Đằng Tề quê độ, nhất thời không biết trả lời thế nào, cậu ta nhìn qua Tưởng Tiểu Mễ, nào ngờ gặp ánh mắt bực dọc của cô, bèn quay sang chỗ khác.
Cậu ta gửi lại cho Quý Vân Phi,【Có em nào mà mình không cua được chứ?】
Hiện giờ Tưởng Tiểu Mễ không có cảm tình với cậu ta là chuyện bình thường, ai biểu cậu ta đụng té cô làm chi, không chỉ làm cánh tay và chân cô bị thương, còn phải mổ nữa. Có người con gái nào chẳng ghi thù.
Quý Vân Phi đang đi bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm vào hàng chữ trong tin nhắn vài giây, rồi tắt luôn màn hình, cất điện thoại vào túi quần. Cậu vặn nắp, tu hết nước còn thừa trong chai. Quý Vân Phi đang định vứt cái chai vào thùng rác ngay cổng trường, đúng lúc thấy ông lão nhặt ve chai, cậu rút tay về, nhét cái chai vào túi của ông lão.
"Quý Vân Phi." Vừa đi được hai bước, cậu nghe tiếng con gái lạ lẫm gọi mình.
Quý Vân Phi quay đầu, có một cô gái khá xinh đang đi tới, cậu không có ấn tượng gì với cô gái này, nhớ mang máng học lớp A3 hay A5 gì đó. Mỗi tuần thiếu gì cô tỏ tình với cậu ta, riết rồi cậu ta cũng quen.
Cô bạn kia bẽn lẽn cười, vờ bình tĩnh giới thiệu về bản thân.
Hoá ra học lớp A4.
Bạn nữ thẳng thắn hỏi cậu, "Kết bạn trên Wechat được không?" Từ cuối hằn rõ sự run rẩy.
Quý Vân Phi điềm nhiêm đáp, "Ba tớ cấm yêu sớm."
Cô bạn xinh xắn, "..." Ở trường này ai mà không biết cậu ta cũng lêu têu phất phơ chứ? Nếu cậu ta không học giỏi, tính ra có khác gì Đằng Tề đâu. Giờ còn bày đặt làm học sinh chăm ngoan!
Quý Vân Phi nhếch cằm về chiếc xe đang đỗ bên kia đường, "Ba tớ đang đợi."
Dù bị từ chối khéo, mặt cô bạn vẫn lúng túng khó xử, tai đỏ rần, nhưng vẫn phải gượng cười, gật đầu chào.
"Con bé kia thích con à?" Sau khi lên xe, đây là câu đầu tiên mà ba nói với cậu.
Quý Vân Phi vừa thắt dây an toàn vừa trả lời "vâng".
Ba Quý thuộc tuýp cởi mở, hoặc có lẽ do Quý Vân Phi cũng biết giữ kẽ, ông không lo lắng lắm, chỉ nói điểm trọng yếu, "Con bé kia cũng không tệ."
Ông là người từng trải, dĩ nhiên ông biết tình yêu tuổi học trò là hết sức tự nhiên và không thể cấm cản, càng cấm thì các con càng nổi loạn, muốn làm theo ý mình. Ông bèn nhắc nhở, "Quen nhau bình thường không sao hết, miễn đừng ảnh hưởng học tập là được, nhớ phải tốt với con gái nhà người ta, cái tính ngang bướng của con cũng tém lại đi."
Quý Vân Phi nhìn ông vài giây, "Ba nghĩ nhiều rồi, con không thích bạn đó."
Ba Quý gật đầu, tạm thời không nhắc chuyện này nữa, ông nói, "Mai ba phải đi Bắc Kinh công tác, chắc tầm mười ngày nửa tháng gì đó."
"Vâng." Quý Vân Phi cũng quen rồi, ba của cậu làm việc ở phòng kinh doanh của một tập đoàn, đi công tác như cơm bữa, có khi cả tháng hai cha con không gặp mặt nhau. Chính vì thế, ba dùng vật chất để bù đắp tổn thất tinh thần cho cậu. Ở Thượng Hải, gia đình họ chỉ thuộc hàng trung lưu, nhưng dù là cái ăn hay cái mặc, ba luôn lo cho cậu thứ tốt nhất.
Yên lặng chốc lát, Quý Vân Phi chợt nhớ tới một chuyện, "Thứ tư tuần sau họp phụ huynh."
Ba Quý, "Ba sẽ gọi điện cho chủ nhiệm lớp con."
Điện thoại để trong túi quần rung không ngừng, Quý Vân Phi lấy ra xem thử. Thì ra Đằng Tề đăng một tấm hình của Tưởng Tiểu Mễ trong nhóm chat, khiến cả nhóm rần rần cả lên.
Trong tấm hình, Tưởng Tiểu Mễ mặc quần áo bệnh nhân, đang dựa vào đầu giường truyền nước biển mà lại ngủ thiếp đi. Cậu ta còn chưa xem kỹ, Đằng Tề đã xoá tấm hình mất tiêu.
Truyền xong nước biển thì trời cũng đã tối, lúc y tá rút kim ra, Tưởng Tiểu Mễ cũng vừa tỉnh dậy.
Trong phòng bệnh, ba mẹ của Đằng Tề đã đến, phía cô chỉ có mỗi dì giúp việc tới, ba mẹ cô bận chuyện nên tạm thời không có thời gian đến bệnh viện. Ba mẹ Đằng Tề luôn miệng xin lỗi, còn không quên trách mắng cậu ta. Tưởng Tiểu Mễ chỉ cười, nói mình không sao, Đằng Tề cũng không cố ý đụng mình.
Ngày hôm sau, Tưởng Tiểu Mễ được sắp xếp làm giải phẫu, Đằng Tề cùng ba mẹ túc trực ngoài phòng phẫu thuật, bên nhà Tưởng Tiểu Mễ vẫn chỉ có mỗi dì giúp việc đến. Giải phẫu rất thuận lợi, ở lại bệnh viện quan sát một thời gian thì có thể xuất viện.
Mấy ngày đầu nằm viện, mẹ của Đằng Tề ngày nào cũng vào thăm, Tưởng Tiểu Mễ cảm thấy ngại nên bảo mình đã không sao rồi, kêu bác ấy đừng tới lui bệnh viện cho cực thân.
Mẹ Đằng chỉ cười, "Đâu được, mẹ con không ở cạnh, bác phải thay mẹ con chăm sóc con chứ."
Tưởng Tiểu Mễ cũng đành bó tay, có nói thế nào thì mẹ Đằng vẫn ngày ngày vào thăm cô.
Ngày thứ hai đầu tuần, mới sáng sớm mẹ Đằng đã mang đồ ăn vào viện cho cô, rồi vội vã đi làm. Ăn sáng xong thì bắt đầu truyền nước biển. Rốt cục được nghỉ xả hơi không cần đi học, Tưởng Tiểu Mễ gối một tay sau đầu, ngẩn người nhìn trần nhà. Tiết thứ hai hôm nay là tiết Toán, thế nào cũng nói về bài thi giữa kỳ cho xem. Không cần nhìn bài thi, cô cũng đoán được mình được nhiêu điểm, không hơn 100 điểm được đâu.
Bài thi được phát xong, Quý Vân Phi cũng không xem mình được bao nhiêu điểm, bởi cậu đã sớm biết điểm của mình rồi, vì thứ sáu tuần trước thầy giáo đã nói với cậu, rằng cậu là người duy nhất đạt 150 điểm tuyệt đối trong trường.
Cậu liếc nhìn bàn của Tưởng Tiểu Mễ, con số 89 đỏ choé nhìn ngứa hết cả mắt. Tò mò, Quý Vân Phi cầm bài thi của Tưởng Tiểu Mễ lên xem, coi hết một lượt thì cậu bỗng nhíu mày, đề đơn giản thế mà cô nàng này lại tính sai be bét? Cậu cầm bút lên vẽ khuôn mặt khóc lóc thảm thương phía sau điểm thi của cô, còn minh hoạ bằng lời: Môn Toán ăn hiếp tui mà!
Vẽ xong hết, cậu cũng cười không khép miệng được.
Bạn cùng bàn của Tưởng Tiểu Mễ lặng lẳng nhìn cậu ta, xem như không thấy gì hết.
Tiết buổi sáng trôi qua nhanh chóng, chuông báo giờ nghỉ trưa vừa vang lên, mấy bạn ngồi sau đã ùa tới căn tin trường. Quý Vân Phi thủng thẳng dọn sách vở, đợi mọi người đi gần hết, cậu cùng hai bạn nam mới bước ra khỏi lớp.
"Khiếp thật, rốt cục cậu dùng chiêu gì thi Toán thế?" Cánh tay của Tiểu Bàn khoác lên vai Quý Vân Phi. Do cậu bạn này hơi mập mạp nên bạn bè mới đặt biệt danh cho cậu ta là Tiểu Bàn.
Quý Vân Phi cười, "Thì làm đại thôi."
Tiểu Bàn, "Nghe nói cả khối chúng ta chỉ có chín người được trên 140 điểm thôi, người xếp thứ hai là đại diện môn Toán của lớp A1, tên gì ấy nhỉ?"
Một bạn học khác tiếp lời, "Giang Nguyệt."
"À, đúng đúng." Tiểu Bàn cười nói, "Tớ nhớ hình như Đằng Tề nói bạn đó là hoa khôi của lớp cậu ta."
"Chỉ là hoa khôi lớp, còn kém Tưởng Tiểu Mễ lớp chúng ta tít mù khơi."
"Nhưng Tưởng Tiểu Mễ có học giỏi Toán như người ta đâu."
"Thì môn Anh với môn Văn của Tưởng Tiểu Mễ vượt trội hơn người khác đấy thôi."
Quý Vân Phi chỉ ngóng tai nghe, cậu không rảnh tán dóc mấy chủ đề vô vị này.
Cả nhóm vừa đi vừa nói chuyện cũng vừa lúc xuống tới tầng một, có một cô gái đứng đưa lưng về phía họ ở chân cầu thang, trông như đang đợi ai đó, nên vừa nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với bọn họ.
Cô bạn tóc ngắn kia chính là Giang Nguyệt, ngay lúc mặt đối mặt cùng Quý Vân Phi, tim cô nàng đập nhanh gấp trăm lần. Không ai trong đám quen cô bạn nên cũng không chào hỏi gì cả.
Lúc mọi người đi lướt qua, Giang Nguyệt đột nhiên lên tiếng, "Quý Vân Phi."
"À, mình muốn mượn bài thi Toán của cậu xem thử." Ngừng một lúc, Giang Nguyệt vội giải thích thêm, "Do đề Toán cuối cùng trong bài thi, thầy giáo nói cách giải của cậu đơn giản nhất, nhưng kiến thức không nằm trong phạm vi chúng tớ đã học, do đó thầy không giảng cách giải này của cậu, nên mình muốn mượn xem bài làm của cậu một chút, được không?" Dứt lời, cô nàng mím môi, tay cầm bút và bài thi hơi nắm lại, dáng vẻ lúng túng.
Quý Vân Phi, "Bài thi bị bạn bên lớp A6 mượn rồi, mình không có cầm."
Giang Nguyệt ngẩn ra, rồi vội đáp, "Thế có thể phiền cậu một chút không, lát nữa ăn cơm giảng cho mình nghe nhé?" Ánh mắt cô nàng vô cùng chân thành.
Quý Vân Phi gật đầu đồng ý, bảo cô bạn tới căn tin cùng bọn họ.
Hai bạn nam đi chung đồng thanh huýt sáo, "Bọn mình đi trước đây." Nói xong, hai người còn nháy mắt ra hiệu, cười ranh mãnh rời đi.
Quý Vân Phi riết cũng quen việc bị họ trêu chọc, cứ mỗi lần có bạn nữ nào hỏi bài cậu ta là họ lại thế.
Tuy nhiên, Giang Nguyệt lại đỏ bừng hai tai. Giang Nguyệt thầm thở phào, đi theo sau lưng Quý Vân Phi, cậu cao hơn cô nàng một cái đầu, cô phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy được một bên mặt điển trai của cậu. Dẫu sao cô không quen thân với Quý Vân Phi, nên không biết bắt chuyện thế nào. Trước mặt Quý Vân Phi, khí chất như bà hoàng của cô nàng hoàn toàn biến mất.
Quý Vân Phi là nam thần trong trường, đi đến đâu cũng được con gái yêu thích. Trong căn tin đang là giờ cao điểm, nô nức cả một biển người. Lần đầu tiên Giang Nguyệt được nhiều người chú ý đến vậy, chỉ trong thoáng chốc, lòng hư vinh nho nhỏ đã hoàn toàn được thoả mãn.
Quý Vân Phi vừa ăn cơm, vừa viết bài giải vào khoảng trống dưới câu đề cuối cùng trong bài thi của Giang Nguyệt, mà Giang Nguyệt lại chẳng màng cơm nước, chăm chăm đọc kỹ bài giải. Song, đọc qua một lần nhưng không mấy hiểu. Quý Vân Phi bèn ghi thêm biểu thức bên cạnh, đầu óc Giang Nguyệt thông minh, rất nhanh đã hiểu ra, cô nàng vui mừng khôn xiết, luyên thuyên cảm ơn cậu.
"Không có gì." Nói xong, Quý Vân Phi cúi đầu ăn cơm.
Giang Nguyệt coi lại bài giải lần nữa, cô nàng luôn sùng bài mấy bạn nam học giỏi Toán hơn mình, lúc học cấp hai không có đối thủ, ai ngờ lên cấp ba lại gặp phải Quý Vân Phi. Giang Nguyệt cẩn thận gấp bài thi lại, thẹn thùng nói: "Tớ có thể kết bạn Wechat với cậu không?" Cô nàng còn cam đoan, "Yên tâm, tớ sẽ không quấy rầy cậu đâu, khi nào gặp đề Toán khó, tớ sẽ nhờ cậu giúp." Rồi hỏi lại lần nữa, "Được chứ?"
Ngay lúc này, suy nghĩ trong đầu cô chỉ muốn nhờ cậu giúp giải mấy đề Toán khó, dĩ nhiên cũng mang theo sự kính phục.
Vòng bạn bè trong Wechat của Quý Vân Phi không thiếu người kết bạn chỉ vì muốn hỏi cậu mấy đề Toán, nên cậu mở mã QR của Wechat đưa cho Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt giấu đi sự phấn khởi, mau chóng lấy điện thoại kết bạn.
Quý Vân Phi ra khỏi căn tin, nói muốn đi siêu thi mua nước, Giang Nguyệt còn định hỏi thêm cách giải mấy đề kế tiếp, nhưng lại ngại theo đuôi cậu tới siêu thị, đành phải trở về lớp học.
Lúc Quý Vân Phi trở lại phòng học, nhiều bạn học đang gục đầu ngủ trưa trên bàn.
Cậu cần mẫn làm xong hết bài tập Toán, vừa làm xong cũng đánh một cái ngáp.
Tưởng Tiểu Mễ không đi học quả là tiện cho cậu ta, cậu bỏ hết sách Toán và xấp giấy nháp sang hết bàn Tưởng Tiểu Mễ, rồi cởi áo khoác trùm lên đầu, trước mắt bỗng tối đen, bắt đầu đánh một giấc ngủ trưa.
Tầm hơn mười ngày sau, Tưởng Tiểu Mễ xuất viện.
Vào ngày đi học, cô đến lúc lớp đã vào tiết đầu. Tưởng Tiểu Mễ chống nạng, được chủ nhiệm đưa tới cửa lớp, rồi ông bèn vỗ vai cô, ra hiệu cho cô tự mình đi vào, còn cặp sách thì nhờ bạn ngồi cạnh cửa lớp mang vào dùm.
Giáo viên Anh văn ngừng giảng bài, ân cần hỏi han, "Em sao rồi"
Tưởng Tiểu Mễ, "Dạ, em khoẻ rồi ạ, cám ơn cô."
Phòng học im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Tưởng Tiểu Mễ.
Tưởng Tiểu Mễ cúi đầu ngại ngùng, bây giờ cô mới phát hiện lớp đổi chỗ ngồi, không ngờ bàn cạnh cô lại là bàn của Quý Vân Phi.
Hôm nay Tưởng Tiểu Mễ búi tóc, để lộ cần cổ mảnh khảnh, gương mặt trắng nõn nà, con gái ở lứa này suốt ngày sợ nổi mụn, vậy mà gương mặt cô lại đẹp không tì vết. Cô vận váy dài, che đi cái chân bị thương. Áo khoác đồng phục xanh trắng chỉ kéo khoá một nửa, trông có vẻ thùng thình so với cơ thể cô. Dáng vẻ biếng nhác nhưng toát lên dư vị thanh xuân.
Tưởng Tiểu Mễ trầy trật đi tới bàn của mình, thì thấy Quý Vân Phi cầm từng quyển sách từ trên bàn của cô đút vào hộc bàn của cậu ta. Không ngờ trong thời gian cô không đi học, cậu ta xem bàn của cô là "khu tị nạn" sách vở của cậu ta, quăng hết đồ mình lên bàn cô?
Lúc mặt bàn được dọn sạch boong, Quý Vân Phi bỗng nói nhỏ một câu, "Cậu nhích ra sau một chút."
Tưởng Tiểu Mễ ngơ ngác, "Hả?"
Quý Vân Phi thò tay qua, lấy áo khoác đồng phục của cậu ta từ trong hộc bàn của cô ra.
Tưởng Tiểu Mễ: "..."
Cô ngó sang hộc bàn của cậu, cứ ngỡ hộc bàn cậu ta để đầy đồ, ai ngờ trống hoác.
Quý Vân Phi không nhìn cô, vo đồng phục lại nhét vào hộc bàn của mình, tiếp tục nhìn lên bảng nghe giáo viên Anh giảng bài như không có chuyện gì xảy ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT