*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ăn trưa, ba người Chu Nam Quân liền quay về khách sạn, phòng của Lâm Trạch An là phòng thứ nhất ở hành lang, sau khi chào Chu Nam Quân và Tạ Nghiêu Thần, cậu liền đi vào phòng.

Phòng của Tạ Nghiêu Thần ở giữa, nhưng thời điểm cùng Chu Nam Quân đi đến, hắn lại không mở cửa vào.

“Sao cậu không vào?”

Chu Nam Quân hỏi.

Tạ Nghiêu Thần cười cười: “Tôi đưa cậu về phòng.”

“Có vài bước, đưa cái gì mà đưa a.” – Chu Nam Quân lắc đầu, “Diễn cả một ngày, cậu cũng mệt mỏi rồi, vào phòng nghỉ ngơi một chút đi.”

“Không sao, tôi đưa cậu đến cửa phòng là được.”

Thấy Tạ Nghiêu Thần kiên trì, Chu Nam Quân không từ chối nữa, trong chốc lát, hai người đã đi tới cửa phòng Chu Nam Quân.

“Được rồi, tôi về rồi, cậu mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Chu Nam Quân đang lấy thẻ phòng để mở cửa, nhưng Tạ Nghiêu Thần bỗng nhiên lại mở miệng ngăn cản lại động tác của cậu.

“Chờ một chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Chu Nam Quân ngừng lại, kỳ quái nhìn về phía Tạ Nghiêu Thần: “Cậu muốn nói gì? Sao vừa nãy không nói?” – Dọc đường vừa rồi Tạ Nghiêu Thần có nhiều cơ hội để nói như vậy, sao lại cố tình đến lúc này mới mở miệng?

Tạ Nghiêu Thần nhìn thấy ánh mắt của Chu Nam Quân, dừng một chút, rồi lại mở miệng: “Tôi…”

Chu Nam Quân trợn mắt: “Sao không nói tiếp? Đừng cắt ngang sự hứng thú của tôi, có chuyện gì nói mau.”

Tạ Nghiêu Thần mím môi, đang muốn mở miệng, sau đó, trên hành lang cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng cười của Ân Gia Hậu, Chu Nam Quân nghiêng đầu thấy, thì ra là Ân Gia Hậu và Trang Yến Bắc đã trở về.

Tạ Nghiêu Thần khẽ nhíu mày, hắn thở dài một hơi, cười cười với Chu Nam Quân: “Quên đi, lần sau nói cho cậu.”

“Đừng a, làm tôi có hứng thú rồi lại bảo không nói, bọn họ còn chưa tới gần đâu, vẫn còn cơ hội mau nói đi.” – Chu Nam Quân nhất thời không vui, Tạ Nghiêu Thần nói chuyện như vậy, có vẻ như muốn lắng nghe và giải quyết luôn.

Tạ Nghiêu Thần cười, lắc lắc đầu: “Lần sau đi.”

“Nếu không thì lát nữa nhắn tin nói với tôi.”

“Chờ sau khi đóng máy đi.” – Tạ Nghiêu Thần cười cười, “Dù sao thì tôi cũng không gấp.”

“Có phải chuyện gì quan trọng không?” – Chu Nam Quân tò mò.

“Đại khái thì cũng không phải chuyện gì quan trọng… đối với cậu.”

“Với tôi mà lại không phải chuyện quan trọng?” – Chu Nam Quân nhíu mày, “Rốt cuộc là chuyện gì a? Sao cậu không nói thẳng?” – Cậu ghét nhất bị người khác làm nổi lên hứng thú.

“Cậu cứ từ từ đoán đi.” – Tạ Nghiêu Thần nhếch khóe môi, “Nếu như cậu đoán được, tôi đã không nói cho cậu.”

Chu Nam Quân trở mình xem thường: “Quên đi, cậu đi đi!”

Tạ Nghiêu Thần đưa tay lên vẫy vẫy với Chu Nam Quân, sau đó xoay người đi. Khách sạn chỉ có một cái hành lang, hắn tất nhiên không thể tránh khỏi chạm mặt với Ân Gia Hậu và Trang Yến Bắc, hơn nữa Ân Gia Hậu lại cùng phòng với hắn.

Theo lý mà nói, cho dù Ân Gia Hậu và Tạ Nghiêu Thần không có một chút thân thiết, nhưng ở chung vài ngày, quan hệ cũng không đến mức quá kém, nhưng Chu Nam Quân lại phát hiện từ lúc Ân Gia Hậu và Tạ Nghiêu Thần chạm mặt cho tới khi cùng đi vào phòng, toàn bộ quá trình đều không hề có sự giao tiếp nào, ngay cả chào cũng không thèm nói, hai người kia dường như đã xem đối phương thành vô hình.

Chu Nam Quân sờ sờ cằm, cảm thấy có hơi kì quái, cậu và Tạ Nghiêu Thần từ nhỏ đến lớn, có thể nói là tương đối hiểu về đối phương, Tạ Nghiêu Thần cho tới bây giờ cũng không phải là một người không bao giờ biểu lộ cảm xúc ra ngoài, cho dù là người đáng ghét cũng vẫn có thể trưng ra bộ mặt tươi cười… Đương nhiên, cậu và Tạ Nghiêu Thần quen nhau lâu như vậy, tới giờ vẫn chưa thấy qua Tạ Nghiêu Thân chán ghét ai, thậm chí nếu Tạ Nghiêu Thần không ưa Ân Gia Hậu, cũng không thể ngay cả câu xin chào cũng không thèm nói như vậy, điều này rất không phù hợp với nguyên tắc làm người của Tạ Nghiêu Thần.

Chẳng lẽ.. là bởi vì cậu?

Ngay tại thời điểm Chu Nam Quân đang miên man suy nghĩ, Trang Yến Bắc đã đi tới cửa. Từ xa Trang Yến Bắc đã nhìn thấy Chu Nam Quân, nhưng lúc đến gần, cậu vẫn hơi nhíu mày: “Anh đứng trước cửa phòng làm gì?”

Chu Nam Quân nhìn Trang Yến Bắc cười thật tươi: “Chờ cậu a.”

Trang Yến Bắc liền sửng sốt, nhưng không đợi cậu có phản ứng gì, Chu Nam Quân đã lấy thẻ phòng quẹt vào cửa.

Nhìn thấy dáng vẻ của Chu Nam Quân, Trang Yến Bắc  hậu tri hậu giác nhận ra… Vừa rồi cậu lại bị Chu Nam Quân trêu.

Cậu thế mà lại không phản ứng kịp để trêu lại!

Quả thực là thất bại!

Cậu ảo não cắn môi, đi vào phòng.

Bởi vì Trang Yến Bắc không có thói quen dùng phòng tắm người khác vừa mới dùng qua, cho nên mỗi lần tắm rửa cậu đều là người tắm trước, nhưng mà lúc này, cậu lại muốn Chu Nam Quân vào tắm trước mình.

“Nhường tôi tắm trước? Vì sao? Không phải cậu không thích tắm sau người khác à?” – Chu Nam Quân vẻ mặt chết lặng.(*)”

(*Nguyên văn QT là “mộng bức” – 懵逼 (phiên âm: Měng bī): Là phương ngữ Đông Bắc, có nghĩa là bị choáng váng, chết lặng, sốc bởi một việc đã  hoặc đang xảy ra)

Hình ảnh minh họa: 

006fbYi5gy1fem3aulgvcj309c0ac3yo

“…. Tóm lại, anh tắm trước đi.” – Trang Yến Bắc đương nhiên không chịu thừa nhận cậu muốn dùng phương thức trêu đùa của Chu Nam Quân trước đây —— lúc trước cậu không muốn cho Chu Nam Quân tắm trước là vì cậu không thích dùng phòng tắm mà người khác đã dùng qua, mà hiện tại, cậu lại sẵn lòng để Chu Nam Quân tắm trước, có nghĩa là cậu không còn bận tâm đến việc này nữa, cũng đồng nghĩa với việc cậu không còn ghét bỏ Chu Nam Quân nữa.

Nhưng rất tiếc, không phải ai cũng có thể hiểu được ý tứ của Trang Yến Bắc.

Chu Nam Quân đương nhiên không biết đến ý định khéo léo của Trang Yến Bắc, cậu nhún vai, bây giờ phải đi tắm,  cậu không giống Trang Yến Bắc, đương nhiên sẽ không quá để ý đến trình tự tắm rửa, đối với cậu mà nói, tắm trước hay tắm sau cũng chẳng khác gì nhau.

Trong lúc Chu Nam Quân đang tắm, Trang Yến Bắc ngồi trên ghế, vẻ mặt nghiêm túc cầm điện thoại lên mạng để tìm kiếm những cách để khiêu khích con gái.

Nếu muốn chơi trò gậy ông đập lưng ông, đương nhiên không thể bị động chờ đợi mà càng phải chủ động tìm cách, chủ động “khiêu khích” Chu Nam, khiến cho Chu Nam Quân nhận ra bị người cùng giới đùa giỡn lưu sẽ có cảm giác thế nào, sau đó đúng thời điểm sẽ lập tức dừng lại.

Trang Yến Bắc nhấn vào xem một số trang có nội dung cần tìm, phát hiện rất nhiều người đều nói rằng, chơi đàn ghi-ta là thần kỹ khiêu khích con gái.

….Khiêu khích thần kỹ?

Vì thể sau khi Chu Nam Quân bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Trang Yến Bắc đang chơi ghi-ta.

Thấy Chu Nam Quân ra ngoài, Trang Yến Bắc ngẩng đầu lên, phát hiện Chu Nam Quân đã mặc quần áo.

“Anh mặc quần áo?”

“Không phải lúc nào tắm xong tôi cũng khỏa thân.” – Chu Nam Quân vừa dùng khăn lau tóc, vừa nhíu mày nhìn Trang Yến Bắc, lại nói đùa: “Sao, nhìn cậu có vẻ hơi thất vọng?”

Trang Yến Bắc theo bản năng muốn phủ nhận, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như vậy thì sẽ làm hỏng kế hoạch mất, cậu lập tức dừng lại, chẳng những không phủ nhận, lại còn gật gật đầu: “Có một chút.”

Chu Nam Quân vốn chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị trang Yến Bắc hừ lạnh, lại nghe được câu nói vừa rồi, cậu liền nghẹn họng, không nói nổi một nữa nào nữa.

Thái độ của Trang Yến Bắc hôm nay sao lại có hơi sai sai nhỉ?

Trang Yến Bắc cậu sao có thể đi lệch kịch bản thế? Hình tượng cao lãnh ngạo kiều đâu rồi?

Thấy bộ dạng ngơ ngác nghẹn lời của Chu Nam Quân, Trang Yến Bắc thầm cảm thấy thích thú, giống như gánh nặng bấy lâu nay đã dần nhẹ hơn, lúc trước bị Chu Nam Quân đùa giỡn nhiều như vậy, cậu đã sớm buồn bực không chịu nổi, một trai thẳng bình thường sao có thể thích người cùng giới trêu đùa, khiêu khích được… Cho nên cậu nhất đích phải đùa lại!

Giờ phút này, Trang Yến Bắc hoàn toàn không nhận ra rằng  suy nghĩ của mình có gì đó không đúng.

Nhưng mà Chu Nam Quân chỉ kinh ngạc vài giây, rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường, cậu cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, tiếp tục lau tóc.

Trang Yến Bắc cất đàn ghi-ta, nhìn về phía Chu Nam Quân: “Phòng tắm có máy sấy, tôi  giúp anh sấy tóc.”

Một trong những phương pháp “khiêu khích con gái”, chính là kỹ năng sấy tóc cho họ.

Một khắc chạm vào từng sợi tóc mềm mại của người con gái, cũng là điều khiến con gái dễ rung động nhất.

Chu Nam Quân trợn mắt, suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm.

Trang Yến Bắc thế mà lại muốn giúp cậu sấy tóc?

Sấy tóc?

Trang Yến Bắc?

…. Nhất định là cậu xuất hiện ảo giác rồi!

Trang Yến Bắc thấy Chu Nam Quân không trả lời, trực tiếp đứng dậy đi vào phòng tắm, rất nhanh liền cầm một cái máy sấy đi ra.

“Từ từ…”

Chu Nam Quân thật sự kinh ngạc, cậu lăng lăng nhìn cái máy sấy trong tay Trang Yến Bắc: “Cậu muốn làm gì?”

“Giúp anh sấy tóc.” – Trang Yến Bắc vẻ mặt đương nhiên, giống như muốn nói —— “Rõ ràng như vậy mà anh còn hỏi sao?”

“Đợi đợi đợi đã.” – Chu Nam Quân ngạc nhiên đến suýt chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi, “Sấy tóc cho tôi? Cậu? Cậu sấy tóc cho tôi?”

Trang Yến Bắc hôm nay biểu hiện vô cùng không đúng!

Trang Yến Bắc gật gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Chu Nam Quân, cậu cố tình bổ sung một câu giải thích: “Đã muộn thế này rồi, tóc rất khó khô, hơn nữa tóc anh còn dài như vậy, nếu lên giường ngủ ngày mai sẽ bị đau đầu.”

Đây cũng không phải lý do mà cậu bỗng nhiên thay đổi thái độ!

Chu Nam Quân khóe miệng nhếch lên, cậu đương nhiên không dám để Trang Yến Bắc sấy tóc cho mình, vội vàng đưa tay lấy máy sấy trong tay Trang Yến Bắc: “Không cần, tôi tự sấy, rất phiền cậu.”

“Không phiền.” – Trang Yến Bắc không hề có ý muốn buông tay, ngược lại đi đến đầu giường, cắm điện, sau đó đem ấn Chu Nam Quân xuống bên cạnh, “Tôi giúp anh.”

“Thật sự không cần.” – Chu Nam Quân muốn đứng lên, sau đó là bị Trang Yến Bắc ấn về, cậu rốt cuộc không nhịn được nói: “Cậu muốn làm gì?” – Tối hôm nay Trang Yến Bắc bị sao vậy? Uống nhầm  thuốc à?

“Tôi chỉ muốn giúp anh sấy tóc thôi.” – Trang Yến Bắc vừa dứt lời, âm thanh của máy sấy liền vang lên.

Chu Nam Quân phản kháng không có hiệu quả, chỉ có thể chấp nhận bị Trang Yến Bắc “phục vụ”, khi ngón tay Trang Yến Bắc từ từ chạm lên mái tóc, cả người cậu đều cứng ngắc, nhưng động tác tiếp theo của Trang Yến Bắc rất ôn nhu, cậu căn bản không tìm được lý do linh tinh nào để từ chối Trang Yến Bắc.

Động tác của Trang Yến Bắc nhẹ nhàng cẩn thận đến khó tin, vừa không dùng sức gãi mạnh và da đầu của Chu Nam Quân, lại vừa không để máy sấy ở một chỗ quá lâu khiến Chu Nam Quân bị cháy tóc.

Chu Nam Quân dần dần quen với sự phục vụ của Trang Yến Bắc, cậu bắt đầu thả lỏng hơn, thậm chí còn nói đùa: “Không nghĩ tới cậu sấy tóc thuần thục như vậy, chẳng lẽ cậu thường xuyên làm việc này?”

Trang Yến Bắc ừ một tiếng: “Trước đây tôi hay sấy tóc cho mẹ.”

“Cậu còn hiếu thảo như vậy…”

“Anh không có thói quen để người khác sấy tóc à? Rõ ràng tóc dài thế này.”

Trang Yến Bắc hỏi ngược lại Chu Nam Quân.

Chu Nam Quân chớp chớp mắt:  “A, tôi không thích bị người khác động vào đầu…”

Trang Yến Bắc hơi dừng lại: “Vậy sao anh còn để tôi chạm vào?”

“Tôi vừa mới từ chối cậu, cậu có nghe lời tôi sao?”

Chu Nam Quân hừ một tiếng, than thở: “Ngoại trừ bố mẹ và thợ cắt tóc, chưa có ai chạm qua tóc của tôi đâu.”

“Chẳng lẽ Tạ Nghiêu Thần cũng chưa bao giờ sấy tóc cho anh?”

“Tạ Nghiêu Thần? Liên quan gì đến cậu ấy?” – Chu Nam Quân buồn bực, nhưng vẫn lắc đầu.

“Vì vậy… Tôi là người đầu tiên?”

“Đúng thế, làm sao, cậu vui vẻ?”

“Có một chút.”

Chu Nam Quân nhất thời không biết nói cái gì tiếp.

Cậu vô cùng đau đớn.

Trang Yến Bắc, cậu thay đổi! Trước kia cậu không phải thế này! Trước kia cậu rất thẳng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play