Đến trường, thấy anh k căn dặn, cô nhịn k đc hỏi: “Mộ Nguyệt Sâm, a k có gì nói với tôi sao?”
“Nói gì?” Mộ Nguyệt Sâm hỏi lại.
“A k fai nên nói học xong sớm về, đừng đi xa vân vân, mỗi lần a đều như mẹ vậy nói rất nhiều.”
A k nói, cô ngược lại thấy thiếu gì đó.
“Sau này k nói nữa!”
“Tại sao?”
“K có tại sao?” Mộ Nguyệt Sâm đáp, thấy bộ dạng cô có chút thất vọng, anh động đậy môi, nghiêng người, thấp giọng hỏi: “Thế nào? E thích tôi mỗi ngày hỏi như vậy?”
Giọng mê hoặc mà ái muội.
Hạ Băng Khuynh xấu hổ rồi, phủ đinh: “Tôi mới k vô vị vậy, tôi đâu phải thích ngược!” Cô mở cửa xe, đi xuống.
“Ra về tôi đến chở!” Mộ Nguyệt Sâm nói với cô 1 câu.
Miệng Hạ Băng Khuynh cong lên, cười híp mắt, miệng lại đáp: “Tùy anh! Tôi đi đây!”
Cô chạy nhanh về trc, tim đột nhiên ngọt như đc ăn mật.
Nghĩ trước hôm qua, cô còn tưởng anh vô tình, như lúc này, cô như khôi phục đầy máu, rất hoạt bát.
Thì ra thích 1 người, thật có thể bị anh khống chế hỷ nộ ái ố.
Đột nhiên, cô lại có chút sợ, anh thích cô bao nhiêu?
Hình như trc mắt, anh cũng k nói là thích cô.
Loại lo lắng này kéo dài từ sáng sớm, lúc nghỉ trưa, Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân cùng đến ghế bên hồ chơi.
Lượm vài viên đá dưới đất, Hạ Băng Khuynh ném từng viên xuống hồ, mà Tiêu Nhân ở bên lấy đth, k biết nhìn gì, biểu cảm hiển nhiên lén lút, còn cắn móng tay.
“Tiêu Nhân---” Hạ Băng Khuynh nhìn mặt hồ, vô lực kêu 1 tiếng, thấy cô k đáp, quay đầu lại kêu 1 cái: “Tiêu Nhân!”
Cô tinh thần căng thẳng, lén lút cắn móng tay, vẫn k quan tâm Hạ Băng Khuynh.