Trang Yến Bắc: “...”

Chu Nam Quân: “...”

Trang Yến Bắc: “...”

Chu Nam Quân: “...”

Trang Yến Bắc: “...”

Chu Nam Quân: “...”

Vào thời khắc này, tâm tình Chu Nam Quân hết sức phức tạp.

Nhưng mà cậu tin chắc rằng so với mình, tâm tình Trang Yến Bắc còn phức tạp hơn gấp nhiều lần.

Quả nhiên một giây sau, thiếu niên đối diện liền hừ một tiếng: “Lại là anh! Anh hại tôi thua cược thì chưa nói, lại còn khiến tôi đi nhầm nhà vệ sinh nữ làm trò cười cho thiên hạ, anh nói xem tôi phải tính sổ như nào đây?”

“Chờ chút, chuyện đánh cược tạm thời không nhắc đến,” – Không biết tại sao, thiếu niên đối diện rõ ràng so với mình còn nhỏ hơn vài tuổi nhưng Chu Nam Quân lại không nhịn được toát mồ hôi lạnh, cậu vội vàng biện giải: “Tôi đâu có khiến cậu đi nhầm nhà vệ sinh nữ, rõ ràng chính cậu tự đi vào, trách tôi làm gì?”

Trang Yến Bắc cười lạnh, đi về phía trước một bước: “Đàn ông con trai, để tóc dài như vậy, bất kể ai nhìn vào lần đầu đều sẽ nghĩ là con gái!”

“Cậu đúng là phiến diện,” – Chu Nam Quân nhất thời khó chịu, “Ai nói con trai không được để tóc dài, tôi để tóc dài cậu làm gì được tôi chắc? Đúng là trẻ ranh không hiểu gì về nghệ thuật.”

Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Anh là ẻo lả(*) sao?

(*Nguyên văn QT “nương nương khang”: từ dùng với nghĩa phân biệt đối xử, để miêu tả đàn ông có đặc điểm nghiêng về phụ nữ (cử chỉ, cách ăn mặc, tính cách…)  – Wikipedia)

“Ranh con!”

“Ẻo lả!”

“Ranh con!”

“Ẻo lả!”

Hai người ấu trĩ đôi co nửa ngày, Chu Nam Quân bỗng nhiên giật mình phát hiện, vì sao cậu lại phải gây gổ cùng với một đứa trẻ con, việc này cũng quá làm giảm trí thông minh đi, vì vậy cậu liếc mắt: “Được rồi, không ồn ào với cậu, quá ngu ngốc, phiền cậu nhường đường một chút, tôi muốn đi ra ngoài.”

“Anh nghĩ rằng anh nói vậy là tôi sẽ để anh ra ngoài sao?” – Trang Yến Bắc nhíu mày, “Chuyện mất mặt vừa rồi tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.”

Chu Nam Quân không hiểu nổi, thiếu niên trước mặt rõ ràng đẹp trai thuận mắt như vậy, vậy mà tính cách sao lại tạc mao thế này?

“Cậu muốn như nào? Đánh nhau sao?”

Chu Nam Quân vốn cho rằng Trang Yến Bắc sẽ đánh thật, ai biết một giây sau, Trang Yến Bắc nghiêm trang nói: “Tôi là minh tinh, đánh nhau sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.”

Cậu nhất thời giật giật khóe miệng, hiển nhiên không nghĩ rằng đứa nhóc này sẽ kiêng dè những thứ này, bất quá suy nghĩ một chút cũng đúng, trong khách sạn này có cả một đoàn làm phim, nói không chừng sẽ có vài ký giả xuất hiện, vì vậy cậu nhíu mày: “Vậy rốt cuộc cậu muốn như nào?”

Trang Yến Bắc dừng một chút: “... Tôi còn chưa nghĩ ra.”

Chu Nam Quân liếc mắt: “Vậy cậu từ từ suy nghĩ, nghĩ xong rồi đến tìm tôi, tôi đi trước.”

Ngay tại lúc cậu muốn thừa dịp Trang Yến Bắc chưa phản ứng vội vàng chuồn trước, Trang Yến Bắc lại chìa tay ra bắt lấy cổ tay cậu.

Bàn tay xinh đẹp của Trang Yến Bắc được vô số người ao ước muốn nắm một lần này lại vững vàng nắm chặt cổ tay Chu Nam Quân, thế nhưng ngay cả một chút cao hứng cậu cũng không có: “Làm, làm gì?”

“Tại sao anh lại ở đây? Chẳng lẽ cũng tới thử vai 《Mất khống chế 》?” – Trang Yến Bắc hơi híp mắt lại, đôi mắt xinh đẹp tựa hồ lóe lên một tia không rõ ràng.

“Cũng?” – Chu Nam Quân nháy nháy mắt, “Cậu cũng tới thử vai?”

《 Mất khống chế 》 chính là tên bộ phim đam mỹ cậu đang muốn thử vai.

Trang Yến Bắc hừ lạnh: “Đều do anh ban tặng.”

Chu Nam Quân không hiểu: “Liên quan gì đến tôi?”

“Tôi với bạn đánh cược, nếu như tôi thua sẽ tới 《Mất khống chế 》thử vai.” – Trang Yến Bắc lạnh lùng nhìn Chu Nam Quân, “Sau đó đều do anh ban tặng, tôi thua cược.”

Chu Nam Quân: “…”

Chốc lát sau, cậu hắng giọng: “Khụ, cậu thật sự cùng bạn đánh cược sao?”

“Nếu không thì sao?”

Chu Nam Quân thành thực nói: “Tôi tưởng cậu chỉ muốn trêu chọc con gái nhà lành thôi.”

Trang Yến Bắc dừng một chút, sắc mặt đột nhiên tối sầm: “Mấy cái thông tin với vẩn kia là cố ý nói xấu để bôi nhọ tôi, anh tin không?”

Chu Nam Quân hết sức thẳng thắn: “Nửa tin nửa ngờ đi.”

Vẻ mặt Trang Yến Bắc giống như sắp bùng phát đến nơi nhưng vẫn cố kìm nén, cậu hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Chu Nam Quân: “Tôi nói tôi không làm mấy chuyện kia chính là không có làm!”

“Được rồi, tôi tin cậu,” – Chu Nam Quân cảm giác được chỗ Trang Yến Bắc đang nắm lấy hơi dùng sức, không khỏi cau mày, “Cậu bỏ tay ra đã, tôi tin cậu, OK?”

“Không, anh không tin.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng, đột nhiên híp mắt lại, “Anh thực sự tới thử vai?”

“Làm sao? Cậu muốn đạo diễn loại tôi?” – Chu Nam Quân như mở cờ trong bụng, đúng là cầu không được!

“Không.” – Trang Yến Bắc một lần nữa vượt ra ngoài dự liệu của Chu Nam Quân, “Tôi muốn đạo diễn chọn anh.”

Chu Nam Quân giật giật khóe miệng: “…”

“Tôi đã được qua rồi.” – Trang Yến Bắc nhếch khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh tà ác, “Thật ra tôi cũng chỉ tham gia cho có thôi, nhưng với danh  tiếng và nhân khí của tôi nên đạo diễn mới  muốn tôi tham gia bộ phim này. Nếu như tôi đề cử anh với đạo diễn, ông ấy nể tình tôi, chắc chắn sẽ chọn anh.”

Chu Nam Quân cười khan một tiếng: “Không, không cần, cảm ơn, tôi muốn tự vào đoàn phim bằng chính sức lực của mình…”

“Đi gặp đạo diễn với tôi.” – Trang Yến Bắc nắm chặt cổ tay Chu Nam Quân, kéo cậu ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng lúc đi đến cửa, bước chân của Trang Yến Bắc bỗng dừng lại.

Chu Nam Quân còn tưởng rằng Trang Yến Bắc hồi tâm chuyển ý, không ngờ một giây sau, Trang Yến Bắc kéo cậu quay lại vào trong.

“Làm gì, làm gì?” – Chu Nam Quân đầu óc mơ hồ.

Trang Yến Bắc mặt dày thản nhiên: “Vừa rồi quên đi vệ sinh.”

Chu Nam Quân: “…”

Chu Nam Quân nói không ra lời nhìn cổ tay mình đang bị Trang Yến Bắc nắm chặt, mắt thấy cậu ta đã đi đến bồn cầu mà vẫn không chịu buông tay, khóe miệng Chu Nam Quân giật giật: “Cậu bỏ tay tôi ra, tôi không chạy đâu.”

“Ai mà biết được anh có chạy hay không.” – Trang Yến Bắc hừ một tiếng.

“Tôi tới đây để thử vai mà!” – Chu Nam Quân nhấn mạnh.

“Tôi không quan tâm, tôi phải đưa anh đi gặp đạo diễn.”

“Cậu buông ra, tôi đứng bên ngoài chờ được chưa?”

“Không, anh ở trong này chờ.”

Chu Nam Quân không thể nhịn nổi nữa: “Không lẽ cậu muốn tôi nhìn cậu đi tiểu sao? Tôi không muốn nhìn, tôi sẽ bị mọc lẹo mắt mất!”

Trang Yến Bắc hừ một tiếng: “Anh có thể quay đầu lại không nhìn.”

Chu Nam Quân liếc mắt: “Tôi sợ nghe thấy tiếng, đau tai!”

Nhưng Trang Yến Bắc không hề xấu hổ kéo khóa quần xuống, còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Chu Nam Quân: “Đừng bảo với tôi là anh tự ti nha!”

“Tôi tự ti? Đừng đùa.” – Chu Nam Quân nhất thời không vui, “Trẻ con như cậu, chưa dậy thì xong đúng không? Kiêu cái gì mà kiêu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play