Tuy k fai lần đầu thấy cơ thể anh, nhưng cô vẫn xấu hổ, đặc biệt là khi anh nằm ở trên đánh giá, cứ cảm thấy mắt anh đốt cháy cô.

Cho nên, cô luôn lựa chọn nhắm mắt, sau đó tinh tế lĩnh hội.

Trong không khí, đều là hơi thở của anh.

Anh hành hạ cô gần 4h.

Cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Băng Khuynh dựa gối, tóc đen dài thả trên vai, mặt đỏ chưa tan, mắt mê ly.

Cô vẫn lưu luyến ánh sáng sáng lạn của ngọn lửa lúc này, thời gian trôi qua, niềm khoái lạc cực độ như thủy ngân dần trôi đi.

Nhưng di chứng của việc tham hoan là toàn thân bất lực, chân như k fai của cô nữa.

“Mộ Nguyệt Sâm, em cảm thấy anh tiếp tục như v sẽ k sống lâu đc.” Hạ Băng Khuynh yếu đuối nói.

“Tại sao?” Mộ Nguyệt Sâm dùng tay chơi đùa trên da thịt nơi lưng cô, miệng vẫn nhịn k đc hôn lên.

“Dừng, dừng, dừng, đừng tiếp nữa, em đầu hàng!” Hạ Băng Khuynh hàng vô điều kiện, thêm lần nữa, cô sẽ chết mất.

Mộ Nguyệt Sâm ngảng đầu, lật ng, kéo chăn cao che cho cô: “Đừng nói v, biểu hiện của em cũng rất tốt, chỉ là hơi thiếu thể lực.”

“”Hạ Băng Khuynh quay đầu, bĩu môi, biểu cảm rất mê mang: “Đó là lỗi của em sao?”

“Em fai tăng cường huấn luyện thể lực.” Mộ Nguyệt Sâm vỗ eo cô.

“Luyện tốt rồi. liền giúp anh có thể phát dục theo ý trên giường sao? Anh nghĩ thật hay!” Hạ Băng Khuynh trừng cô, lại quay đầu đi.

“Đây là vì tốt cho em, k cần lần nào cũng bị xe ghiền đến k thể động đậy.”

Hạ Băng Khuynh quay lại nhìn anh lần nữa: “Mai dừng đi! Em còn nhỏ, k thể ngày nào cũng v.”

“Nhỏ?” Mộ Nguyệt Sâm mở chăn lên xem: “K nhỏ, cũng lớn mà!”

Hạ Băng Khuynh dùng gối đánh mặt anh.

Mộ Nguyệt Sâm cười để gối qua bên, thoải mái nằm xuống: “Nha đầu, hôm nay anh ngủ đây!”

“K đc!” Hạ Băng Khuynh kinh ngạc, đẩy anh: “Anh dậy, về phòng mình ngủ.”

“Em còn đụng đến anh, lát khởi động gì rồi, anh k bảo đảm em có thể ngủ k.” Mộ Nguyệt Sâm nhắm mắt, nhàn nhạt nói, miệng đầy uy hiếp.

Hạ Băng Khuynh tự nhiên k dám động đến anh nữa.

Mộ Nguyệt Sâm nghiêng ng, mắt k mở, vỗ vị trí bên cạnh: “Nằm đây, để anh ôm!”

“Ôm cái gì, k ôm!” Hạ Băng Khuynh lật ng, dùng mông đối với anh.

Giây sau, cơ thể bị cái ôm ấm áp vây lấy.

Trên mặt cô, có nụ cười xấu hổ ngọt ngào: “Anh thích phòng em vậy, mai chúng ta đổi phòng.”

Bên tai truyền đến giọng ấm nóng: “Sau sinh nhật, qua phòng anh ngủ, nếu k thích màu sắc, chỉ cần k fai hồng, anh đều chấp nhận, muốn để bàn trang điểm cũng đc, tủ áo chia nửa cho em, đợi em lớn thêm tí, gả cho anh.”

“Em mới k chuyển qa phòng anh ngủ.” Hạ Băng Khuynh xấu hổ và ngọt ngào bĩu môi.

- -------- ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play