☆ 25. Nội tâm không nên quá hiểm ác đáng sợ

Khi giá cả nhảy lên trời, lúc giọng nói vừa lưỡng lực vừa run rẩy của Vương Thủy Lương rơi xuống, Chu Hoằng bỗng nhiên thái độ khác thường cũng không nhìn Trương Minh, quỷ thần xui khiến định nhấc thẻ, mà ngay vào thời khắc mấu chốt Trương Minh đưa tay ra đè thẻ xuống, Chu Hoằng mới giật mình thu lại con số trên đầu lưỡi.

Lau mồ hôi lạnh trên trán, Chu Hoằng than thở một tiếng: "Thật ngại quá thất thần..."

"Dưới loại tình huống này cũng có thể thất thần, coi như em lợi hại."

Cứ thế, bị Trương Minh nói móc, Chu Hoằng xấu hổ, ban tổ chức tuyên bố khu đất số 3 được Địa sản Vương Thị dùng giá trên trời bỏ vào túi.

Chu Hoằng nghiêng mặt đảo khóe mắt nhìn Vương Thủy Lương, thấy hắn đang nhếch môi nhìn hắn chằm chằm, tâm tình trong mắt vô cùng nhiều, nhưng nhân tố rõ ràng nhất vẫn là khoe khoang và kiêu căng.

Với vẻ mặt này, nếu là để một người tâm lý tố chất không tốt nhìn, tuyệt đối đủ khó chịu một hồi, nhưng Chu Hoằng thì khác, tố chất vượt qua thử thách không nói, trong lòng còn có vẻ suy tính, cho nên hắn chỉ hơi nhíu mày lại, liền hời hợt xoay mặt trở về, thầm nghĩ: Khu đất này là tao dùng để dụ mày đó biết không?

Lễ đầu thầu lần này, Trương Minh không báo giá một tiếng, anh căn bản chỉ đến gài người ta thôi.

Sau khi tàn cuộc, Chu Hoằng và Trương Minh không lưu luyến, trực tiếp đi ra ngoài khu đấu thầu, lại bị Vương Thủy Lương giữa đường chặn đứng, Chu Hoằng thấy hắn nhìn mình một cái sau đó thì nhìn sang Trương Minh, cái nhìn kia thực sự là tình cảm phong phú, đầy ắp khiếp sợ và oán độc.

Chu Hoằng nhướng mày bĩu môi, trong lòng lại rất thoải mái, hắn thả lỏng tư thế, có chút bất cần đứng sau lưng Trương Minh nhàn rỗi hóng, dự bị trạng thái tâm lý tức chết tên Vương Thủy Lương kia.

Thấy Chu Hoằng rõ ràng còn vui sướng hơn hắn, Vương Thủy Lương quả thực hô hấp vô cùng không thuận, nhưng ở nơi đông người, hắn áp chế xuống, lại nói, cũng không phải hắn đến vì Chu Hoằng, vì vậy, trên mặt Vương Thủy Lương nở nụ cười, vươn tay về phía Trương Minh, định bắt tay gặp muộn, "Hôm nay mới biết vị này hóa ra là sếp Trương của "Lục Nguyên", lúc trước có nhiều hiểu lầm, cũng xin sếp Trương đừng để trong lòng."

Vương Thủy Lương để thấp tư thế, mặt còn cười lấy lòng, nhưng Trương Minh mặc xác hắn, một câu không nói, thậm chí ngay cả động cũng không thèm động, chỉ thanh lãnh dùng gương mặt tuấn tú nhìn hắn chằm chằm.

Nụ cười trên mặt Vương Thủy Lương dần dần cứng, hắn lúng túng thu tay về, tiếp tục cười: "Xem ra sếp Trương quả thực có chỗ hiểu lầm tôi rồi," Liếc nhìn Chu Hoằng, hắn tiếp tục nói, "Đều nói "Lục Nguyên" đối xử tử tế với nhân viên, quả thực không sai, nhân viên chọc tới quan tòa cũng có thể làm cho tổng giám đốc cao cao tại thượng ra trận giải vây."

Sắc mặt Chu Hoằng lạnh lẽo, nheo mắt nhìn thẳng Vương Thủy Lương.

"Cũng thường nghe nói "Lục Nguyên" khéo dùng người, điều này thì có hơi giả, cũng có thể là tôi không biết trọng điểm tuyển chọn nhân tài của quý công ty ở đâu, nhưng Vương Thị tôi tuyệt đối sẽ không dùng một người có vết nhơ,"

Nói tới đây, Vương Thủy Lương nghiêng cổ về phía Trương Minh, hạ giọng nhắc nhở, "Sếp Trương, trước khi ủy thác trọng trách cho nhân viên, nhất định phải dò la về quá khứ của hắn, lỡ như hắn đã làm việc gì không thể lộ ra, lại bị người khác tuyên dương ra ngoài, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của quý công ty."

Hàm ý trong đây, hai người đều nghe hiểu.

Bốn phía người đến người đi, tiếng giao lưu không dứt bên tai, Chu Hoằng siết chặt tay, hận không thể xé mặt Vương Thủy Lương ra, nhưng nhìn thấy Trương Minh chắn trước mặt hắn, dáng người vĩ ngạn cao ngất, tựa như trời có sụp cũng đỡ được.

Khó hiểu, tức giận trong lòng Chu Hoằng tiêu tan một nửa, hắn không tự chủ thả tay ra, xoay mặt nhìn về phía khác, giao sự tình trước mắt cho Trương Minh, nghe thấy anh nói:

"Cám ơn đã nhắc nhở, có qua mà không có lại cũng phi lễ, ở đây tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, bất luận làm người hay làm kinh doanh, đều chú ý một chữ đức, một khi chối bỏ chữ này, chỉ sợ con đường phía trước của cậu sẽ nhấp nhô, mà thiện ác có báo, không phải không báo mà là thời gian chưa tới, cậu cũng phải cẩn thận làm việc, nội tâm không nên quá hiểm ác đáng sợ."

Trương Minh một tay đút túi quần, sắc mặt hờ hững, mắt đen dưới mắt kính thâm thúy sáng sủa, anh nói xong một đoạn dài, cất bước định đi, lại nghiêng mặt nhìn Vương Thủy Lương, bổ sung thêm: "Mặt khác, ưu điểm khéo dùng người của "Lục Nguyên" tôi vẫn duy trì không thay đổi, người chọn ra đều là nhân tài tài đức vẹn toàn, điểm này xin đừng hoài nghi." Nói xong, xoay người rời đi.

Chu Hoằng theo sau thật sát, cũng không liếc mắt nhìn Vương Thủy Lương, thẳng đến khi đi được bốn năm bước, thì nghe hắn ở phía sau tức điên thấp giọng kêu: "Chu Hoằng! Tao đã qua nhà Tiểu Hữu rồi, chẳng mấy chốc nữa bọn tao sẽ đính hôn!"

Bước chân của Chu Hoằng dừng lại, nhưng không ngừng, nhíu mày tiếp tục đi về phía trước, Trương Minh nghiêng mặt nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn thay đổi, đôi môi xinh đẹp không khỏi mím một cái.

Trên đường trở về, Chu Hoằng tâm tình vui sướng, đánh nhịp theo nhạc, hắn cười với Trương Minh, "Làm người làm kinh doanh đều phải nói một chữ đức, nội tâm không nên quá hiểm ác đáng sợ, anh nói vậy mà mặt cũng không đổi sắc, nếu không phải biết trước anh gài bẫy tính kế hắn, tôi còn thực sự xem câu này thành câu danh ngôn chí lý ghi nhớ trong lòng. Được rồi, khu đất kia có thiếu sót gì ư?"

Trương Minh bình ổn không dao động trước sau như một, không thấy vui giận, "Không có."

Chu Hoằng lại không hiểu, "Vậy "độc dược" anh nói ở đâu?"

Thấy tránh không khỏi Chu Hoằng dò hỏi tới cùng, Trương Minh không thể làm gì khác hơn là thành thực khai báo, "Năm tới, sẽ có một quốc lộ xuyên qua khu đất đó."

Chu Hoằng sửng sốt, phản ứng một lát mới nói: "Xuyên qua, khu đất kia chẳng phải sẽ bị hủy sao?"

"Ừ, bị hủy."

Nghe giọng điệu nhạt nhẽo vô vị của Trương Minh, Chu Hoằng không khỏi run run, nhìn sườn mặt hoàn mỹ của anh liên tiếp lắc đầu, chiếu theo giá cả kia, Vương gia không sụp đổ cũng khó, độc quá, thực sự là độc quá! Vậy hắn muôn ngàn lần không thể đắc tội anh, nếu không nhất định bị chết rất triệt để rất thầm lặng!

Một lát sau, ánh mắt của Chu Hoằng từ ngoài cửa sổ quay lại, hắn nhìn Trương Minh, giọng nói có chút do dự, "Thế này có phải hơi nghiêm trọng rồi không?"

Trương Minh khẽ nhíu mày, anh liếc mắt nhìn Chu Hoằng, sau đó tiếp tục nhìn phía trước chăm chú lái xe, "Tôi đoán lúc Vương Thủy Lương đăng những tấm ảnh kia lên, nhất định là ôm tâm tình hủy diệt tâm em rồi, mà không giống em vào giờ phút này lại nhẹ dạ như vầy."

Chu Hoằng nghẹn lời, ảo não nói: "Ai nói tôi mềm lòng, tôi còn ngại trình độ hơi nhẹ đây này!"

Trương Minh không có lập tức đáp, im lặng một chút mới chậm rãi nói: "Chuyện này là tôi gạt em bày kế, em không cần bất an, chỉ xem đây là đấu tranh giữa xí nghiệp, không cần quan tâm gì cả chỉ để ý kết quả là được."

Chu Hoằng quay mặt ra ngoài cửa sổ, "Đừng có nói tôi không tiền đồ như thế, vừa rồi là tôi hành động điên rồ nên mới nói câu đó thôi." Im lặng một chút, hắn nghe thấy Trương Minh nói một câu: "Hắn làm tổn thương em, tôi không có biện pháp bỏ qua."

Nghe xong câu này, Chu Hoằng ngây người, hắn không có xoay mặt lại, từ kính xe nhìn Trương Minh, tìm không thấy trên gương mặt tuấn mỹ của anh có biểu tình gì không bình thường, đạm mạc trước sau như một, nhưng ngẫm lại giọng điệu vừa nãy, hơi trầm trọng, lộ ra chút tức giận, làm cho Chu Hoằng ngỡ ngàng một hồi, bởi vì chưa bao giờ thấy Trương Minh biểu đạt tâm tình của mình rõ ràng như vậy, còn có hàm ý biểu đạt đó, cũng làm hắn không biết đáp lại làm sao, chỉ ở trong lòng trộm kích động, âm thầm nhảy nhót.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play