Bên ngoài ký túc xá đơn chính là một phòng khách, bên trong mới chính là phòng ngủ, mọi người đi tới phía trước phòng ngủ, còn chưa đi vào thì đã nghe bên trong truyền tới từng hồi tiếng nức nở nghẹn ngào trầm thấp.
- Chuyện gì thế này?
Hứa lão sư biến sắc, đạp mạnh cửa xông vào, chỉ thấy bên trong phòng ngủ có bốn năm người nằm ngổn ngang, trong đó có hai nam ba nữ, nam chính là Lưu Đồng và Mã Binh, hai người nọ loã thể quấn chặt lấy nhau triền miên, khiến cho người ta nhìn mà muốn nôn, nữ thì là Lý Nguyệt và một thiếu nữ, hai người y phục rơi hết một nửa, xuân quang lộ ra, bị trói chặt lại, cuối cùng bên trong còn có một lão bà dung mạo xấu xí cũng bị buộc chặt một bên, miệng bị dán kín.
Trong đó Lưu Đồng, Mã Binh, Lý Nguyệt và thiếu nữ kia đều đã hôn mê, chỉ có lão bà xấu xí bán lộ kia trừng to hai mắt đầy hoảng sợ, miệng phát ra tiếng ô ô.
Mọi người nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt toàn bộ đều ngẩn người.
- Đây… đây không phải là tú bà của Xuân Phong Lâu sao?
Phía sau có học viên kinh hô thành tiếng, đột nhiên gã như phản ứng lại, vội ngậm miệng không nói gì nữa.
- Oẹ!
Không ít học viên trực tiếp nôn ra tại chỗ, Trần Tinh thì càng phẫn nộ chỉ vào Vương Việt, quát lên:
- Vương Việt, ngươi thật quá tàn nhẫn, ngay cả một lão thái bà ngươi cũng không buông tha, khẩu vị cũng thật quá nặng, còn Lưu Đồng và Mã Binh không phải là bằng hữu của ngươi sao? Bọn họ thế nào lại loã thể quấn lấy nhau như vậy, chẳng lẽ các ngươi là cơ (gay) nam nữ đều ăn? Thật là đáng kinh tởm.
- Oa!
Không ít học viên sợ tái mặt, nghe thấy câu này đều cúi người nôn mửa lần nửa, gần như nôn ra cả mật xanh.
- Sao có thể… Bọn… Bọn họ sao lại ở đây?
Vương Việt triệt để ngây người, đầu óc rối bời, gã lẩm bẩm:
- Không phải, ta không có làm, Diệp Huyền, là ngươi, đúng, nhất định là ngươi hãm hại ta.
Lúc này gã đã muốn phát điên rồi.
Sắc mặt của Hứa lão sư càng thêm khó coi, nhanh chóng đi tới trước mặt lão bà kia, giật đứt dây thừng trên người bà ta, xé băng dính ngoài miệng, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi là ai, tại sao lại ở đây.
- Vương Việt công tử, ta… ta…
Tú bà há miệng thở hổn hển mấy cái, theo bản năng đi tới trước mặt Vương Việt, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt âm trầm cùng với ánh mắt có thể giết chết người của Vương Việt, đầu óc bà ta lập tức phản ứng tới:
- Là Diệp Huyền, đúng vậy, là Diệp Huyền của học viện các ngươi, hôm nay hắn tới Xuân Phong Lâu, muốn lão thân đưa một vị cô nương tới cho hắn nếm thử, không ngờ kẻ này mặt người dạ thú, sau khi lừa lão thân và cô nương kia tới đây liền trói chúng ta lại ném vào đây, các ngươi là lão sư của Tinh Huyền học viện nhất định phải đuổi kẻ này đi, kẻ này quả thực là tội ác tày trời, không bằng cầm thú.
Tú bà nói với vẻ tràn đầy căm phẫn, bộ ngực lòng thòng mềm oặt trên người run run, làm bẩn mắt người nhìn.
Trên gương mặt xám ngoét như tro của Vương Việt đột nhiên sáng bừng lên:
- Diệp Huyền, ngươi còn lời nào để nói không, ta đã nói tại sao không tìm được người trong ký túc xá của ngươi, hoá ra là đã bị ngươi giấu tới ký túc xá của ta, còn muốn vu oan cho ta, hiện tại chân tướng đã rõ ràng rồi.
Trong lòng của gã cười ha hả, quả nhiên là ý trời: Diệp Huyền, ngươi không ngờ lại vác đá đập chân mình rồi đúng không, ha ha, lần này ta xem ngươi còn giải thích thế nào, lão ma ma ngươi quả thật là hiểu ý ta, ha ha ha. Nếu như không phải xung quanh có nhiều người như vậy thì gã đều hận không thể xông lên hôn đối phương hai cái thật mạnh.
Hứa lão sư sững sốt, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói là thật sao?
Những học viên khác cũng cảm thấy kinh ngạc không thôi, tại sao lại dính tới Diệp Huyền rồi, chỉ thấy Diệp Huyền đứng bên cạnh thần sắc bình tĩnh, khoé môi thậm chí còn lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tú bà tức giận nói:
- Đương nhiên là thật, lão thân ta lẽ nào lại đi lừa các ngươi hay sao, Tinh Huyền học viện các ngươi còn tự xưng mình là danh môn thế nào lại dạy ra loại đệ tử như vậy, hừ, chuyện này ta nhất định phải bẩm báo lên thành chủ.
Tú bà nắm lấy cơ hội, cố gắng nắm thế chủ động, nếu không để người ta biết bà dám đưa cô nương tới Tinh Huyền học viện thì có bị lăng trì xử tử cũng không hết tội.
- Ngươi nói bậy.
Trần Tinh đột nhiên nổi giận, vọt tới trước mặt tú bà, chỉ tay về phía bà mắng:
- Xú lão bà, ngươi nhìn cho rõ lão tử đây, Diệp Huyền ta hôm nay tới Xuân Phong Lâu tìm cô nương khi nào, ngươi dám hãm hại ta, có tin ta giết cả nhà ngươi hay không.
- Đúng là hắn.
Tú bà quay sang mấy người Hứa lão sư tức giận nói:
- Chính là cái mặt béo này, ta chết cũng sẽ không nhìn lầm, Diệp Huyền, ngươi dám hại lão thân, xem lão thân có báo lên thành chủ hay không.
Toàn trường lặng ngắt.
Trần Tinh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:
- A, hoá ra ngươi nói Diệp Huyền sao, lầm rồi, ha ha, ta tên là Trần Tinh, tam thiếu gia Trần gia, không phải nói ta là được rồi, ha ha ha.
Tú bà trợn tròn mắt, tam thiếu gia Trần gia, toàn thân bà ta run lên, Trần gia cũng là một trong tam đại gia tộc, vu oan cho đệ tử nhà họ thì mình sẽ có kết quả thế nào đây.
Trong mắt Vương Việt gần như có thể phun ra lửa, chỉ vào Diệp Huyền quát:
- Hắn mới là Diệp Huyền.
Diệp Huyền đi ra từ trong đám người, thản nhiên nói:
- Đúng vậy, ta mới chính là Diệp Huyền, lão thái bà, vừa rồi ngươi nhận lầm người rồi.
- Đây…
Tú bà run rẩy, vội vàng nói:
- Đúng, đúng, chính là ngươi, cái bộ mặt gầy teo này ta có chết cũng sẽ không nhìn lầm, ngươi dám hãm hại lão thân, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu, xế chiều hôm nay chính là hắn.
Nếu như lúc này mà mọi người vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì quả thực quá ngu ngốc rồi.
Lửa giận trong mắt Hứa lão sư gần như có thể thiêu huỷ cả gian phòng, lạnh lùng nói:
- Giải hết bọn họ về cho ta, nghiêm hình khảo vấn, dám bày mưu tính kế ở Tinh Huyền học viện của ta, nếu như không lăng trì xử tử thì thật đúng là khinh thường Tinh Huyền học viện ta dễ bắt nạt rồi.
Hứa lão sư thân làm giáo đạo chủ nhiệm, trên người có một cỗ khí thế, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế đã khiến cho gã tức giận không thôi, lực lượng cường đại của võ sư huyền vũ cảnh lập tức hung hăng trấn áp trên người bà lão kia, sát khí giăng kín.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT