cái nhưng Thẩm Thục Vân lại suy tính quá chặt chẽ. Mà họ Thẩm do con gái thừa kế cho nên ý chí mạnh mẽ như đàn ông, Đỗ Trạch nghe nói hồi còn trẻ bà cô họ Thẩm Lăng Ngọc rất chua ngoa, không ít lần bắt nạt Thẩm Chi Ngang, có lẽ tại bà là con út nên được nuông chiều, sau đó nhận ra khả năng của mình cao hơn anh cả nên trong lòng không vừa mắt người anh này.
Đỗ Trạch và ông nội vừa là người thân vừa là thầy tốt bạn hiền, chuyện của hai anh em ông hồi trẻ nhiều lắm nên những lúc nói chuyện phiếm với ông anh luôn không biết nên làm sao cho phải. Ông vì tình máu mủ ruột già mà nhường nhịn em út, cũng may bây giờ tuổi tác của hai người cũng đã cao, ấy vậy mà bà cô họ còn rất thích tranh cãi.
Vì tuổi tác của ông nên Đỗ Trạch vẫn thường xuyên gọi điện thoại hỏi thăm, với lại anh luôn thấp thỏm chuyện đi xem mắt, vì thế nói luôn qua điện thoại: “Giờ con còn chưa tới tuổi lấy vợ mà.”
Ông nội cười bao dung: “Con cũng không còn nhỏ nữa, nên giao tiếp với mấy cô gái nhiều hơn.”
Ai cũng nói vậy, Đỗ Trạch sao dám nói gì nữa, vì thế mấy lời than thở đều dằn lại, cũng vì chuyện xem mắt mà hai ngày nay anh không ngủ ngon, cảm thấy rất căng thẳng.
Gặp mặt người ta rồi thì nên nói chuyện thế nào cho hợp? Anh nên mặc vest hay quần áo như bình thường đây?
Sau đó Đỗ Trạch rút ra một kết luận, muốn đẹp trai thì phải lạnh lùng, anh đứng trước gương soi vài lần, quyết định lấy quần áo chuẩn bị cho đêm Giao thừa ra, thở dài: “Mặc một lần vậy.”
Có mẹ Đỗ ở cạnh, một ngày ba bữa cơm của Đỗ Trạch vô cùng dồi dào, đồ ăn mỗi ngày đều là món mới. Mỗi lần Thẩm Thục Vân thấy con trai có vẻ mệt mỏi sau khi tăng ca về thì chỉ tiếc không thể nuôi cho con béo quay béo tròn ra.
Như bà muốn, cân nặng của Đỗ Trạch đã tăng lên chóng mặt trong một khoảng thời gian ngắn, trước kia hơi gầy nhưng bây giờ sắc mặt đã tốt hơn, hồng hào lên rất nhiều.
Sự thay đổi của Đỗ Trạch thể hiện rất rõ, vậy nên lúc Trương Trác gặp anh ở thang máy còn nghĩ rằng không biết ông anh nào của Đỗ Trạch tới, hắn nói: “Dạo này cậu ăn gì mà tròn quay vậy?”
Đỗ Trạch không thấy mình mập mà chỉ cảm thấy rất ấm áp, vậy nên nghe Trương Trác nói xong bèn cúi đầu. “Mấy món ăn tình yêu mà mẹ tớ nấu.” Giọng nói xen lẫn tự hào, gương mặt trắng hồng xuất hiện trước mặt Trương Trác, Trương Trác tay nhanh hơn não nhéo một phát, bóp bóp nói: “Cảm giác không tệ lắm.”
Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Trạch bị Trương Trác nhéo má, nhưng là lần đầu tiên trong mấy năm vừa qua. Hôm nay tâm trạng của Trương Trác nhìn có vẻ tốt lại còn cười nữa, vậy mà Đỗ Trạch còn đang lo hắn thấy mẹ mình thì hận muốn lao vào đánh, nhưng nghĩ lại thì có vẻ như anh đang nghĩ xấu cho Trương Trác rồi nhỉ?
“Trương Trác, hiện tại cậu có bạn gái không?”
Đỗ Trạch vừa nói xong, Trương Trác tỏ ra khó hiểu nhìn anh. “Ý là sao?”
Đỗ Trạch sáp lại gần. “Ngày mai tớ phải đi xem mắt, không biết phải làm gì.”
“Xem mắt?” Trương Trác hỏi lại, tay đẩy gọng kính vàng, xuyên qua mắt kính nhìn một đôi mắt trong trẻo mà sáng ngời, vài sợi tóc mềm mại bị gió lạnh thổi bay bay trên trán Đỗ Trạch làm tăng thêm nét ngây thơ.
Đỗ Trạch gật đầu: “Bà cô họ giới thiệu, điều kiện của người kia rất tốt, tớ cảm thấy mình không xứng.” Vô tình đi theo Trương Trác lên lầu sáu, anh dứt khoát đi theo Trương Trác vào nhà. “Cậu lăn lộn ngoài xã hội nhiều như vậy, chắc là biết nhiều hơn tớ.”
Trương Trác cởi áo bành tô rồi chỉnh nhiệt độ lên cao, liếc thấy mũi Đỗ Trạch đang đỏ bừng lại bấm lên vài độ nữa, lạnh nhạt nói: “Cậu thích?”
Đỗ Trạch ăn ngay nói thật: “Hiện giờ không có cảm giác, nhưng bây giờ tớ không có tiền tiết kiệm, nhà cũng là gia đình mua, tớ chưa nghĩ tới việc tìm người yêu. Bởi vì… bởi vì chưa có điều kiện tài chính.”
Nụ cười bên khóe miệng Trương Trác chợt lóe rồi biến mất, cười vì Đỗ Trạch có mục tiêu, vậy chứng tỏ hắn không nhìn lầm người.
“Vì sao cậu cảm thấy mình không xứng với người ta?”
“Cái gì cô ấy cũng hơn tớ hết, tớ lại là đàn ông con trai nên cảm thấy rất áp lực.”
“Cậu đi yêu đương chứ không phải kết hôn.” Vẻ mặt Trương Trác bình tĩnh, nghĩ thầm, nhân viên ở Phong Đạt nhiều như vậy, sao có thể thua kém ai chứ? Người này làm bao lâu như vậy rồi mà vẫn không hiểu gì hết.
Cây bút chì trong tay không biết đã bị bẻ gãy từ lúc nào, tới khi hắn phát hiện thì bàn tay đã ứa máu, vài dằm gỗ chui vào trong da.
Hôm sau, Đỗ Trạch bị Thẩm Thục Vân hối thúc đi xem mắt. Vì để trông Đỗ Trạch có vẻ chín chắn một chút nên bà lôi anh tới tiệm cắt tóc, mái tóc bị cắt ngắn làm lộ ra vầng trán trơn nhẵn, nhìn khoan khoái và phấn chấn lắm, hơn nữa còn cắt kiểu tóc đang thịnh hành. Bà nói với con trai: “Hôm nay phải xốc lại tinh thần.”
Thật ra Đỗ Trạch muốn đánh nhau với tinh thần thì đúng hơn, cười với Thẩm Thục Vân một cái rồi ngáp dài đi ra ngoài. Đang giữa mùa Đông, tóc dài cắt ngắn nên cảm thấy rất lạnh. Anh bước tới định vẫy taxi thì thấy một chiếc xe đậu ngay trước mặt. “Ơ, Trương Trác!”
Người đàn ông ngồi trong xe ló đầu ra, vẻ mặt khó chịu, nói: “Đợi người hả?”
“Không, tớ đang đợi xe.”
“Ồ, đi đâu?”
Đỗ Trạch chẳng nghĩ ngợi gì nói ra tên nhà hàng, Trương Trác nói: “Vừa hay tiện đường, lên xe đi.”
Đỗ Trạch tính thời gian thấy cũng không trễ lắm, lập tức cong mi cúi đầu cười. “Cậu chờ tớ hai phút nha.”
Thì ra là chạy tới tiệm bán đồ ăn sáng mua bánh bao, người này chưa bước vào xe mà mùi thịt đã bay tán loạn khắp nơi rồi, Trương Trác không nói gì nữa.
Toàn thân Đỗ Trạch tỏa ra cảm giác thỏa mãn, anh đưa hai cái bánh bao cho Trương Trác rồi nói đùa: “Đây là phí chạy xe của cậu.”
“Bánh bao thịt, cậu ăn không ngán hả?”
Có lẽ Đỗ Trạch đang vui nên không để ý vẻ lạnh nhạt của Trương Trác, anh cẩn thận che quần áo mới, nói: “Bánh bao thịt là ngon nhất, chẳng phải hồi xưa ngày nào bọn mình cũng ăn sao?”
Đỗ Trạch thích bánh bao, ngày nào Trương Trác cũng mua hai cái, chỉ cần căng tin trường học không đóng cửa, hắn sẽ kiên trì bất chấp mưa gió. Lúc đầu chỉ do hắn nhiệt tình thôi, nhưng thấy vẻ mặt thỏa mãn đến say mê của tên nhóc kia thì hắn lại tự nguyện làm chân chạy vặt như vậy.
Cuối cùng, Đỗ Trạch sẽ nằm trong lòng hắn, chọt hắn, nhỏ giọng: “Mai chờ tớ tới căng tin nha, tớ muốn tự mua.” Sau đó anh cọ trán vào ngực hắn nói với giọng mềm nhẹ ngái ngủ, giọng như làm nũng mà gọi tên hắn: “Trương Trác!”
Năm ấy, Đỗ Trạch đắp ba cái chăn bị giường mê hoặc không dậy nổi.
Ngày đó, trong lòng Trương Trác như có thứ gì đó trỗi dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT