Mà thực tế, nhiều lúc k cần bạo lực, chỉ cần trí não.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn mặt cô, đột nhiên, k báo trc, cúi đầu hôn môi cô.
Phản ứng có điều kiện, Hạ Băng Khuynh thả tay ra đẩy đầu anh.
Đợi cô phản ứng mình đã bị dụ, người đã bị ôm vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa, khóa lại.
“Mộ Nguyệt Sâm, a hoàn toàn là tên lưu manh!” Hạ Băng Khuynh tức giận la.
Mộ Nguyệt Sâm để cô lên bồn rửa tay, lưng cô đối diện gương, như vậy, cô k thể chạy.
Cơ thể anh ở trc đến gần, 2 tay chống lên gương, mặt đối mặt với cô.
Hạ Băng Khuynh giây trc còn la om sòm, giây sau im như thóc.
Cô mở to mắt, nhìn kĩ khuôn mặt anh, lông mày đậm. như kiếm sắc, sóng mũi cao như dùng dao điêu khắc, đôi môi đều đặn, miệng dù k cười cũng có loại cảm giác như hơi nhếch lên, cực kỳ đẹp, còn rất mê người!
Trong lòng liền xấu hổ.
Tâm tư thiếu nữ như là thời tiết mùa hạ, 1s trc sấm chớp, 1s sau liền quang đãng mặt trời dần lên cao.
“Đưa tay lên!”
Mộ Nguyệt Sâm thấp giọng nói.
Đột nhiên vang lên câu mệnh lệnh, làm cô tim thiếu nữ đang phiêu diêu nhanh chóng bị kéo về hiện thực.
Để nam nhân cởi dùm là chuyện rất ngại, Hạ Băng Khuynh k có gan lớn vậy: “Tôi có thể tự cởi k?”