“Tạ Từ, vì sao cậu cảm thấy tớ sẽ không khó chịu.”
Hứa U nhẹ giọng hỏi.
Cô ngẩng mặt, dùng đôi mắt ướt dầm dề lẳng lặng nhìn anh, nhìn anh thật sâu.
“….. Thực xin lỗi.”
Anh bị sốt đến có chút mơ hồ, không biết nên trả lời cô như thế nào mới đúng.
Trên mặt Hứa U không có gợn sóng.
Cảm xúc thật sự không cách nào khắc chế, ngực đau giống có có gì đó đấu đá lung tung bên trong, cô nhịn không được, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.
Chậm rãi, Tạ Từ cúi đầu xuống khi bị cô nhìn chăm chú.
Cô thấy dáng vẻ này của anh, muốn nói gì đó nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại cảm thấy đau lòng đến hốt hoảng.
Trầm mặc thật lâu, Tạ Từ ngẩng đầu nhìn thấy cô đứng trước mặt mình, khuôn mặt không chút do dự.
Nhìn mãi.
Mặt ngoài trấn định tự nhiên, lại không che dấu không cảm xúc khó khăn chật vật trong mắt anh.
“Hứa U, em đừng khóc.”
Nước mắt trên mặt Hứa U vẫn chưa khô, vẫn luôn yên lặng rơi xuống. Tạ Từ bó tay không có biện pháp, muốn thay cô lau nước mắt nhưng lại do dự mãi không thôi.
Mới vừa tiến lên hai bước, Hứa U liền chủ động tới gần, vươn đôi tay ôm chặt eo anh.
Hai người đột nhiên gần sát.
Eo bị người dùng hai tay ôm chặt, trái tim đang đập trong lồng ngực đột nhiên lỡ nhịp, Tạ Từ vươn tay giữa không trung, không biết phản ứng như thế nào.
Hứa U dựa đầu vào vai anh, đột nhiên bật khóc nghẹn ngào. Cô không nghĩ tới mình đã 24, 25 tuổi rồi, thế mà vẫn có thể dễ dàng khóc nức nở trước mặt anh như vậy.
Lòng Tạ Từ đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ thật ích kỷ.
Khiến cho Hứa U khóc như vậy cũng tốt, ít ra cô cũng khóc vì mình chứ không phải ai khác.
Thân thể ấm áp của cô dựa thật gần anh, làn da kề sát, khoảng cách giữa hai trái tim cũng cực gần.
Loại ý nghĩ này đột nhiên nhảy ra, sung sướng từ lòng bàn chân dâng lên rồi lẻn đến đỉnh đầu. Thậm chí cơ thể anh còn toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Tạ Từ đếm hơi thở của chính mình, một cái, hai cái, ba cái….. Tay chậm rãi vòng qua vòng qua bả vai cô, vừa mới chạm vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng cô gọi mình.
Hứa U nghẹn giọng mở miệng, “Tạ Từ.”
Anh dừng động tác, chột dạ đáp lời.
Sau đó, giữa phòng khách an tĩnh, giữa tiếng nước ồn ào, giữa tiếng đồng hồ kêu tích tắc.
Anh hoàn hồn, nghe được câu hỏi của cô.
“Mấy năm nay, cậu sống có tốt không.”
Tạ Từ thành thật trả lời, “Không tốt chút nào.”
Lời nói ra khỏi miệng, anh lại cảm thấy không ổn, vội vàng rối loạn giải thích, “Không phải do em không tốt, mà do chính tôi không tốt.”
Cô ngắt lời anh, “Tạ Từ, mấy năm qua cậu có thích người nào khác không?”
Anh ngây người một hồi lâu, mới giật mình trả lời cô, “Không thích ai cả.”
“Vậy ai sẽ đau lòng cậu.”
Thanh âm của cô thật mềm nhẹ.
“….. Cái gì?”
Tạ Từ căng thẳng, không nghe rõ lời cô nói.
“Tớ nói, cậu đẩy tớ ra, ai sẽ tới đau lòng cậu?”
“………”
Chờ một người, là đang làm một việc đầy vô vọng.
Vô vọng lại khổ sở, khổ sở lại dày vò, chìm nổi ở từng phút từng giây từng năm từng tháng.
Chính là một đời người, còn có mấy năm để có thể lãng phí với người khác,
Có phải chỉ có buông tay thì đôi bên mới có thể tự do.
Mới xem như giải thoát.
Nhưng mà Tạ Từ không cam lòng.
Anh không cam lòng.
Giải thoát cũng được, để đối phương được tự do cũng thế, anh đều không cam lòng.
Lời nói của Hứa U vừa rơi xuống, nháy mắt đã phá tan lý trí anh dựng lên bấy lâu.
Trái tim Tạ Từ đột nhiên gia tốc, chôn đầu vào hõm vai cô, vừa thoải mái vừa tủi thân.
