Tuy là Trương Cảnh Minh bình thường chẳng nói chẳng rằng, nhưng Chu Hoằng cũng có thể cảm giác được anh vẫn luôn âm thầm có động tác, còn thù dai hơn hắn, hơn nữa lòng trả thù cực mạnh.

Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mà Vương thị dùng cái trên trời giành được đã động thổ thi công vào đầu xuân rồi, rất náo nhiệt, chỉ là chưa được mấy ngày nữa, sợ rằng sẽ phải người ngã ngựa đổ kêu trời trách đất rồi, đây đều là hành động chẳng nói chẳng rằng gì của Trương Cảnh Minh.

Còn như Triệu Tả, Chu Hoằng cũng chỉ ngửi ra đôi chút từ câu "Gấp cái gì" âm trầm kia của Trương Cảnh Minh, lúc ở trung tâm thương mại lần trước, còn cái khác quả thật không biết.

Có lẽ bình thường bị anh bảo vệ sự thật tốt quá, tính cảnh hiền hòa quá, lúc này nhìn bộ dáng của anh, chợt thấy lạnh lùng, nhất là dưới tình huống biết rằng tắt cả đều vì hắn, nhưng ngăn cản, hình như lại không thể.

"... Em cảm thấy người đưa đống ảnh này tới sẽ là ai?" Chu Hoằng loại bỏ tạp niệm, bởi vì lúc này có chuyện quan trọng giải quyết, trong lòng hắn đã sự lựa chọn, nhưng thân phận của người này đặc biệt, trả thù sẽ xấu hổ.

Trương Cảnh Minh nhìn hắn một cái, còn chưa ra khỏi tâm trạng vừa rồi, biểu tình có hơi lạnh lùng, ánh mắt cũng rất âm trầm, tựa hồ anh nhìn thấu lo lắng của Chu Hoằng, trước tiên hừ một tiếng, rồi nói: "Là ai cũng như nhau, tình nghĩa chỉ dựa vào một phía thì chẳng được việc, em nhịn tới nhịn lui nếu kẻ đó vẫn không biết tốt xấu thậm chí còn làm sự việc nghiêm trọng thêm, vậy em không cần lo lắng cái gì nữa, nắm tay rút lui là được."

Nghe hàm ý của anh, thật sự muốn cùng đi với hắn, đồng thời rất xác định?

Chu Hoằng hết sức kinh ngạc khi Trương Cảnh Minh đã lập tức đưa ra kết luận, dưới tình huống hắn đang phân tích người hiềm nghi, liên hệ với cuộc đối thoại của Lưu Vũ Thần và người kia trò chuyện ở cửa cầu thang hôm đó mà sinh ra bất an, cùng với trạng thái kỳ lạ vừa rồi của Lưu Vũ Thần mới xác định người này là Hách Lôi.

"Anh đoán ra thế nào?"

Trương Cảnh Minh nhìn hắn một cái, sau đó mắt nhìn chằm chằm túi giấy trên bàn trà, từ kẽ răng nặn ra hai chữ, "Động não." (Chu Hoằng chống nạnh kêu: Tao tứk ák)

Chu Hoằng mới buồn bực được một chốc, chỉ thấy Trương Cảnh Minh đi tới, khom người muốn lấy túi giấu, lập tức theo phản xạ cầm trước, vội la lên: "Để em xử lý."

Trương Cảnh Minh đã vươn tay ra, lúc này khựng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Hoằng, lập tức thu tay về, đứng lên ừ một tiếng, sau đó đi về bàn làm việc.

Chu Hoằng cầm lấy túi giấy, trong lòng chợt hỏng bét loạn xạ, giọng nói cũng làm ỉu xìu, "Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải ngoan ngoãn nghe lời chia tay sao?"

Nghe vậy, Trương Cảnh Minh lập tức nghiêng người nhìn qua, sắc mặt hung ác độc địa, "Em dám!"

Trong lòng Chu Hoằng xẹt qua tia sảng khoái, ngoài miệng nói cũng: "Kết quả cự tuyệt là muốn em tự tưởng tượng á, kết quả em tưởng tượng cũng không khác chết bao nhiêu."

Trương Cảnh Minh nhíu mày, trong đôi mắt đen nhánh toàn là thâm trầm, "Em có ý gì?"

Chu Hoằng sửng sốt, lập tức ngộ ra, ngay lập nhanh mồm nhanh miệng, rất không có tài ăn nói, liền vội vàng vẩy tay giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, em nói bậy ấy mà anh đừng tưởng thật," Nói rồi, thấy Trương Cảnh Minh trầm mặt đi qua đây, không khỏi nuốt nước miếng một cái, "Anh muốn làm gì?"

Trương Cảnh Minh vòng qua bàn trà, đưa mắt nhìn xuống Chu Hoằng đang có chút run sợ trong lòng, nắm cằm hắn, rất tức giận, "Nói bậy? Có ai nói bậy như em không?"

Chu Hoằng mặt mày khổ sở, có chút bất đắc dĩ, Trương Cảnh Minh nổi khùng lên khiến hắn rõ mệt, rõ ràng là một người lý trí vậy mà, khó hiểu!

"Là anh nhạy cảm, chỉ một có chút thôi mà, cũng không phải cái tật gì lớn lao, anh cũng đừng để bụng chi nhiều."

Trương Cảnh Minh nheo mắt, "Anh nhạy cảm? Nói đều đã nói ra rồi mới ý thức không ổn, xem ra trong lòng ngươi cũng nghĩ như vậy!"

"Oan uổng, oan uổng quá chừng! " Chu Hoằng thực sự muốn khóc, "Anh yêu anh muốn chọc em tức chết á."

Mặt Trương Cảnh Minh lộ vẻ khó hiểu, đưa ngón tay chậm rãi vuốt ve cằm Chu Hoằng, giọng nói mất tự nhiên, "Thật biết điều, cũng chưa thấy ai mặt dày như vậy, vừa đả thương người vừa kêu oan uổng, vậy em nói xem anh chọc em tức chết làm sao? Dù em nói ra nửa lý do, anh cũng có thể xin lỗi..."

Không đợi anh nói hết, trong lòng Chu Hoằng kêu rên một tiếng, hai tay vắt lên cổ anh, nhanh chóng kéo anh lại gặm cái miệng nói liên hồi, lúc nói không lại Trương Cảnh Minh hắn quen dùng chiêu này, lại lần nào cũng đúng, dùng răng cắn lấy tay sờ, càng biểu hiện quên mình hiệu quả càng tốt.

Lần này cũng không ngoại lệ, chân mày Trương Cảnh Minh không nhíu bao lâu liền giãn ra, anh một tay bưng gáy Chu Hoằng nóng bỏng đáp lại nụ hôn của hắn, sau đó thấy tư thế không vừa lòng, tựu dứt khoát đẩy người lên sô pha, đè lên trên.

Tuy đã dặn Lưu Vũ Thần ngăn không cho ai vào, nhưng cũng không thể vì vậy liền củi khô lửa bốc gì gì đó không có cố kỵ, quá không mất liêm sĩ rồi, cho nên hai người chỉ chơi tới mức độ thôi, rất là khổ cực.

Đến lúc không thể không xa nhau, Chu Hoằng đẩy ra Trương Cảnh Minh, đỏ mặt cúi đầu chỉnh lại quần áo, hô hấp có chút loạn, quả thực làm việc này trong phòng làm việc rất làm cho người ta xấu hổ nha.

Trương Cảnh Minh thấy thú vị, không nhịn được nâng cằm hắn lên lại hôn thêm cái nữa.

Chu Hoằng cười mắng một tiếng, rồi hỏi: "Nói thật, chuyện này nên làm thế nào đây?"

Ý cười trong mắt Trương Cảnh Minh lập tức biến mất, anh dựa lên sô pha, "Biện pháp thì chưa nghĩ tới, nhưng chuyện này không thể bỏ qua, hôm nay nhất định phải nghĩ ra cách giải quyết, em không cần lo lắng, mọi chuyện đều sẽ giải quyết, sẽ không khiến em lo lắng hãi hùng vì mấy cái này nữa."

Chu Hoằng là đàn ông, mặc dù tình nguyện làm người bên dưới nhưng vẫn là đàn ông thực thụ, nếu không phải chuyện này hắn không có cách nào giải quyết, cũng sẽ không chạy đến tìm Trương Cảnh Minh, phòng tuyến trong lòng hắn đều không phải dạng vừa, an ủi gì gì đó thì không cần, nhưng hắn lại rất hưởng thụ nhu tình trấn an của Trương Cảnh Minh.

Hắn cụp mắt gật đầu một cái, ngay lập tức thái độ như cún con ngốc nghếch đáng yêu, Trương Cảnh Minh thấy mà trong lòng rục rịch, nhịn không được đưa tay nhéo má Chu Hoằng.

Chu Hoằng hất tay anh ra, mày nhíu lại, hoàn toàn không có ý thức được Trương Cảnh Minh đã động dung, chỉ hỏi: "Lưu Vũ Thần và Hách Lôi có quan hệ như thế nào?"

Trương Cảnh Minh lộ vẻ nghi hoặc, trong mắt dần trồi lên một suy nghĩ sâu xa âm trầm, "Vì sao hỏi như vậy?"

Nhìn phản ứng của anh, chẳng lẽ không biết? Tuy là hắn cũng không xác định...

Chu Hoằng hơi do dự, rốt cục vẫn phải nói ra chuyện hôm đó nghe được ở cửa cầu thang, cùng với cảm giác vừa rồi của Lưu Vũ Thần, sau cùng, thêm một câu: "Có lẽ là em nhạy cảm."

Trương Cảnh Minh không có lập tức trả lời, chỉ cụp mắt vài lần, nghĩ hồi lâu mới nói thật nhỏ: "Anh không biết quan hệ riêng tư của họ," Dừng một lúc, quay mặt nhìn Chu Hoằng, ánh mắt sáng lên, "Nếu là như vậy, anh nghĩ ra cách rồi."

Chu Hoằng cũng ngạc nhiên nhướn mày, còn cong môi, "Nhanh vậy, cách gì?"

Trương Cảnh Minh cong ngón tay gõ lên bàn vài cái, không nhanh không chậm nói: "Căn cứ vào lời em nói, chúng ta không tiện nhận định Lưu Vũ Thần và Hách Lôi có quan hệ cấp độ càng sâu, đồng thời có hiểu biết về việc hôm nay, em cũng nói, biểu hiện của cậu ta rất phẫn nộ, điểm ấy anh không hoài nghi chút nào, cậu ta là một người có nguyên tắc."

Chu Hoằng không chớp mắt tỉ mỉ nghe.

"Nếu cậu ta có khoảng cách càng gần với Hách Lôi, vậy điểm này đủ để lợi dụng rồi, kêu cậu ta đi giải quyết chuyện này."

"Được không?"

Trương Cảnh Minh khoác hai tay lên lưng ghế, một ngón tay khẽ gõ gõ, mặt không chút biểu cảm, chỉ nói: "Cậu ta sẽ hoàn thành."

Chu Hoằng không hề do dự, cũng đã nói sớm, trên đời không có có thể khiến hắn tin tưởng vững chắc như vậy, cho nên cũng yêu ai yêu cả đường đi tin tưởng anh tin tưởng Lưu Vũ Thần.

Mãi cho đến chiều tối, Chu Hoằng đều sầu muộn vì chuyện này, hắn càng nghĩ, cũng càng không thể tiếp thu sự thật, đó chính là mặc dù hắn là người treo danh hiệu người bị hại số một trong việc này, lại không có năng lực chống cự gì hết, hình như chỉ có thể chờ tin tức tốt từ Trương Cảnh Minh?

Vì vậy Chu Hoằng rất là buồn khổ, cảm thấy mình có chút vô dụng, chỉ có thể để người khác chùi mông giùm.

Bên này Chu Hoằng tâm tư lo lắng, bên kia Trương Cảnh Minh lại hẹn Lưu Vũ Thần uống trà.

Trong phòng riêng, hai người ngồi đối diện cách một cái bàn gỗ đen khéo léo tinh xảo, một người không hề bận tâm, một người hơi âm trầm, cũng không tiến hành che giấu.

Trương Cảnh Minh thêm trà cho hắn, "Tôi rrực tiếp hỏi vậy, cậu và Hách Lôi có quan hệ như thế nào?"

Lúc này Lưu Vũ Thần lộ ra bộ dạng khổ sở, chịu đựng rất lâu, khuỷu tay hắn chống mặt bàn, đưa tay chà gáy, thở dài một hơi, "Làm rồi..."

Trương Cảnh Minh nở nụ cười, "Cũng chưa thấy cậu lộ vẻ mặt này bao giờ, rất ủy khuất?"

Lưu Vũ Thần khựng lại, "Tôi thật sự... Haiz, khổ bao nhiêu cậu không biết đâu."

"Tôi nghe đây, cậu chỉ cần nói, biết đâu tôi còn có thể giúp cậu giải quyết đôi chút."

Lưu Vũ Thần giương mắt nhìn Trương Cảnh Minh, bĩu môi, "Ai giúp ai còn chưa nhất định đâu, cái khổ của tôi là tôi tự tìm, nếu nhẫn tâm thì cũng có thể thoát khỏi thôi, nhưng mà không nhẫn tâm được, không giống cậu, tuyệt tình đến nỗi thần tiên đều không kéo về được."

"Đừng nói nhảm."

Nhấp một hớp trà, Lưu Vũ Thần nhíu mày, "Kỳ thực từ sớm cậu đã có hiếm khích với Hách Lôi rồi, cho nên cũng không trách cậu không biết chuyện của cậu ta, cậu ta sống không tốt chút nào, đương nhiên tôi không nói mặt ngoài."

Hành động nâng ly trà của Trương Cảnh Minh khựng lại, nhìn Lưu Vũ Thần, "Có ý gì?"

Tâm trạng của Lưu Vũ Thần hình như có hơi loạn, nghĩ nghĩ rồi mối nói, "Cậu ta là gay cậu biết mà, cậu ta thích Tuyết Bạch Sinh cậu cũng biết, lúc cậu và Tuyết Bạch Sinh yêu nhau đại khái cũng bị cậu ta làm phiền không ít... Cậu ta không giống cậu, có suy nghĩ có trách nhiệm có quyết đoán, biết mình nghĩ muốn cái gì cũng có thể vì chính mình tranh thủ những điều mình mong muốn, cậu ta biểu hiện ngang ngược, kỳ thực trái tim đều mềm yếu hơn ai khác, cực kỳ không có lập trường, lá gan rõ ràng rất nhỏ nhưng có thể làm ra vài chuyện làm người ta líu lưỡi, nói thật tôi đã sớm chịu đủ rồi."

Nói đến đây, trên trán Lưu Vũ Thần lộ vẻ uể oải sâu đậm, "Nhưng lại không thể mặc kệ, cũng không ai quản cậu ta, cậu ta giày vò chết chính mình cũng không chừng."

Trương Cảnh Minh cụp mắt, mặt không lộ ra dấu vết.

Nói rồi thở dài, Lưu Vũ Thần khổ đau than thở: "Thần kinh cậu ta suy nhược, không có rượu và dục sẽ ngủ không yên, tôi... có mấy lần nhận được điện thoại của cậu ta đến nhà cậu ta chăm sóc, từng... quan hệ mấy lần..."

Trương Cảnh Minh rốt cục hơi phản ứng, lông mi anh lay động, nhưng vẫn rũ, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, lại không có gì để nói.

Giống như một tảng đá rơi xuống, sắc mặt Lưu Vũ Thần thả lỏng một chút, "Sau đó, cậu ta từ từ kể tâm sự trong lòng cho tôi nghe, tôi cũng càng ngày càng không thể đi được nữa. Ba mẹ cậu ta là người thế nào cậu cũng biết, nếu như biết cậu ta là gay, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đuổi cậu ta ra khỏi nhà đó là nhẹ rồi."

Trương Cảnh Minh không để ý chút nào khi bị đem ra làm gương.

"Từ nhỏ áp lực của cậu ta cũng rất lớn, biến thành như bây giờ cũng hợp tình hợp lý."

"Nói trắng ra là cậu ta không trưởng thành, tuổi tâm lý không bằng cơ thể, làm việc bất chấp hậu quả, làm tôi cũng muốn suy nhược thần kinh rồi."

Trương Cảnh Minh đại khái không ngờ sẽ nghe được một đoạn trần thuật như thế, trầm mặc một chút, nhưng cuối cùng vẫn là không lệch khỏi quỹ đạo, trực tiếp hỏi: "Chuyện Hách Lôi gửi ảnh chụp cho Chu Hoằng cậu biết không?"

Đối với sự lãnh tình của Trương Cảnh Minh, Lưu Vũ Thần sớm đã thấy nhưng không thể trách, "Kỳ thực cậu ta không to gan như vậy đâu, trước khi làm việc không chắc hậu quả đều sẽ tiết lộ một chút để có thêm can đảm một chút, hai ngày trước cậu ta gọi cho tôi, nói có cách chia rẻ cậu và Chu Hoằng rồi, nhưng tôi không xác định cậu ta sẽ làm gì, sau lại ép hỏi, mới biết được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play