Vương Húc Chi, làm đâu hỏng đấy, nhưng cậu ta mặt dày, thể lực tốt, nhìn cũng đẹp trai.
Trình Nguyệt Minh ngồi đằng sau cậu, đập vào vai cậu, “Húc Chi, cúi thấp xuống.”
Vương Húc Chi chỉ cảm thấy huyệt Thái dương của mình giần giật, thầm mặc niệm trong lòng vài câu ‘Không cáu, ông đây không cáu’, nghiến răng nghiến lợi lườm hắn ta một cái, “Mày không thể ngẩng cao lên sao?”
Trình Nguyệt Minh thừa lúc cô giáo quay người, nhoài người lên trước, áp sát bên tai Vương Húc Chi, chậm rãi nói: “Không thể.”
Luồng hơi thở nóng rực đó toả thẳng lên cần cổ Vương Húc Chi, lưng nổi đầy da gà da vịt, nhũn cả chân ngã dập mông xuống đất, đã đau càng thêm đau, “A!!!”
“Hai đứa bây đi ra ngoài cho tôi!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT