Cô mới k muốn đi bác sĩ nói chuyện xấu hổ này, dù cho hành hình đánh đập, cô cũng k nói.
Mộ Nguyệt Sâm khởi động xe.
Phòng bệnh của bệnh viện.
Ôn Tử Tích ở phòng vip lầu 30.
Mộ Nguyệt Sâm và Hạ Băng Khuynh vào, thấy Ôn Nhã Liên và Cố Quân Thụy còn có Quản Dung Khiêm ngồi ở dãy sofa sang trọng, 3 người đang chơi bài.
Mà sau sofa là giường thiết kế châu Âu, Ôn Tử Tích đang dựa lưng ăn trái cây, cô mặc đồ bệnh màu trắng, tóc dài xõa ra, nhìn yên tĩnh nhu mỹ.
Không khí rất hòa hợp.
“2 người ngủ 1 giấc mới đến sao? Mấy h rồi!” Quản DUng Khiêm chỉ vô tình nói, đương nhiên, anh nói ngủ cũng k có ý khác, chỉ đơn thuần là đắp chăn nhắm mắt.
Nhưng nghe vào tai của Hạ Băng Khuynh lại hoàn toàn khác.
Cô vốn dễ xấu hổ, k giỏi nói dối, nghe Quản Dung Khiêm nói vậy, lập tức cúi đầu, k tự nhiên dùng tay vuốt tóc, mặc vốn trắng nõn lại đỏ trở lạ.
Cố Quân Thụy mắt rất nhạy, vừa thấy bộ dạng của Hạ Băng Khuynh, liền hiểu: “2 người thật sự ngủ rồi mới tới?”
Anh cố ý kéo dài chữ ngủ.
Sau đó, Quản Dung Khiêm cùng Ôn Nhã Liên cũng lộ ra biểu tình từ cực kỳ kinh ngạc đến ý vị thâm sâu.
Hạ Băng Khuynh đứng ở đó phút nào cũng có thể trở thành bia sống.
Nhân lúc họ chưa nhắm vào họ, cô nói trước 1 câu: “K quan tâm các anh!”
Nói xong, kéo Mộ Nguyệt Sâm vào phòng bệnh, mục đích đến đây là thăm Ôn Tử Tích, thăm xong rồi, vấn đề nhân tình này nọ coi như xong.
3 nam nhân chuẩn bị mở miệng thấy họ vào phòng bệnh, cũng tạm thời tha cho họ.
Ôn Tử Tích thả nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu, cười nhạt với họ: “Thật ra có thể k đến, em k sao!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT