Ân Viêm kéo Dụ Trăn ra khỏi nhà hàng, đứng trước một con hẻm nhỏ bên cạnh nhà hàng.

"Sao lại mang tôi ra đây?"

Dụ Trăn nghi ngờ, đồng thời rút tay về.

Hôm nay mấy chuyện lung tung rối loạn xảy ra quá nhiều, cho đến lúc này Dụ Trăn mới có dư tâm chú ý tới một việc, vị tàn hồn chạy ra từ trong thân thể cậu này, mặt ngoài nhìn qua có vẻ đứng đắn rất có phong phạm quân tử, nhưng nghĩ lại mới biết, kỳ thật hắn có rất nhiều động tác nhỏ.

Trước đó là mấy lần nắm tay, vừa rồi trong phòng thì ôm vai. Đối với hai người xa lạ chỉ mới gặp mặt hai lần mà nói, mấy loại động tác này đều quá mức thân mật.

Không đúng, Dụ Trăn nghĩ vậy lại nhíu mày, buồn rầu suy tư, cậu với Ân Viêm hình như cũng không tính là người xa lạ.

Dù sao cũng ở chung một cái thân thể với nhau rồi, bây giờ còn lãnh chứng. Hơn nữa vị tàn hồn này gần như có thể nói là nhìn cậu lớn lên, theo một ý nghĩa nào đó có thể nói là trưởng bối của cậu.

Cho nên bọn họ lãnh chứng là loạn luân?

"......"

Cậu điên cuồng lắc đầu vứt cái phỏng đoán kinh tủng này ra khỏi đầu. Nhìn về phía Ân Viêm đối diện sau khi phát hiện động tác của cậu thì rất tự nhiên buông lỏng tay, biểu tình cũng trước sau đều ung dung bình tĩnh, giống như tay trong tay với cậu cũng không có gì phải nghĩ nhiều.

Có lẽ đối phương cũng nghĩ giống cậu, cũng xem cậu là tiểu bối nhìn lớn lên mà đối đãi, cho nên nắm tay cũng rất tự nhiên, tựa như gia trưởng dắt con cháu của mình, chỉ là một loại bao dung và quan tâm thuần túy.

Còn ôm vai, vừa nãy người Ân gia đều ở đó, ôm vai có lẽ là vì diễn cho giống hơn, dù sao đối phương còn phải dùng thân phận Ân Viêm để sống sót.

Ân Viêm không trả lời vấn đề của cậu, sau khi buông tay cậu ra thì đè lại đầu cậu, hỏi: "Sao lại lắc đầu, đau đầu?"

Quả nhiên là phương phức quan tâm của trưởng bối, dù không có người đàn ông thành niên nào sẽ tự nhiên đi sờ đầu một người đàn ông thành niên khác như vậy.

Thần kinh yêu đương hoàn toàn không thông suốt Dụ Trăn hạ xuống kết luận trong lòng, sau đó đầu óc không quá thông minh lập tức vứt vấn đề này ra sau lưng, lại lắc lắc đầu, trả lời: "Không có gì, chỉ nghĩ vài chuyện."

"Ừ."

Ân Viêm gật đầu, cũng không hỏi cậu nghĩ tới chuyện gì, hắn rút tay lại ngửa đầu nhìn nhìn trời, đột nhiên nghiêng đầu ý bảo bên kia hẻm nhỏ, nói: "Đi qua đó, cơ duyên của cậu tới rồi."

Cơ duyên?

Mặt Dụ Trăn đầy mê mang.

"Hồn phách của cậu bây giờ không được đầy đủ, hồn thể quá yếu, phương pháp tu luyện chính thống không thích hợp với cậu, nếu muốn thuận lợi tiến vào tu chân đạo, trước tiên cần phải luyện hồn. Hôm nay thích hợp cưới gả, cũng thích hợp với quỷ hành, trước hẻm có một mê hồn công đức, đến đánh thức bà ấy, đưa bà ấy đi luân hồi."

Dụ Trăn nghe hiểu lời hắn nói, sau đó bị từ "quỷ" xuất hiện xuyên suốt trong câu nói của hắn dọa sợ vèo một cái dán dính lên vách tường, bắt đầu run run: "Anh, anh là nói, trước hẻm có, có quỷ?"

Ân Viêm có vẻ không nghĩ tới cậu sẽ phản ứng như vậy, quỷ dị trầm mặc hai giây, sau đó tiến lên tách cậu xuống khỏi vách tường, nói: "Mê hồn công đức sẽ không đả thương người. Dụ Trăn, cơ duyên không dễ gặp, sai canh giờ, chờ âm sai đuổi tới, cậu sẽ không có cơ hội tới gần mê hồn."

Nói cách khác còn có khả năng đụng phải âm sai?

Cảm giác sợ hãi nhém xíu đã bị câu đi hồn phách trước đó điên cuồng dâng lên, Dụ Trăn lắc đầu, mặt mũi trắng bệch. Lúc bị hắn tách khỏi vách tường còn duỗi cánh tay chuẩn bị ôm thùng rác cách ba bước gần đó.

Ân Viêm vội vàng vươn tay ngăn cậu lại, sau đó bị Dụ Trăn sợ đến không biết làm gì ôm chầm lấy, vùi đầu trong lòng ngực hắn run bần bật, không muốn đi qua trước hẻm.

Ân Viêm bị cậu ôm ngửa ra sau một chút, cảm nhận được nội tâm cậu truyền đến sợ hãi yếu ớt, đầu tiên là có chút chần chờ, nhớ tới hồn phách thiếu hụt của cậu, lại không tiếng động thở dài. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, ngẩng đầu nhìn trời lầm mữa, nghĩ nghĩ nói: "Dụ Trăn, chỉ có người thiện lương sinh thời làm rất nhiều chuyện tốt thì sau khi chết mới có thể trở thành hồn phách công đức, ví dụ như ông nội của cậu, Dụ Vinh Phong."

Dụ Trăn bị sợ hãi chen đầy đại não vì lời này mới cạy ra ra một khe hở nhỏ, ôm tay hắn chần chờ.

"Hồng phách ở trước hẻm giống ông nội của cậu, cũng là một vị lão nhân. Bây giờ bà ấy đang lạc đường, tìm không thấy đường luân hồi, cậu sẽ giúp bà ấy, đúng không?"

Giọng của hắn rất bình tĩnh, thanh âm lại thả nhẹ một chút.

Dụ Trăn nhớ tới ông nội, não bổ việc ông nội sau khi chết hồn phách lạc đường, không cách nào luân hồi đầu thai, còn không có ai giúp đỡ, trái tim cậu co rụt lại, buông tay hắn ra, lui về phía sau một bước.

Ân Viêm buông tay yên lặng nhìn cậu, không nói nữa.

"Vậy tôi, tôi......"

Dụ Trăn muốn nói "Tôi đi đây", nhưng trong lòng vẫn hơi sợ.

"Đi thôi."

Ân Viêm vỗ vỗ vai cậu, xoay người cậu lại đối diện hẻm kia, nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, nói: "Tôi ở đây trông chừng cậu."

Dụ Trăn bị động đi phía trước, quay đầu lại liếc hắn một cái, biết tránh không khỏi, cũng hiểu Ân Viêm như vậy là vì tốt cho cậu, cậu hít thở thật sâu, cất bước đi đến trước hẻm.

Một bước, hai bước, ba bước...... Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn, Ân Viêm nhìn bóng dáng cứng đờ của Dụ Trăn đi xa, giống như lại thấy được thân ảnh gầy gò mặc trường bào màu trắng hành tẩu trong Nghiệp Hỏa, không tự giác tiến lên một bước, lại khắc chế bản thân dừng lại.

Không thể đi.

Đây là đường của cậu, cần phải để cậu bước môt bước đầu tiên.

Hắn dừng, Dụ Trăn cũng dừng.

Hẻm đã gần ngay trước mắt, Dụ Trăn ngốc ngốc quay đầu lại, miễn cưỡng kéo lên khóe miệng cười cười, xác nhận hỏi: "Anh sẽ luôn ở chỗ này, sẽ không rời đi?"

Trong hẻm không có bao nhiêu ánh sáng, tới đây đã không thấy rõ biểu tình của Ân Viêm, nhưng động tác gật đầu của hắn rất rõ ràng.

"Tôi đi đây."

Dụ Trăn thu hồi tầm mắt, không nhìn thân ảnh sống lưng thẳng tắp của Ân Viêm nữa, cậu hít thở sâu, tăng nhanh bước chân lao ra khỏi hẻm, sau đó vừa vặn đụng phải một bà cụ đầu tóc hoa râm.

"Ai u, táo của tôi."

Diện mạo bà cụ hiền lành hình thể phúc hậu, đụng vào Dụ Trăn cao hơn bà mấy cái đầu, bà chỉ buông lỏng tay xách bọc trái cây, Dụ Trăn lại trực tiếp ngã trên mặt đất.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi, bà không sao chứ?"

Dụ Trăn vội vàng bò dậy xin lỗi, khom lưng giúp bà cụ nhặt táo, bàn tay nhẹ nhàng chạm tới, lại trực tiếp xuyên qua quả táo, thân thể cậu lập tức cứng ngắt.

"Bà có thể có chuyện gì, đứa nhỏ này cháu không sao chứ, có đụng vào đâu không? Đều do bà đi mà không nhìn đường, cháu té có bị thương hay không?"

Bà cụ không quan tâm táo trên mặt đất, bước nhanh đén kéo tay Dụ Trăn, xem cậu như đứa cháu nhà mình mà nhéo nhéo tay cậu, lại sốt ruột đánh giá, gương mặt không dấu sự quan tâm thân thiết.

"Cháu, cháu không sao."

Dụ Trăn cảm nhận được độ ấm như người sống truyền đến từ tay bà, nhìn gương mặt hồng nhuận tràn đầy của bà cụ, lại quét mắt nhìn dưới chân bà cụ trống rỗng không có bóng, siết chặt ngón tay, ngăn chặn cảm giác sợ hãi duỗi tay đỡ lấy bà cụ, hỏi: "Sao có mình bà ở đầu ngõ hẻo lánh này, người nhà đâu ạ?"

"Người nhà?"

Bà cụ mê mang bỗng chớp mắt một cái, sau đó giơ tay vỗ vỗ cái trán của mình, khom lưng nhặt mấy quả táo dưới đất lên, ảo não nói: "Xem trí nhớ của bà này, con của bà bị bệnh, bà phải đến chăm sóc nó, gần đây có một cái bệnh viện phải không? Lạ thật, sao bà lại đến chỗ này."

Bệnh viện?

Dụ Trăn nhớ lại mấy cái địa chỉ bệnh viện lớn ở thành phố Đại Ổ, hỏi: "Là bệnh viện Nhân Dân 1 sao?"

"Đúng đúng, chính là cái này, con của bà còn chờ bà mang đồ ăn đến cho nó, cảm ơn con nhé, bà phải đi rồi."

"Khoan đã!"

Dụ Trăn vội vàng ngăn bà cụ lại, nhớ tới lúc nãy Ân Viêm nói âm sai có thể sẽ đến đây, do dự một chút, vẫn lấy ra di động gọi chiếc taxi, nói với bà cụ: "Từ đây đi bộ đến bệnh viện Nhân Dân 1 quá chậm, cháu đưa bà qua đó, bà đợi chút, xe sắp đến rồi."

Bà cụ rất ngại, vội vàng chối từ, Dụ Trăn kiên trì, cuối cùng bà cụ không lay chuyển được Dụ Trăn, vẫn cùng Dụ Trăn lên xe.

Khoảng cách này đi đường phỉa hơn mười phút, lái xe chỉ cần vài phút.

Xe taxi ngừng trước cửa bệnh viện Nhân Dân 1, Dụ Trăn trả tiền xe. Sau khi xuống xe phát hiện đường cái đối diện cách đó không xa bị ảnh sát giao thông chặn quanh một vòng, hình như xảy ra tai nạn xe cộ, bên cạnh còn mấy quả táo, trong lòng căng thẳng, vội nghiêng người ngăn cản tầm mắt bà cụ. Cậu dưới ánh mắt nhìn tên bệnh tâm thần của tài xế, đỡ bà cụ không tồn tại trong mắt người ngoài vào bệnh viện.

"Đứa nhỏ tốt bụng, cảm ơn cháu, quả táo này cho cháu, do nhà tự trồng, rất ngọt."

Bà cụ đặt một quả táo vào lòng bàn tay Dụ Trăn, cảm ơn lần nữa mới xoay người đi vào bệnh viện, vài giây sau, tiếng chuông mờ mịt đã từng nghe qua ẩn ẩn truyền đến, thân ảnh bà cụ càng ngày càng nhạt, dần dần biến mất.

Dụ Trăn núp sau cây cột, xoa xoa quả táo đột nhiên có thật thể có thể sờ được trong tay, mũi cậu không hiểu sao có chút chua xót, lắc lắc đầu vứt bỏ mấy loại cảm xúc kia, cậu bước nhanh ra khỏi bệnh viện.

Lại lần nữa gọi xe trở về, Ân Viêm vẫn đứng tại chỗ duy trì tư thế khi đưa cậu rời đi, trên mặt không hề có sự không kiên nhẫn nào, thấy cậu trở về, chỉ bình tĩnh hỏi: "Tiễn đi?"

Dụ Trăn gật gật đầu, ý bảo hắn nhìn quả táo trong tay, nói: "Bà ấy cho tôi cái này, nói rất ngọt."

Trong lòng kích động lại có thêm một luồng cảm xúc khổ sở, Ân Viêm nhìn cậu cố hgawsng làm như không có chuyện gì, giơ tay che lại quả táo trên tay cậu.

"Dụ Trăn, cậu không cần lương thiện như vậy."

"Anh sao thế?"

Dụ Trăn bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, tay cầm quả táo rụt rụt, không rõ sao hắn lại như vậy.

Ân Viêm lúc này mới phát hiện vừa nãy hắn cũng không nói ra miệng, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì. Tay đang che quả táo của hắn khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo, quả táo hóa thành một luồng kim quang xoay tròn, sau đó chia làm hai phần phân biệt chui vào thân thể hai người.

Mất đi cách trở của quả táo, tay bọn họ nhẹ nhàng chạm vào nhau, nháy mắt tiếp xúc làn da, mặt ngoài hai chiếc nhẫn trên tay bọn họ dường như có một tầng ánh sáng nhạt chợt lóe rồi biến mất.

Dụ Trăn bị một màn hoàn toàn không khoa học này hù đến trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn kim quang chui vào thân thể mình, sau đó ngực ấm áp, một vài hình ảnh vụn vặt hiện lên trước mắt, lại rất nhanh tiêu tán, thân thể lập tức cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Chúng: 【 nhỏ giọng BB】 Tức phụ của anh tình nguyện ôm thùng rác cũng không ôm anh.

Ân Viêm: Cuối cùng em ấy ôm chính là ta.

Chúng:......

Chúng: Ở trong mắt tức phụ của anh, thùng rác là lựa chọn đầu tiên, anh là tạm bợ.

Ân Viêm:......

Chúng: 【 lớn tiếng BB】 Tổng kết, anh còn không bằng thùng rác.

Ân Viêm:............

Cảm ơn địa lôi của Thiển Hỉ Thâm Ái! Yêu cậu moah moah =3=!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play