Cuối cùng, trùm của hầm ngục đã được tự do di chuyển, và nó đi ra ngoài cánh cổng
Vị thủ lĩnh, tù trưởng Grogtar.
Toàn bộ cơ thể hắn bị bao phủ bởi những hình xăm đen, và thật khó để tìm thấy phần da lành lặn nguyên vẹn
Hình xăm của Orc là những biểu tượng của sự chiến thắng
Mỗi hình xăm là bằng chứng cho mỗi kẻ thù đã trút hơi thở cuối cùng bởi chính tay hắn sau vô vàn trận chiến
“Grogtar!”
“Grogtar!”
Những con Orc đang đợi hắn trước cổng cúi xuống và hô vang tên hắn ta.
Trái lại.
Ánh mắt của Grogtar quay thẳng về phía trần nhà.
‘…’
Phía trên thật ồn ào
Đã được một thời gian kể từ khi nhóm trinh sát dẫn đầu các chiến binh để chiếm lấy lâu đài nơi con người sinh sống.
‘Nhưng tại sao trận chiến vẫn chưa kết thúc?’
Thủ lĩnh bầy orc tức giận nhìn chằm chằm vào lũ thuộc hạ và một con trong số đó nhanh chóng trả lời trong khi toát mồ hôi hột
“Các chiến bình High Orc đang giúp đỡ con người”
“Lũ High Orc?”
Các chiến binh High Orc rất mạnh.
Các chiến binh Orc thông thường hoàn toàn không phải đối thủ của chúng
Đã đến lúc hắn phải ra tay
“Số lượng bao nhiêu”
“Ba, thưa tù trưởng”
Mặc dù vậy, hàng chục chiến binh Orc vĩ đại không thể đánh bại chỉ ba con High Orc
“Một lũ thảm hại…”
Khuôn mặt Grogtar nhăn nheo.
Giật mình vì sự giận dữ của tộc trưởng, lũ Orc run rẩy.
Chẳng mấy chốc, những chiến binh bị tụt lại phía sau vì họ không thể bắt kịp tốc độ của Grogtar lần lượt bước ra khỏi cánh cổng. Năm trong số đó đang thở hổn hển.
Grogtar xác nhận rằng tất cả vệ sĩ của mình đã rời khỏi cổng, và gật đầu với các trinh sát Orc:
“Dẫn đường đi”
Các trinh sát cúi đầu và đi về phía trước. Thủ lĩnh và các vệ sĩ đi theo sau.
Đôi mắt của Granger lóe lên giận giữ
“Lũ tự phụ khốn kiếp”
Đã đến lúc trả đũa đám High Orc, những kẻ dám cả gan làm gián đoạn cuộc săn lùng của các chiến binh Orc
—
Park Jong-soo, người bị bỏ lại một mình với lũ kiến đang tỏ vẻ buồn chán, chết lặng
“Đại ca…”
“Ở yên đó. Hãy để tôi suy nghĩ.”
Kei Eek-!
Kik kik!
Kaah!
Anh nhìn vào hơn hai mươi quái vật triệu hồi một cách vô vọng và thực sự muốn bỏ cuộc
Hơn thế nữa…
Con kiến đó, con kiến có cánh và lớn hơn những con kiến khác
‘Nó chính là con kiến quái vật đã đập những thợ săn hạng S ra bã phải không?’
và phiên bản ít phê cần hơn
‘Có phải nó là con kiến quái vật đã chơi đùa với những thợ săn hạng S không?’
Anh vẫn đang run rẩy trước sức mạnh ma thuật đáng sợ của nó.
“Chỉ cần tưởng tượng nó hướng sự thù địch về phía chúng ta…’
Anh ta nghĩ rằng những Thợ săn hạng S đã chiến đấu với những con kiến quái vật ở đảo Jeju thật tuyệt vời.
‘Không, đợi một lát…’
Đôi mắt anh ánh lên sự nghi ngờ.
‘Vậy thì danh tính của thợ săn Sung Jinwoo, người hiện đang triệu tập con kiến quái vật này như một thuộc hạ là gì?’
‘Chính thợ săn Sung Jinwoo đa hạ gục gã này một mình sao?’
Khi anh nghĩ vậy, trái tim anh bắt đầu đập nhanh hơn.
‘Không, mình nghĩ xa quá rồi’
Park Jong-soo lắc đầu để rũ bỏ trí tưởng tượng của mình.
Vấn đề lúc này hông phải là liệu họ có chiến đấu cùng với những con quái vật đó không, thợ săn Sung Jinwoo mạnh đến mức nào, hay danh tính của anh ta là gì.
‘Chúng ta hãy … từ bỏ cuộc đột kích.’
‘Nhưng mình nên giải thích gì với các phóng viên đang đứng ngoài cổng chờ kết quả của cuộc đột kích?’
‘Thợ săn Sung Jinwoo đột nhiên rời khỏi cuộc đột kích, và chúng tôi không thể tiếp tục’
Hay là …
‘Chúng tôi phải từ bỏ cuộc đột kích vì chúng tôi quá sợ những đồng minh mới mà thợ săn Sung Jinwoo đã triệu hồi?’
‘Thật xấu hổ làm sao…’
Dù bất cứ cách nào, hay vì bất cứ lí do nào, chạy trốn khỏi trận chiến luôn luôn là một nỗi nhục, và họ sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ
Park Jong-soo nghiến răng.
‘Được rồi, làm thôi’
‘Những quái vật triệu hồi đó rất đáng sợ, thực sự đáng sợ! Nhưng suy cho cùng, chẳng phải bọn chúng chỉ là thuộc hạ của thợ săn Sung Jinwoo thôi sao?’
Nghĩ về điều đó làm đầu óc anh thư thái hơn
‘Chúng chỉ là triệu hồi của một thợ săn, có chuyện gì to tát đâu chứ?’
Khi Park Jong-soo tự tin nhìn xung quanh, đôi mắt anh chạm vào 『Ber』
‘Ôi…’
Park Jong-soo mất hết tự tin ngay lập tức và nói với giọng run run:
“Đi … đi nào”
Anh đột nhiên nói với giọng kính cẩn
Tuy nhiên, 『Ber』 không hề phản ứng với lời nói của Park Jong-soo
Anh ta chỉ đứng đó và nhìn chằm chằm.
Park Jong-soo nói chuyện lịch sự hơn nữa vì anh nghĩ giọng mình giống như ra lệnh hơn là thỉnh cầu:
“Anh đã sẵn … sẵn sàng khởi hành rồi chứ?” (Ahhh, không nghĩ được câu nào hài hài cho tình huống này)
Vẫn vậy, 『Ber』 không có dấu hiệu chuyển động nào cả.
Khi họ cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau, tinh thần của Park dần dần suy sụp do ánh mắt đầy uy áp đó đang dán chặt vào anh
Sau đó, Jung Yoon-tae đến từ phía sau.
“Đại ca, anh có muốn tiếp tục cuộc đột kích không?”
Park Jong-soo, người đang trong tình thế nhạy cảm, ngay lập tức trở nên giận dữ vì sự hối thúc của hội phó
“Đợi một chút!”
Hoặc chỉ cần nói với họ rằng quyết định cuối cùng của lãnh đạo là kết thúc cuộc đột kích. Suýt nữa anh đã nói thế, nhưng anh đã kịp thời ngăn mình lại
Park Jong-soo, người đang nhìn Jung Yoon-tae, quay lại với 『Ber』