Trương Trác nghiêng đầu nhìn Đỗ Trạch, xoa eo anh rồi nói: “Bây giờ giỏi rồi ha, học được cách làm nũng rồi?”

Đỗ Trạch lập tức ngẩng đầu lên, trở mình quay lưng về phía Trương Trác: “Em không có, không có.”

“Vậy em nói xem, em có lười hay không?” Trương Trác ôm lấy người đang lắc đầu nguầy nguậy kia, nghe thấy câu trả lời như dự đoán. “Em không lười.” Lắc đầu như trống bỏi, Trương Trác bèn ngồi dậy.

“Muốn ăn gì nào?”

Đỗ Trạch nói: “Muốn ăn cháo thịt, sau đó rắc thêm chà bông lên trên.”

Trương Trác giơ tay sờ trán Đỗ Trạch: “Có chỗ nào không khỏe sao?”

“Em không sao, chỉ là buổi tối không muốn ăn cầu kỳ quá, em muốn ăn món gì đó nhẹ nhẹ thôi.”

Trương Trác nghĩ rằng bây giờ cũng không ngủ được bèn rời giường nấu cho Đỗ Trạch ăn, Đỗ Trạch cũng không nằm trên giường nữa, chỉnh lại quần áo cho gọn gàng rồi đi ra ngoài, thế rồi trải bức tranh ra vẽ vời. Hôm nay, hai người đều mất ngủ, Trương Trác vừa nấu cháo vừa hỏi: “Chẳng phải em nói sắp vẽ xong bức tranh đó rồi sao?”

“Đúng là sắp xong rồi, bây giờ kết thúc nên em muốn nhìn xem có còn chỗ nào cần đi lại nét không thôi.” Ví dụ như tóc tai gì đó. “Tóm lại là hôm nay em nhất định có thể vẽ xong.”

“Em không vẽ anh thật sao?” Không biết Trương Trác đi tới sau lưng Đỗ Trạch từ lúc nào, bất chợt đùa nghịch tóc anh.

Đỗ Trạch bị chọc ghẹo khiến cả người run lên, tay run rẩy đánh về phía sau. “Anh đừng làm phiền em.”

“Em muốn vẽ mặc quần áo hay là không mặc quần áo, anh đều có thể làm em hài lòng, vẽ hay không đây?” Trương Trác tiến hành quyến rũ anh lần thứ hai.

Đỗ Trạch giữ vững lập trường: “Quá quen với anh rồi nên không muốn vẽ nữa, với lại em thấy hết mọi chỗ trên người anh rồi.” Vẽ tranh sẽ chẳng thú vị gì hết.

Ai ngờ Trương Trác cầm tay Đỗ Trạch đặt lên ngực rồi chui vào trong áo ngủ. Đỗ Trạch há miệng tỏ vẻ khiếp sợ, ngón tay run lên, bởi vì anh có thể cảm nhận được cơ bắp dưới làn da hết sức rõ ràng, cảm giác rất rắn chắc, sờ và nhìn mang đến những cảm giác khác nhau. Thân là một chàng trai vừa ‘cong’ nhưng lại là một chàng thanh niên đang trong độ tuổi yêu đương cuồng nhiệt, Đỗ Trạch giống như bị mắc chứng đói khát đụng chạm, tự mình chủ động sờ soạng, sau đó có vẻ muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Trương Trác: “Thôi được rồi.”

Trương Trác đắc ý chẳng được vài giây thì thấy Đỗ Trạch buông bút vẽ chạy vào thư phòng bắt đầu lục lọi, tốn công tốn sức một lúc mới ôm tập phác thảo đi ra. Đỗ Trạch thổi hết tro bụi ở phía ngoài rồi mở ra: “Ừm, vẽ cho anh xong rồi đây.”

Trương Trác cầm lấy xem: “Em vẽ lúc nào vậy?”

“Hồi đại học á. Khóa học đầu tiên khi vào đại học chính là ký họa để đánh giá khả năng của mỗi người. Em đã lén vẽ anh rất nhiều, không phải anh bảo em vẽ anh sao, nè nè nè, tất cả chỗ này đều là của anh đó.”

Trương Trác cảm thấy vừa tức cười vừa tức giận: “Vậy là bây giờ em không vẽ đúng không?”

“Không phải đâu, không phải đâu.” Đỗ Trạch đi tới ôm lấy eo Trương Trác, chu miệng hôn một cái. “Từ từ rồi vẽ, vẽ tranh tốn công lắm đó… Cũng tại…”

“Cũng tại cái gì?” Trương Trác hỏi.

Đỗ Trạch bị hỏi đến quýnh cả lên: “Cũng tại chưa có lúc nào rảnh rỗi để ở cạnh anh hết.” Điều căn bản của những công việc đòi hỏi sự khéo léo là yên tĩnh, nhưng sự yên tĩnh này sao có thể khiến cho những người đang chìm đắm trong tình yêu chịu được chứ.

Sự lúng túng của Đỗ Trạch thành công chọc cười Trương Trác. Hắn bưng cháo đã nấu xong tới, trên mặt Đỗ Trạch phấn khởi hẳn lên: “Chà bông chà bông.”

“Ba em nói, hồi nhỏ em mà đổ bệnh thì cái gì cũng không thèm ăn, chỉ có dùng chiêu này mới trị được em.”

“Tại lâu rồi không được ăn, vừa rồi đột nhiên muốn ăn mà thôi.” Ăn rồi cũng không quên đút cho Trương Trác một miếng, Đỗ Trạch ngồi trước bàn kiểm tra bức tranh lần cuối, sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa mới thở phào. “Lần này xong thật đó, không thay đổi nữa.”

“Ngày kia anh phải ra nước ngoài, em ở nhà thấy chán thì đi gặp Diệp Tuân. Không phải anh ấy muốn mở tiệm kinh doanh sao, chắc sẽ khá bận, đúng lúc em đi giúp anh ấy một tay.”

“Mấy hôm nay anh ấy bận lắm, em cũng nói rồi, rảnh sẽ đến giúp. Anh ấy thuê một gian hàng ở quảng trường Bách Lạc, diện tích lớn, giá thuê cao, anh ấy nói nếu không lo nổi tiền thuê thì đợt sau sẽ không thuê nữa.”

“Cửa tiệm đó là Đào Gia Vũ bảo anh tìm, thế nào, anh ấy còn thích chỗ đó không?” Trương Trác thuận thế ôm lấy Đỗ Trạch, Đỗ Trạch dịch về phía hắn, cắn đũa gật đầu. “Tất nhiên rất hài lòng rồi, buôn bán tại cửa hàng(*) có các mức độ khác nhau, nhưng anh ấy…” Không biết nên nói thế nào, cho nên Đỗ Trạch không nói nữa.

(*) 实体店/shítǐdiàn/: Đây là một danh từ xuất hiện sau khi mua bán online ra đời, nôm na là chỉ những tiệm buôn bán tại cửa hàng, có mặt bằng riêng của mình. – Theo Baidu

“Trương Trác, anh có thể hôn nhẹ em được không?”

“Hả?”

Hai tay Đỗ Trạch do dự túm lấy áo ngủ, hai tai dần ửng đỏ. “Cảm giác bản thân lạ lắm.”

Vẻ mặt của Trương Trác kinh ngạc. “Sao em lạ vậy?”

“Vừa rồi anh để em sờ anh, em cảm thấy… cảm thấy tim đập nhanh hơn. Vẫn còn muốn sờ.” Thật ra dùng một từ là có thể giải thích, Đỗ Trạch nói: “Có phải em hơi có chút gọi là tìm phiền không vậy?”

Trương Trác cười: “Muốn chạm vào anh?”

“Ừm.”

“Muốn hôn anh?”

“… Ừm.”

“Sờ không đủ hay là hôn không đủ?” Trương Trác ôm Đỗ Trạch đặt ngồi lên đùi mình, một người đàn ông khá nặng nhưng hắn ôm được. “Em đúng là đang tự chuốc bực bội mà.” Nhìn thấy khóe miệng Đỗ Trạch còn dính chút cháo, Trương Trác lại gần giơ lưỡi ra liếm.

“Ưm.” Đỗ Trạch muốn tránh nhưng không có nơi nào để tránh, vô duyên vô cớ bị chiếm lợi lại còn phải cam chịu. “Anh toàn phải đi công tác, em biết anh vì công việc, nhưng… nhưng trong lòng không muốn anh đi.”

Thật ra Đỗ Trạch chưa nói hết ý của mình, anh sợ nói xong sẽ bị cho là không biết xấu hổ. Nhưng anh thật sự không nỡ xa Trương Trác, yêu đương chưa được mấy lại cứ phải xa nhau vài ngày, ôm di động nói chuyện cứ như yêu xa vậy, anh trống trải muốn khóc luôn rồi.

Cũng không biết tối nay lấy can đảm ở đâu ra, Đỗ Trạch nói lắp lại nói nhỏ bên tai Trương Trác rất nhiều điều, nói biết bao câu ngày thường không dám nói. Khóe miệng Trương Trác nhếch lên, mỉm cười ôm chặt Đỗ Trạch vào lòng, giống như là ôm một vật báu.

“Anh cam đoan sẽ về sớm.”

“Cũng được.”

Đỗ Trạch bình tĩnh lại thì cảm thấy xấu hổ lắm, vỗ lấy cái bụng đã no căng đi về phòng ngủ. Trương Trác cười đi lên lầu, nói nhỏ bên tai anh: “Làm nũng tiếp xem nào.”

Mặt Đỗ Trạch đỏ lựng, vội nói: “Không được không được, em không như vậy mà.”

Sau đó, nghẹn ngào đứt quãng ở trên giường, cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã gọi ba chữ anh trai tốt bao nhiêu lần, Đỗ Trạch sau khi tỉnh dậy đã từ chối nhớ lại.

Anh chống eo tiễn người lớn của hai nhà lên máy bay, ba Đỗ đi tới xoa eo con trai: “Hai đứa nha.” Ông không nói hết câu, để lại một không gian tưởng tượng vô cùng phong phú phía sau. Đỗ Trạch cúi đầu đi tới cạnh ông nội nghe dạy bảo tiếp, lúc này ông cụ đã nhìn thấy tác phẩm của cháu trai ngoan rồi, sau khi đưa ra lời nhận xét thì chấm cho 70 điểm.

“Không cho con 80 điểm vì sợ con kiêu căng.”

“Như vậy thì cũng thiếu 20 điểm nữa mới được 100 mà, con kiêu căng sao nổi chứ.” Đỗ Trạch bắt bẻ, sau khi về nhà thì chạy đi tìm Diệp Tuân tặng tranh, vừa mở cửa đã bị một phòng toàn thùng đóng gói làm cho giật mình.

Diệp Tuân mặc áo ngủ, đầu đội tóc giả bảo anh bước vào. “Quần áo đã may xong hết rồi, trong tiệm đang trang trí nên không thể bỏ hàng ở đó được.”

“Bây giờ anh đang chuẩn bị giao hàng ạ?” Đỗ Trạch ngơ ngác.

“Không, anh chỉ đóng gói trước thôi, dù sao cũng không bán lẻ, đến lúc đó cứ dán đơn chuyển phát lên là được rồi.”

“À, thì ra là như vậy.” Đỗ Trạch đưa tranh cho Diệp Tuân. “Em vẽ xong rồi, anh xem đi.”

Diệp Tuân vừa định mở ra xem thì bị cánh tay từ sau lưng cướp mất. Một tay Đào Gia Vũ cầm tăm xỉa răng, một tay giơ bức tranh lên cao: “Tranh vẽ vợ tớ, để tớ xem trước.”

“Cậu mau trả lại cho tôi.” Diệp Tuân quay lại nhéo eo của y, Đào Gia Vũ bị đau bèn vội vàng trả lại bức tranh, muốn nói nhưng lại bị dạy dỗ một câu:

“Bưu kiện chuyển phát chuẩn bị xong chưa?”

Diệp Tuân xử đẹp Đào Gia Vũ như vậy, Đỗ Trạch nắm quai túi nhìn không dám chớp mắt, cảm thán nói: “Cậu ấy thật sự đi gói hàng kìa.” Người đàn ông ngày xưa đẹp trai ngời ngời ngồi thoải mái trên sofa giờ đây đang xắn tay áo ngồi chồm hỗm gói hàng, hơn nữa còn không than một tiếng nào, vui ghê luôn.

Nhưng khi Đỗ Trạch nhìn thấy dáng đi của Diệp Tuân thì hiểu ngay, anh đi theo sau Diệp Tuân: “Hả giận quá đi. Diệp Tuân, anh giúp em xử đẹp cậu ấy nha.”

“Hừ hừ, cà lăm kia, cậu có ý gì hả? Đứng tưởng rằng tớ không dám đánh cậu.”

Diệp Tuân ngồi trên sofa sơn móng tay, nhẹ nhàng nói một câu: “Cậu thử xem.”

Đỗ Trạch vui vẻ đứng từ xa le lưỡi với Đào Gia Vũ, Đào Gia Vũ ngồi dưới đất nhìn núi nhỏ trước mắt: “Từ lúc nào mình dính tới việc này vậy?”

“Tôi không ép cậu, do cậu chủ động muốn làm.” Diệp Tuân vừa xem tranh vừa đáp lại câu lảm nhảm của Đào Gia Vũ, chẳng bao lâu sau y không dám nói gì nữa.

“Anh rất thích, chiều nay anh sẽ gọi người đóng khung treo trong phòng khách.” Dài 50 centimet, rộng 38 centimet, bức tranh chính là cảnh tượng lúc trước khi anh nằm trên sofa. Diệp Tuân vuốt ve bản thân trong tranh vẽ, nói ra câu cảm ơn từ đáy lòng: “Đây là món quà mà anh thích nhất trong năm nay.”

Lúc này, Đào Gia Vũ ở cạnh nói xen vào: “Không có ‘một trong’ sao?” Vậy những món quà y tặng trước đây thì sao?

“Không được, bức tranh này không thể treo trong phòng khách.” Đào Gia Vũ chỉ vào bức tranh nói không đồng ý. “Treo trong thư phòng của tôi, chỉ tôi mới được ngắm.”

Diệp Tuân tức giận quát lên: “Cậu không biết xấu hổ hả?”

Đào Gia Vũ còn tự nhận bản thân không biết xấu hổ. “Không cho người khác thấy.”

Đỗ Trạch vui hớn hở, Đào Gia Vũ thật bỉ ổi, đáng đánh.

Bốn chồng tổng cộng 50 kiện hàng, ba người dùng túi của bên chuyển phát nhanh gói lại mất hết một buổi chiều. Sau khi xong việc, Diệp Tuân đề nghị ra ngoài ăn cơm, Đỗ Trạch cũng đồng ý luôn rồi, thế mà đột nhiên lại nhận được tin phải tăng ca, nên chỉ có thể hủy bỏ bữa cơm.

Mọi người trong văn phòng đang ngồi tăng ca, đúng lúc này thì chị Phương tìm đến anh. “Đỗ Trạch, em ra đây một chút.”

Đỗ Trạch tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì đó, kết quả chị gọi anh ra ngoài là vì việc hướng dẫn theo nhân viên mới.

“Công ty mới tuyển ba người, chị không tìm được người hướng dẫn phù hợp. Em giúp chị hướng dẫn họ được không? Chị sẽ cố gắng giảm bớt lượng công việc cho em.”

“Không không không, không cần như vậy đâu.” Đỗ Trạch gãi đầu. “Chỉ cần không chê em nói năng chậm chạp là được rồi.”

Trong ba nhân viên có hai nữ một nam, thông tin nhậm chức rất toàn diện. Đỗ Trạch xem xét tác phẩm của ba người, đều rất có kỹ thuật, anh thầm nghĩ rằng hướng dẫn cho bọn họ chắc sẽ khá thuận lợi.

Ngày hôm sau khi chào hỏi nhân viên mới, anh không ngờ rằng trong đó còn có một người có giọng nói như của em bé, tên cũng rất mềm mại, là Tống La.

Đỗ Trạch kinh ngạc không thôi, cũng khiến anh em cả tầng này kinh ngạc.

Phòng bên cạnh là thiết kế trò chơi, các anh em đồng chí đều thèm nhỏ dãi loli(*). Đỗ Trạch cười nói: “Nhớ cách xa bọn họ ra nha, bọn họ là hổ đó.”

“Vậy có phải đàn anh là hổ giấy không?”

(*) 萝莉/luólì/: loli, ở chỗ này tác giả chơi chữ, chữ la 萝/luó/ trong 宋萝 /sòng luó/ – Tống La cũng là chữ lo 萝/luó/ trong 萝莉/luólì/ – loli, cũng xuất phát từ giọng nói như trẻ con của Tống La.

Đỗ Trạch phản ứng chậm nửa nhịp: “Hổ giấy cũng có lúc rất hung dữ.”

“Đàn anh, anh nói chuyện thật dịu dàng.”

“Em nói chuyện cũng rất đáng yêu.”

Đỗ Trạch nổi hết da gà da vịt lên. Anh rất hiếm khi giao du với con gái, cô gái còn lại tên là Trương Tinh rất dịu dàng và ít nói, Tống La nói nhiều thật khiến cho Đỗ Trạch cảm thấy không được tự nhiên.

“Trương Trác, em cảm thấy sau này đồng nghiệp trong công ty nhất định sẽ không chê cười giọng Đài Loan của em nữa, bởi vì có một người giọng trẻ con mới tới công ty, giọng nói đó đúng thực là như đang khơi lên một làn sóng thần vậy.” Đỗ Trạch ngồi trong tiệm cafe dưới lầu gọi video call với Trương Trác, định miêu tả nồng độ pheromone(*) đậm đặc hơn trong công ty lúc này. “Thật đáng yêu.”

(*) Pheromone là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, những chất này được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài. Pheromone giữ vai trò trong nhiều hoạt động của đời sống côn trùng. Pheromone có thể là chất báo động, chất giúp cho côn trùng biết và nhận ra nhau, chất hấp dẫn sinh dục, chất quyết định cho việc tụ tập lại thành đàn của côn trùng, và cũng là chất quyết định cho các lọai hình cá thể (caste determination) của các côn trùng sống thành xã hội. – Theo Wikipedia

“Đáng yêu?” Trương Trác tỏ vẻ nghi ngờ.

“Nhỏ hơn chị Chí Linh một chút, non nớt như trẻ con á.”

Trương Trác hỏi lại: “Em cũng hiểu đáng yêu là thế nào sao?”

Đỗ Trạch ngẫm nghĩ một chút: “Đúng vậy, cô bé đáng yêu.”

Trương Trác bất đắc dĩ nhếch mày: “Làm sao đáng yêu bằng em được, em mới là ăn đáng yêu để lớn lên đó.”

“Phụt!”

Đỗ Trạch nghe tiếng bèn từ từ xoay người lại, lời Trương Trác nói đều khiến những người sau lưng nghe mà sặc luôn rồi.

“Anh… Anh thật quá đáng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play