Bên kia sofa, Mộ Lâm Nguyệt nói với Hạ Vân Khuynh: “Cô trong giới giải trí thấy mỹ nữ nhiều rồi, cũng giúp họ nổi tiếng không ít, nhưng hoạt bát như Băng Khuynh, cũng là lần đầu thấy.”
Cô vừa mở miệng nói, Hạ Vân Khuynh liền nghe được ẩn ý, cô thông minh trả lời: “Nha đầu nhà con đẹp thì đẹp, từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu bạn trai viết thư tình, cũng nó 1 lòng học hành, đối với tương lai của bản thân cũng có tính toán hết, cô đừng thấy tuổi còn nhỏ, tính cách lại ngoan cường không chịu được, chuyện nó đã xác định thì nhất định phải làm được, ai khuyên cũng vô ích.”
“Vậy à, thật đáng tiếc, mặt nhỏ trái xoan, ngũ quan lại tươi mới cổ điển, thật là đẹp a----” Mộ Lâm Nguyệt bộ dạng rất tiếc.
Mộ Nguyệt Sâm dừng động tác nhấp trà, nhíu mày không vui: “Cô, ở nhà đừng bàn mấy chuyện này, cô ấy còn nhỏ!”
“Yo, hôm nay hiếm khi Nguyệt Sâm mở miệng,lần trước cô nhờ con chỉ làm diễn viên tạm thời, không tốn đến 1h, con cũng không chịu, cô đau lòng chết được, con nói khuôn mặt này của con, trời sinh dùng để mê hoặc ngàn vạn thiếu nữ, sao không chịu giác ngộ tí chứ!” Mộ Lâm Nguyệt từ nhỏ đã muốn bồi dưỡng anh, mỗi lần mang anh theo đều dẫn đến những chấn động, nhưng tên nhóc này không chịu làm.
“Bởi vì con ghét đóng phim!” Mộ Nguyệt Sâm không nhanh không chậm nói.
Lý do trực tiếp, đồng thời cực kỳ tàn độc!
Mộ Lâm Nguyệt lập tức như bị ngàn mũi tên đâm vào người.
Những người ngồi chung lựa chọn chỉ ngồi nhìn, dù sao vở kịch cháu ngược đãi cô cũng không phải ngày 1 ngày 2.
Hạ Băng Khuynh đang ăn nho bị nghẹn, muốn cười nhưng không thể cười, cô của anh lúc này chắc đang rất đau khổ.
Mộ Lưu Huyền ngồi kế Mộ Nguyệt Sâm, cách anh, tự nhiên chào hỏi với Hạ Băng Khuynh: “Băng Khuynh, chúng ta cùng đại học, anh lớn hơn 1 khóa, là học trưởng của em, mai cùng anh đi học không.”
Biểu cảm của Hạ Băng Khuynh lập tức sáng lên: “Anh cũng học đại học S?”
“Đúng vậy, sau này đưa em đi chơi!” Mộ Lưu Huyền cười đưa tay ra.
“Dạ được!” Hạ Băng Khuynh hào sảng bắt tay anh.
Tay 2 người ở trước mặt Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm lạnh mặt nghiêng người ở biên độ lớn về phía trước, Mộ Lưu Huyền và Hạ Băng Khuynh buộc phải buông tay.
Ánh mắt âm u, mang theo sát khí.
Sáng đứng trước gương, Hạ Băng Khuynh dùng tay chải đầu.
Cô gái trong gương mặc áo voan trắng, quần cạp cao màu đen, giày đế bằng màu trắng, một đôi chân thon và cân đối, cộng thêm làn da mong manh nõn nà, toàn thân toát ra khí chất, vẻ đẹp của cô gái trẻ trung.
Cô đi ra từ phòng thay đồ, lấy cặp đeo sau lưng trên sofa lên, ra khỏi phòng.