Sau Lập Xuân là chính thức bước vào kỳ nghỉ Tết. Đỗ Trạch hưởng thụ vài ngày được người ta hầu hạ, tình tính cậu ấm trong xương cốt cũng bắt đầu bộc lộ ra. Hôm nay vẫn phải tăng ca, nhưng các cửa hàng bên ngoài đều đã được trang trí tràn ngập không khí vui tươi, trong công ty cũng điểm xuyết sắc đỏ,anh mải mê suy nghĩ xem hôm nay về nên ăn gì với Trương Trác.

Đỗ Trạch đi ra khỏi văn phòng của Tổng giám Mỹ thuật, sau khi anh vừa ngồi xuống, ánh mắt của mọi người dường như đều dán lên mặt anh. “Mặt tôi bị sao hả?”

Chị Phương trong văn phòng lắc đầu. “Không có gì. Dạo này thấy tinh thần em phấn chấn(*) lắm, chắc gặp chuyện vui hả?”

(*)春风得意 (chūn fēng dé yì): xuất phát từ câu thơ 春風得意馬蹄疾 trong “Đăng khoa hậu” của thi sĩ Mạnh Giao đời Trung Đường, 4 chữ này đại ý là chỉ vạn sự hanh thông. Cụm từ này mình dịch phóng cho dễ hiểu và phù hợp với vế sau của câu thoại.

Làm gì có chuyện vui chứ, chỉ là bụng dạ được ăn no nên cảm thấy thoải mái thôi mà. Đỗ Trạch cười: “Không phải sắp Tết rồi sao? Sắp được nghỉ rồi.”

Tuy rằng chị Phương cười rất thân thiện, nhưng Đỗ Trạch vẫn cảm nhận được ánh mắt của mọi người khác lắm, giống như đang nhìn một kẻ quái thai, kiểu thái độ này khiến anh không biết nói gì, lại càng cảm thấy khó mà nói lý lẽ được. Ban ngày, mọi người đều là đồng nghiệp thân thiết của nhau; nhưng tới giờ nghỉ trưa, anh như nhớ lại cảnh tượng không có ai làm bạn thời đại học, vài người họp thành một nhóm cười nói râm ran. Đỗ Trạch không cảm thấy cô đơn, nhưng ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng lại nhìn qua khiến anh không thể không để ý.

Vài ngày như vậy qua đi, chị Phương là nhân viên lâu năm trong công ty, hiểu được tiến lui, Đỗ Trạch chạm mặt chị ở phòng nghỉ, bèn hỏi: “Gần đây mọi người sao vậy?”

“Không có gì đâu.”

“Em cảm thấy mọi người rất có ý kiến với em đó, là vì chuyện của Từ Tịnh sao?”

Chị Phương lắc đầu: “Không phải, em đừng suy nghĩ nhiều quá, mặc kệ bọn họ đi.”

“Chị Phương, em không thích có người nói này nói nọ sau lưng, giả sử em làm sai điều gì thì cứ nói thẳng với em. Nếu em sai, em nhất định sẽ giải thích.”

Chị Phương cảm thấy khó xử nhìn Đỗ Trạch, nếu bởi vì chuyện này mà khiến anh không thoải mái về công ty thì không đáng chút nào. Chị suy nghĩ đắn đo, nói: “Chỉ là mọi người nói chuyện phiếm trong lúc ăn cơm thôi, chuyện thời đại học của em.”

“Chuyện gì cơ?”

“Em có một cậu bạn đại học, tên Trương Trác. Từ Tịnh chỉ thuận miệng nói thôi.” Có vài lời, nếu nói thêm sẽ gây ra sai lầm. Chị Phương nhìn Đỗ Trạch mím miệng lại.

Thuận miệng nói gì, nói Trương Trác yêu cầu anh làm chứng, bản thân anh là bạn tốt của Trương Trác lại từ chối, nói lời không giữ lời, giống như quan hệ tốt đẹp thường ngày đều là giả dối?

Lúc Đỗ Trạch quay lại học tập bị không ít người coi thường, trong đó phần lớn là những người từng thích hoặc quý trọng Trương Trác, cũng có những bạn học từ xưa của Trương Trác. Bọn họ tin Trương Trác không phải người như vậy, nhưng trước tin đồn đó, lời giải thích của bọn họ lại rất nhỏ yếu trước lời làm chứng kia, hơn nữa mau chóng bị giẫm đạp, biến mất tăm mất tích; dần dần, những lời này cũng không còn nữa.

Đỗ Trạch tự biết bản thân có lỗi với Trương Trác. Nhưng đây là chuyện riêng của anh và Trương Trác.

Đỗ Trạch không có biểu hiện gì gọi là không vừa ý, quay lại tiếp tục làm việc. Ăn cơm trưa xong, anh đi gặp Từ Hiểu Ba – anh trai Từ Tịnh. Từ Hiểu Ba không hiểu rõ hành vi của em gái, tới khi nghe Đỗ Trạch kể sơ lược tình hình, lúc này anh ta mới áy náy xin lỗi anh: “Nó không hiểu chuyện, về nhà anh sẽ dạy bảo nó.”

Đỗ Trạch rất cố chấp với chuyện này, dù sao thì người thường không mấy ai vì việc nhỏ thế này mà tự mình đi nói chuyện với người ta. “Cô ấy không biết chuyện năm đó, có vài lời đã tạo thành ảnh hưởng đối với danh dự của em. Cho nên, em hi vọng anh có thể giám sát cô ấy chặt chẽ một chút.”

Từ Hiểu Ba tỏ ý đã hiểu, nhưng khi quay người đi vẫn có vẻ sốt ruột, ba mặt một lời nói việc vụn vặt như vậy, hơn nữa lấy thái độ rất chi là nghiêm túc(*), việc này mấy ai có thể chịu đựng nổi chứ.

(*)正儿八经 (zhèng ér bā jīng): đứng đắn, nghiêm túc; đây là một vế trong câu phương ngôn lưu hành ở Bắc Kinh (正儿八经, 正二八摆), vốn dĩ chỉ là 2 từ 正经 (chân chính, đứng đắn), nhưng thêm 2 âm tiết ở giữa để biến thành câu 4 âm tiết, đọc cho thuận miệng (tham khảo từ Baidu).

Hầu hết mọi người sẽ cảm thấy Đỗ Trạch hơi hẹp hòi, tại sao ư, chuyện năm đó dù sao cũng xảy ra như vậy rồi, có không ít người nghi ngờ nhân phẩm của anh.

Đỗ Trạch buồn chán một cách khó hiểu, lúc ra về hít mấy hơi gió lạnh rồi mới chạy tới siêu thị mua đồ ăn. Trong sổ tay của Đỗ Trạch có ghi một câu: Đừng so đo với người khác, bởi vì căn bản là không đáng.

Buổi sáng, Đỗ Trạch tỉnh dậy trên chiếc giường ấm áp, anh lấy di động mở khung chat với Trương Trác, gửi qua một tin nhắn thoại: “Tối ăn canh sườn heo nha.” Không thấy trả lời, nhưng khi anh đang đánh răng thì có một cuộc gọi tới.

“Hôm nay là ngày cuối cùng cậu đi làm nhỉ?” Trương Trác nở nụ cười.

“Là ngày cuối cùng của năm nay chứ.” Đỗ Trạch vừa kẹp điện thoại nói chuyện vừa soi gương đánh răng, tiếng ừ ừ trong miệng còn khàn khàn do vừa mới dậy. “Sau hai ngày nữa, cậu sẽ không được uống canh tớ nấu rồi.”

“Cậu gấp gáp về nhà vậy sao?”

Đỗ Trạch lau hơi nước trên gương đi, nói: “Nhớ nhà rồi.”

Câu này chui vào tai Trương Trác cứ như anh đang làm nũng, hắn giơ tay ra khỏi cửa sổ bắt lấy bông tuyết bé nhỏ đang rơi, nhìn thấy nó tan chảy trong lòng bàn tay mình, đột nhiên cười. “Vậy về đi.”

“Cậu thì sao?”

“Tất nhiên tôi cũng về nhà, nhưng muộn hơn cậu vài ngày.”

Đỗ Trạch ngẫm lại thấy cũng đúng, người ta chẳng cần vội làm gì. “Hôm nay tớ qua nhà cậu nấu nha, nồi ở nhà hỏng rồi.” Thật ra còn một nguyên nhân khác, anh cảm thấy nhà Trương Trác rất ấm áp, rõ ràng nhà mình trang trí nhìn vô cùng ấm cúng, nhưng Đỗ Trạch không hiểu sao bản thân lại muốn chui vào nhà Trương Trác hơn.

Lời đồn trong công ty vẫn còn đó, nhưng anh không để ý nữa, lời chỉ nói một lần thôi. Nhưng khi văn phòng tổ chức tiệc Tất niên không gọi mình, Đỗ Trạch ngẩn ra, lúc này có người đứng ngoài cửa gọi anh. “Tổng giám gọi cậu qua đó kìa.”

“À ừ, tôi qua ngay.”

Mấy câu nói kia cần xác định lại, Tổng giám thấy anh đi tới bèn gọi lại. “Bạn thời đại học của cậu là Trương Trác?” Sau đó chần chờ mãi mới nói: “Là Trương Trác của công ty chúng ta sao?”

Đỗ Trạch gật đầu. “Bạn đại học của em tên Trương Trác, nhưng sếp của chúng ta hình như không phải tên Trương Trác.”

Nếu Trương Trác đi làm cũng không tới chỗ này mà sẽ tới trụ sở chính, cho nên anh nói như vậy cũng không sai.

Cầm tập tài liệu bước ra ngoài, nhân viên bên ngoài đang tụ tập một chỗ tận hưởng những giờ phút cuối cùng, Từ Tịnh ngồi trước máy tính cầm bút vẽ, vừa vẽ vừa cười, quan hệ giữa các đồng nghiệp thoạt nhìn rất thân thiết. Đỗ Trạch trở lại bàn làm việc thu dọn sạch sẽ mặt bàn, sau đó tới phòng nghỉ rót một tách cafe mang về. Chị Phương nhiệt tình hỏi anh có muốn ăn đồ ăn vặt không, anh lễ phép từ chối.

Tiếp đó, anh sửa lại quần áo cho ngay ngắn, mang theo mấy trái xoài mà mình thích ăn nhất đi tới trước mặt Từ Tịnh, những tiếng cười xung quanh dần im bặt khi thấy anh tiến lại gần.

“Từ Tịnh, chuyện thời đại học của anh là do em nói sao?”

Bút vẽ trong tay Từ Tịnh dừng lại giữa không khí, nhìn mọi người rồi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Trạch; ngoài ý muốn, cô gật đầu một cách khó khăn: “Đúng vậy…” Chối bỏ trước mặt nhiều người như vậy không phải một hành động thông minh.

“Vậy chuyện năm đó của anh em biết được bao nhiêu?”

Từ Tịnh á khẩu không trả lời được. “Em… Đều là đàn chị khóa trên nói cho em biết, chỉ là… lúc tán gẫu thuận miệng nói ra thôi.”

“Vậy thì lúc em thuận miệng nói lại chuyện kia, ý thức chủ quan của em đối với chuyện đó là thế nào?”

“Em…” Từ Tịnh nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ. “Đàn anh, em thật sự không nói điều gì xấu về anh cả. Em xin lỗi, em không nên nói về anh. Lúc ấy mọi người hỏi em với anh học cùng trường sao, rồi tò mò chuyện của anh, bởi vì anh rất có năng lực làm việc, em rất thích anh.”

Đỗ Trạch khẽ mỉm cười khiến người ta không biết được anh có tức giận hay không, thậm chí anh còn kéo ghế ngồi xuống. “Lúc đó anh bị bệnh nên bỏ lỡ, đúng là anh không kịp làm chứng cho bạn tốt của mình, nhưng tình cảm của bọn anh không hề giả dối. Năm nay anh gặp lại cậu ấy, vẫn còn liên hệ với nhau; hôm qua thậm chí là hôm trước nữa, anh còn tới nhà cậu ấy ăn cơm.” Anh đứng lên chia cho mỗi người một trái xoài, từng trái xoài đều được đóng gói rất đảm bảo vệ sinh. “Tôi nói chuyện không lưu loát nhưng không phải không muốn nói, mọi người muốn biết gì đều có thể hỏi tôi, tôi sẽ trả lời mọi người mà. Qua năm mới, tính ra chúng ta đã làm việc cùng nhau khá lâu rồi, tôi không hi vọng giữa chúng ta xảy ra những hiểu lầm không đáng có.”

Nói xong, khom người chào mọi người một cái, Đỗ Trạch mỉm cười ung dung trở lại chỗ ngồi, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Chị Phương bưng tách trà, tỏ vẻ tiếc nuối(*) dùng tay chỉ mấy người kia, nhỏ giọng: “Mấy đứa à mấy đứa, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi. Năng lực làm việc của Đỗ Trạch nhà người ta thế nào chứ, nhìn giống như mấy đứa bây bình thường không có gì làm lại lon ta lon ton đi hóng chuyện sao?”

“Chị Phương, bọn em chưa nói gì mà, thật đó.”

“Sao chuyện riêng của người ta mà mấy đứa bây quan tâm vậy? Rảnh rỗi không có gì làm thì sao không đi rèn giũa kỹ thuật của bản thân đi, xem tới chừng nào mới có thể nhận tiền lương gấp ba như Đỗ Trạch á.”

(*)恨铁不成钢 (hèn tiě bù chéng gāng): Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép – 1 thành ngữ tiếng Hán. Ám chỉ cảm giác không hài lòng khi đặt kỳ vọng vào người khác khi khả năng của họ có hạn, nôn nóng muốn họ giỏi giang hơn. (tham khảo từ Baidu)

Chị Phương vừa nói vậy, một vài người mới nhớ ra. Bình thường, Đỗ Trạch rất hiếm khi tám chuyện, thỉnh thoảng còn mời mọi người ăn đồ ăn vặt, trừ khuyết điểm nói chuyện cà lăm ra thì anh không có tật xấu nào khác.

Từ Tịnh một mình ngồi một góc, nói cũng không phải mà không nói cũng không xong.

“À, đúng rồi.” Đỗ Trạch đang đi về chỗ mình bỗng quay lại, nụ cười đầy ngượng ngùng. “Thẩm Chi Ngang là ông nội tôi, cho nên tôi nhìn bức tranh kia quen quá rồi. Bức tranh đó vẫn đang treo trong phòng ngủ của ông nội, tôi đã nhìn nó từ nhỏ tới giờ.”

Từ Tịnh đứng bật dậy. “Anh họ Đỗ mà.”

“Bà nội anh, bà nội họ Đỗ.”

Như vậy việc Đỗ Trạch lên tiếng đã có thể giải thích hợp tình hợp lý, anh không xen vào việc của người khác, cũng không phải kẻ hẹp hòi.

Tổng giám đứng sau lưng bọn họ, không biết nghe được bao nhiêu, tới khi mọi người phát hiện ra thì anh đã lên tiếng gọi Từ Tịnh vào văn phòng rồi, Đỗ Trạch tan làm, bắt đầu kỳ nghỉ Đông, còn cô vẫn chưa ra khỏi công ty.

Buổi tối, Đỗ Trạch nói sơ qua với Trương Trác, đương nhiên không nói gì về chuyện thời đại học kia. “Tớ đã dạy cho Từ Tịnh một bài học rồi.”

Trương Trác nói: “Cậu mà cũng biết dạy dỗ người ta sao?” Giọng nói cường điệu hóa làm cho Đỗ Trạch dẩu miệng lên: “Quá đáng! Dù cho đi đâu, người cùng một công ty không nên bàn tán nói xấu người khác, điều cơ bản nhất là không được xảy ra mâu thuẫn với đồng nghiệp á.”

Trương Trác cảm thấy rất ngạc nhiên, hỏi tiếp: “Trước giờ cậu đi làm không có sao?”

“Không có thì không có, chẳng phải ai cũng thích tớ hết sao, với lại cũng nên học cách che giấu cảm xúc, thân thiết với tất cả mọi người.” Đỗ Trạch giơ muỗng uống thử một ngụm canh, vui tới nỗi híp mắt lại. “Như vậy mới sống yên ổn được.”

“Nếu cho tới giờ mà cô ấy vẫn không biết mình đang làm gì, không có mục tiêu cũng không có kỷ luật, vậy thì… vậy thì không cần ở lại đây nữa. Nếu cô ấy bằng lòng làm một nhân viên, thì cứ kệ thôi.”

Trương Trác thấy mùi canh sườn bay khắp phòng, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Trước kia tôi đánh giá thấp cậu rồi.”

Đỗ Trạch nghe vậy bèn khinh bỉ liếc hắn một cái, vô cùng kiêu kỳ ‘hừ’ một tiếng, nói chuyện với giọng mũi. “Cậu… cậu quả nhiên là quá đáng mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play