Hạ Vân Khuynh cũng thoải mái rồi: “Đúng, hành hạ cả đêm, quả thật mệt, nhưng nói đến khổ, em và Nguyệt Sâm mới khổ thật, k có 2 đứa, lòng chị sẽ càng loạn, chị dâu cảm ơn 2 đứa!”

Cô cười cảm kích với Mộ Nguyệt Bạch, thuận tiện nhìn Mộ Nguyệt Sâm 1 cái.

“CHị dâu k cần cảm ơn em, cô gái mình thương có chuyện, lòng em cũng lo, lo lắng và căng thẳng khiến em nhất định phải tìm cô ấy!” Mộ Nguyệt Bạch nói ý vị thâm trường, mắt càng viết đầy ý yêu.

Hạ Băng Khuynh rất quẫn bách.

Anh cần nói sến vậy không!

Nhịn k đc nhìn qua Mộ Nguyệt Sâm, muốn xem phản ứng của anh, chỉ thấy anh liếc Mộ Nguyệt Bạch 1 cách lạnh lùng, mỉa mai: “Mộ Nguyệt Sâm anh k cần diễn, thật dùng k hết tài!”

Nói xong, k nhìn ai, trực tiếp lên lầu.

Bóng hình anh tràn đầy mệt mỏi, đó là sau khi căng thẳng và lo lắng cực độ, lại vừa đc thả lỏng gây nên.

Mộ Nguyệt Bạch nhìn theo bóng lưng, thở dài: “Em trai của anh, nói chuyện vẫn k quan tâm cảm xúc người khác.”

“Nguyệt Sâm luôn mang tính khí này, đừng để ý!” Hạ Vân Khuynh lên tiếng làm hòa.

“EM tự nhiên k tính toán với nó, chỉ lo lắng nó làm chị dâu khó xử, ở đây, em thay nó xin lỗi, chị dâu đừng để trong lòng.” Mộ Nguyệt Bạch ôn hòa cười nhẹ.

“K sao, chị cũng quen rồi.”Hạ Vân Khuynh cười, lại âm thầm nói nhỏ: “Nó đen mặt thì kệ nó, nhiều nhất coi như k thấy!”

“Haha---” Mộ Nguyệt Bạch k đáp, mày càng hiện lên sự vui vẻ.

Hạ Băng Khuynh ở bên k nhìn đc nữa.

Cô cố gắng áp chế k vui nói với Mộ Nguyệt Bạch: “Có thể nói chuyện k? E muốn nói với anh vài câu!”

“Sao nói chuyện với anh Nguyệt Bạch trở nên khách khí vậy.” Mộ Nguyệt Bạch cười ôn hòa nhéo mũi cô, rất là sủng nịch.

Hạ Băng Khuynh ăn k tiêu nhíu mày, 1ph cũng k muốn giả bộ với anh, kéo tay anh, động tác thô bạo kéo qua bên cửa, áp thấp giọng cảnh cáo: “Mộ Nguyệt Bạch, anh đừng phá hoại ly gián!”

Mộ Nguyệt Bạch cười dịu dàng, vướt tóc trên trán cô để trên ngón tay chơi đùa: “Anh phá hoại ly gián chỗ nào?”

Giật lại tóc mình, Hạ Băng Khuynh trừng anh, biểu cảm nghiêm túc: “Đừng lúc nào cũng coi người ta là đồ ngốc, 1 người, nếu k có cái này---” cô chỉ vào vị trí tim anh: “Dù có giả lương thiện, mưu kế thế nào cũng vô dụng, vì giả cuối cùng cũng là giả.”

Từ lần trc bị anh tính kế, cô đột với anh sớm đã có biến hóa lớn.

Lâu người biết lòng người, lời này k sai.

Mắt Mộ Nguyệt Bạch thâm sâu động đậy, lúc cô thu tay lại, bắt lấy tay cô, kéo lại, áp trên ngực: “Giả sao? Nó ấm nóng sinh động vậy, sao có thể là giả?”

Hạ Băng Khuynh bị hành động của anh dọa, trừng mắt kéo tay lại: “Mộ Nguyệt Bạch, anh thả ra---”

Động tác Mộ Nguyệt Bạch dịu dàng như cũng mạnh mẽ ôm eo cô. đầu đến gần cô, môi mang hương hoa hồng triên miên thổi hơi nóng lên mặt cô: “Thứ gọi là tình yêu, như là quỷ vậy mê hoặc tim mình, k thể buông, k chịu khống chế của anh.”

“Anh--- vô sỉ!” Hạ Băng Khuynh xấu hổ đỏ mặt. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play