Vào giờ, giáo viên đứng trên bục giảng giải kiến thức, lọt vào tai Vương Húc Chi lại biến thành hát ru.
Vương Húc Chi mơ thấy mình biến thành máy khoan dầu, não bị người ta kéo từng chút từng chút vào giấc ngủ.
Mọi thứ xung quanh trở nên méo mó và mơ mộng.
…
“Phịch!” Vương Húc Chi choàng tỉnh.
“Trình Nguyệt Minh!!” Lý Kỳ Vũ một tay đặt trên bàn, hổn hển nhìn Trình Nguyệt Minh đang bình tĩnh thu dọn sách vở.
Không biết đã trải qua chuyện gì, khuôn mặt của Lý Kỳ Vũ chỗ xanh chỗ tím, rất chi là thảm hại.
Vương Húc Chi thấy người anh em của mình sắp bị bắt nạt, cậu đứng dậy đẩy Lý Kỳ Vũ ra, “Làm gì đấy? Muốn bắt nạt cậu ấy, thì phải hỏi bố mày có đồng ý không đã!”
Lý Kỳ Vũ chỉ cậu, “Được, mày quả nhiên chơi chung với nó rồi!”
“Thì đã sao?! Tao thích chơi chung với cậu ấy đấy, không phục thì đánh nhau!” Vương Húc Chi cứ như một con gà trống kiêu ngạo, ưỡn ngực đẩy Lý Kỳ Vũ, hoàn toàn chẳng còn tí cảm tình gì dành cho gã ta mấy ngày trước nữa.
“Không. Tao không định đánh nhau với mày, tao chỉ muốn hỏi, bạn Trình Nguyệt Minh… còn thiếu đàn em không?” Lý Kỳ Vũ quẫn bách đến mức đỏ bừng mặt, cặp mắt lại kiên định nhìn về phía đối phương.
“Hả???” Mắt Vương Húc Chi sắp rớt ra khỏi tròng luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT