Một hôm sát giờ tan tầm, Chu Hoằng nhắn tin cho Trương Cảnh Minh, hỏi anh khi nào về nhà, Trương Cảnh Minh trả lời câu "Tối", Chu Hoằng hiểu ngay, đây có nghĩa là phải đi tiếp khách.

"Ừm, em đến trung tâm thương mại." Thời tiết trở nên ấm áp, Chu Hoằng cần chuẩn bị vài bộ đồ theo mùa.

Từ trên xe buýt xuống, Chu Hoằng tay đút túi quần đủng đỉnh đi quanh hành lang trung tâm thương mại, gặp đồ ăn vặt mình thích nhưng đã lâu nhưng chưa ăn liền mua một ít, muốn cho Trương Cảnh Minh nếm thử, nhưng tên kia kén ăn, lại sợ anh sẽ ghét bỏ.

Chu Hoằng xuống trạm sớm, vốn tưởng còn một hai trạm cũng không tốn bao nhiêu thời gian, không ngờ khoảng cách lại xa như vậy, hắn xách một túi đồ ăn rẽ vào một con phố hẹp, bằng ấn tượng cảm thấy đây là con đường tắt, liền đi vào trong.

Con đường này làm hắn cảm thấy rất hiphop, trên tường là sơn nguệch ngoạc, cửa hàng rất nhiều, nhìn quanh, đều nhìn thấy vài thứ lạc loài, cũng có cửa hàng mặt tiền mới nhìn qua đã thấy nghệ thuật, nói chung, đây là một con đường đầy cá tính, dân đồ cổ cũng không dám vào.

Trên đường có không ít người, đều ăn mặc theo mốt, Chu Hoằng đi trong đó, đều có cảm giác dầu hết đèn tắt, đang định thở dài cảm khái, đột nhiên thấy phía trước lướt qua một nam nhân đeo mũ lưỡi trai và kính râm, nam nhân này một tay đút túi quần, khí tràng có chút âm trầm.

Chu Hoằng nhìn hán, trong lòng hơi nghi hoặc, cảm thấy thân hình khí chất của người này có hơi quen.

Đang nhíu mày nghiên cứu, thì thấy cước bộ của nam nhân trẻ tuổi bước vào một quán rượu, lúc vào cửa thì hơi hất cằm, lộ ra nửa gương mặt, Chu Hoằng vừa vặn nhìn thấy, lúc này nhướng mày, lòng nói oan gia ngõ hẹp, đây không phải Hách Lôi sao?

Hách Lôi vào quán bar, Chu Hoằng liền tiếp tục tiến lên, khi đi ngang quán bar thì nhịn không được thả chậm cước bộ, ngẩng đầu nhìn cánh cửa tả tơi xám xịt không thu hút cho lắm, thấp giọng nói: "Quán bar... Long... Dương?"

Má!

Lúc Chu Hoằng lúc này hưng phấn như dập đầu thuốc, suýt chút nữa vứt túi đồ đi.

Lúc vừa thay đổi tính hướng, Chu Hoằng rất bất an, làm các loại thăm dò đối chiếu trên mạng, còn từ người trong giới lặn xuống nước cùng thành phố, biết rằng có một căn cứ địa đỏ thắm tung bay như quốc kỳ gọi là "Long dương", nhưng hắn chưa từng định tiến vào cái giới này, không hỏi thăm ở đâu, không nghĩ tới lại trốn ở đây!

Kích động xong rồi, trong lòng Chu Hoằng lập tức trồi lên một vấn đề, tại sao Hách Lôi lại xuất hiện ở quán bar này? Sau đó trong đầu bỗng nhiên lóe điện quang, nhưng điều bất chợt hiện ra lại không bắt được, trái tim ngứa như bị mèo cào.

Cuối cùng, Chu Hoằng không thể chiến thắng lòng hiếu kỳ, xách túi đồ đâm đầu vào quán bar.

Vào quán bar mới chính thức hiểu hàm nghĩa của từ "thế giới kỳ diệu", đưa mắt nhìn ra, vô luận là trang trí quán bar hay là lưu lượng khách, đều không thể khiến người ta liên hệ với mặt tiền mộc mạc của cửa hàng, rốt cuộc vẫn là tiết tấu rất cẩn thận.

Bên ngoài còn rất sáng, bên trong lại có chút u ám, hiện một tia ám muội.

Chu Hoằng hơi do dự, cuối cùng vẫn đi vào, hắn cũng không nhìn tới để nhìn mấy nam nhân muôn hình vạn trạng, đâm đầu vào trong, mắt như đèn pha nhìn chung quanh tìm bóng dáng của Hách Lôi, vì che giấu, hắn còn cầm ly rượu đặt bên mặt, kết quả càng thêm chói mắt.

Cẩn thận xoay bên trái bên phải một lát, rốt cục ngồi ở một góc nhìn Hách Lôi, mũ và kính râm đã lấy xuống, ngồi trên sô pha có vách ngăn ba mặt, hai tay đang ôm lấy cổ một ba nhân cùng gã hôn môi, có vẻ rất nóng bỏng.

Chu Hoằng cả kinh, suýt nữa cầm ly hất lên đầu người bên cạnh, hắn nhanh chóng lùi qua một bên, trong đầu gào thét một câu: Đệt Hách Lôi quả nhiên là gay!

Về phần tại sao lại là "Quả nhiên", có lẽ là lúc nhìn thấy hắn bên ngoài quán bar nên chợt nghĩ ra.

Chu Hoằng nhấp một hớp rượu liếm liếm môi, cảm thấy có chút ngoài ý muốn và sợ hãi, nhưng nghĩ lại thì thấy hợp lý, bởi vì nghĩ tới sự ủng hộ quá đáng của hắn dành cho Tuyết Bạch Sinh.

Hắn thích Tuyết Bạch Sinh?

Nhưng cũng thương Tuyết Bạch Sinh thích Trương Cảnh Minh, cho nên liền nhịn đau cắt thịt thậm chí giúp đỡ chia rẻ uyên ương?

Má, đủ cẩu huyết!

Chu Hoằng uống một hớp rượu buồn, xoay người định đi, bên cạnh đột nhiên có một người đi lên, kỳ thực không thể xem là đột nhiên, Chu Hoằng đã sớm nhận thấy ánh mắt của hắn rồi, chỉ là không rảnh khó chịu, lúc này thấy hắn muốn đi, liền ngồi không yên tiến lên bắt chuyện.

Chu Hoằng cụp mắt giả ngốc, trước khi nam nhân kia chắn trước người mình thì hắn nghiêng người, ngay lúc sắp đi ngang người, không ngờ nam nhân kia dĩ lại vươn cánh tay để ngang ngực hắn.

Chu Hoằng nếu đã giả ngốc liền không nói được, liền giương mắt mặt vô cùng nghi hoặc nhìn hắn, hỏi: "Có việc?"

Nói thật nam nhân này trông không tệ, mắt sáng rỡ, cười cũng có nét, nhưng ngoại trừ Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng đối với bất kỳ nam nhân nào đều không hề có hứng thú, ánh mắt vẫn bình thường như trước kia, điều bất đồng duy nhất chính là dưới tình huống không biết đối phương lấy tâm tình gì đến gần mình thì không cảm thấy ghét bỏ.

Nam nhân kia thấy Chu Hoằng có phản ứng như thế, trong mắt lóe lên một tia hiểu rõ, thu lại nét không thuần khiết trên mặt, cười thật trong sáng thân thiện, nói: "Không có việc gì, chỉ là thấy cậu hình như có gì phiền não, tới xem thử có thể giúp không ấy mà."

Đây là một nam nhân thông minh rất có mắt nhìn.

Chu Hoằng không khỏi sinh ra hảo cảm với hắn, cười cười, "Cám ơn hảo ý của cậu, tôi không có gì phiền não hết." Nói xong, hơi lúng túng nghiêng đầu ra dấu, bày tỏ "Tôi có thể đi chưa?"

Nam nhân kia hốt hoảng vì biểu tình của Chu Hoằng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, cười ngượng một tiếng nghiêng người nhường đường, "Xin lỗi."

Chu Hoằng cúi thấp đầu, hơi lúng túng, bởi vì hắn còn chưa có giác ngộ phải chú ý ngôn hành trước mặt đồng chí, nhưng mới rồi thấy nam nhân này rõ ràng bị động tác lúc lơ đãng của mình làm dao động, không khỏi như bị điện giật, thầm mắng mình một câu trì độn.

Thở ra một hơi, Chu Hoằng tiến lên hai bước, lại nghe người phía sau nói câu "Chờ đã", hắn cứng đờ, khổ sở nhăn mặt, lúc quay đầu lại cười rất là tự nhiên, "Có việc?"

Nam nhân đi tới, quan sát cơ thể căng thẳng của Chu Hoằng, cười, "Không có gì, chỉ là muốn mời cậu ly rượu."

Trên mặt Chu Hoằng lập tức biểu hiện ra nét khó xử, "Điều này e rằng không được," Hắn giơ đồ trong tay lên, bịa chuyện, "Tôi phải về nhà ăn cơm."

Nam nhân bỗng nhiên nhếch miệng cười, còn cười ra tiếng.

Chu Hoằng lập tức lúng túng, có hơi giận, "Cậu cười cái gì?"

Nam nhân nhanh chóng im lặng, ngón tay chỉ chỗ trống bên cạnh, "Ngồi đi, tôi mời."

Chu Hoằng theo bản năng cảm thấy người này có chút nguy hiểm, sợ rằng hold không được, liền xua tay, "Không đâu, tôi đang đói lắm."

Nam nhân không chịu từ bỏ, "Vậy tôi mời cậu ăn cơm."

Chu Hoằng nhíu mày, hảo cảm lúc đầu đã bay biến không còn chút gì, không muốn lại trì hoãn thêm nữa, không đợi nói xong đã xoay người, "Cảm ơn, tôi chỉ ăn cơm mình mua." Đồng thời thầm nghĩ, nếu lại chặn đường nữa liền ném đồ lên mặt hắn!

Nhưng tiếng lòng vừa dứt, người kia quả thực lại hết sức phối hợp lên tiếng, "Người cậu vừa nhìn, muốn biết chuyện của hắn không?"

Nếu không phải là đúng lúc nhận ra hàm ý, Chu Hoằng quả thật sẽ run tay hất đồ ra ngoài rồi, hắn hơi kinh ngạc, xoay người nhìn, "Cậu nói cái gì?"

Nam nhân cười đi tới, vươn tay, biểu tình rất nghiêm túc, "Xin chào, tôi tên Thẩm Hòa Chiêu," còn cúi đầu nháy mắt một cái, "Họ của cha mẹ tôi."

Chu Hoằng thoáng ngơ ngẩn, lập tức cười khổ thành tiếng, vươn tay ra bắt, "Chu Hoằng, coi như cậu lợi hại."

"Cũng do cậu tương đối lợi hại."

Chu Hoằng hết cách, thẳng thắn không tiếp lời nữa, sảng khoái ngồi vị trí bên cạnh, đập bàn một cái, "Hay là tôi mời." Chẳng lẽ lấy một tin tình báo còn uống ké, thiếu nhân tình trả không hết đâu.

Thẩm Hòa Chiêu thấy rất rõ, chỉ gật đầu cười nói: "Tốt, cậu mời."

Chu Hoằng nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn cười lên giống con hồ ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play