Trong tòa cung điện lộng lẫy, xa hoa, được trang trí cầu kì, DIệp Thu lặng im bên cạnh 3 vị sư tôn của mình từ trên cao nhìn xuống dưới, hắn không khỏi hít một hơi khí lạnh, phía dưới kia có hơn gần 100 vị cao thủ Kim Đan Cảnh, hàng trăm Trúc cơ Cảnh, cuối cùng là hơn 20 vị Nguyên Anh Cảnh, thần sắc cũng như Linh Khí toát ra cũng đủ ép một tên Luyện Thể Cảnh nhỏ bé như hắn thành cám. Họ ngồi thành từng bàn tròn xung quanh đại điện, lấy 20 vị Nguyên Anh Cảnh làm trung tâm. Mà phía dưới Diệp Thu có thể thấy được quan khách mặc rất nhiều trang phục khác nhau, đa số là người của 3 tà phái đại Việt Quốc, cũng cố một số vị cũa Chính Phái, nhưng họ dùng khí lực che đi nhân diện khiến những người có cảnh giới thấp hơn không thể nào thấy được khuôn mặt thật của họ. Ngoài ra còn có khá nhiều những người khác mặc trang phục kỳ dị có lẽ đến từ nước ngoài.
Thấy Diệp Thu mặt mày xanh xao nhìn xuống dưới, Huyết Phong Kiếm mĩm cười, uống hết chung rựu rồi không nhanh không chậm, lạnh nhạt nói:
- Có gì mà phải hoảng hốt như thế, bọn họ đều là hão hửu của chúng ta đến chúc mừng. Ngươi nên nhìn kỹ họ một chút sau này khi lăn lộn giang hồ biết đâu dựa vào mối nhân tình hôm nay lại cứu ngươi một mạng đấy.
DIệp Thu như hiểu được vấn đề, chỉ biết gật đầu cười khổ, Tiếp theo hắn được 3 vị sư tôn của mình dẫn đi giới thiệu từng người. Lưu Thiền đi Phía trước dừng lại trước một vị Trung niên mặc hoa phục màu đỏ, Người này bề ngoài khoảng 30 làn da trắng hồng, lông mày như kiếm, môi lại đỏ như son, Diệp Thu giật mình vì người này thoạt nhìn lại là một vị nam nhân xinh đẹp như phụ nữ, Tuy nhiên tu vi người này lại còn cao hơn 3 vị sư tồn của hắn, đã đạt tời Nguyên Anh Cảnh Sơ kỳ đỉnh phong, chỉ một bước nhỏ nữa là đạt đến trung kỳ cảnh giới. Lưu Thiền trịnh trọng đưa tay ra giới thiệu:
- Mau tham kiếm chưởng môn sư bá, Đây là chưởng giáo của Nhật Nguyệt Giáo chúng ta cũng là sư bá của ngươi, Tên tuổi vang dội khắp đại Việt Quốc " Đông Phương Thần Long, Quách Minh"
Diệp Thu hành lễ thì Trung Niên hồng y, phấy tay một làn gió nhẹ nhàng nâng hắn lên, đồng thời mùi nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi, không biết từ lúc nào Đông Phương Thần Long đã đến sát bên người hắn, ghé đôi môi đõ thắm sát vào tai của Diệp Thu:
- Quả Nhên Là anh hùng xuất thiếu niên, lại còn rất là đẹp trai, nhất thời làm bổn giáo chủ cũng muốn thu ngươi là môn đồ đấy hahaha.
Âm Thanh rất nhỏ bé nhưng lại giống như tiếng đàn ca, làm cho Diệp Thu nhất thời tâm thần bấn loạn, chân tay bỉn rũn, nhưng kỳ lạ là ngay lúc này âm dương bàn trong não hải của hắn chớp động, khích thích thanh tiểu kiếm màu bạc phía trên tỏa ra ánh sáng trắng đục, Diệp Thu nhật thời tỉnh lại, ánh mắt sợ hãi lùi mấy bước đứng ra phía sau Nam Hải Ngạc Thần. Nhất thời hai hàng lông mày bén như kiếm của Đông Phương Thần long cau nhẹ lại, rồi lập tức giãn ra, hắn dúng tay phe phẩy chiếc quạt rồi nhìn về phía 3 sư tôn của Diệp Thu mĩm cười:
- Tiểu đồ này của các ngươi xem ra thú vị hơn là ta từng nghĩ. Rất tốt rất tốt. hahaha.
Vừa dứt lời, một luồng gió nhè nhẹ đầy máu tanh liền thổi bùng lên, khiến ánh mắt Quách Minh nhìn chằm chằm, phe phẩy quạt rồi trở về chổ của mình, khuôn mặt chán nản thốt lên:
- Huyết Phong huynh cần gì như thế, ta chỉ đùa với hắn một chút xíu thôi mà, tuy nhiên thân làm chưởng giáo, thấy giáo phái có một môn đồ tốt ta cũng không nên keo kiệt, ở đây có một chiếc nhẫn cổ xưa, ta trong một lần du lịch mua được xem như là quà đi.
Phẩy tay một chiếc nhẫn bằng ngọc bích trang trí đơn giản, tỏa ra ánh sáng xanh nhẹ lọt vào trong bàn tay của DIệp Thu, khiến hắn giật nảy mình. Nam Hải Ngạc Thần một bên vuốt chòm rây dài rồi nói:
- Nếu là đồ của chưởng giáo Nhật Nguyệt Giáo khẳng định là đồ tốt, trước cứ thu lấy rồi nghiên cứu sau. Mau theo ta, bên kia là chưởng môn của Nam Hải Phái chúng ta. Ngươi cũng nên ra mắt hắn một lần.
Chưởng môn Nam Hải Phái là một vị trung niên râu quai nón, thân cao hai met, lưng như hổ eo như sói, khoác lên mình một bộ nho phục màu trắng, lưng cõng một thanh đại đao tòa ra ánh sáng màu vàng lúc ẩn lúc hiện. Hắn Nhìn Diệp Thu rôi võ vai, tấm tắt liên tục khen tốt 3 lần, giọng nói như sấm làm Diệp Thu cảm giác như lọt vào lôi trì, nhưng lại nhờ vào bát quái bàn và tiểu kiếm khiến cho hắn lập tức bình tâm trở lại, làm cho Trung Niên chưởng môn Nam Hải Phái vuốt chòm râu mấy lần rồi gật đầu khen thêm một lúc nữa.
Tiếp theo hắn được diện kiến tông củ của Huyết Hà Tông, vị này là một lão giả râu dài tóc hoa râm, khoác lên mình một bộ nho phục bình phàm màu xám tro. gương mặt đầy vẻ khắc khổ, hai mắt thì luôn híp lại, nhưng khiếp cho trái tim của Diệp Thu khi nhìn thấy như chịu trăm ngàn thanh gươm đâm vào. Nếu không nhờ Bát Quái bàn một lần nữa chống đỡ có lẽ hắn đã bị nổ tim mà chết. Lão giả giật mình cũng vuốt râu gật đầu âm thầm đánh giá Diệp Thu một lần nữa, rồi im lặng suốt buổi tiệc, có lẽ lão là một người không thích giao tiếp với mọi người. Huyết Phong Kiếm có giải thích cho DIệp Thu là vị Tông Chủ này cả đời đam mê kiếm đạo nên ngoài kiếm ra hắn chẳng quan tâm đến điều gì, hôm nay vì rất nển mặt Huyết Phong KIếm nên mới chủ động đến.
Diệp Thu tất bật cả buổi theo ba vị sư tôn chào hết người này đền người khác. làm hắn hứng thú là mỗi người quan khách đều không ít thì nhiều tặng cho hắn một số món vật phẩm. Đầu hắn quay cuồng mà mĩm cười không khép được miệng, số tài sản này đủ để một gia đình bình thường có thể sống mấy đời ở Đại Việt Quốc rồi. Chưa kể trong đó có một số loại kỳ trân dị bảo thế gian hiếm có giá trị liên thành.
Khi cả nhóm bước tới vị trí của nhóm người ngoại quốc ăn mặc cầu kì, thì hai hàng lông mày của Lưu Thiền cũng như hai vị sư tôn còn lại liền cau lại, Khuôn mặt tỏ ra trang trọng. Những vị Nguyên Anh khác của Đại Việt Quốc khuôn mặt cũng trang trọng hơn, thần thức cùng ánh mắt trải ra khắp nơi. Lưu Thiền trưởng lão liền hớp một ngụm rựu rồi cười ha hả hành lễ:
- Nghiêm Trường Lão, Quảng Hà Tông ở Thiên Phong Quốc, không ngờ hôm nay lại rãnh rổi chạy tới tận đây dự tiệc mọn, thật làm cho tại hạ kinh hỷ. Đồ Nhi mau mau chào trưởng lão, sau này có gặp sư đồ của Nghiêm trưởng lão thì tránh xa một chút, kẻo xương cũng ko còn đấy.
Nam Hải Ngạc Thần vuốt chòm râu dài bạc phơ, rồi tiếp lời:
- Nghe nói chó của Thiên Phong Quốc rất thích xương của người Đại Việt chúng ta.
Đám người ngoại quốc trang phục cầu kỳ đứng xung sau lưng một vị đồng tử thoạt nhìn mới 11-12 tuổi nhưng khí thế toát ra thì đúng là một vị Nguyên Anh cảnh hàng thật giá thật. Sau khi nghe những lời khiêu khích của hai vị trưởng lão Việt Quốc, chẵng những lão không tức giận mà trên mặt còn nở ra một nụ cười nhạt. nhưng đôi mắt chợt bắn ra lục khí (khí xanh lá) khiến cho những người xung quanh lùi lại vài bước. Diệp Thu trực tiếp đối diện với ánh mắt này hắn cảm thấy cơ thể mình như chìm vào sâm la địa ngục bị ngàn vạn loại trùng độc màu lục ăn mòn thân thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT