Cố Nhất Manh đi theo Tiêu Tấn trên đại lộ của trường.
Cô đang hưng phấn bừng bừng nói với anh về những người bạn cùng phòng của mình, cuối cùng đưa ra kết luận: "Nói tóm lại, tất cả bọn họ đều rất tốt."
Tiêu Tấn nhướn mày: "Ừ, cho nên cậu đứng núi này trông núi nọ, chỉ muốn cùng các cô ấy ăn cơm, không muốn ăn cơm cùng mình."
Cố Nhất Manh cười, lén nhìn Tiêu Tấn, vẻ mặt chột dạ: "Mẹ nói, mình phải có quan hệ tốt với bạn cùng phòng!"
Tiêu Tấn ngược lại không có trách ý của cô: "Bữa tối hôm nay làm sao thế? Ăn không ngon sao? Hay là thi không được nên tâm trạng không tốt?"
Cố Nhất Manh thấy anh nói như vậy, bất đắc dĩ liếc anh một cái. Cái đó hũ không ra xách cái đó hũ, bạn học cậu thật giỏi.
Tiêu Tấn nhìn cô không nói chuyện.
Cố Nhất Manh không chịu được sự yên lặng, đành phải mở miệng nói trước: "Cũng không có gì, chỉ là bài kiểm tra không được tốt, còn gặp được tên ngồi cùng bàn làm mình bực mình, mình đang suy nghĩ có cần xin giáo viên đổi vị trí không."
Thật ra cô không để ý người ta nói mình đần hay ngu ngốc, mình học tập không giỏi thì người khác muốn nói sao cũng được.
Nhưng vấn đề là bị một nam sinh không quen biết nói mình ngu ngốc, mấy ai có thể chịu được chứ.
Cô có thể tưởng tương lai mình và tên cùng bàn kia sẽ đầy mùi thuốc súng.
Cô cảm thấy chuyển đi chỗ khác vẫn là tốt hơn.
Tiêu Tấn nhíu mày, nhìn Cố Nhất Manh hỏi lần nữa: "Đến cùng là chuyện gì?"
Cố Nhất Manh không phải là một cô gái thủy tinh, cô rất lạc quan tích cực, không đến mức vì bài kiểm tra không được tốt mà kêu trời trách đất, nhất định là có những thứ khác đả kích cô.
Cố Nhất Manh nhìn Tiêu Tấn, đành phải đem chuyện của Lộ Cẩm Châu nói ra, về sau liên tục nói với Tiêu Tấn: "Chuyện này cậu không được nói với ba mẹ mình, nếu không bọn họ sẽ rất buồn."
Ba mẹ của cô rất thích bao che khuyết điểm, nếu như hai người biết có người nói con gái bảo bối của họ như thế, chắc chắn sẽ tới trường yêu cầu giáo viên trừng trị Lộ Cẩm Châu. Nghĩ tới, Cố Nhất Manh cảm thấy lạnh run.
Nói xong, Cố Nhất Manh lại nghĩ đến cái gì đó: "Cũng không được nói cho dì Phùng biết!"
Dì Phùng nhìn cô lớn lên từ nhỏ, dì Phùng thương cô còn hơn cả Tiêu Tấn. Nếu như dì Phùng biết, nói không chừng sẽ nói cho ba mẹ, vì vậy mọi người đều biết.
Tiêu Tấn nhìn cô cẩn thận như như một đứa bé, trong mắt lộ ra ý cười: "Đã biết."
Nhưng nhớ tới Lộ Cẩm Châu, cảm thấy không được dễ chịu.
Trong trường học, chế độ chia lớp dựa theo thứ tự. Lớp
Việc chia lớp rất công bằng công chính, có thể tìm mối quan hệ để Cố Nhất Manh chung lớp với mình. Nhưng Cố Nhất Manh học tập rất bình thường, nếu như vào lớp bằng cửa sau người ta liếc mắt cũng nhìn ra được. Điều này quá vô lý và không cần thiết.
"Cậu không cần chú ý đến cậu ta, cậu ta nói cậu ngốc, điều đó cũng chứng minh cậu ta kẻ ngu dốt." Tiêu Tấn cười lạnh một tiếng: "Chính cậu ta cũng chỉ mấy cân lượng."
Cố Nhất Manh khó được gặp Tiêu Tấn bất mãn với người khác, kinh ngạc nhìn cậu một cái: "Tiêu Tấn, cậu biết Lộ Cẩm Châu sao?"
Cảm giác, cảm thấy trong lời nói giống như châm biếm.
Tiêu Tấn thản nhiên nói: "Chỉ là kẻ thất bại mà thôi."
Cố Nhất Manh nghe xong lập tức vui vẻ. Tiêu Tấn hồi cấp hai thường đứng nhất các cuộc thi, những kẻ thua cuộc dưới tay cậu ấy có thể xếp thành một hàng dài:
"Hừ hừ, người này thật không biết điều, thế mà cũng dám so với học bá sao? Có bản lĩnh so trước mặt cậu,... cậu ta mà đứng trước mặt cậu chắc chắn là kẻ ngu ngốc."
Tiêu Tấn: "Ừ."
Cố Nhất Manh tiếp tục hạ thấp Lộ Cẩm Châu: "Còn có còn có, nhìn bộ dáng của cậu ta, thi được hai trăm tám mươi điểm cũng không được vào lớp ba."
Cho dù Lộ Cẩm Châu học tốt thì vị trí cao nhất là thứ ba đúng không? Vẫn là thua kém Tiêu Tấn nhiều, lỗ mũi hướng lên trời, có thể thấy đó là một con phượng hoàng nông cạn và kiêu ngạo.
Tiêu Tấn: "Ừ."
Cố Nhất Manh đang có tâm trạng rất tốt, trên mặt đầy nắng: "Hứ, còn dám nói tớ ngu Tấn, ném giấy khen trước mắt cậu ta đi!"
Tiêu Tấn: "Được."
- ----- nhưng vẫn đề là, bạn học, Tiêu Tấn học giỏi thì liên quan gì đến cậu ← _ ←.
Đêm nay Cố Nhất Manh và Tiêu Tấn nói chuyện rất lâu, cuối cùng mới trở về ký túc xá.
Lúc trở về ký túc xá, các nữ sinh trong ký túc xá còn chưa ngủ. Bọn họ vừa nhìn thấy cô liền sáng mắt mà phóng tới.
"Đến đến, bạn học Cố Nhất Manh, mời nói ra chuyện xưa của cậu!"
Đợi cả đêm, rốt cục cũng tới giây phút này.
***************
Kết quả của bài kiểm tra nhỏ đã nhanh chóng có kết quả. Không ngoài dự đoán của Cố Nhất Manh, thành tích của cô cực kỳ thảm.
Ngoại trừ kết quả môn Tiếng Anh và môn Ngữ Văn coi như không tệ, những môn khác đều thảm đến không muốn nhìn.
Buổi tối là hai tiết tự học, Cố Nhất Manh dồn toàn bộ sức lực của mình vào các bài kiểm tra và vật lộn với những bài sai bị đánh chéo.
Ngược lại, Lộ Cẩm Châu ngồi cùng bàn nhẹ nhõm hơn nhiều. Các môn kiểm tra, ngoại trừ một vài môn cậu ta được 110 điểm, các môn còn lại đều hơn 120 điểm!
Các bài kiểm tra tùy tiện nhét vào hộp bàn liền lấy điện thoại ra chơi.
Cố Nhất Manh nhìn vào bài kiểm tra rất cao điểm bị ném tùy ý sang một bên, hâm mộ đến mắt đỏ hoe.
Rồi lại lặng lẻ nhìn Lộ Cẩm Châu, cô cũng rất muốn chơi điện thoại nhưng cô không chơi được. Cô phải làm lại những bài sai một lần nữa và phân tích cô sai chỗ nào.
Cô lấy chiếc Laptop tinh xảo thanh nhã ra, một bên sửa bài thi, một bên cô ghi lại kiến thức trên bài kiểm tra gây ra lỗi lầm của mình. Bằng cách này, cô có thể tích lũy nhiều bài học theo thời gian, nó thực sự rất giúp ích cho cô.
Lộ Cẩm Châu đang chơi trò chơi, khi nhìn lại thấy cô bạn ngồi cùng bàn tinh xảo như búp bê đang cầm lấy một cây bút hồng phấn và cái Laptop ghi lại những lỗi sai cô mắc phải.
Chữ viết của cô rất tinh tế và gọn gàng, hoàn toàn không phù hợp với những câu hỏi mà cô đã làm sai.
Lộ Cẩm Châu nhìn cô vùi đầu ghi chăm chú, nở nụ cười, trong mắt có chút khinh thường: "Người ta nói người chậm cần phải bắt đầu sớm, cậu lại đem cánh ra mà phung phí sức lực, bay không nổi đâu."
Cậu vừa rồi mới liếc qua những lỗi sai đó, cảm thấy xem thế đủ rồi!
Nữ sinh xinh đẹp như thế tại sao có thể đần như vậy chứ? Không thể nào tưởng tượng được, thật nghi ngờ là cô dùng chân để điền đáp án.
Cố Nhất Manh vốn muốn toàn tâm nghiên cứu bài thi của mình, đột nhiên nghe người bạn cùng bàn của mình nói như thế, ngẩng đầu lên liếc cậu một cái.
Cô không hiểu mình đã đụng chạm cậu ta chỗ nào, vì cái gì cậu ta luôn muốn nhắm vào mình? Chẳng lẽ mẹ cậu ta không dạy phải biết yêu thương bạn học à?
Lộ Cẩm Châu gặp Cố Nhất Manh đang ngây thơ mà nhìn mình, giống như không nghe hiểu lời cậu nói. Cảm thấy xem thế đủ rồi, vỗ chân: "Được, gặp được một con chim ngu ngốc ngồi cùng bàn, rất tốt, mỗi ngày có thể nhìn thấy được chuyện vui. Giải trí thể xác lẫn tinh thần, du lịch tại nhà rất cần thiết! "
Cố Nhất Manh liếc mắt nhìn cậu ta, thu ánh mắt, tiếp tục cúi đầu làm bài thi.
Mẹ cô nói gặp được người không có tư cách thì ngàn vạn lần không nên phản ứng, càng phản ứng càng hạ thấp giá trị của con người.
Đúng, chính là như vậy.
Cái này Lộ Cẩm Châu không thể phản bác được, nên nói bạn cùng bàn quá ngu ngốc hay là được nuôi dưỡng quá tốt? Nói đến vậy này cũng không phản ứng, giống như tượng đất, đâm ba cái cũng không động đậy một chút.
Chậc chậc chậc.
Cố Nhất Manh không có lòng muốn phản ứng với Lộ Cẩm Châu. Về phần Lộ Cẩm Châu muốn cái gì cô cũng không muốn quan tâm. Đối với cô, điều quan trọng nhất là phải học thật giỏi - ngay cả khi bạn có điểm kiểm tra kém, nhưng vẫn phải nổ lực đúng không.
Ngay cả khi Cố Nhất Manh muốn vùi đầu vào việc học lần nữa, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Có một cơn đau nhẹ ở bụng dưới, sau đó phía dưới liền ấm áp ướt át.
Là một nữ sinh trung học, cô chắc chắn hiểu cảm giác đó là gì, quá quen thuộc.
Cô cảm thấy không ổn.
Lần này họ hàng hình như đến sớm, cô không có chuẩn bị băng vệ sinh, trong ký túc xá cũng không có. Cho nên cô phải làm gì bây giờ?
Đây là mùa hè, nếu số lượng quá lớn váy sẽ bị vấy bẩn. Khi người khác nhìn thấy, sẽ cười chết cô.
Cô cứng ngắt ngồi yên một chỗ, bàn tay đang quay bút ngừng lại.
Cô làm sao bây giờ?
Lộ Cẩm Châu bên cạnh đang chế giễu bình hoa ngồi cùng bàn với bàn dưới, lần nữa cầm lấy điện thoại chơi game.
Thế nhưng ai biết lúc này cậu ta lại cảm thấy không đúng.
Ồ, sao bạn chăm chỉ cùng bàn tại sao không chăm chỉ tiếp đi?
Giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Cố Nhất Manh đang choáng váng ngồi một chỗ, tay chân không di chuyển, giống như bị người ta điểm huyệt.
Cậu nhíu mày, tiếp tục nhìn tiếp. Cố Nhất Manh sau nửa ngày trở thành đứa đầu đất giống như được nạp điện, móc điện thoại từ trong bàn học ra, mở Weibo.
Từ góc độ này không thấy rõ cô đang nói chuyện gì, chỉ có thấy góc trái trên cùng hiện lên hai chữ "Tiêu Tấn".
Lộ Cẩm Châu nhíu mày.
Tất nhiên cậu biết rõ chuyện của Cố Nhất Manh và Tiêu Tấn vào ngày đầu tiên đến trường. Việc này đã lan truyền khắp trường học và trở thành chủ đề nóng nhất của BBS của trường. Thế nhưng cậu không nghĩ tới vị "nhiệt tình trong học tập nhiệt tình trong lao động chăm chú tiến tới" ngoan ngoãn, ngu ngốc vậy mà nhắn Weibo với Tiêu Tấn trong giờ tự học.
Theo quan sát của cậu, đây không giống phong cách của cô.
Cố Nhất Manh không biết Lộ Cẩm Châu đang đầy bụng nghi ngờ mình, cô gặp rắc rối với vấn đề của mình.
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Anh anh anh, cứu mạng, cứu mạng!"
Tiêu Tấn: "?"
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Làm sao bây giờ, họ hàng của mình đến rồi!!!"
Tiêu Tấn: "Ai?"
Đại bạch thỏ phấn lại phấn: "Dì cả...!"
Tiêu Tấn: "?"
Cố Nhất Manh muốn khóc, cậu ấy tại sao lại không hiểu? Cậu ấy bình thường không phải rất thông minh sao?
Vì vậy đại bạch thỏ phấn lại phấn:" Chính là dì cả...! Dì cả hồng hồng!
Trong khung đối thoại chim cánh cụt, nick name Tiêu Tấn một mực hiện lên "Tiêu Tấn đang nhập..."
Nhưng không có trả lời lại.
Qua hai phút Cố Nhất Manh mới nhận được tin nhắn trả lời.
"Đã biết. Mình giúp cậu đi mua?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT