Trời đã tối rồi, Chu Hoằng đi trên con đường xa lạ, như cái xác biết đi, va phải người khác nhiều lần cũng bị người mắng nhiều lần, đều không có cảm giác, cũng không biết đi bao lâu, ngẩng đầu đã nhìn thấy một quán bar biển hiệu chói mắt, liền đi vào.

Con người khi còn sống có mấy lần chân chính muốn mua say? Lại có mấy lần đau lòng như có từng nhát dao đâm vào?

Chu Hoằng cảm thấy đời này hắn chỉ có một lần, bởi vì không thể vượt qua thêm lần nào nữa, hắn đều có thể cảm giác thấy tim bị cắt nát, máu từng chút xói mòn trên cơ thể càng ngày càng lạnh giá.

Điện thoại vẫn kêu vang, Chu Hoằng lấy ra tắt đi, cũng không nhìn số điện thoại gọi đến, sau đó liền triệt để hòa tan vào không khí quán bar âm u không ngừng kêu gào.

Đây là lần uống điên cuồng nhất từ khi Chu Hoằng lúc chào đời tới nay, người chung quanh nhìn thấy đều không tự chủ được thối lui, chỉ có mấy người nam nữ rõ ràng không phải người lương thiện còn chủ động tiếp cận, chạm cốc này kéo vai này kề tai nói chuyện này, Chu Hoằng chỉ biết gật đầu và uống rượu, không hề quan tâm những người dán lên người mình, ngay cả biểu tình cũng không có, chỉ có vệt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống cằm không ngừng biến sắc dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.

Hắn thế này rất đẹp, có loại mỹ lệ không có cách nào dùng lời diễn tả, tay bóp là vỡ gió thổi là tan, còn hiện lên cảm giác ngây thơ bị người nhào nặn rồi muốn phản kháng nhưng lại chẳng còn sức, khiến người ta nhìn không kìm lòng được sinh ra dục vọng.

Ban đầu ngồi bên cạnh Chu Hoằng, cũng là người ngồi đến cuối cùng còn có năng lực "đuổi" người bên ngoài đi hết là một nam nhân mũi cao, gã ôm eo Chu Hoằng, mặt kề sát, gần gũi nhìn Chu Hoằng, chỉ thấy hắn nhắm chặt hai mắt, nước mắt vẫn còn đang chảy, gương mặt tuấn tú ôn nhã có chút tái nhợt, trong lòng không hiểu sao lạ kích động, dìu hắn lên liền đi ra ngoài.

Chu Hoằng có thể ngửi thấy mùi giống được không tốt, trong đầu theo bản năng tránh né, nhưng cơ thể chẳng những không phục tùng mệnh lệnh, thậm chí còn khoác cánh tay trái lên người mũi cao, xiu vẹo đi theo ra ngoài.

Trong quán bar rất nhiều người, dìu một người tay chân mất khống chế cũng không tiện, chỉ đi mấy bước thôi liên va phải hai người, mũi cao bất đắc dĩ xin lỗi anh chàng trẻ tuổi vừa bị Chu Hoằng quạt trúng đầu, cũng xoay người lại, thì thấy anh chàng trẻ tuổi khi nhìn đến người trên người gã thì kinh hãi, còn gọi một cái tên, "Chu Hoằng".

Mũi cao lập tức ý thức được hai người quen biết, không khỏi thất vọng và chột dạ, mà ngặt cái gã cũng không phải một người ổn trầm, tâm tư đều viết hết lên mặt.

Thẩm Hòa Chiêu chỉ quan sát hai lần liền biết, sắc mặt lúc này biến đổi, đưa tay định kéo Chu Hoằng về, ngữ điệu lạnh giá nói với mũi cao: "Người này là bạn của tôi, giao cho tôi đi."

Mũi cao nhìn Chu Hoằng chẳng còn biết trời trăng, rất do dự, còn dìu hắn lui về sau.

Nhưng Thẩm Hòa Chiêu mục đích rất rõ ràng, thái độ cũng rất kiên quyết, mũi cao lui về phía sau anh liền đi tới, cuối cùng vẫn cướp Chu Hoằng như bùn nhão trở về, sau đó lạnh lùng nói với mũi cao tiếng cám ơn, lại nói xin lỗi với bạn mình, sau đó mới ôm Chu Hoằng đi ra ngoài.

Ra khỏi quán bar, Thẩm Hòa Chiêu chật vật dìu Chu Hoằng, dừng lại nắm cằm hắn nhẹ nhàng lắc, nhìn trái phải gương mặt nhăn nhó dính đầy nước mắt của hắn, rất sầu muộn, "Đây là uống bao nhiêu?"

Chu Hoằng vẫn nhắm chặt mắt, ngay cả tiếng rầm rì cũng không có.

"Say chết rồi? Nói, không nói câu nào thì tôi đưa cậu về nhà tôi đó," Nói đến đây, Thẩm Hòa Chiêu còn nghiêm túc nhìn Chu Hoằng đợi, Chu Hoằng đương nhiên không có phản ứng, anh bèn ôm anh tiếp tục đi, sau đó thì nói, "Đã như vậy, tôi đây bèn miễn cưỡng giúp thôi." Nói xong, vẫy tay chặn một chiếc taxi.

Lúc này Chu Hoằng chính là một miếng thịt nát mềm xèo, mặc cho người thao túng không lên tiếng, ngoại trừ biểu tình ra.

Thẩm Hòa Chiêu tuy là một người tốt, nhưng trình độ tốt lại chẳng bằng mức độ mưu đồ, đối mặt mỹ sắc anh tuyệt đối sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ ngay cả trâu cũng không kéo về được, nếu không phải đang trên taxi, anh hôn Chu Hoằng cũng được nữa, lúc này cũng áp hắn vào ngực nhẹ nhàng vỗ, quan sát gương mặt hắn huyễn tưởng đây là một cảnh vô cùng hài hòa và ấm áp, nhưng sắc mặt thống khổ của Chu Hoằng lại không ngừng nhắc nhở hắn, kỳ thực đây là một bi kịch.

Thẩm Hòa Chiêu thở dài, cũng đã quên đằng trước còn có người, đưa tay sờ chân mày thanh thú nhưng lúc này đã nhíu chặt của Chu Hoằng, khẽ xoa, "Nhìn cậu khổ sở muốn chết không sống thế này, chuyện lớn đến thế nào đây? Bị đá rồi? Tôi thấy cũng ngang ngang vậy." Im lặng một hồi, trẻ con kề sát vào một chút, "Nếu là như vậy, không bằng yêu tôi đi? Tôi cam đoan sẽ không khiến cậu khổ sở như vậy."

"Tại sao không nói chuyện, không nói gì thì coi như, coi như cậu phải suy nghĩ một chút đó."

"Ôi hay đấy, sao đột nhiên cảm thấy mình thảm quá vậy nè."

"Có đôi câu thế nào ấy nhỉ? Gặp đúng người sai thời điểm?"

"Tôi nói thật, nếu như cậu và anh ta kết thúc, thì hãy nghĩ đến tôi đi..."

Thẩm Hòa Chiêu blab la nói nửa đường, lúc xuống xe lại khó tin cảm khái, anh còn không biết anh lại ngáo đến mức tự biên tự diễn lâu như thế.

Đại khái ngồi xe lâu quá, không khí không tốt, Chu Hoằng vừa xuống xe đã bắt đầu buồn nôn, cơ thể lảo đảo căn bản không phối hợp động tác của Thẩm Hòa Chiêu.

Thẩm Hòa Chiêu mười vạn phần chật vật đưa Chu Hoằng về nhà, vừa vào cửa đã kéo hắn đến phòng tắm.

Chu Hoằng vịn bồn rửa mặt, ọe một tiếng nôn ào ào, cùng nhau tràn ra còn có nước mắt, căn bản cũng không có cách nào khống chế.

Thẩm Hòa Chiêu mở vòi nước, vỗ lưng Chu Hoằng, gật đầu khích lệ, "Bé ngoan chịu khó, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài nha."

Chu Hoằng cực kỳ khó chịu, sau khi nôn xong, cảm giác dường như đều trở về rồi, vịn bồn rửa mặt toàn thân co quắp, từ im lặng không lên tiếng ban đầu biến thành rầm rì gào khóc thảm thiết, thống khổ vô cùng.

Thẩm Hòa Chiêu ở bên cạnh thấy đau lòng sâu sắc, lại không lấy sức nổi, khuyên đều vô ích, liền chạy ra ngoài mua thuốc giải rượu.

Lúc trở về Chu Hoằng vẫn còn đang nôn, đại khái mệt rồi, thở không được, tiếng kêu cũng suy yếu, nghe vào khiến người ta đặc biệt khó chịu.

Thẩm Hòa Chiêu thoáng nhìn liền lui ra ngoài, chuẩn bị nước cho hắn uống thuốc, lúc đi vào, nhìn thấy Chu Hoằng đã đứng không rồi, áo bị xé phân nửa, điện thoại rơi ra từ trong túi quần.

Thẩm Hòa Chiêu nhanh chóng đến dìu, than thở: "Cậu cần gì chứ, nhìn cậu kìa, mắt sưng như trứng gà rồi, có đáng giá không."

Chu Hoằng rên rỉ một tiếng, lắc đầu.

Thẩm Hòa Chiêu lập tức nói: "Cậu cũng biết không đáng giá ha, tốt, có giác ngộ là tốt rồi, còn nôn nữa không, nếu không thì uống thuốc, uống thuốc rồi sẽ không khó chịu nữa." Nói xong, ôm Chu Hoằng ngồi qua một bên, đẩy miệng hắn ra nhét thuốc vào, giằng co một lúc lâu quần áo đều ướt mồ hôi mới để hắn ngồi xuống.

Lại thấy gương mặt Chu Hoằng dính bẩn, Thẩm Hòa Chiêu liền đứng dậy lấy khăn mặt, thấm ướt, lúc quay lại chân đạp trúng đồ, cúi đầu nhìn, là chiếc điện thoại sắp rã của Chu Hoằng.

Thẩm Hòa Chiêu nhặt điện thoại lên, sau đó lau mặt cho Chu Hoằng, lau xong liền quan sát chiếc điện thoại nát của hắn, phát hiện đã tắt máy, liền nhìn về phía Chu Hoằng, thấy hắn đau lòng muốn chết, trong lòng bỗng nhiên khó hiểu tuôn ra tình thánh mẫu, chờ khi dời ánh mắt từ trên mặt Chu Hoằng lên điện thoại, anh mới phát hiện màn hình đã sáng lên, không khỏi tự giễu "Ai nói tình yêu là ích kỷ, nếu không mình lấy đầu kẹp cửa cho rồi."

Vừa dứt lời, thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, rõ ràng là một ca khúc thư giản lại khiến người ta sinh ra một tâm tình lo lắng không yên, Thẩm Hòa Chiêu bị giật mình, sờ chân mày nhìn màn hình, thấy biểu hiện là "Trương Cảnh Minh", không khỏi nhìn nhìn Chu Hoằng, hỏi: "Trương Cảnh Minh, chính là người khiến cậu thương tâm?"

Lông mi Chu Hoằng run còn dữ hơn lúc trước, đầu cũng lắc.

Thẩm Hòa Chiêu cố ý để tiếng chuông reo thật lâu, "Cho người này sốt ruột đi, nói thật tôi cũng bực người này lắm."

Sau cùng, bấm nút nghe máy, nhưng còn không chờ kề điện thoại bên tai, chỉ nghe thấy một tiếng kêu gào, "Chu Hoằng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play