“Không có đâu, Nguyệt Sâm sẽ không làm vậy.” Hạ Vân Khuynh dùng tay đẩy đẩy bụng Mộ Cẩm Đình, kêu anh đừng nói nữa.

“Đi đây!”

Mộ Nguyệt Sâm mặt không biểu tình nói 2 chữ, đóng kính lại.

Mắt nhìn xe rời đi, mặt Mộ Cẩm Đình và Hạ Vân Khuynh đầy lo lắng.

Cả trưa, Hạ Băng Khuynh đều trong trạng thái thất thần.

Giảng viên ở trên bục nói hay cỡ nào, cô cũng cúi đầu nhìn sách ngây người, nửa ngày đến dấu chấm dấu phẩy cũng không xem vào.

“Hạ tiểu thư, trang này cậu đã xem nửa tiếng rồi!” Tiêu Nhân đến gần, nhịn không được nhắc cô.

“Oh!” Hạ Băng Khuynh đáp 1 tiếng, lật mấy trang sách.

Tan học, bạn học trong lớp lần lượt rời khỏi, Hạ Băng Khuynh thu dọn sách đứng lên, buồn bà đi ra ngoài.

“Từ sáng đến giờ cứ như vậy, cậu sao vậy?” Tiêu Nhân lên trước khoác tay bạn, tò mò hỏi.

Hạ Băng Khuynh buồn bực than 1 hơi: “Cậu nói tớ phải làm sao mới thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Mộ Nguyệt Sâm?”

“Sao phải thoát, người ta muốn vào còn không được, cậu là sống trong phúc không biết phúc.”

Sống trong phúc?

Chuyện sáng nay cũng được gọi là phúc?

Đương nhiên, đối với người si mê mà nói, chắc đây chính là phúc lợi.

“Ài, quên đi, không nói nữa, tiết sau học gì?” Hạ Băng Khuynh chuyển đề tài, tránh việc thảo luận không nhận được an ủi, còn bị người bạn trọng sắc khinh bạn nói mình khoe khoang.

Mà Tiêu Nhân hình như không muốn kết thúc chủ đề nhanh vậy, cô dùng sức đánh lên eo cô 1 cái, cười ái muội: “Ài, cậu nói tam thiếu gia sáng nào cũng nhiệt tình chở cậu đi học, còn mưa gió không đổi, anh ấy chắc không phải thích cậu chứ?”

“Haha---” Hạ Băng Khuynh cười khan 2 tiếng: “Trí tưởng tượng của cậu thật phong phú.”

“Cái gì tớ trí tưởng tượng phong phú, nếu anh ấy không có cảm tình với cậu, sao phải quan tâm cậu nhiều vậy?”

“Người này, ngoài quan tâm tới người anh thích, đối với người không thích cũng rất quan tâm, anh ấy đối với tớ, đơn thuần là làm khó!”

“Là như vậy sao?”

Tiêu Nhân cảm thấy không đúng!

“Ài---” Hạ Băng Khuynh biểu tình trầm trọng vỗ vai Tiêu Nhân: “Ân oán của tớ và anh ấy, đã kết thù hận, nhiều không kể xiết, cậu sẽ không hiểu đâu.”

“Được rồi.” Tiêu Nhân bĩu môi: “Chắc là tớ nghĩ sai rồi.”

“Đi thôi, lên lớp!”

Hạ Băng Khuynh hít sâu 1 hơi, cổ vũ tinh thần của mình, cố gắng loại bỏ cảm giác tiêu cực.

Chiều.

Học xong môn tự học, Hạ Băng Khuynh đến thư viện.

Cô tìm sách về phương diện giải phẫu, tuần sau phải học môn giải phẫu, bây giờ cô cảm thấy bất an, mấy anh chị lớp trên nói sau khi học xong tiết giải phẫu thứ nhất, đều ói mấy ngày không ăn nổi cơm.

Người trong thư viện rất nhiều, Hạ Băng Khuynh chọn 1 chỗ ngay góc sát cửa sổ ngồi.

Xem 1 cái đã đều chiều tối, đợi cô ngẩng đầu từ sách lên nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời đã ở phía tây rồi.

Lại phải về nhà rồi.

Cũng có nghĩa, lại sắp gặp Mộ Nguyệt Sâm, không biết tại sao, bây giờ mỗi lần nghĩ đến khuôn mặt của anh đều cảm thấy căng thẳng.

Thu dọn xong sách vở đã bày ra, đem sách đã coi xong trả lại, chưa coi xong mượn về, tính tối nay đọc tiếp.

Về đến Mộ gia.

Cô lên lầu, về đến phòng, cặp để trên bàn.

1 ánh sáng màu bạch kim chói mắt cô.

Thuận theo ánh sáng nhìn qua, trên bàn có 1 cái hộp đựng vòng tay.

Cô đưa tay qua lấy.

Màu hồng nhạt, trong suốt, lúc xế chiều ánh lên ánh sáng như cô thiếu nữ ngọt ngào non nớt.

Vòng tay thật dễ thương!

- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play