“Không có, không ai đau lòng tôi, Hứa U.”
“Em cũng đừng đi thích người khác.”
“Nếu em thích người khác, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Anh nói từng câu từng chữ, thẳng đến khi thanh âm nghẹn ngào.
Tạ Từ ôm cô thật chặt, chặt đến mức dường như cô không thở nổi.
Sau một lúc lâu.
Cô nâng tay lên vuốt lưng anh từ trên xuống dưới, giống như an ủi bạn nhỏ khóc nhè.
Sống lưng cứng đờ.
Chỉ là hai giây sau, Tạ Từ thỏa mãn mà cọ cọ cô.
Sao có thể thích người khác đây.
Ở tuổi tác đó.
Từng yêu người như cậu.
Tình cảm của cô đã sớm lụi tàn, sao có thể thích người khác đây.
—
Nhiệt độ cơ thể của Tạ Từ vẫn luôn không giảm, uống thuốc hạ sốt cũng không có tác dụng. Anh không muốn đi bệnh viện, kéo chăn trùm kín chính mình, cả người nóng như lửa đốt.
“Sốt tới 39 độ.”
Hứa U đứng ở mép giường, lắc lắc nhiệt kế, nhíu chặt mi, “Dậy, đi bệnh viện.”
“……” Anh giả chết, đi kéo tay cô, nhắm mắt lại nỉ non, “Không đứng dậy, anh khó chịu.”
“Khó chịu thì đi bệnh viện.”
“……”
“Anh không dậy thì em đi đấy.”
Hứa U gạt tay anh ra, làm bộ phải đi. Tạ Từ không muốn cô đi, bèn giãy giụa xốc lên chăn, để chân trần xuống giường đuổi theo cô.
“Em đừng đi.”
Đêm hôm khuya khoắt.
Thật vất vả tới bệnh viện. Tạ Từ lẽo đẽo theo sau Hứa U, thật giống chó con, không muốn rời cô nửa bước.
Hứa U đi nộp viện phí, Tạ Từ còn ngồi trên ghế dài giận dỗi.
Đôi mắt cách cái vài giây lại liếc nhìn hướng cô rời đi.
Hộ sĩ giúp anh truyền nước cười trêu chọc, “Đấy là bạn gái của anh à?”
Tạ Từ lười nhác rũ mi mắt, không muốn nói chuyện với hộ sĩ.
Lại đợi một lát Hứa U vẫn chưa trở về. Tạ Từ mệt mỏi nhìn xung quanh, cảm thấy chờ đợi thật vô vọng.
Hộ sĩ treo bình nước lên giá, dặn anh, “Đợi lát nữa truyền xong bình đầu tiên thì bảo bạn gái anh kêu tôi.”
“… Ừ.” Anh thất thần lên tiếng.
Đi vài bước, hộ sĩ nói: “Thấy anh rất dính bạn gái, quan hệ của hai người thật tốt.”
Chờ đến khi Hứa U cầm thuốc trở về, cô thấy bình nước đã treo lên bèn ngồi xuống bên cạnh anh.
Để đồ sang một bên, giữa hai người có một khoảng cách không lớn không nhỏ, điều này khiến Tạ Từ không vui, nhưng anh lại ngại ngùng không nói ra miệng.
Nhịn nửa ngày.
Ban đêm phòng truyền dịch rất ít người, trong không khí tất cả đều là mùi cồn à nước sát trùng. Hứa U lăn lộn một ngày cũng mệt mỏi, dựa lưng vào tường, gập ngón tay xoa xoa trán.
Một lát sau, bên cạnh có động tĩnh nhỏ, thì ra là người bên cạnh nhẹ dịch thân thể về phía cô.
Hứa U nâng mắt, mệt mỏi nhìn anh, “Đang còn truyền nước, anh đừng lộn xộn.”
“Vậy em ngồi xa anh như vậy làm gì.” Anh ỷ vào mình sinh bệnh, nói với cô với giọng điệu đúng tình hợp lý. Cứ như vậy, dáng vẻ không nói lý lại có xu thế tro tàn bén lửa..
Thở dài dưới đáy lòng, Hứa U vẫn làm theo ý mà dịch người qua.
Tạ Từ nhẹ nhàng nở nụ cười.
Anh thò tay qua cầm lấy tay cô theo thói quen.
Hứa U không giãy giụa.
Người hơi tỉnh táo hơn, Tạ Từ nắm bàn tay nhu nhược như không có xương của cô, lòng bàn tay đều toát ra một lớp mồ hôi mỏng do chủ nhân của nó khẩn trương.
“Hứa U, lời em vừa nói với anh có phải thật sự không?.”
An phận một hồi, anh dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đâm đâm cánh tay cô, động tác ngữ khí cực kỳ tự nhiên.
“Nói cái gì?” Cô hỏi.
Hứa U cúi đầu đùa nghịch tờ đơn quảng cáo, sườn mặt nhìn nghiêm túc chuyên chú.
Tạ Từ trộm ngắm, cảm thấy thật là đẹp mắt.
Sau đó anh ngồi thẳng thân thể, nhìn thẳng phía trước, lại không kìm được trộm ngắm cô vài lần. Quá vài giây, tầm mắt lại dịch đến người cô, vừa lúc đụng phải ánh mắt của cô.
Hứa U: “Anh muốn nói gì.”
Bị người bắt được, Tạ Từ không chỉ không hổ thẹn, còn đúng lý hợp tình nói: “Em không cho anh mặt mũi chút nào, rõ ràng biết còn cố tình hỏi lại anh.”
“…….”
Đàn ông là sinh vật dễ dàng lên mặt nhất trên thế giới, những lời này đặt lên người Tạ Từ quả nhiên ứng nghiệm.
Hứa U hiện tại rốt cục đã biết.
Hứa U câm nín một lúc lâu mới nói, “Em thật sự không biết vừa rồi em đã nói cái gì.”
Tạ Từ nóng nảy, nghiến răng nghiến lợi, thanh âm cũng nâng lên,
“Em người này, sao trí nhớ lại kém như vậy.”
“…….” Hứa U vừa muốn cười, lại không biết nói cái gì.
“Anh chuyên tâm truyền nước đi, nghỉ ngơi một lát.” Cô khuyên anh.
“Trước nay chưa từng thấy người nào nói không giữ lời như em.”
Tạ Từ không biết phát hờn dỗi vì cái gì, còn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Mới hồi nãy, rõ ràng em nói ——”
“Nói cái gì?” Cô trêu anh.
Vẻ mặt anh hiện rõ ’ anh đây bất chấp ’, buồn bực nói: “Em nói về sau em sẽ đau anh.”
“….. Em nói rồi sao?”
Hứa U hồi tưởng một hồi, hình như cô nói không phải ý này mà.
“Em chắc chắn từng nói như vậy.”
Tạ Từ nói năng có khí phách, nhìn dáng vẻ như mất trí nhớ của cô thì giận dỗi nói: “Thôi, trước nay chưa từng thấy người nào nói không giữ lời như em.”
“……”
Cô rũ mắt, ngón tay hoạt động mấy cái đã gấp tờ giấy thành bông hoa hồng. Hứa U đưa bông hoa hồng cho Tạ Từ, “Tạ Từ, chúng ta từ từ tới nhé.”
Tuy rằng bỏ lỡ thật lâu, nhưng vẫn có thời gian.
Cho nên anh đừng có gấp.
Tạ Từ rũ mắt, nhìn chằm chằm đồ vật đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Kiềm chế một hồi, anh vẫn chọn mở ra lòng bàn tay.
Đóa hoa hồng nhỏ nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay anh.
Hứa U nhấp môi, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Cô vòng hai tay ra sau đầu, vuốt lại mái tóc xõa tung trên vai rồi buộc gọi lại.
Tạ Từ hơi khép lại tay, ngốc một hồi, bỗng nhiên thò người ra hôn một cái lên má Hứa U.
Hôn không nghiêng không lệch, thẳng trên má lúm đồng tiền của cô.
Cô trở tay không kịp, đại não chết máy một lát.
Anh nói, “Hứa U, em đừng để anh phải chờ thật lâu.”
Chờ Hứa U hoàn hồn mới nhớ tới giơ tay lau lau môi.
Vừa mới buông tay, Tạ Từ lại dán đến, môi đối môi chuẩn xác mà in lên. Như là bất mãn hành động của cô, anh vươn tay nắm cằm cô không cho cô cử động, lần này dừng lại lâu hơn.
Một lát sau, Tạ Từ đột nhiên chủ động thối lui thân mình.
Hứa U quay đầu nhìn anh.
Anh kêu một tiếng, nhíu chặt mi, đôi mắt muốn mở mà không dám, nâng cánh tay lên, “Hứa U, em nhìn kim châm xem, có phải nó bị sao rồi không.”
Tạ Từ sốc, kêu cũng không màng hình tượng.
“…….”
Hứa U vội đứng lên, lúc này mới phát hiện có máu chảy ngược lên dây truyền dịch.
Hẳn là động tác của Tạ Từ quá kịch liệt, không chú ý đến kim tiêm.
Cô chạy đi gọi hộ sĩ.
Sau khi người tới, Tạ Từ vẫn luôn quay đầu sang một bên không dám nhìn.
Hộ sĩ kéo miếng băng dán ra cắm kim truyền dịch lại cho anh. Hộ sĩ hơi lớn tuổi, vừa làm vừa giáo huấn, “Truyền có bình nước cũng không yên, không biết đang làm cái gì.”
Hứa U đứng một bên ngượng ngùng không dám nói chuyện.
Chờ hộ sĩ đi rồi, Tạ Từ mới nhỏ giọng nói thầm, “Đệt, thật hung dữ.”
Hứa U: “…..”
—
Qua ngày đó, công việc cũng không qúa bận, Hứa U nộp bản thảo lên, mỗi ngày đều ngồi trong văn phòng tra tư liệu.
Sau khi Tạ Từ hết bệnh liền bắt đầu không an phận.
Xưởng sửa xe có việc, anh không thể ngày ngày đi gặp cô, nhưng điện thoại thì ngày nào cũng có.
Thỉnh thoảng cô vội không có thời gian trả lời, Tạ Từ không gọi đến nóng điện thoại thì không bỏ qua.
Một ngày, giữa trưa xuống lầu cùng Trương Lị Lị thì gặp phải Lý Chính An ở đường đi. Anh chào hỏi Hứa U, tươi cười trên mặt anh thật ấm áp.
Cô muốn tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nhấc tay, “Thật trùng hợp.”
“Hai em đi ăn cơm à?” Lý Chính An nhìn Hứa U.
Cô giống như phát ngốc, không nghe được.
“Không phải, em về nhà, Hứa U buổi chiều có việc.” Trương Lị Lị đứng bên giúp cô giải thích.
Hứa U nhìn thẳng bên ngoài, tầm mắt lại đưa trở về, cô hơi gật đầu.
Hai người đi ra ngoài, không có khí lạnh, khí nóng mãnh liệt ập đến.
Ánh nắng rất lớn, Trương Lị Lị cầm ô vừa đi vừa nói chuyện với Hứa U.
“Chiều nay cậu đi hẹn hò à?”
“Không phải hẹn hò.” Hứa U lấy điện thoại ra, “Đi ăn cơm với bạn học.”
“Bạn đại học?”
“Không phải.”
“Bạn cấp ba?”
“Ừ.”
Phó Tuyết Lê đến thành phố Thân chơi, mấy hôm trước liên hệ với Hứa U, muốn hẹn cô ăn cơm.
Mấy năm nay Hứa U rất ít đi tụ hội với bạn học, cũng thật lâu không gặp bạn tốt trước kia. Cho nên cô cân nhắc một hồi bèn đồng ý rồi.
Thời gian chính là hôm nay.
“Vậy cậu đi như thế nào? Lái xe sao.” Trương Lị Lị ấn khóa xe, tích tích hai tiếng.
Hứa U lắc đầu, “Không cần.”
Vừa mới dứt lời, một chiếc Land Rover dừng bên cạnh hai người bắt đầu ấn còi.
Hứa U ngẩng đầu nhìn theo, nhìn thấy một bên cửa xe trượt xuống, Tống Nhất Phầm hưng phấn kêu cô, “Hứa U!”
Ngay sau đó, Phó Tuyết Lê nghiêng người đẩy cửa bước ra, giày cao gót màu đỏ rơi xuống đất.
Ngũ quan cô minh diễm, mặc váy chiffon màu trắng, tóc nâu cuộn sóng khoác trên vai.
Còn chưa kịp phản ứng, Hứa U đã bị Phó Tuyết Lê ôm vào ngực.
Trong xe, Tống Nhất Phàm nhìn hai người bên kia lưu luyến không rời. Anh không hiểu quan hệ hữu nghị của con gái, chỉ có thể lắc đầu tấm tắc, cố ý hỏi Tạ Từ, “Thế nào A Từ, hâm mộ không?”
“Cái gì.”
“Cậu đừng giả ngu với tôi, tôi còn không biết cậu nghĩ gì sao.”
“….A.”
“Đừng giả vờ bình tĩnh nữa anh em, cậu xem Phó Tuyết Lê có thể ôm Hứa U quang minh chính đại, nhìn lại cậu….” Phần tiếp theo anh không nói hết.
Tạ Từ mở cửa sổ, đặt khuỷu tay lên trên. Anh kẹp thuốc lá giữa hai ngón tay, mắt nhìn Hứa U, cách một hồi mới hút một ngụm, sau đó chậm rãi phun ra một vòng khói.
Người cách đó không xa hơi nghiêng mặt, hôm nay cô mặc áo màu trắng cùng quần bút chì màu đen, mái tóc mềm mại thả xuống.
Trên khuôn mặt là nụ cười ôn nhu sạch sẽ.
Trong xe an tĩnh một hồi.
Hầu kết khẽ lăn lộn, anh cởi bỏ một nút thắt trên áo sơ mi.
Yên lặng nhìn vài giây, Tạ Từ thật sự không chịu nổi nữa, thò đầu ra kêu.
“—-Tôi nói này Phó Tuyết Lê, cậu đủ chưa, lên xe mau.”
******************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT