Đào Gia Vũ xót tiền, hơn nữa còn cảm thấy Diệp Tuân rất vô dụng, nói thế nào cũng là kẻ làm anh, vậy mà lại bị đứa em trai bắt nạt, chẳng lẽ mặc váy vào là yếu ớt như đàn bà vậy sao? Người lớn nói lý mà không nghe thì cứ dùng nắm đấm, đấm một phát không nghe thì đấm hai phát, đánh tới khi nó nghe lời thì thôi.
Tại sao cứ õng ẹo như đàn bà con gái vậy chứ? Nhưng y không có tư cách soi mói sở thích của người khác, vả lại bản thân mình còn bị đôi mắt lừa gạt cơ mà. Trong nhà có thêm người nhưng không cảm giác rõ ràng cho lắm, hôm sau Đào Gia Vũ vẫn theo kế hoạch cùng bạn bè đi tới quán bar nổi tiếng chơi bời, không hề nghĩ tới người trong nhà không chỉ có một mình y, cho dù là Tết âm lịch nhưng cũng có một vài nơi không nghỉ lễ.
“Sao vậy? Mặt mũi cậu bị thương không phải là bị người nhà đánh đây chứ?” Bên cạnh có một người nói.
Đào Gia Vũ quay lại liếc một cái, người này có gặp vài lần rồi nhưng không quen, chắc là vừa mới gia nhập nhóm bọn họ.
Người cùng đẳng cấp ở cạnh nhau mới vui vẻ, người trong nhóm hầu hết là bạn bè chơi với nhau từ lâu, tình cảm không thể mang ra cân đo đong đếm, nhưng nếu có ai xảy ra chuyện gì thì chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, bọn họ sẽ không từ chối. Cái gọi là vật họp theo loài chính là lý lẽ này. Y thấy Diệp Tường chướng mắt là vì cậu ta còn chưa đủ tư cách xách giày cho y, trước bị nói năng không suy nghĩ, sau cũng đánh trả một trận, xem ra thì không thiệt thòi gì.
“Không, tôi cùng người khác giỡn chơi thôi.” Đào Gia Vũ cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó lại bị mọi người hỏi thăm chuyện của Trương Trác. Những người đang có mặt tại đây đều biết ít nhiều chuyện xảy ra gần đây, y cũng không giấu giếm gì nữa. “Không phải chỉ là chuyện không hay ho kia thôi sao? Giải quyết xong rồi.”
“Nghe nói trong nhà tên họ Trương kia nháo nhào đòi ly hôn, người phụ nữ kia tìm tới tận cửa ý kiến ý cò nói cho ra lẽ, đúng là không biết xấu hổ.”
“Tết năm nay chắc không yên rồi, sợ là đủ cho nó chết ngập trong nước miếng.”
“Nhưng việc này cuối cùng cũng giải quyết xong rồi. Tôi lo lắng bao nhiêu năm nay, muốn giải oan cho Trương Trác một lần, không ngờ lại bị người khác giành mất.” Nhớ tới gương mặt thở phì phò rồi dáng vẻ đau lòng đến rơi nước mắt của Đỗ Trạch, Đào Gia Vũ cười ra tiếng. “Thời điểm năm cũ qua năm mới đã xảy ra không ít chuyện thú vị.”
Có hơn có kém, Đào Gia Vũ tự dưng cũng nghĩ tới chuyện của Diệp Tuân, nghĩ kỹ thì y cũng thật rộng lượng, Diệp Tuân và y quen biết không được mấy ngày mà đã yên tâm để anh ở trong nhà mình. Đào Gia Vũ nhướng mày, ngồi ở một góc sáng sủa mở di động ra, trong nhà có lắp camera, thật ra lúc ấy nuôi thú cưng nên muốn khi đi làm sẽ có thể biết được nó đang làm gì, nhưng trong lúc y đi làm, vật nhỏ ấy đã ngã từ trên ban công xuống, chết lâu rồi.
Di động kết nối với thiết bị trong nhà, chất lượng hình ảnh rất rõ nét. Diệp Tuân ngồi bó gối trên sofa, không mở TV, chỉ ngồi như vậy thôi. Nếu như không thấy màn hình di động lóe sáng trên bàn, Đào Gia Vũ còn tưởng đoạn video bị đứng hình.
Từ một góc khác, y thấy cơm nước trên bàn ăn, nhìn có vẻ ngon. Diệp Tuân ngồi tầm hai mươi phút rồi mới rời sofa đi về phía bàn ăn, sau đó ăn nhanh mấy miếng rồi trở lại trên sofa, lúc này đổi thành nằm. Phạm vi hoạt động chỉ có mấy mét vuông như vậy, ngày mùng một anh không xem TV cũng không lên Weibo xem mấy tiết mục giải trí, cứ ngồi thu lu trên sofa như vậy.
Thỉnh thoảng Diệp Tuân sẽ xoa bóp đùi phải, Đào Gia Vũ quay lại gọi một người bạn, tên Nhậm Viễn, là một người đàn ông rất thẳng thắn: “Không phải cậu có người quen đang giảng dạy ở Kinh vũ sao?”
“Đúng rồi, sao vậy?”
Đao Gia Vũ tính tuổi tác của Diệp Tuân, chắc chắn chuyện chân cẳng xảy ra trong hai năm đổ lại đây thôi; hơn nữa nghe cách nói chuyện và biểu cảm của Diệp Tuân, chuyện đó chắc chắn rất lớn. “Muốn nghe ngóng về một người, nhiều chuyện chút thôi.”
“Ối, hiếm thấy nha. Cậu nói đi, tôi chắc chắn sẽ giúp.”
“Tôi có một người bạn của một người bạn không học hành tới nơi tới chốn, hình như là có nỗi khổ riêng. Tôi chỉ muốn xem xem có thể điều tra rõ ràng, thu được chứng cứ hay không thôi. Người đó tên Diệp Tuân.”
Nhậm Viễn nghe thành Diệp Tầm(*), nghĩ rằng tên cô gái này thật cá tính, thuận miệng nói: “Vài ngày nữa sẽ cho cậu biết.” Đồng thời bắn cho y một ánh mắt rất sâu xa, gì mà bạn của bạn chứ, cứ nói thẳng cho rồi.
Đào Gia Vũ nói cảm ơn rồi quay trở lại tiệc tùng, buổi tối say khướt trở về thấy một bàn đồ ăn nóng hổi, y dựa vào bàn ăn vài miếng: “Ưm, ăn ngon lắm!”
“Cảm ơn!” Diệp Tuân vén tóc ra sau, gương mặt đỏ ửng vì được người khác khen. “Đầu năm siêu thị chưa mở cửa, tôi dùng đồ ăn trong tủ lạnh để nấu.”
“Không sao. Cứ dùng đi, dùng đi, không quan trọng.” Đào Gia Vũ say rượu nên bắt đầu nói năng lung tung nhưng trí óc vẫn còn, cảm giác ăn nhờ ở đậu rất khó chịu, dù nói thế nào thì hôm nay Diệp Tuân cũng đã nấu nướng, không ăn vài miếng chẳng khác nào không chừa mặt mũi cho người ta, tuy rằng thứ gọi là mặt mũi này là do người khác cho. Nhưng Đào Gia Vũ tự nhận là người đào hoa, bốn chữ lạnh lùng vô tình không liên quan gì đến y.
Cơ mà mấy món kia rất hợp với cái dạ dày rỗng tuếch sau khi uống rượu của y, nói chung là do trước khi uống đã không ăn nhiều lắm.
Mơ màng được người ta nâng lên giường, mơ màng bị người ta cởi quần áo, Đào Gia Vũ cảm thấy bản thân lơ mơ được một bàn tay đặt lên trán, y sờ lên, phát hiện cảm xúc thật tốt, không thấy ghét.
Đào Gia Vũ hé mắt muốn nhìn xem đây là ai thì lại bị một mái tóc dài quét qua nửa mặt, có một mùi hương rất thân quen. “Ai vậy?”
Nhưng mí mắt cứ như bị dính keo không sao mở lên được, người toàn mùi rượu và trong bầu không khí đột nhiên xuất hiện một thứ mùi thanh khiết, y nghiêng mặt ngủ say như chết.
Nhưng trước khi ngủ đã có một ý nghĩ mơ hồ cho nên sự tò mò ấy cứ thế theo y lẻn vào giấc mơ.
Hôm sau, Đào Gia Vũ sờ quần, mặt thối tới mức có thể hun chết người khác, y đã mộng tinh. Vào toilet soi gương cả buổi, mặt Đào Gia Vũ đen như đít nồi, tiểu thái tử(*) cũng đỏ hết cả lên.
(*) chỗ này ám chỉ cái JJ của mấy ảnh.
Trương Trác hỏi chuyện Đào Gia Vũ, nào hay y đang trong toilet tự cấp tự túc, cảm thấy cạn lời với y. “Cậu gớm vừa vừa thôi.”
“Tối hôm qua tôi mơ một giấc mơ ngoài ý muốn, còn không phải do bắn không hết sao? Hồi hộp chết đi được. Ai mướn cậu gọi video call cho tôi chứ.” Nói xong rửa tay đi ra ngoài, Đào Gia Vũ hỏi. “Có chuyện gì?”
“Cậu hỏi Đỗ Trạch xem mùng mấy trở lại. Tôi không gọi cho cậu ấy được.”
Đào Gia Vũ huýt sáo: “Nhóc cà lăm kiêu ngạo ghê, vậy mà không nhận điện thoại cơ đấy.” Y cầm di động huơ huơ trước mặt Trương Trác rồi gọi cho Đỗ Trạch. “Tu tu” chuông vang thật lâu mới có người bắt máy, Đào Gia Vũ thừa dịp nhướng mày khoe mẽ, cao giọng nói: “Anh đây nhớ cậu rồi, lúc nào cậu quay lại vậy?”
“Tớ, tớ chắc là mùng năm sẽ trở lại.” Giọng Đỗ Trạch rất nhỏ, Đào Gia Vũ mở loa ngoài rồi bấm tăng âm lượng lên. “Sớm thế!”
“Ừm…” Đỗ Trạch day mũi, việc đầu tiên mẹ Đỗ làm khi nghỉ lễ là gặp anh nói chuyện, nói tận hai tiếng liền, mà trong suốt hai tiếng này anh rất không vui vẻ gì. “Chỉ là muốn trở lại thôi, dù sao thì mùng bốn cũng không ai tới nhà tớ chúc Tết cả.”
Đào Gia Vũ nhìn Trương Trác trong khung video call, “ờ’ nói: “Cũng đúng, gia thế nhà cậu như vậy, người tới chúc Tết chắc là nhiều lắm.”
“Dù sao thì nhiều… nhiều tôi cũng không đi ra ngoài.” Bộ dạng bây giờ của anh cũng không thể ra khỏi cửa. Ngoại trừ họ hàng thân thích ra, còn có bạn làm ăn của ba Đỗ, rồi các họa sỹ và các nhà thư pháp quen biết ông nội, bận rộn rất lâu. Khi mọi người tụ họp khó tránh khỏi sẽ nói tới con cháu, anh mà mang gương mặt xanh tím này ra ngoài không biết sẽ bị người ta đánh giá ra sao nữa.
“Đúng rồi, Trương Trác vừa nói nhà cậu ta có việc, mà tớ đang ở ngoài, cũng không tiện lắm. Nếu cậu trở lại thì hỏi xem cậu ta xảy ra chuyện gì nha.”
Đỗ Trạch đang lo Trương Trác không thèm để ý tới mình, giờ có cơ hội bèn vội vàng chấp nhận. Nhưng khi cúp máy lại thấy hai cuộc gọi nhỡ đều là Trương Trác, anh nhanh chóng bấm gọi lại, dùng giọng nói hết sức vui vẻ nói: “Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!” Trương Trác không muốn rề rà tại cái chủ đề này chút nào, dù sao bây giờ cũng không phải lúc để buôn chuyện này. “Mấy chậu hoa ngoài ban công chưa mang vào nhà, nếu cậu về sớm thì mang bọn nó vào đi, mới trồng không được bao lâu, để chết cóng thì tiếc lắm.”
“Được. Mùng bốn tớ về.”
Vì việc này mà Đỗ Trạch đã ghi chú lại, anh có một cuốn sổ tay nhỏ khổ giấy A6 chuyên ghi chép mấy ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu, sổ nhỏ nên rất tiện mang theo. Anh cẩn thận làm một phiếu đánh dấu vào ngày mùng bốn, lật đến tờ cuối cùng nhìn tấm ảnh lưu niệm(*) chụp chung của hai người. Năm đó chụp hình lưu niệm đã không còn phổ biến nữa, khi bọn họ đi ngang qua một cửa tiệm, Trương Trác kéo anh vào nói chụp làm kỷ niệm.
(*)大头贴: ở Hongkong và Macao gọi là hình dán, là một hình thức chụp hình rất phổ biến ở Trung Quốc và Nhật Bản, đa số là tự chụp (theo Baidu). Ở Việt Nam chắc là kiểu chụp hình lấy liền, bé bé có thêm mấy cái icon để bỏ vô bóp, vài năm trước còn chứ giờ chắc hết rồi.
Đỗ Trạch mang lòng tham nho nhỏ chọn tấm hình chụp đẹp nhất, giờ nhìn lại thấy cũng không phải là ý tồi.
Ba Đỗ tiễn con trai tới sân bay, con cái lớn rồi nên không giữ nữa, ở trong nhà cũng không vui, chi bằng để nó đi cho rồi. Ông ôm vai Đỗ Trạch. “Mấy hôm nữa mẹ con sẽ ổn thôi, không sao đâu.”
“Ba yên tâm, con sẽ không giận đâu.” Mâu thuẫn năm nay của anh và mẹ Đỗ là về việc kết bạn. Mẹ Đỗ cảm thấy nên kết bạn với những người có ích lợi, Đỗ Trạch lại muốn những người bạn có thể tâm sự được, có thể nghe anh nói chuyện chầm chậm, hơn nữa còn không chê những người bạn khác của anh.
Mẹ Đỗ đưa ra ví dụ: “Kết bạn chú ý một chút, đừng giống như trước đây, chơi với một nghi phạm cưỡng hiếp.”
“Trương Trác không phải nghi phạm cưỡng hiếp!” Anh mở di động đưa cho mẹ Đỗ xem bản sao cuộc nói chuyện kia, nhưng ánh mắt mẹ Đỗ nhìn anh rất lạnh. “Không có lửa sao có khói? Đừng ở cạnh người như vậy, tuổi trẻ không lo dốc sức vì tương lai mà đi trêu ghẹo con gái, nếu nó không làm thì sao có lời đồn được. Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Đỗ Trạch luống cuống đỏ cả mặt. “Không đúng. Không đúng!” Vì nóng nảy cho nên nói hết mấy lời từ tận đáy lòng ra. “Con lớn vậy rồi mà mẹ còn quản con. Trước đây, có bạn nữ tặng con một cuốn vở rất đẹp, ngày hôm sau mẹ đã nói với giáo viên đổi chỗ ngồi cho con. Mẹ luôn bó buộc phạm vi kết bạn của con, lúc học đại học con không có bạn, không có người bạn nào hết! Giờ con đã đi làm rồi, vì sao còn muốn quy định ra phạm vi và giới hạn nữa ạ? Trương Trác không hề dạy dư con, cũng không nói khó nghe như mẹ, người khác đều chế nhạo con nói lắp, nhưng con nhớ rõ cậu ấy không như vậy.”
“Con cũng không thích phụ nữ giỏi giang, không thích làm bạn bè với họ. Con chỉ là một người bình thường muốn làm công việc thiết kế thôi, mẹ đừng có cảm thấy người khác không xứng với con nữa, thường thì lần nào cũng là con trèo cao đó.”
“Loạn rồi loạn rồi. Mẹ là mẹ con, con là con trai mẹ, mẹ sẽ quản con tới lúc chết, có phải bây giờ thấy mẹ nhiều chuyện phải không?”
Đỗ Trạch không ngờ rằng Xuân đến Tết về lại bức bối khó chịu như vậy, ông nội khuyên can rất có tác dụng nhưng hai mẹ con lập tức chiến tranh lạnh với nhau.
Ba Đỗ khuyên cả hai người, bây giờ tiễn con trai tới đây, rút một tấm thẻ đưa cho nó. “Cầm lấy, ba cho riêng con đó.”
“Không cần, lương của con đủ tiêu đủ xài mà.” Đỗ Trạch không muốn cầm tiền của người nhà.
“Tiền ba cho giống tiền lương hả?” Lần này ba Đỗ nhét thẳng vào bóp tiền của con trai. “Cho con để mua đồ ăn ngon. Ba biết ông nội lì xì lại cho con một bao đỏ chói, tại sao nhận của ông mà không nhận của ba hả?”
“Ba, có phải con vô dụng lắm không, không thể trở thành người mà mẹ mong muốn.”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, con trai của ba rất tài giỏi, mới vừa tốt nghiệp đã được bao nhiêu công ty lớn tranh nhau. Về tới nhà thì gọi điện cho ba, mẹ con cũng nhớ con lắm đó.”
Sau khi về nhà, việc đầu tiên là báo bình an, sau đó Đỗ Trạch quét dọn nhà cửa, mang quần áo ra ngoài phơi nắng, nhưng lại cảm thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì đó.
Đêm nằm trên giường chợt tỉnh giấc, anh vừa lạnh vừa sợ tối, quyết định ngày mai lại đi xem xem hoa của Trương Trác ra sao rồi.
Hoa cỏ trên ban công đều bị mùa Đông của Bắc Kinh đông chết.
Đỗ Trạch mặc đồ ngủ ngồi xổm dưới đất nhìn cả nửa buổi, giữa đường còn hắt xì. Chết hết rồi, chết kiểu này oan ức vô cùng, anh không biết nên giải thích việc này với Trương Trác như thế nào, một chậu cũng chẳng còn, đều chết hết cả.
Đào Gia Vũ sau khi biết chuyện đã rất buồn rầu thông báo với anh: “Không sao đâu, giải thích là được.”
Nhưng rốt cuộc, khi Trương Trác trở về biết chuyện, quay người lại nhìn anh: “Cậu phải đền.”
Đỗ Trạch nhìn chậu hoa rườm rà tỉ mỉ, hai tay đút túi quần, ấp úng: “Cậu mua ở đâu, tớ đi mua cho cậu.”
“Quà bạn tôi tặng, khắp thế gian chỉ có một chậu.”
Lòng Đỗ Trạch xót xa, cãi cùn. “Hình như lúc tớ về nó đã chết rồi, không trách tớ được.”
“Cậu đền.”
“Vậy cậu muốn đền thế nào?”
“Bưng chậu sen đá của cậu lên đền cho tôi.”
Đỗ Trạch nghe xong bèn lùi mạnh về sau hai bước: “Cậu… Cậu ngang ngược không nói lý lẽ, không được không được, đó là con trai tớ.”
Trương Trác chỉ vào ban công: “Chỗ kia có con trai và con gái tôi, đều chết rồi.”
“Không được, không được!”
Trương Trác giả vờ đau khổ, than thở nói: “Thôi bỏ đi, cậu đi đi.” Sau đó ngồi xổm xuống ban công nhìn đám thi thể.
Đỗ Trạch xoắn xuýt, một mặt tiếc nuối mấy đứa con, một mặt áy náy với Trương Trác. Trải qua đấu tranh tâm lý, rốt cuộc hạ quyết tâm, anh lại lùi về sau: “Cậu đừng buồn mà, nếu cậu thích, tớ đưa cho cậu là được chứ gì.”
“Cậu rất thích bọn nó?”
“Nuôi lâu rồi…”
Trương Trác bình tĩnh đứng dậy. “Vậy thỉnh thoảng cậu có thể đến thăm bọn nó, ví dụ như bảo dưỡng định kỳ hay gì gì đó, tiện thể dạy tôi luôn.”
Cái này có gì mà phải dạy chứ? Nhưng Đỗ Trạch vẫn nhận lời: “Cậu nói lời phải giữ lời.”
Trương Trác cười rất chân thành. “Không thành vấn đề.”
Đỗ Trạch nhìn thấy hắn cười, lòng càng tiếc nuối. Có phải Trương Trác đã nhòm ngó con của anh từ lâu rồi không? Nhất định là như vậy, xấu xa thành tinh luôn rồi.
Sau đó, Trương Trác nghe nói Đỗ Trạch khóc tang mấy ngày trong group bạn bè, tất nhiên là nghe Đào Gia Vũ nói rồi.
“Từ lúc nào mà cậu có bạn bè là chuyên gia về hoa cỏ vậy, sao tôi không biết nhỉ?” Cuộc họp chấm dứt, Đào Gia Vũ không thể nén nổi tò mò nữa. “Cũng không phải do nhóc cà lăm giết bọn nó, cậu thật quá đáng!”
Trương Trác bị y cố ý nhái giọng của Đỗ Trạch làm cho buồn nôn. “Cậu biết tôi không có là được rồi.”
“Ý cậu là?” Đào Gia Vũ vỗ đùi. “Ác thật!”
Trương Trác tự rót trà cho mình. “Hiểu mà không nói là hiểu.”
—
Tác giả bày tỏ suy nghĩ:
Tội lỗi quá! Hôm qua có việc riêng nên không thể đăng chương mới. Tôi gặp một người đã hung hăng còn không chịu nghe giải thích, suýt nữa bị đánh, ồn ào rất lâu. Buổi tối không tiện dùng máy tính gõ chữ nên dùng di động, hôm nay muốn cho bản thân nghỉ xả hơi một hôm, mai sẽ có chương mới ORZ
Tôi xem phần bình luận trước, có một thiên thần nhỏ nói rằng đất diễn của cp phụ hơi nhiều, bởi vì tôi cực cực cực thích đôi này cho nên lúc viết không chú ý lắm. Khi vào nội dung chính của truyện, tôi sẽ chú ý nhiều hơn, thật đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT