Edit: Sub
Sau nửa giờ, Mạt Tây Nam mồ hôi đầy đầu từ ngọn núi rác chui ra. So với hắn chật vật, thì Trác Lân lại ưu nhã ngồi trên sô pha, hai chân thon dài vắt chéo, tay phải chống cằm. Hắn trầm mặc chăm chú nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, lông mi dài ngoài bóng tối rất đẹp, ánh đèn huỳnh quang màu trắng phả vào người, đẹp như được điêu khắc.
Mạt Tây Nam nhìn một giây, ý nghĩ oán giận cùng tức giận chửi mắng vừa nãy, tất cả đều quên đến một càn hai tịnh.
"Chuyện lấy khoản cũng xin nhờ cậu." Liếc bóp tiền trên tay Mạt Tây Nam một cái, Trác Lân lạnh nhạt nói.
" Chuyện như vậy tại sao cũng phải nhờ tôi!?" Mạt Tây Nam nhất thời giận dữ, đột nhiên từ trong núi rác nhảy đến.
"Dành thời gian, người đòi nợ còn ở bên ngoài."
"CMN anh hỏi một đằng trả lời một nẻo a!"
"Không quan trọng lắm, thẻ ngân hàng của tôi đều không có mật mã."
"..."
Nhìn khuôn mặt tĩnh lặng như nước của Trác Lân, Mạt Tây Nam thực muốn tan vỡ. Mỗi một câu nói, mỗi một chữ của Trác Lân đều tràn ngập trống đánh xuôi kèn thổi ngược, làm cho Mạt Tây Nam ngay cả mắng người cũng không biết nên từ nơi đâu mà ngoặm ăn.
Huống chi, tiền trong ví nơi tay hắn nhét đầy bảy, tám tấm thẻ VIP vàng, kẹp tóc ngân hàng là ngay cả xem một chút tim cũng đập nhanh hơn tên phi. Mạt Tây Nam biết những thẻ tín dụng này đều thông dụng toàn cầu, tiêu hao vô thời hạn, lúc cần thiết còn có thể coi như là thẻ căn cước và hộ chiếu.
Mà mấy cái thẻ phỏng tay từ trong miệng Trác Lân đều đã biến thành " thẻ ngân hàng không có mật mã".
Thời đại này, đại trinh thám đều có tiền như vậy à!?
Không, phải nói là Trác Lân căn bản không có cảm giác với tiền, khả năng này tương đối cao.
"Thế nhưng... Ít nhất cũng phải thiết lập một lớp bảo mật chứ..." Mạt Tây Nam đỡ trán.
"Thiết lập một mật mã hữu hiệu cần mất mấy giây, tôi không có hứng thú đem trí tuệ tiêu hao vào mấy chuyện vô nghĩa," Trác Lân tỉnh táo giải thích, lại bỏ thêm một câu, " Dành thời gian, người đòi nợ sắp thiếu kiên nhẫn rồi."
"... Thật mẹ nó thua anh!"
( Sub: tôi cũng thua rồi, thua đo ván luôn rồi ;D)
Cảm thấy nếu nói thêm dù một giây nữa, chính mình sẽ bị Trác Lân làm cho điên mất, Mạt Tây Nam vò mạnh tóc, đạp cửa lao ra khỏi nhà.
Trong nháy mắt đá cửa, hắn nghe thấy một tiếng vang thật lớn truyền từ phòng khách, thế nhưng hắn hoàn toàn không có hứng thú xác nhận Trác Lân đang giở trò quỷ gì.
Lại qua nửa giờ, Mạt Tây Nam thành công lấy khoản. Hắn đuổi những tên đại hán theo đuôi hắn đi, lại thuận tiện mua một ít đồ dùng thanh khiết từ siêu thị. Đây đương nhiên không phải giả công tế tư*, hắn không phải người như vậy, ở trên đường suy nghĩ rất lâu, hắn vẫn quyết định làm người tốt đến cùng, giúp Trác Lân dọn dẹp căn phòng một chút.
(* lấy việc tư giả việc công)
Tuy rằng không biết làm sao mà tên này lại biến nhà mình thành như vậy, nhưng dù sao Mạt Tây Nam cũng sùng bái Trác Lân nhiều năm như vậy, cảm tình vẫn là rất thâm hậu. Lại nói hắn ở trong mơ cũng đối với Trác Lân làm rất nhiều việc quá phận, giúp y thanh lý gian phòng, cũng có thể giảm bớt một chút cảm giác tội lỗi.
Có điều...
Phóng tầm mắt tới cái nhà âm trầm kia, Mạt Tây Nam không khỏi nhếch miệng nở nụ cười. Không nghĩ tới đời này hắn còn có thể nhìn thấy Trác Lân sờ sờ sống, thực sự là chó ngáp phải ruồi a... Nếu như Trác Lân có thể để cho hắn hôn một chút, không không, coi như là để hắn sờ tay một chút, Mạt Tây Nam hắn đời này cũng không tính sống uổng phí.
Nếu như là số may, hắn liền có thể sấn tới cơ hội mò tay đem Trác Lân kéo vào trong lồng ngực của mình, sau đó... Khà khà khà hắc...
Bất tri bất giác liền rơi vào trong ảo tưởng hạ lưu, Mạt Tây Nam chậm rãi mỉm cười liền biến thành dâm đãng cười.
Thế nhưng hạnh phúc dâm đãng cười cũng không duy trì bao lâu, trong nháy mắt đá văng cửa nhà Trác Lân, nụ cười Mạt Tây Nam liền cứng nhắc ở trên mặt.
Bởi vì ánh vào mắt hắn, là đầu của Trác Lân.
Có vẻ như không cẩn thận kiếm được giá sách, Trác Lân cả người đều bị chôn bên trong đống sách, chỉ chừa một cái đầu ra bên ngoài. Quy mô núi rác nguyên bản càng trở nên to lớn hơn, tình cảnh kia muốn có bao nhiêu buồn cười thì có bấy nhiêu buồn cười.
Mạt Tây Nam trợn mắt ngoác mồm, hắn lúc này mới ý thức được lúc mình rời nhà, nghe được tiếng nổ kia là xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy Mạt Tây Nam trở về, Trác Lân bị núi sách chôn tỉnh táo hướng hắn gật đầu một cái: "Cậu đã trở về, mau đưa tôi ra khỏi đây đi."
Mạt Tây Nam một trận thoát lực: "Anh... CMN anh cũng không phải trẻ con! Tự mình không bò ra được sao!?"
"Bởi vì tôi biết cậu nhất định sẽ trở về, vì lẽ đó tôi không muốn đem khí lực tiêu tốn vào việc không có chút ý nghĩa nào," Trác Lân tỉnh táo giải thích, còn nói, " Mặt khác, từ lúc đầu chúng ta gặp gỡ cậu đã nói ba lần " mẹ nó", tôi hi vọng cậu có thể thay đổi cách nói chuyện thô lỗ của mình."
"Cách nói chuyện cần thay đổi chính là anh đấy!" Mạt Tây Nam tức đến muốn lật bàn, trên thế giới thực sự có người da mặt dày như vậy sao?
(Sub: Có chớ, trước mặt anh đấy, hé:D)
Không...Không đúng, rất hiển nhiên, Trác Lân căn bản không ý thức được bản thân có chỗ nào không đúng.
Cảm thấy dù có tức giận cũng là đàn gảy tai trâu, Mạt Tây Nam chỉ có thể nhịn tức, đem Trác Lân từ đống rác kéo ra ngoài.
"Nếu như anh không ngại, tôi sẽ thuận thiện thay anh quét dọn gian phòng một chút." Hắn trầm giọng nói.
" Tùy ý đi." Trác Lân thoát thân từ đống rác nhún nhún vai, lại chuẩn bị hướng về phía sopha ngồi
"Không cho phép ngồi xuống!" Mạt Tây Nam hét lớn, "Đi theo phía sau tôi! Lão tử hôm nay muốn dạy anh, đến cùng là phải đối xử với nhà mình ra sao!"
Âm thanh lớn có vẻ khiến Trác Lân sợ, hắn quay đầu lại nhìn một lúc, tuy rằng không gật đầu, nhưng cũng không tiếp tục đi đến sopha.
Tình cảnh sau đó, đại thể chính là Mạt Tây Nam nổi trận lôi đình quét tước gian phòng, mà Trác Lân không nói tiếng nào đi theo phía sau hắn, hai tay vẫn như cũ đút trong túi tiền áo khoác.
Mạt Tây Nam chính là cỗ vệ sinh thời đại, sau khi tốt ngiệp lại qua cuộc sống một mình sinh hoạt, ở phương diện quản nhà rất có kinh nghiệm. (chém ~). Bởi vì ở phương diện này thực sự quá chuyên nghiệp, mắt thấy nhà Trác Lân dơ bẩn hắn quả thực muốn tức điên --
Phòng bếp tích đầy khói dầu, bột mì cùng bột giặt quần áo chồng vào nhau.
Xốc điện oa lên, bên trong nhét hai cái khăn quàng cổ.
Trên ban công, trong hồ cá không phải nước mà là axit sunfuric*.
(* H2SO4: là dd axit thường dùng làm dd dẫn điện trong mấy cái bình ac quy, là cái dd mà không động vật bình thường nào sống được trong đấy)
Mở phòng ngủ của Trác Lân, lúc nhìn thấy bít tất cùng với sách phong bì nhét chung một chỗ, Mạt Tây Nam rốt cục không nhịn được gầm rú lên.
"CMN lúc anh làm việc thì không thể học tập một chút thường thức à!?"
"Chết ở trong đống rác có vui không?"
"Sinh hoạt thương tàn chẳng có chút thời thượng nào cả!"
Trác Lân từ đầu đều không nói tiếng nào, mãi đến khi Mạt Tây Nam hùng hùng hổ hổ đạp lăn cái ghế duy nhất trong phòng ngủ, y mới sâu kín mở miệng.
"Cậu..."
"Tôi làm sao!? Anh có ý kiến?"
Không nghĩ tới Trác Lân còn dám nói chuyện, Mạt Tây Nam táo bạo vừa quay đầu lại. Ngay sau đó, môi liền bị một vật mềm mại dán sát vào.
Mạt Tây Nam ngốc lăng hai giây.
Oahh --
Núi lửa bạo phát, trước mắt trống rỗng.
Qua vài giây, Trác Lân mới rời miệng khỏi môi hắn, cau lại lông mày mang theo một tia không thoải mái.
"Cậu ồn ào quá." Y cau mày nói.
"..." Mạt Tây Nam khẽ nhếch miệng, hai cánh môi kịch liệt run rẩy.
Cho rằng hắn muốn nói chuyện, Trác Lân lại một lần nữa hôn lên.
Trong tích tắc trước khi đôi môi chạm nhau, Mạt Tây Nam rốt cục cũng khôi phục lý trí, hắn đẩy Trác Lân ra, run rẩy che lại miệng lùi về sau vài bước.
"Anh anh anh... Anh đang làm gì!" Hắn khiếp sợ đến nỗi trên mặt không còn màu máu.
"Không làm gì cả, không cho cậu nói chuyện mà thôi." Trác Lân thần thái tự nhiên trả lời.
" CMN ai khiến người ta không nói chuyện lại... lại... hôn môi!"
" Chỉ là đúng dịp dùng miệng thôi."
"Lẽ nào anh hơi hơi dùng tay sẽ chết à!"
"Kể cả cậu có nói vậy cũng không kịp," Trác Lân thở dài, "Có điều, tôi hình như lý giải được nguyên nhân hắn muốn giết cô ấy."
"Cái gì?" Mạt Tây Nam đầu óc mơ hồ.
"Cậu có ghét tôi không?" Trác Lân hỏi ngược lại.
"A..." Mạt Tây Nam nhất thời đại não lại ngưng hoạt động*, "Không... Không thể nói là ghét..."
(* nguyên văn là làm cơ)
"Vậy, yêu thích tôi không?"
"Cái này..."
"A, dường như yêu thích, lại dường như chán ghét, thật giống yêu, rồi lại chen lẫn hận, tình cảm của con người thật thú vị a!" Nhìn vẻ mặt nghi hoặc không ngớt của Mạt Tây Nam, Trác Lân như là trở nên hưng phấn, chân dài bắt đầu bước nhanh trong phòng.
"Thú vị, thú vị," Y thấp giọng lầm bầm lầu bầu, " Hai người ở chung, tính cách không hợp, xảy ra xung đột. Thời điểm yêu cọ sát chính là đốm lửa ái tình, thời điểm hận là ngòi nổ bị nhen lửa... Thì ra là vậy, vì lẽ đó nên xuống tay độc ác như vậy, Thật có thú..."
"...Tại sao tôi một chút cũng đều nghe không hiểu anh đang nói cái gì..."Mạt Tây Nam tức giận xạm mặt lại.
"Không hiểu sao? Cậu không có cảm giác à!" Trác Lân bỗng nhiên quay đầu lại, lên giọng, " Gian phòng của tôi khiến cậu bực, mà cậu lải nhải cũng làm tôi bực. Nếu giữa chúng ta tồi tại loại chất xúc tác "tình yêu" này, có lẽ một ngày nào đó không phải tôi giết cậu thì chính là cậu giết tôi! Lại giống như hắn với cô ấy!"
"Hoàn toàn không hiểu..." Mạt Tây Nam nghi hoặc đến gần như tuyệt vọng, " Anh... đang nói đến vụ án vừa rồi sao?"
"Đúng vậy."
"Như vậy tôi có thể hiểu như vậy không? Người chết là một đôi tình nhân, nam giết nữ. Anh cho rằng bọn họ là trong cuộc sống xảy ra xung đột, do hận, cho nên mới gây ra thảm kịch ngày hôm nay?" Mạt Tây Nam phát động tất cả tế bào não tiến hành suy nghĩ, sau khi đem lời mở đầu không đủ nội dung bổ sung xong, lại nghi hoặc hỏi, "Thế nhưng, cái này cùng với chúng ta có quan hệ sao?"
"Đương nhiên có! Nếu cậu là người phụ nữ kia, tôi sẽ bởi vì cậu lải nhải mà giết cậu!"
(Sub: tôi đến quỳ lần thứ n:D)
"Tôi không phải là phụ nữ!"
"Vậy cũng được, tôi là nữ. Như vậy, cậu sẽ bởi vì tôi đem nhà làm thành hỏng bét, mà giết tôi!" Trác Lân tâm tình kích động mà giả thiết, tiếp tục ở trong phòng đi vòng quanh*, "Thật thú vị a... Là sinh hoạt việc vặt khiến tình cảm của bọn họ bị biến chất, cuối cùng dậy sát tâm? Được rồi, được rồi... Tôi cần càng nhiều kinh nghiệm!"
(*nguyên văn là nhiễu quyển)
Nói xong, y đột nhiên chỉ về phía Mạt Tây Nam: "Chính là như vậy! Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là một người phụ nữ lôi thôi lếch thếch, mà cậu là một tên đàn ông thần kinh sạch sẽ. Tôi cần cậu theo tôi trải nghiệm, trải nghiệm quá trình hận đến bạo phát sát tâm!"
Mạt Tây Nam đã không biết một cái đầu biến thành mấy cái đầu lớn.
Hắn sống hai mươi mấy năm, gộp lại quái sự gặp phải đều không có nhiều như một ngón tay của Trác Lân như vậy! Một chuỗi lời nói của Trác Lân tràn đầy điểm nhỏ nước bọt, khiến hắn hoàn toàn không biết nên bắt đầu phân tích từ chỗ nào.
"Cái kia... Trác Lân, anh, nghe tôi từ từ nói," Cảm thấy Trác Lân đã rơi vào trạng thái điên cuồng, Mạt Tây Nam cẩn thận từng li từng tí một mà đem hai tay hướng phía dưới ép, "Anh, không phải nữ, tôi, cũng không thần kinh. Chúng ta hôm nay là hai người xa lạ mới gặp mặt, căn bản không thể sản sinh sát ý, tôi cũng sẽ không giúp anh quét tước gian phòng nữa. Anh hiện tại cần không phải tôi, mà là một nhân viên làm vệ sinh."
"Nhân viên vệ sinh? Trước đây có a, Dương tiên sinh tuần trước đã từ chức, hắn còn kiêm trợ thủ và thư ký." Không biết tại sao, Trác Lân chỉ nghe lọt câu sau cùng của Mạt Tây Nam.
"Anh... Không phải cũng làm cùng hắn những chuyện tương tự như vậy chứ?"Mạt Tây Nam dở khóc dở cười, trong đầu lập tức hiện ra cảnh Trác Lân lôi kéo nhân viên vệ sinh, ép buộc hắn cùng mình đóng vai tình nhân.
"Không có," Trác Lân lắc đầu, " Tôi chỉ để hắn tìm hiểu* khách, bởi vì gần đây có một tên quan viên chính phủ vì tư liệu máy tính bị tiết lộ sau đó tự sát."
(nguyên văn: phẫn hãi)
"...Chỉ vậy thôi?" Phẫn hãi khách tuy rằng cũng rất kỳ quái, nhưng Mạt Tây Nam không tin chút ít chuyện như thế lại khiến người nảy sinh ý nghĩ từ chức.
"Há, tôi còn đem gan heo bị bệnh giấu ở trong tủ lạnh, vật này rất hiếm có."
"...Còn gì nữa không?"
" Tôi cũng đem đầu người giả giấu trong áo, muốn trải nghiệm một hồi cảm giác cùng xác chết tồn tại."
"Chỉ là giấu một đầu người giả?"
"Không, cũng giấu một đống chân tay giả. Vì để cho chi giả nhìn chân thực hơn, tôi còn thoa dầu đỏ lên."
"..."
(Sub: tôi cũng câm nín part n+1)
Trầm mặc ba giây, Mạt Tây Nam một cước đạp bay thùng rác trên đất.
" CMN anh.. Kỳ thực là một tên biến thái! A? Đúng không!?" Không còn bình tĩnh, hắn xông lên tóm lấy cổ áo Trác Lân liều mình lay động.
Tan vỡ, hoàn toàn tan vỡ! Cái gì mà cất bước trong bóng tối cô độc hành hiệp, cái gì mà một ngọn đèn sáng trong thế giới tội phạm! những fans internet kia đều bị lừa nha, bản Trác Lân 3D mẹ nó căn bản không phải tên trinh thám tiếng thơm xa gần!
Y...Y...Y rõ ràng chính là một người bi bệnh thần kinh!
Nhưng mà dáng vẻ Trác Lân bị Mạt Tây Nam vừa quăng vừa mắng, cản bản không có một điểm nổi giận.
Ngược lại, đôi môi thật mỏng của y lại nổi lên một độ con mê người.
"Thật tốt..." Y nhẹ giọng nói, khí tức ấm áp phất qua gò má Mạt Tây Nam.
Thân thể sâu xa dậy lên một tầng run rẩy, Mạt Tây Nam run lên, hai tay bất chi bất giác buông ra.
" Cái gì... Thật tốt..." Cùng Trác Lân đối diện từ khoảng cách gần như thế, hắn đột nhiên cảm thấy nóng lên.
"Thật tốt, thật không tệ..." Trác Lân sâu sắc ngưng làm khó* hắn,"... Tôi cảm giác, cậu đối với tôi căm ghét ngày càng sâu, sự thù hằn với tôi ngày càng nhiều. Thế nhưng không đủ, như vậy còn chưa đủ, chúng ta cần tình yêu!"
(*nguyên văn là kiển)
Y nói xong đột nhiên tóm chặt Mạt Tây Nam xoay người một cái, mạnh mẽ đẩy hắn ngã trên giường.
Tiếp theo, y nghiêng người đè lên.
Trong nháy mắt bị ngăn chặn, Mạt Tây Nam kinh hãi đến biến sắc, cho rằng Trác Lân lại mạnh mẽ hơn hôn hắn. Thế nhưng Trác Lân cũng không có, mà là nắm lấy tay hắn nhét vào bên trong áo mình.
"Nhanh, sờ tôi!"
"...Tôi tại sao phải sờ anh a...?" Mạt Tây Nam quả thực khóc không ra nước mắt.
"Bởi vì chúng ta là tình nhân a," Trác Lân nghiêm túc nói, " Tôi là nữ, mà cậu là bạn trai ở cùng tôi. Chúng ta nắm giữ cơ sở tình cảm, nhưng thường thường vì cuộc sống vụn vặt mà xảy ra xung đột, cãi nhau không ngừng."
"Không nên tùy tiện lập giả thiết cho người khác a, khốn nạn!" Mạt Tây Nam tức thiếu chút nữa một cước đạp lăn hắn, " Anh không phải nữ, tôi cũng không phải bạn trai của anh, chúng ta không phải tình nhân sống chung!"
"Hiện tại có phải tình nhân hay không không quan trọng, làm xong là được rồi."
"Làm cái gì?"
"Yêu chứ sao."
"... Van cầu anh để tôi về nhà đi..."
Mạt Tây Nam quả thực muốn khóc, sống hai mươi mấy năm, hắn chưa từng mãnh liệt muốn từ bên người một người muốn đào tẩu như thế. Trinh thám tiêu sái internet truyền kỳ kia, kỳ thực đều mẹ nó là ảo giác đi!
May mà Trác Lân không đến mức độ điên cuồng ép buộc Mạt Tây Nam thượng y. Tròng mắt thâm thúy của y chăm chú nhìn mặt khóc không ra nước mắt của Mạt Tây Nam, qua mấy giây, rốt cục bất đắc dĩ bò lên.
"Không đồng ý sao?"
"... Người bình thường làm sao có thể đáp ứng!..." Mạt Tây Nam cũng mau mau bò lên, thuận tiện ròng rã cà vạt cùng áo sơ mi của mình.
"Vậy tôi đi tìm người khác vậy, thuận tiện cảm tạ cậu đã quét tước gian phòng." Trác Lân cũng không tức giận, nhảy xuống giường tiện tay mở cửa, đồng thời hướng về Mạt Tây Nam khom lưng làm động tác tiễn khách, " Thật xin lỗi vì đã quấy rầy thời gian của cậu."
"Anh biết là tốt rồi!" Mạt Tây Nam thở phì phò lườm y một cái.
Nhưng trừng như vậy, con mắt của hắn giống như cao su dính chặt, cũng không cách nào từ trên người Trác Lân rời đi được.
Màu da trắng nõn, đôi môi thật mỏng, con mắt màu đen phi thường thuần túy... mặt Trác Lân lạnh nhạt nhưng cực kỳ mê người, khiến Trác Lân toàn thân một trận khô nóng.
Đôi môi mỏng kia là hắn trong mơ vừa hôn vừa gặm, màu da trắng nõn ở trong mơ nổi lên ngượng ngùng đỏ ửng, con mắt đen nhánh kia sẽ tràn đầy lệ... Mạt Tây Nam nhất thời nhớ tới thời điểm ôm ấp thân thể trần như nhộng của Trác Lân, cái cảm giác dẻo dai tiêu hồn cỡ nào.
Chỉ là tùy tiện hồi tưởng một hồi, hắn liền kích động đến sắp chảy máu mũi.
Hắn không phải bị cuồng ngược, cũng không có hứng thú chăm sóc một cấp chín thương tàn cự anh. Hắn chán ghét phương thức nói chuyện quái dị cùng năng lực tự gánh vác bi kịch của Trác Lân, thế nhưng... Hắn chống không lại được thân thể mê hoặc của Trác Lân!
(Sub: đúng là háo sắc!)
Trác Lân vừa mới nói cái gì?
Y muốn cùng hắn đóng vai tình nhân, muốn cùng hắn đồng thời sinh hoạt, còn muốn cùng hắn lên giường. Mỗi ngày ở trong cơ thể trong mơ làm loạn, lại trên thực tế chủ động nói đồng ý bị hắn làm, Mạt Tây Nam hắn chẳng lẽ muốn lời lẽ đanh thép mà từ chối?
Hắn... Hắn phẩm đức không cao thượng đến thế a!
Thiên sứ cùng ác ma trong lòng kịch liệt chiến đấu, Mạt Tây Nam qua rất lâu mới rốt cục quyết định.
"Cái kia... Được rồi! Muốn tôi đồng ý cũng được, thế nhưng tôi có hai điều kiện."
"Nói."
"Điều kiện thứ nhất, cái ổ chó này của anh nhất định phải quét dọn sạch sẽ. Anh không làm được thì phải nói để tôi làm, nhưng không cho anh có bất kỳ ý kiến gì, càng không cho chê tôi lải nhải!"
"Không thành vấn đề," Trác Lân thoải mái gật đầu, " Đây là phân bên trong công tác trợ thủ."
"Ai là trợ thủ của anh!" Mạt Tây Nam tức đến thiếu chút nữa muốn đạp ghế, " Nói rồi, không nên tùy tiện đặt giả thiết cho người khác!"
Trác Lân trầm mặt nhìn hắn, đột nhiên lấy ra hai tấm thẻ tín dụng màu vàng, vứt trên người Mạt Tây Nam: " Vậy tôi liền thuê cậu làm trợ thủ, hai tấm thẻ này tùy cậu tiêu."
Mạt Tây Nam trợn mắt há mồm, lớn như vậy, lần đầu có người nói với hắn "Tùy tiện tiêu"!
Đây căn bản không phải trinh thám thuê trợ thủ, rõ ràng là nhà giàu mới nổi giàu nứt đó đổ vách bao dưỡng tình nhân -- Không, tình cảnh bao dưỡng tình nhân đi!?
"Làm sao, không đủ sao?" Vẻ mặt Mạt Tây Nam dại ra, Trác Lân chăm chú hỏi.
"... Thần kinh của anh rốt cuộc là làm bằng cái gì..." Mạt Tây Nam đỡ trán, vô lực lắc đầu,
"Tính toán một chút, vẫn là nên đàm luận điều kiện thứ hai đi. Chỉ duy trì gian phòng sạch sẽ còn chưa đủ, nếu như chúng ta muốn lên giường, tốt nhất đi tới nơi khẩu vị tương đối nhẹ."
"Tương đối nhẹ là có ý gì?"
"Tương đối nhẹ chính là... Khặc khục..." Mạt Tây Nam không được tự nhiên ho khan, vẻ mặt Trác Lân thực sự quá chăm chú, khiến hắn cảm thấy đầu lăn lộn ý nghĩ hạ lưu, quả thực là lưu manh không biết xấu hổ.
Hắn vẫn cứ ngụy trang làm một bộ dáng nghiêm túc.
"Khặc khụ... Cái kia, đàn ông cùng đàn ông, với đàn ông cùng phụ nữ là không giống nhau, anh hiểu không? Tuy rằng hiện tại không thấy gì, nhưng sau khi cởi quần áo, khó tránh khỏi anh hoặc tôi sẽ cảm thấy buồn nôn, đến thời điểm ngạnh không đứng lên được mà nói sẽ liền mất hứng, khả năng còn có thể lưu lại bóng ma trong lòng. Vì lẽ đó... Khụ Khụ, trước khi lên giường, chúng ta tốt nhất làm chút chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Thí dụ như, tôi trước tiên sùng tay khiến anh thoải mái đến..."
Mạt Tây Nam nói, gò má không kìm được một trận nóng lên. Mộng xuân cùng hiện thực sù sao cũng không giống nhau, hắn không tự tin lúc mình tỉnh táo có thể MAN như ở trong mơ không, đề thương ra trận khiến Trác Lân liên tục thở dốc.
Ở trước mặt thần tượng, hắn cũng không muốn mất mặt, vẫn là không nên trực tiếp tiến hành bước cuối cùng thì tốt hơn.
Hiển nhiên lối về đại não Trác Lân cùng Mạt Tây Nam hoàn toàn khác nhau, y cau mày suy nghĩ một lúc, nói một câu ông nói gà bà nói vịt: " Vậy, hiện tại tôi phải làm cái gì?"
"Anh cái gì cũng không cần làm. Trước... Đứng ở cửa là được, dựa lưng vào tường, đúng, là như vậy." Hỏi như vậy chính là biểu thị đồng ý, Mạt Tây Nam một trận nhảy nhót, cao hứng đến suýt nữa từ trên giường nhảy lên.
Mười ngón tay vặn vẹo, hắn chậm rãi hướng về phía Trác Lân đi đến, trên mặt không kìm lòng được mà lộ ra nụ cười dâm đãng hạ lưu.
Nhìn ngũ quan hắn có chút vặn vẹo, Trác Lân lộ ra một tia nghi hoặc, lưng càng hướng về phía tường gần thêm một chút. Dáng dấp như là đang sợ hãi khiến Mạt Tây nam càng thêm hưng phấn, hắn đi tới trước mặt Trác Lân, một tay chống ở trên tường, một tay nắm lây cằm của Trác Lân.
"Khà khà khà hắc, mỹ nhân ~" Hắn nhếch môi cười dâm đãng.
Kỳ thực Mạt Tây Nam căn bản không có kinh nghiệm gì, thủ đoạn ve vãn ít đến mức đáng thương đều từ kịch truyền hình cùng một đoạn học cấp ba. Lúc nói chuyện, tiếng nói cùng tây chân của hắn đều đang phát run, nếu như thay đổi đối phương là một người kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ lập tức cười sau đó trào phúng* hắn một phen.
(*nhạo báng mức độ nhẹ)
Nhưng Trác Lân trước mắt hiển nhiên cũng không đủ kinh nghiệm, đối mặt với đùa giỡn của Mạt Tây Nam, y chỉ nhíu lại mày, môi mỏng giật giật, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Làn môi như kẹo tràn đầy mê hoặc, ngực Mạt Tây Nam dâng lên một trận kích động, đầu óc nóng lên liền hôn lên.
Chủ động hôn môi so với bị cưỡng hôn cảm giác thân thiết hơn nhiều, môi Trác Lân mềm mại mà ấm áp, xúc cảm so với trong mộng không biết tươi đẹp hơn bao nhiêu lần. Mạt Tây Nam đụng vào liền không dừng lại được, hắn nâng mặt Trác Lân, tham lam hút lấy bờ môi y, động tác mút vào sinh ra tiếng vang, sau đó dùng đầu lưỡi thô bạo cạy mở hàm răng Trác Lân, dùng sức đi vào dò xét, dây dưa kéo lại lưỡi y.
Trác Lân không từ chối, những cũng không thể nói là phối hợp.
Y lại đột nhiên một bộ như người máy, kinh ngạc mà tùy Mạt Tây Nam hôn, hôn sâu, hôn lưỡi... Cái lưỡi* cùng đôi môi không ngừng cùng Mạt Tây Nam quấn quýt, nhưng đây chỉ là động tác phản ứng tự nhiên của y mà sinh ra.
(*nguyên văn: thấp nhuyễn thiệt diệp)
Mãi đến khi Mạt Tây Nam thở hồng hộc thả y ra, đem môi rượt đến sau tai, y mới kêu lên một tiếng than nhẹ.
"Ừm..."
Thanh âm kia rất nhẹ, vô cùng trầm thấp, mang theo một tia cấm dục, nhưng lại mềm yếu đến tận xương.
Máu toàn thân Mạt Tây Nam nhất thời xông một nửa lên đại não, một nửa nhằm phía bụng dưới, hầu như chỉ trong nháy mắt liền cúng lên.
"Anh thích chỗ này...?" Hắn phát ra ồ ồ thở dốc, môi không ngừng vuốt ve sau tai Trác Lân.
"Không..." Trác Lân nheo mắt lại hơi ngửa đầu, một mảng trắng sau tai kia nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng. Thân thể run rẩy giống như sợ hãi, phía sau lưng cứng* lại, hai tay chặn lại vai Mạt Tây Nam, vô lực chống cự hắn.
(*nguyên văn: củng lên)
Vóc người Trác Lân hơi gầy, hai chân lại thon dài đẹp đẽ như người mẫu vậy. Mạt Tây Nam ban đầu còn tưởng y cao hơn mình, hiện tại từ khoảng cách gần như vậy mới có thể xác nhận, quản nhiên vẫn là mình cao hơn một chút.
Một hơi này, làm cho thể trạng hai người cũng có chênh lệch đến vi diệu, Mạt Tây Nam nhẹ nhàng liền có thể đem Trác Lân cầm cố trong ngực mình. không cho y đào tẩu. Hai cái tay khoát lên trên bả vai kia còn nghênh, trái lại tăng thêm một tia tình thú, khiến cho hắn ngày càng sản sinh kích động muốn đem Trác Lân "như vậy" "như vậy", như lưu manh liên tiếp cuồng hôn cổ cùng lỗ tai y.
Vành tai mẫn cảm bị môi ngậm, Trác Lân không nhịn được phát ra một tiếng kêu nhỏ.
"A!..."
"Nơi này cũng thích?" Mạt Tây Nam kích động hổn hển, một bên hôn môi y, một bên dùng chính nơi mình ngạnh lên ma sát bắp đùi của y. Chất lỏng từ đỉnh tràn ra từ bên trong thẩm thấu đến bên ngoài, cách vài tầng vải lưu lại trên quần tây của Trác Lân một vệt nước.
"Không...Không được, trước tiên... Thả tôi ra..." Cảm nhận được đồ vật vừa nóng vừa cứng kia, Trác Lân tựa hồ thật sự sợ sệt. Hắn liều mình giãy giụa muốn từ bên trong lồng ngực Mạt Tây Nam đào tẩu, ngay cả khóe mắt cũng đều đỏ ửng.
Thế nhưng tinh trùng lên não Mạt Tây Nam làm sao có thể thả y? Hắn dùng sức đè thân thể giãy giụa không ngớt của Trác Lân lại, đầu gối tiến vào giữa hai chân y, đem y đặt ở trên tường, sau đó đem vạt áo sơ mi của y từ bên trong lưng quần kéo ra ngoài.
"Khà khà khà, mỹ nhân ~ thả lỏng thân thể ~" Ma trảo với vào trong áo sơ mi, Mạt Tây Nam một bên sờ loạn trên ngực cùng ngực bóng loáng, một bên ghi nhớ câu trên truyền hình, " Sợ sệt liền ôm lấy tôi, gọi tên tôi ~ a, đúng rồi. Còn chưa tự giới thiệu, tôi tên Mạt Tây Nam..."
"Tây...Lan?" Trác Lân khó hiểu thở hổn hển, khẽ cau mày.
"Không phải Tây Lan, là Tây Nam!"
"Tây Lan... Tây Lan Hoa?"
"Là Tây Nam!"
Mạt Tây Nam tức thời tức giận, tức đến suýt nữa thì bấm vào cái mông của Trác Lân. Một bên thân thiết một bên tự giới thiệu mình thật có đủ quỷ dị, hắn tại sao lại đi giúp cái tên này đi sửa lại phát âm? Tên của hắn khó nhớ đến vậy sao?"
Đối lập với Mạt Tây Nam đang tức giận, Trác Lân lại một bộ dáng vẻ hoàn toàn không nắm rõ được tình hình.
Hai mắt đã có lệ nhìn chằm chằm Mạt Tây Nam một lúc, y lặp lại một lần nữa: "... Tây Lan Hoa?"
"Là Tây Nam!"
"Nát bét?"
(Sub: moe chết tôi rồi!!)
"CMN anh đang chơi đùa tôi a! Không cho gọi lại nữa!"
"Vậy rốt cuộc là muốn gọi hay không muốn gọi?" Trác Lân nghi hoặc hỏi.
"Anh... Anh câm miệng cho tôi!" Mạt Tây Nam vừa tức vừa giận, dưới cơn tức giận mạnh mẽ hôn Trác Lân, không cho y lải nhải thêm một chữ nào nữa.
"A... A a..." Môi bị chặn lại Trác Lân giãy giụa. hai tay tóm chặt vạt áo Mạt Tây Nam.
Rốt cục cũng phát hiện tiến hành vẽ vãn bình thường với người ngoài hành tinh quả thật là không thể, Mạt Tây Nam trực tiếp tiến vào chủ đề chính, cách quần tây một phát bắt được tâm bên trong thân thể Trác Lân.
Bộ phận mẫn cảm còn hiện ra trạng thái mềm mại, Mạt Tây Nam giống như hờn giận mà nhào nặn, Trác Lân ban đầu chỉ phát ra giọng mũi ô ô, rất nhanh liền không nhịn được mà đẩy Mạt Tây Nam ra, thân thể kề sát vách tường thở hồng hộc.
Cùng Mạt Tây Nam tách môi ra, tha ra một sợi bạc thật rài.
Tràng cảnh dâm mỹ này làm cho tâm tình Mạt Tây Nam tốtt lên một chút, sắc lang mới rồi bị Trác Lân lôi ra giờ lại từ từ trở về. Hắn một lần nữa nở nụ cười, một bên xoa nắn dục vọng bán ngạnh của Trác Lân, một bên chậm rãi kéo khóa quần tây của hắn xuống.
Hoàn chương 2
Sub: Nếu như muốn thoát ôm thì cào nách như Tiêu Điều (TCLMMNVNKPĐTA) còn nếu như muốn ngăn nói thì cứ như hai em trong đây là OK!!
Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT