Trong giọng nói trầm thấp của Trương Cảnh Minh có từ tính mê người, lặng lặng kể chuyển cũ cực kỳ dễ nghe, có thể mê hoặc lòng người, "Kỳ thực, anh giống với em, lúc ban đầu cũng không thích đàn ông."
Chu Hoằng lấy làm kinh hãi, không khỏi xoay mặt nhìn anh, Trương Cảnh Minh chỉ cười, tiếp tục nói, "Anh với cậu ta quen biết từ hồi cấp hai, thời gian đó không có chuyện gì để nói cả, chỉ là lên cấp ba, đột nhiên cậu ta tỏ tình với anh, anh rất khiếp sợ, khó hiểu, còn né tránh cậu ta một thời gian rất dài, nhưng không nghĩ tới, cậu ta lại đuổi theo anh đến cùng một trường đại học."
Mặt Trương Cảnh Minh không chút thay đổi, giọng nói cũng rất bình tĩnh, Chu Hoằng lại thấy rất khó chịu.
"Anh lại là lần đầu tiên gặp phải việc này, sau đó, đến nửa cuối năm hai đại học, anh đồng ý... Anh chưa từng hẹn họ với con gái, cậu ta còn là người đàn ông đầu tiên sau khi anh thay đổi, cho nên lúc đó anh rất dụng tâm, em có hiểu được không?" Nói xong, xoay mặt nhìn về phía Chu Hoằng, mắt đen như hắc hoàn sâu sắc hút lấy hắn, cứ như không nghe hắn nói "hiểu" thì không bỏ qua.
Thấy Trương Cảnh Minh cẩn thận như vậy, Chu Hoằng trong bụng hơi ấm, gật đầu, giọng hơi khàn, "Em hiểu."
Trương Cảnh Minh lại nhìn hắn một cái, tựa hồ đang xác nhận, sau khi hài lòng mới tiếp tục nói: "Cho nên sau khi đoạn tình cảm không được người đời hiểu cho này bị công khai, suy nghĩ duy nhất của anh đó là vẫn tiếp tục bên cậu ta, hơn nữa tính hướng của mình thay đổi đã là chuyện không còn cách nào vãn hồi, tương lai khổ não không bằng hiện tại khổ não, cho nên liền dứt khoát comeout luôn."
Trương Cảnh Minh mặt không chút thay đổi, thanh âm cũng rất bình tĩnh, nhưng Chu Hoằng nghe cũng thấy thật chát.
"Sau khi comeout, anh được giải thoát rồi, lại làm cho người nhà bị sỉ nhục, sau đó liền bị đuổi ra khỏi nhà, cho đền bây giờ cũng chưa từng trở về một lần."
Chu Hoằng có chút chua xót, "Anh hối hận không?"
Trương Cảnh Minh cười nhìn sang, ấn mũi Chu Hoằng, "Em hỏi chuyện đoạn tuyệt quan hệ với người nhà hả? Đây là cái giá cho sự ích kỷ của em, còn chưa tới lượt anh hối hận."
Chu Hoằng ngạc nhiên, không nghĩ tới Trương Cảnh Minh lại nghĩ như vậy, anh là một người đàn ông dám làm dám chịu, hào hiệp thản nhiên.
"Khi đó anh sắp tốt nghiệp rồi, tự tin mình có bản lĩnh nuôi sống bản mình, sau đó thật sự cũng chứng minh được điều này, chỉ là ban đầu cũng rất là gian khổ, cũng là vào lúc đó, cậu ta đi, đi không một tiếng động, đại khái là vì lúc đó anh lạnh nhạt với cậu ta đi, sau đó thì biết cậu ta sang Canada khi kết hôn, còn có con, nhưng mọi thứ đều không quan trọng," Trương Cảnh Minh xoay mặt nhìn Chu Hoằng, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sáng kinh người kia, "Cậu ta đã là quá khứ, chỉ tồn tại trong trí nhớ."
Chu Hoằng nói không rõ sau khi mình nghe xong thì có cảm xúc gì, bản thâ mình thế vào vị trí của Tuyết Bạch Sinh, lại có chút lạnh lòng: "Anh không đi tìm anh ta sao?"
Trương Cảnh Minh tựa hồ hơi ngẫm nghĩ, "Không, nói ra cũng lạ, khoảng thời gian không tìm được cậu ta, anh rất bình tĩnh, ưu sầu rất bình tĩnh, sau đó rất nhanh đã ổn định, khi đó đang bận sự nghiệp, căn bản không có thời gian suy nghĩ, cũng không đau đớn nhiều."
Chu Hoằng há miệng, lặng yên.
Trương Cảnh Minh tự giễu cười cười, "Anh trời sinh đã không thích phản bội, cũng trời sinh có hơi bạc tình, đại khái cũng vì thế, mới quên dứt khoát như vậy đi... Hơn nữa sau khi nhận đúng một kiểu đồ, cũng có hơi bướng, có hơi ích kỷ, về sau còn xin em tha thứ nhiều."
Trương Cảnh Minh nói rất ung dung, trong giọng điệu còn chứa ý cười, nhưng Chu Hoằng cũng không cảm thấy buồn cười, trong lòng loạn như ma, không cách nào hình dung được cảm giác này, có chút không thực tế.
Chỉ cần ở bên Trương Cảnh Minh, địa vị yếu thế của hắn cũng sẽ không thay đổi, người đàn ông này lãnh tĩnh nguy hiểm, tuy là thỉnh thoảng cũng có khi không tỉnh táo, nhưng anh luôn luôn giữ hậu chiêu để đền bù, một bên anh có thể trả giá rất nhiều vì tình cảm, một bên lại có thể dứt khoát quên người, Chu Hoằng thực sự không biết mình sẽ có kết quả gì.
Trương Cảnh Minh thấy Chu Hoằng cúi đầu, giữa hai lông mày có chút đau thương, không khỏi cau mày, biết hắn đang thương cảm.
(sau đoạn này thì là 1 loạt các từ ghép vào không có nghĩa... trình mình còn kém mình cũng không hiểu)
Chu Hoằng thật lâu nghe không thấy Trương Cảnh Minh nói gì, trong bụng không khỏi lạnh, hắn không tin Trương Cảnh Minh đoán không ra trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhưng một câu an ủi dễ nghe anh cũng không nói, đây là đang buộc hắn xem nhẹ tình cảm của anh à!
Mãi cho đến khuya, tựa hồ đều nói hết những gì cần nói rồi, mà tựa hồ lại không nói gì, cuối cùng trong lòng vẫn trống vắng, Chu Hoằng bị Trương Cảnh Minh ôm từ sau lưng, cả đêm không thể ngủ được.
Khí trời đã trở nên ấm áp, ngâm suối nước nóng hình như là một việc cực kỳ hưởng thụ, xét thấy Chu Hoằng mấy ngày nay tâm tình có chút không thoải mái, Trương Cảnh Minh quá tam ba bận liền dẫn hắn đi ngâm suối nước nóng, thuận tiện chấm mút hoan hảo gì đó.
Mặc dù hôm đó Chu Hoằng khổ sở tột đỉnh, nhưng hắn không phải là kiểu người cứ níu lấy chuyện thương tâm không buông, mặc dù có đôi khi sẽ nổi loạn sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng vẫn biết suy nghĩ đến cảm nhận của người kia, cho nên đối với sự lấy lòng cua Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng rất nể mặt, cũng chơi rất vui vẻ.
Hôm nay trên đường từ chỗ suối nước nóng trở về, Trương Cảnh Minh bị công việc chặn nửa đường, Chu Hoằng liền tự về nhà một mình.
Mới vừa lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, giương mắt đã thấy một cửa hở ra một khe, Chu Hoằng lấy làm kinh hãi, suy nghĩ đầu tiên chính là trong nhà bị trộm, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không có khả năng, nơi này chính là tiểu khu sang trọng tập trung toàn người nhà giàu tôn quý, hệ thống bảo an nhất định không để lọt một giọt nước, trộm gì gì đó cũng sẽ không có đâu.
Trước khi họ đi không đóng kín cửa?
Chu Hoằng vừa lắc đầu bài trừ khả năng này, vừa đẩy cửa đi vào trong, có lẽ là Lưu Vũ Thần, tuy là không nghe nói hắn có chìa khoá, nhưng làm trợ lý của Trương Cảnh Minh, vì để phòng ngừa sự kiện khẩn cấp phát sinh mà cho hắn đặc quyền này cũng hợp tình hợp lý.
Gần như chỉ mới nghĩ, Chu Hoằng liền chấp nhận khả năng này, hắn thay dép ra khỏi huyền quan, đang định mở miệng gọi tên Lưu Vũ Thần, nhưng khi nhìn đến nam nhân đứng trước quầy bar, thì thu thanh như bị sét đánh vậy, cơ thể cũng bỗng chốc cương cứng như cái bảng bo mạch.
Hắn chưa từng gặp người này, nhưng sau cái nhìn đầu tiên vẫn biết tên của anh ta.
Tuyết Bạch Sinh.
Anh ta đã trở về.
Anh ta chính là Tuyết Bạch Sinh...
Tại sao anh ta lại trở về, bất ngờ, không hề báo trước như vậy...
Chu Hoằng phảng phất như trúng một đòn sấm ngay đầu, lui về sau một bước, đồng thời cảm thấy ở trước mặt phần tình cảm trân ái nơi đây, cũng tự giác, lui một bước.
Từ khi biết đến Tuyết Bạch Sinh, Chu Hoằng liền tự ti mặc cảm cho rằng mình không xuất sắc bằng anh ta, nhưng trong sự tự ti này bao hàm một phần rất lớn về tình cảm mình kết luận.
Có tình huống thế này hay không, hễ khi có người xuất hiện bên cạnh người yêu mình, thì mình cảm thấy có uy hiếp, rồi sẽ không nhịn được nhìn nhiều hơn, sau đó oán thầm, à, anh ta cũng rất đẹp, trông cũng rất ôn nhu, so ra hình như mình hơi kém hơn kìa, người yêu mình có phải cũng nghĩ như vậy hay không? Nhưng bối rối thì bối rối, sâu trong đáy lòng thật ra vẫn biết mình nghĩ nhiều, uy hiếp này cũng không mạnh cho lắm.
Tình cảm suy nghĩ chủ quan này chính là sau khi Hách Lôi trào phúng như thế, cũng không có ăn sâu, thẳng đến hiện tại, trong khoảnh khắc nhận ra thế mà mình lại nông cạn tự ti đến thế, đúng là kiêu ngạo tự phụ.
Uy hiếp này, rõ ràng rất mạnh mẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT