Đào Gia Vũ nằm trên sofa tự xử xong xuôi, liếm đầu lưỡi rồi lại cảm thấy vẫn chưa đã. Lúc này, đồng hồ trên tường chỉ 4 giờ, y cân nhắc thấy thời gian cũng vừa khớp, lấy chìa khóa dự trữ trong ngăn kéo dưới TV ra, sau đó yên lặng mở cửa phòng ngủ. Người trên giường đang ngủ say, miệng hơi dẩu ra nhìn ngây thơ hơn ngày thường, Đào Gia Vũ nhìn đến ngơ ngẩn.

Cẩn thận trèo lên giường, cố gắng không gây ra tiếng động, nhưng sự xấu xatrong lòng Đào Gia Vũ mà trỗi dậy thì coi như hết thuốc chữa. Khi bàn tay xấu xa của Đào Gia Vũ vươn tới thì bị phát hiện. Diệp Tuân động đậy, giọng nói hơi khàn: “Ai cho cậu lên đây?”

“Muốn ngủ với anh, không muốn ngủ ở sofa.” Đào Gia Vũ sờ mó bụng của Diệp Tuân, môi dán lên cổ anh rồi hôn một cái, y nói: “Nhớ anh, nhớ đến mức mất ngủ luôn.”

Dáng vẻ lưu manh này của Đào Gia Vũ đúng là muốn ăn đập mà. Diệp Tuân quay lại nhìn thẳng vào y: “Cậu cợt nhả chết đi được, quên đi.”

“Tôi chết thì anh phải làm sao đây?”

Diệp Tuân bị y nhìn thì lúng túng, bèn nhắm mắt lại: “Không còn sớm nữa, ngủ đi.”

Nhưng Đào Gia Vũ vẫn vuốt bụng anh không chịu buông tay, hành động thong thả, quyến rũ: “Chân tôi bị anh nhéo tím xanh hết rồi nè.”

“Hay là cậu nhéo lại tôi đi.”

“Sao tôi nỡ chứ?” Đào Gia Vũ xoa bụng của Diệp Tuân, cắn vành tai anh rồi nói nhỏ: “Mang thai chưa?”

Trong đầu Diệp Tuân, chuyện lúc tối vẫn chưa tiêu hóa xong. Anh chỉ là một người dân tép riu, đụng phải giai cấp trên thì sao có thể không lúng túng được chứ. Anh lúng túng nên không biết nên bình tĩnh kiểu gì, cho nên khi thấy Đào Gia Vũ đùa giỡn thì trong lòng anh không cảm thấy ngọt ngào gì hết, ngược lại còn tát cho y một cái, bỗng khóc nức nở nói: “Cậu xuống mau!”

“Sao vậy?” Đào Gia Vũ vừa nghe thấy thì luống cuống: “Tôi chỉ đùa chút thôi mà, sao lại khóc rồi?”

“Hôm qua, cậu không báo trước với tôi.” Chuyện đã qua rồi, nhắc lại giống như đang gây sự vậy, nhưng trong lòng Diệp Tuân rất khổ sở. “Diệp Tường cũng vậy, bỗng một ngày nó gọi điện cho tôi nói muốn rời nhà để tránh rắc rối, rốt cuộc nhà cũng chẳng còn nữa rồi.”

“Nó là thằng mất nết, nhắc tới nói làm gì chứ.” Cũng không phải là anh em ruột, tốn công tốn sức nghĩ ngợi chẳng phải là đang tự chuốc lấy khổ sao?

“Cậu không hiểu đâu.”

Đào Gia Vũ cắn vành tai Diệp Tuân: “Sao tôi không hiểu chứ? Anh lo lắng cho tôi, tôi vui chết đi được. Anh yên tâm, tôi sẽ không gây ra chuyện bậy bạ gì đâu.”

“Mẹ cậu nói với tôi rằng tính cậu không tốt, có thể bây giờ chỉ đang cảm thấy hứng thú với tôi thôi, khiến cho trong lòng tôi có một gút mắc.”

Đây có còn là mẹ ruột không vậy? Chắc chắn không phải mẹ kế chứ hả?

“Tôi đã thế này thế nọ với anh rồi, anh có thấy tôi đi tìm người khác chưa? Đừng nghe mẹ nói, nếu anh không yên tâm thì mấy hôm nữa hai ta ra nước ngoài làm giấy đăng ký.”

“Được.”

Đào Gia Vũ hít sâu một hơi, bỗng nhiên bật cười: “Được thì được, không sao hết. Diệp Tuân, tôi không hề có ý đùa cợt anh, tôi thật lòng đó.”

Diệp Tuân im lặng khá lâu, anh nhếch khóe miệng lên cười: “Tôi tin cậu.”

Đào Gia Vũ cười, cúi đầu hôn anh. Áo trên vai Diệp Tuân từ từ rơi xuống, Đào Gia Vũ vuốt bụng anh: “Mang thai chưa? Nếu chưa mang thai thì tôi không dám leo lên giường.”

“Ừm, mang thai rồi.” Nói ra câu cho phép rất xấu hổ, giọng của Diệp Tuân vừa nhỏ vừa ngại ngùng. Đào Gia Vũ hiếm khi thấy vẻ xấu hổ trên mặt của Diệp Tuân, nhất thời không kiềm chế được bản thân mà hôn anh. Rèn luyện điều độ lâu năm khiến cho y có được dáng người rắn rỏi, mạnh mẽ, lực của tay không nhẹ, mỗi một lần đều có tính xâm lược rất bá đạo.

Diệp Tuân âm thầm kêu khổ, nhìn tư thế của Đào Gia Vũ thì có lẽ không dạy dỗ xong thì không bỏ qua. Anh nghĩ ngày mai có tiết học, hay là nói vài câu êm tai từ chối y; nhưng anh không nhịn được, cứ thế thuận theo người đàn ông này. Anh nghĩ bản thân mình khá mâu thuẫn.

“A, cậu nhẹ tay thôi.”

Trước kia, Đào Gia Vũ không thể nào hiểu nổi cái ý nghĩ muốn làm chết người khác, nhưng bây giờ y đã hiểu rồi, y phải nhìn thấy Diệp Tuân khóc lóc xin tha mới thấy vui vẻ.

“Vợ à, anh đừng nói nữa. Anh càng nói, tôi lại càng muốn…” Đào Gia Vũ dùng hành động để thay thế câu nói tiếp theo.

Diệp Tuân rướn cổ lên, thật khó thở, mặt anh đỏ bừng, cắn môi thở sâu, cuối cùng cắn một cái lên cánh tay của Đào Gia Vũ: “Đào…”

“Phải gọi là chồng.”

Diệp Tuân không nói gì, hai mắt trừng y.

Cũng không biết dây thần kinh nào của Đào Gia Vũ bị chạm mạch, lại bắt đầu sờ bụng anh: “Không thể quấy rầy đứa con trong bụng được.”

Diệp Tuân nhéo tay y, tiếc là không nhéo mạnh, sau đó được ‘chăm sóc’ đến khóc luôn.

Lăn qua lăn lại đến hơn sáu giờ sáng mới ‘đình chiến’, đôi mắt Diệp Tuân không tài nào mở lên nổi. Anh ôm chăn cuộn tròn nằm trong lòng y, ngón tay bị người này cầm lấy hôn, nhìn vừa ấm áp vừa ‘sắc’.

“Đợi tới lúc ông già không giả bệnh nữa, tôi sẽ mang anh trở về nhà tổ.”

Diệp Tuân “Ừm” một tiếng: “Tôi đã bán đứt vài bản vẽ, bản vẽ váy áo cũng do tôi thiết kế, vài ngày nữa xưởng sản xuất sẽ có thể gửi cho tôi mẫu váy rồi.”

“Nhanh vậy sao?” Trái tim Đào Gia Vũ tan chảy. “Tự anh quyết định là được rồi.”

“Cậu cũng là chủ, cậu cũng biết mà. Xưởng sản xuất kia coi tôi như sinh viên, nói rằng thời nay xây dựng sự nghiệp không hề dễ dàng, rồi lại nói chỉ cần có năm mươi bộ là có thể làm. Tôi định làm mỗi mẫu năm mươi bộ để bán.”

“Anh gan thật đấy!” Vừa mới làm chủ một tiệm bán quần áo, bán hàng đã chuẩn bị sẵn rất có khả năng sẽ bị lỗ, thường thì người ta sẽ bán thử vài món rồi xem xét phản ứng của thị trường, khi số lượng người mua nhiều rồi thì sẽ bắt đầu tăng đơn hàng với xưởng sản xuất. Nhưng Đào Gia Vũ ngẫm nghĩ rồi lại thôi, mấy bộ váy gì gì đó này cũng không chiếm nhiều vốn lắm.

“Đừng để mình bị mệt.” Cùng lắm thì y sẽ bỏ tiền túi ra bù lỗ cho Diệp Tuân, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà.

“Áp phích và chụp ảnh đã có Đỗ Trạch, tự tôi sẽ làm người mẫu, mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều.”

“Ây da, vợ tôi thật giỏi giang.” Đào Gia Vũ liếm cổ của Diệp Tuân, say mê ngửi mùi hương trên người anh. Còn Diệp Tuân thì bị y làm cho buồn nôn luôn rồi.

“Gớm chết đi được.”

Đào Gia Vũ hôn anh: “Chỉ gớm với anh thôi đó nha.”

Diệp Tuân đang yêu đương cuồng nhiệt.

Đây là tin tức quan trọng mà Đỗ Trạch quan sát được, chẳng lẽ trước đó Diệp Tuân và Đào Gia Vũ không phải người yêu sao?

Không, vẻ mặt không giống. Bây giờ, trong mắt Diệp Tuân toàn là tình cảm ấm áp, đó là sự yêu thích xuất phát từ nội tâm; Diệp Tuân của lúc trước là kiên quyết không thừa nhận, còn bây giờ có bao nhiêu tình cảm đều thể hiện hết ra ngoài.

“Tươi… Hoa tươi cắm bãi phân trâu.” Đối với tên Đào Gia Vũ luôn gọi mình là cà lăm kia, Đỗ Trạch không cách nào ăn nói tử tế với y được.

Diệp Tuân đang trang điểm, trên đầu đội tóc giả màu nâu đồng, nghe vậy thì cười: “Cậu ấy đối xử với anh rất tốt.”

Mắt Đỗ Trạch không mù, quả thực Diệp Tuân đang sống rất tốt, đương nhiên trong lòng hay ngoài mặt anh đều cảm thấy vui mừng thay anh ấy.

“Buổi tối tên đó quấy rầy em… em và Trương Trác, nằng nặc hỏi đàn ông có thể mang thai hay không. Não cậu ấy bị úng nước rồi.”

Mặt của Diệp Tuân đỏ ngay lập tức, cũng may bị lớp phấn trang điểm che đi nên mới đỡ xấu hổ. “Đừng để ý đến cậu ấy.”

“Em chẳng thèm để ý đến cậu ấy đâu, lần sau em đập cho một trận ấy chứ.”

Diệp Tuân giúp Đỗ Trạch nói xấu Đào Gia Vũ, tự thấy vui vẻ mà cười toe toét, trang điểm xong bèn đi ra ngoài chờ Lý Thiên Hạo. Bộ anh mặc hôm nay là bộ mẫu mà xưởng sản xuất gửi tới, xưởng hợp tác hàng năm với các hãng hàng, chất lượng sản xuất đảm bảo, quần áo lưu thông trên thị trường không có gì để soi mói hết.

Bởi vì đây là lần đầu tiên làm chủ tiệm, hơn nữa lại còn tham gia thiết kế, kiểu dáng có hai loại dài và ngắn, Đỗ Trạch xách vali hành lý làm nhân viên hậu cần, tiện thể chụp ké vài tấm. Nhờ phúc của Diệp Tuân, anh từ một nhiếp ảnh gia trên Weibo chỉ có hai mươi mấy fans zombie(*) biến thành người có hơn ba nghìn fans, không thể so với Diệp Tuân có mấy trăm nghìn fans nhưng đăng cái gì cũng sẽ có người khen, tốt hơn nhiều so với fans zombie lạnh lùng.

(*) Ảnh đại diện của người dùng vãng lai trên Weibo, từa tựa như người dùng không đăng ký trên WordPress.

Cũng có người đoán mò quan hệ của Đỗ Trạch và Diệp Tuân, bởi vì Diệp Tuân hiếm khi tương tác với người khác trên Weibo, phần lớn những bài đăng trên Weibo đều liên quan đến váy áo. Trên Weibo, anh hầu như không có không gian cá nhân, không có ảnh chụp chung với ai cũng không có cái gì liên quan đến cuộc sống thường ngày; mở Weibo của anh ra thì chỉ có các bản vẽ và các hình chụp làm mẫu cho sản phẩm.

Đỗ Trạch nhận được rất nhiều tin nhắn riêng hỏi anh và Diệp Tuân rốt cuộc có phải quan hệ nam nữ hay không, người bạo dạn sẽ hỏi như vậy, còn những người nhát gan thì sẽ nói nhỏ trên fanpage rằng: “Chắc là người yêu.”

Nói đến fanpage này, Đỗ Trạch có chút tự hào nho nhỏ. Những người khác khi nổi tiếng đều có ít nhiều tin tức không hay, nhưng Diệp tuân lại hoàn toàn trong sạch. Bởi vì anh xuất hiện rất đột ngột, lần đầu tiên anh xuất hiện là hình ảnh người mẫu đại diện cho một tiệm lớn trong giới, mặc váy dài tao nhã, gương mặt xinh đẹp, không phải kiểu đáng yêu mà là vô cùng rạng rỡ.

Đỗ Trạch lấy di động đăng một bức ảnh lên Weibo, thuận tiện làm sáng tỏ quan hệ với Diệp Tuân: Tôi và Cá Koi là bạn thân.” Cá Koi đại diện cho may mắn, Weibo của Diệp Tuân dùng nó, ý nghĩa không cần nói nhiều làm gì.

“Đỗ Trạch, đợi chụp xong thì mọi người cùng nhau đi ăn một bữa nha.” Ý của Diệp Tuân là Lý Thiên Hạo, tuy rằng lần này cậu ta chụp ảnh vẫn thu phí như bình thường nhưng quan hệ giao tiếp vẫn nên được xử lý ổn thỏa, mỗi lần chụp xong là giải tán có hơi lạnh nhạt.

Lý Thiên Hạo nhìn chăm chú máy chụp ảnh, mở miệng nói: “Được. Tiện thể lúc ăn cơm chụp thêm vài tấm, đến lúc đó sẽ P cho anh.”

“Lúc ăn uống cũng chụp á?” Đỗ Trạch hỏi một câu.

“Hình của anh ấy P ổn lắm, tiện tay thôi.” Sau đó cậu ta đưa máy chụp ảnh cho Diệp Tuân. “Anh xem như này được chưa? Em cảm thấy tư thế và biểu cảm rất tốt.”

Đỗ Trạch thấy bọn họ đang nói chuyện, bản thân cúi đầu nhìn di động một chút. Trương Trác nói tối nay không về ăn cơm, để cho anh và Diệp Tuân chơi cho vui vẻ.

“Vậy anh về sớm chút nha, anh toàn ôm em ngủ, em quen rồi.” Mỗi lần Trương Trác nói không về nhà ăn cơm thì nhất định là gần rạng sáng mới về.

Lần này Đỗ Trạch nhắn một tin nhắn thoại cho hắn, gửi xong bèn quăng di động vào trong túi đựng máy chụp ảnh, Trương Trác có về nhà hay không cũng không quan trọng lắm.

“Vậy anh về sớm chút nha, anh toàn ôm em ngủ, em quen rồi.” Trương Trác tăng âm lượng của tin nhắn thoại lên để người phụ nữ ngồi đối diện có thể nghe thấy. Hắn gõ gõ di động. “Con trai dì thích tôi, rất thích.”

Thẩm Thục Vân nắm chặt bàn tay dưới gầm bàn. “Cậu nói như vậy là có ý gì?”

“Tôi không có ý gì cả. Tôi chỉ muốn nói với dì rằng, tôi để ý con trai dì không phải chuyện của ngày một ngày hai. Chẳng phải dì cảm thấy tôi ghê tởm lắm sao? Vậy tôi nói cho dì biết nha, lúc học đại học tôi đã muốn ngủ với Đỗ Trạch rồi, là cái loại ngủ theo nghĩa bóng đó.”

Đúng như dự đoán, Thẩm Thục Vận hất ngay tách trà lên mặt Trương Trác: “Không biết xấu hổ!”

Trương Trác vuốt mặt nén giận lại, sớm hay muộn thì Thẩm Thục Vân cũng tìm đến hắn mà thôi. Hôm nay bị bà hẹn ra gặp, hắn cũng không thấy bất ngờ.

“Kẻ tám lạng, người nửa cân, đừng tranh giành cao thấp nữa. Dì chỉ có một đứa con trai là Đỗ Trạch, ngày đó ầm ĩ như vậy nhưng cũng không phải sẽ không quan tâm, Đỗ Trạch cũng không bao giờ không nhận mẹ.”

Thẩm Thục Vân nghe vậy, nét mặt thoáng thả lỏng: “Nó rất kính trọng tôi.”

“Đó là kính nhưng không phải là yêu. Dì coi Đỗ Trạch là con trai sao? Dì chỉ nâng niu con trai mình trong lòng bàn tay, quấy nhiễu hôn nhân của con trai mình, cuối cùng là giết chết con mình.”

“Tôi biết, cậu hận tôi.”

Trương Trác ngẩng đầu nhìn trời đang dần tối, bèn nói: “Tôi không hận, không hận là bởi vì dì không đáng để tôi hận. Bây giờ, Đỗ Trạch yêu tôi, một lòng một dạ mà yêu tôi, dì nói gì cũng vô tác dụng thôi. Tôi nhớ rõ mọi chuyện xảy ra ngày đó, dì tát tôi một cái đuổi tôi cút đi, bảo tôi đừng làm hư con trai dì.” Bà nói đi nói lại hai từ ‘ghê tởm’, hắn cũng không muốn tự chuốc lấy ghê tởm vào người. “Sau khi gặp lại, tôi cố ý làm cho Đỗ Trạch không rời xa tôi, cố ý khiến cậu ấy tỏ tình với tôi đó. Nếu hôm nay tìm gặp tôi là vì muốn tôi chủ động rời xa cậu ấy thì dì à, dì tính sai rồi. Con người Đỗ Trạch tuy rằng dễ mềm lòng nhưng rất có bản lĩnh đàn ông, nói một không hai, dì làm mẹ cũng chưa chắc có thể hiểu hết được con trai mình đâu.”

Trước khi ra về, Trương Trác nói với bà: “Đêm đó, Đỗ Trạch khóc nói cậu ấy không có mẹ, mẹ không cần cậu ấy nữa.”

Lúc đi ra ngoài, cơn mưa nhỏ trút xuống, sau khi lên xe, Trương Trác nhìn thấy Thẩm Thục Vân ngồi bên cửa sổ không nhúc nhích gì.

Đỗ Trạch về nhà thấy đèn đang sáng thì rất bất ngờ, khi nhìn thấy Trương Trác ở nhà thì vui vẻ nhảy lên ôm. “Anh về rồi!”

Người trong lòng toàn mùi rượu, Trương Trác ngửi một chút, đỡ lấy eo anh: “Hôm nay em uống bao nhiêu rồi?”

“Một chút.” Ngón tay ra dấu một chút, Đỗ Trạch ra vẻ đau khổ ôm lấy cổ hắn rồi úp mặt lên. “Do bọn họ ép em uống, ép thôi mà.”

“Rõ ràng do em thèm uống thì có, bây giờ lại quay qua trách người ta.”

Đỗ Trạch khăng khăng không nhận sai. “Sao anh về sớm vậy? Em còn chưa kịp tiêu hủy chứng cứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play