Vào buổi tối, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, bốn người Việt Khê mở cửa nhà họ Trịnh đi ra ngoài, đi lên núi tìm ngôi mộ đá. Ngôi mộ đá này còn nhỏ, có thể nhìn ra người mất khi còn nhỏ, có rất nhiều địa phương có phong tục, nếu đứa nhỏ bị chết non, thì sau khi chết không được nhập vào phần mộ tổ tiên. Cũng không biết có phải là vì nguyên nhân này hay không, mà ngôi mộ đá này chôn cách thôn rất xa, bị chôn ở giữa núi.
Hứa Dụng chà xát hai cánh tay, nói: "Thật là yên lặng quá đi....."
Một đường đi thẳng tới ngôi mộ, không nói gà gáy hay chó sủa, ngay cả tiếng chim cũng không có, yên lặng đến rợn hết cả người.
Hàn Húc cầm lấy xẻng trong tay, nói: "Nhân lúc trời còn chưa sáng, nhanh chóng đào ngôi mộ này lên đi."
Ngôi mộ đá này chôn không được bao lâu, bùn đất bên trong còn chưa có cứng lại, cho nên đào lên rất nhanh, đại khái đào khoảng tầm một tiếng đồng hồ, Việt Khê cảm giác được cái xẻng trên tay mình đụng phải vật gì cứng, phát ra một tiếng vang trầm đục.
".....Đào được rồi."
Phủi sạch đất cát và đá đi, phía dưới liền lộ ra một cỗ quan tài nhỏ, quan tài màu đen dài chừng một mét, được chôn sâu dưới lòng đất.
"Mở ra xem thử xem..."
Nắp quan tài được mở ra, lộ ra vật nằm bên trong.
Hứa Dụng có chút sợ hãi, lấy tay che mặt mình lại, chờ nửa ngày cũng không nghe thấy người bên cạnh lên tiếng mới chậm rãi mở mắt nhìn qua khe hở giữa các ngón tay, đến lúc thấy rõ được đồ vật bên trong quan tài, hắn buột miệng thốt ra nói: "Sao lại trống không vậy?"
Chỉ thấy bên trong chiếc quan tài nhỏ để một ít quần áo của con nít, bên cạnh là một hình nhân bằng rơm. Ngoại trừ mấy cái đó ra, thì không có gì bên trong đó nữa, ngay cả thi thể cũng không có.
Việt Khê lẩm bẩm nói: "Ngôi mộ này chỉ có chôn quần áo và di vật......"
Nói chung, có một số người sau khi chết không tìm thấy xác, thì sẽ lấy quần áo của người đó bỏ vào quan tài chôn xuống thành một ngôi mộ để cúng bái, ngôi mộ này cũng giống như vậy, dùng quần áo và di vật thay thế xác chết.
"Nhưng mà họ chỉ nói Thạch Đầu trượt vách núi ngã chết, chứ không nói là đã tìm thấy xác.....vậy xác của đứa nhỏ đâu rồi?" Vẻ mặt của Tần Song Song có chút nghiêm trọng.
Bốn người đắp lại ngôi mộ, men theo đường cũ trở về, Hứa Dụng lẩm bẩm nói: "Đêm hôm khuya khoắt chạy đi đào trộm mộ, mà cái gì cũng không đào được. Rốt cuộc xác của Thạch Đầu đang ở đâu? Rõ ràng lập mộ cho nó, nhưng xác của Thạch Đầu lại không có ở trong quan tài?"
"Không phải chúng ta không thu hoạch được cái gì, ít nhất chúng ta cũng biết được xác của Thạch Đầu không có ở trong mộ...... Nếu chúng ta đã biết được việc này, chúng ta có nên đi hỏi người nhà họ Trương, hỏi bọn họ rốt cuộc xác của Thạch Đầu đang ở đâu?" Tần Song Song nghi hoặc nói.
Lúc này Hàn Húc mở miệng nói: "Trước không nói đến chuyện người Trương gia có trả lời vấn đề này hay không, cho dù bọn họ có trả lời cho chúng ta, bọn họ cũng sẽ có rất nhiều lý do......Không phải có nhiều chỗ cũng có phong tục giống vậy sao? Đứa nhỏ chưa trưởng thành mà chết sớm, không nên chôn, nói không chừng ở thôn Mễ cũng có phong tục này. Nhưng mà, ba mẹ đứa nhỏ thương tiếc con mình, không muốn nó trở thành cô hồn dã quỷ, cho nên đã lập cho nó một ngôi mộ đem quần áo và di vật của nó để vào bên trong quan tài chôn xuống ngôi mộ."
"Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Chẳng lẽ manh mối duy nhất cứ như vậy bị chặt đứt! Còn có thần linh của thôn Mễ này nữa, đó lại là cái gì?" Hứa Dụng cảm giác não của mình không đủ dùng,
Việt Khê nói: "Thật sự là không còn cách nào, tôi nghĩ chúng ta nên đi đến từ đường trong thôn nhìn xem. Người ở thôn Mễ này rõ ràng rất kính sợ nó, chỉ cần nhắc đến là bọn họ như hận không thể quỳ xuống bái lạy. Khả năng bên trong có thứ mà chúng ta muốn biết."
Hứa Dụng nhíu mày nói: "Cái từ đường kia, quả thật cho tôi một cảm giác rất không thoải mái."
Nói xong, cậu quay đầu, đập vào mắt chính là con bù nhìn ở ngoài ruộng lúa, cả người cậu giật nảy lên, sau đó nghi hoặc hỏi: "A, tôi nhớ rõ lúc nãy ở ruộng này không có bù nhìn, bây giờ tự dưng xuất hiện, làm tôi sợ muốn chết."
Tần Song Song quay đầu nhìn thoáng qua, nói: "Anh Hứa, lá gan của anh còn nhỏ hơn gan mèo. Chỉ là một con bù nhìn thôi mà, sao lại dọa anh thành thế này?"
Hứa Dụng có chút không phục, con người cậu vốn thật sự sợ quỷ nên không thể nào tìm được lời phản bác lại,.
Nghĩ như vậy, cả người cậu xìu xuống.
"Hả? Đó không phải là chị Triệu sao?" Bọn họ đi đến trước cửa nhà họ Trịnh thì thấy một bóng người lén lút từ trong nhà đi ra, trong tay còn xách theo một cái rổ, vừa nhìn, người nọ đúng là chị Triệu.
Việt Khê nghi hoặc, nói: "Đã trễ thế này, chị Triệu còn muốn đi đâu? Nếu không chúng ta đi theo sau xem thử xem?"
Bốn người đi theo phía sau của chị Triệu, thấy chị ta quen đường một đường thẳng lên trên núi mà đi, sau đó đi vào một mảnh đất trống, chỉ thấy phía trên mảnh đất trống đó, đều chi chít những ngôi mộ nhỏ, chỉ nhìn một cái, quả thật khiến cho da đầu người ta tê dại.
"Đây là mộ à...... Đêm hôm khuya khoắt như vây, chị Triệu đi đến chỗ này để làm gì vậy?"
Chị Triệu đi đến trước một ngôi mộ rồi lấy đồ trong giỏ ra, đều là những món dùng để cúng bái, nào là nhang đèn tiền giấy linh tinh. Chị ta đốt nhang, cúi người bái lạy, chỉ một lát sau, giống như không nén được bi thương, chị ta ôm mặt khóc nức nở ở trước ngôi mộ, tiếng khóc từ trong cổ họng phát ra, căn bản không thể nào kiềm nén được nữa.
"Ngôi mộ này có quan hệ thế nào với chị Triệu? Khóc thương tâm đến vậy...." Tần Song Song thì thầm nói.
"Là con chị ấy!" Việt Khê bình thản mở miệng, đối mặt với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của đám Tần Song Song, cô giải thích nói: "Chị Triệu từng nói mình là người phương Bắc, nói cách khác, chị ấy vốn không phải là người ở trong thôn này, mà là kết hôn mới đến đây ở. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc chị ấy không có người thân nào trong thôn. Mà hiện tại, chồng của chị ấy khoẻ mạnh, vậy thì còn người nào có thể khiến chị ấy chạy đến đây khóc ngay giữa đêm như vậy? Người như thế, tôi chỉ có thể nghĩ đến đứa con ruột thịt của chị ấy mà thôi."
Hàn Húc nhẹ giọng nói: "Khi chúng ta ở trong thôn cũng không thấy được mấy đứa nhỏ, xem ra toàn bộ mấy đứa nhỏ trong thôn đều ở tại chỗ này rồi....."
Nghe vậy, Hứa Dụng nhìn mảnh đất trước mặt có đầy những ngôi mộ lớn nhỏ này, cả người lập tức cảm thấy sợ hãi.
Những ngôi mộ ở chỗ này nếu đếm cũng có đến hơn một trăm ngôi mộ, nếu nói đây đều là những đứa trẻ trong thôn này, vậy thì sự việc này đáng sợ đến mức nào.
Ngày thứ hai, lúc nhóm Việt Khê đi ăn cơm, quả nhiên thấy đôi mắt chị Triệu còn hơi đỏ.
Hàn Húc đột nhiên mở miệng hỏi: "Chị Triệu, chúng tôi đến nơi này đã lâu như vậy cũng chưa từng thấy con của chị, con chị đi học ở bên ngoài à."
Nghe vậy, cả người chị Triệu cứng đờ, biểu cảm trên mặt gần như không duy trì được.
Hàn Húc cười, giả vờ như không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của chị ta, giống như chỉ thuận miệng hỏi: "Lần trước tôi nhìn thấy trong nhà có đồ chơi của con nít, chắc con của chị là con gái nhỉ, nhất định là một cô bé rất dễ thương đáng yêu...."
Nghe vậy, ngay lập tức trong mắt chị Triệu rưng rưng, chị quay lại, nâng tay tuỳ tiện lau nước mắt đi, chậm chạp nói: "Con của tôi, đã mất rồi."
Hàn Húc ra vẻ sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Tôi.....Tôi không biết, thật sự xin lỗi chị."
Chị Triệu lắc lắc đầu không để bụng, nói: "Không có việc gì, đều là việc đã xảy ra rất lâu, chúng tôi đều quen rồi. Thậm chí ngay cả dáng vẻ trước kia của con bé như thế nào, tôi cũng quên mất rồi."
Bên trong phòng, chồng chị Triệu ngồi một bên trầm mặc, không biết đang nghĩ đến việc gì, anh ta thở dài một hơi. Nhóm Việt Khê ở Trịnh gia lâu như vậy, rất ít khi nào nghe thấy người chồng này nói chuyện, cảm thấy sự tồn tại của anh ta vô cùng thấp, mọi người gần như quên luôn việc có sự hiện diện của anh ta ở đây.
"......Nếu con bé còn sống, có lẽ cũng đã học đến lớp 10 rồi." Chị Chu lẩm bẩm nói, trong mắt hiện lên sự bi thương.
Hàn Húc mở miệng, đang muốn hỏi thêm gì đó, lại thấy cổ tay mình bị người nắm lấy, cậu quay đầu lại, thấy Việt Khê lắc đầu với cậu. Cậu cười cười, xoay tay lại cầm lấy tay của cô, rũ mắt không nói thêm gì nữa.
Thật là, lúc này mới là thời cơ tốt nhất để hỏi mọi chuyện, chị Triệu đang nhớ đến con gái của mình, đây là thời điểm chị không phòng bị nhất, nói không chừng có thể lộ ra một chút thông tin gì đó.
Sư phụ à! Cô thật sự quá dễ mềm lòng!
Bốn người vừa ăn cơm xong, thì đúng lúc có người đến tìm bọn họ, đó chính là Hàn Từ Tuyết.
"Có người bị mất tích!" Hàn Từ Tuyết vừa đến liền thông báo tin tức này cho bọn họ.
"Mất tích?"
"Người cùng đi đến đây sát hạch, là một cô gái, người ở cùng cô ấy nói, từ ngày hôm qua cô ấy đã không thấy cô gái kia nữa. Đến bây giờ thì đã mất tích được hai mười bốn giờ."
"Đi vào trong thôn tìm chưa?"
"Tìm rồi, nhưng không tìm thấy.... Tôi đã tính cho cô ấy một quẻ, là quẻ đại hung, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."
Hàn Húc hỏi: "Người ở trong thôn nói như thế nào."
Hàn Từ Tuyết lạnh lùng nói: "Ma quỷ quấy phá..... bọn họ nói là do con quỷ kia làm."
Việt Khê lắc đầu, nói: "Không giống..... con quỷ kia rất hung dữ, quả thật giết không ít người, nhưng mà dường như nó cũng không có nhiều ác ý đối với chúng ta. Nói cách khác, nếu nó muốn giết thì nó đã sớm ra tay khi nó chạy vào phòng của chúng tôi rồi, nó chỉ muốn giết người ở trong thôn thôi."
"Vậy cô gái bị mất tích kia..."
Hàn Húc cười nói: "Không bằng cô Hàn nói cho chúng tôi biết tin tức mà hiện tại cô có được, ở trong thôn này lâu như vậy, chắc chắn là cô Hàn cũng thu hoạch được không ít tin tức rồi chứ. Đương nhiên, ở chỗ chúng tôi cũng có một ít phát hiện, hay là, chúng ta cùng nhau trao đổi tin tức đi."
Hàn Từ Tuyết ngồi xuống, cô nói: "Tôi biết được một việc, hơn năm mươi năm về trước, chắc khoảng chừng năm 1967, khi đó ở thôn Mễ gặp phải nạn đói, năm đó, mọi người đều ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Nhưng mà đến năm 68, thôn Mễ xảy ra biến hoá, sản lượng lúa của thôn bọn họ trồng được rất cao, năm đó bọn họ được mùa, cũng đương nhiên giải quyết được nạn đói của thôn.....Tôi không biết, trong một năm này rốt cuộc trong thôn Mễ đã xảy ra việc gì, nhưng mà tôi nghĩ, ngoại trừ cái viên đá quỷ đang làm loạn kia ra, còn có một thứ khác ở đây, năng lượng của thứ đó thậm chí còn mạnh hơn viên đá quỷ rất nhiều, nó che chở toàn bộ thôn Mễ, làm cho thôn Mễ mùa màng bội thu...."
"Tục ngữ có câu, thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, tôi nghĩ, những người ở thôn Mễ nhất định là đã trả một cái giá rất lớn." Hàn Từ Tuyết nghiêm túc nói, lần đầu tiên, cô cảm giác được có việc rất khó để giải quyết.
Thậm chí cô còn có một dự cảm, sự việc lần này, nếu xử lý không tốt, tất cả bọn họ đều sẽ gặp họa ở chỗ này.
Nghe thế, Hàn Húc cười nói: "Tôi nghĩ, chúng tôi biết cái giá lớn mà thôn Mễ phải trả là cái gì......Hai ngày nay chúng tôi đã đi một vòng xung quanh thôn này, thì phát hiện người trong thôn này rất ít, hơn nữa còn có rất nhiều người già, còn trẻ con hầu như rất ít, duy nhất có một số ít, là do mới sinh không được bao lâu. Tôi nghĩ điều kiện mà những người trong thôn này muốn được bảo hộ đó là phải đem ít nhất là một đứa nhỏ hoặc nhiều hơn để tế thần linh."
"Tế thần linh?" Hàn Từ Tuyết miệng lẩm bẩm nói ra hai từ đó.
"Ban đầu, cái thứ gọi là thần linh này hãy còn nhỏ, cho nên vật phẩm hiến tế yêu cầu cũng không nhiều, đại khái chỉ cần một đứa nhỏ là đủ......Nhưng mà, theo thời gian sức mạnh của nó ngày càng tăng mạnh hơn, thì nó lại càng yêu cầu vật phẩm hiến tế nhiều hơn. Cho đến hiện tại, ở đây không thể nào đáp ứng nổi yêu cầu của hắn nữa, cho nên, những người dân ở thôn này không thể không nghĩ ra biện pháp. Dưới tình huống như vậy, người dân ở thôn này lựa chọn dùng người ở bên ngoài thành vật hiến tế....." Hàn Húc thong thả nói.
"Người bên ngoài?" Vẻ mặt Hứa Dụng như vừa tỉnh mộng, chỉ vào chính mình nói: "Người bên ngoài trong miệng của cậu, không phải chỉ là chúng ta chứ?"
Hàn Húc nhẹ giọng nói: "Tu giả có khả năng sẽ làm tăng sức mạnh của vị thần linh kia, khẳng định tốt hơn rất nhiều so với người bình thường, hiện giờ chúng ta như con ba ba nằm trong rọ, vị thần kia, đang dùng đôi mắt của chính nó, chăm chăm nhìn chúng ta!"
Cậu quay đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú mấy con chim màu đen trên cây kia.
"Cái đứa nhỏ gọi là Thạch đầu, trên người khẳng định có gì đó đặc biệt, thế nên vị thần kia mới không thể cắn nuốt được linh hồn của nó.....Trước tiên chúng ta cứ nên đi tìm cho ra đứa bé tên Thạch đầu này đi."
Mà ở ngày thứ ba sau khi cô gái kia mất tích, lại có thêm một người bị biến mất. Chuyện này khiến mọi người không khỏi hoảng loạn, có người thậm chí la hét muốn rời khỏi chỗ này, nhưng mà cho đến thời điểm hiện tại bọn họ mới phát hiện ra, con đường để đi ra khỏi thôn này không thấy nữa, cho dù bọn họ có đi như thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng đều sẽ quay lại trở lại bên trong thôn này.
"Xảy ra chuyện gì, rốt cuộc chuyện này là như thế nào đây?" Lại một lần nữa đứng trước cửa thôn, có người rốt cuộc không giữ được bình tĩnh nữa, ôm đầu kêu to.
Giống như lúc bọn họ đi vào bên trong thôn này, thôn Mễ vẫn xin đẹp và yên tĩnh. Nhưng mà hiện tại, đã gặp phải tình huống như vậy, tuyệt đối không có ai cảm thấy nơi này đẹp chỗ nào hết, chỉ cảm thấy thôn giống như nơi trú ẩn của dã thú, ngay khi bọn họ đi vào, lập tức sẽ bị ăn tươi nuốt sống.
Cách đó không xa, một con chim màu đen đang đậu trên thân một con bù nhìn, ánh mắt lẳng lặng nhìn những người đang bị sợ hãi bao trùm, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, có cả thương hại cũng có sự vô tình lạnh lẽo bên trong.
Không khí trong làng trở nên vô cùng tồi tệ. Trái ngược với sự hoảng sợ của những người từ bên ngoài, tâm trạng của những trong thôn lại rất bình tĩnh. Bọn họ vẫn giống như trước, mặt trời mọc thì ra đồng, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi.
Thôn trưởng lấy cái nón ở trên đầu xuống, nhìn lên mặt trời phía trên đỉnh đầu, miệng lẩm bẩm nói: " Lại trôi qua thêm hai ngày nữa, thì có thể thu hoạch lúa rồi."
Mà dưới tình huống như vậy, không ai chú ý đến, bù nhìn trên ruộng càng ngày càng nhiều hơn, lúc bọn họ mới đến đây, trên ruộng chỉ có hai ba con bù nhìn, nhưng mà hiện tại đã tăng lên bảy tám con rồi. Nhưng mà, tình hình như vậy, lại không có vài người phát hiện ra việc này, ngoại trừ Việt Khê và Hàn Húc.
Ban đêm ở thôn Mễ vô cùng yên tĩnh, yên lặng đến mức giống như ở thôn Mễ không tồn tại một sự sống nào hết.
Việt Khê và Hàn Húc đi ra khỏi nhà họ Trịnh, trực tiếp đi đến ruộng lúa. Hạt lúa đã chín vàng, những bông lúa trĩu nặng ngả nghiêng, khi chạm vào phát ra âm thanh xào xạc, bông lúa có chút châm chích, chạm vào làn da, làm người ta cảm thấy hơi ngứa.
"......Một con bù nhìn nổi bật như vậy, mà không ai để ý đến." Việt Khê ngẩng đầu nhìn con bù nhìn trước mắt, nhìn từ xa thì không cảm thấy gì, đến gần để nhìn, thì lại phát hiện con bù nhìn cực kỳ cao lớn, phía dưới có một cái cọc chống đỡ, có tay có chân. Nhìn kỹ lại, vậy mà giống y nhưmột người trưởng thành.
Hàn Húc nói: "Có thể là do thần linh kia che mắt của tất cả mọi người, làm cho mọi người không có cảm giác được bù nhìn xung quanh đây đã tăng lên."
"Đến đây, để tôi nhìn xem rốt cuộc những con bù nhìn này được làm từ cái gì...."
Kéo bù nhìn ra, chỉ thấy bên trong vậy mà có một cái quan tài nhỏ của trẻ em, nói đúng hơn, đó là một đứa nhỏ chết đã lâu.
Cho dù là đã chết, nhưng hai mắt nó mở rất to, cơ thể của nó gầy gò, cũng không biết là đã ở trong mảnh ruộng này dầm mưa dãi nắng bao lâu rồi,nước trong cơ thể đều bị bốc hơi hết, hiện tại chỉ còn lại một cái xác khô héo.
Việt Khê lẩm bẩm trong miệng: "Đây là đứa nhỏ bị bắt đi hiến tế..."
Cô đứng dậy, nhìn về hướng từ đường đang ẩn trong bóng tối. Ban đêm, toà nhà rộng hơn rất nhiều so với những ngôi nhà khác, nó giống như một con quái vật to lớn.
Nhìn vô cùng đáng sợ và hung dữ.
"Chúng ta cùng nhau đi vào trong từ đường xem thử xem, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì thần linh kia, hẳn là ở bên trong đó..." Nói rồi, cô chần chờ nhìn Hàn Húc, suy nghĩ xem có nên đưa cậu đi cùng hay không.
Nói như thế nào thì, đó cũng là "Thần linh", cho dù là tà thần, thì sức mạnh của nó so với ma quỷ cũng không giống nhau.
Việt Khê cũng chưa từng gặp qua tình huống như thế này, nên cũng không biết khi vào bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
Hàn Húc như nhìn ra được suy nghĩ của cô, lập tức cười nói: "Sư phụ, tôi và cô sẽ đi cùng với nhau. Cô yên tâm, tôi sẽ tự bảo vệ bản thân mình."
Việt Khê gật đầu nói: "Vậy đợi một lát nữa cậu đi phải sát theo phía sau tôi."
Hai người đi về phía từ đường, đột nhiên, Việt Khê ngẩng đầu lên, chỉ thấy mặt trăng trên đỉnh đầu đỏ như máu, một đàn chim màu đen bay qua từ đường, cơ hồ muốn che hết bầu trời.
Tầm mắt chìm vào bóng tối, chờ đến khi trước mắt khôi phục lại ánh sáng, Việt Khê phát hiện bản thân mình đang đứng trên đồng ruộng, đập vào mắt là một màu vàng của lúa, bông lúa không ngừng đung đưa theo gió, mà cả người cô cứng đờ, không thể nào nhúc nhích được.
Ánh mắt giật giật, Việt Khê ý thức được, chắc chắn là mình đã bị nhốt trong một con bù nhìn rồi, rơm khô tạo thành một rào chắn, khoá chặt cô vào bên trong con bù nhìn, giống như những người đã mất tích.
Mặt trời phía trên đầu cực kỳ nóng, muốn phơi khô thân xác, trong thời tiết này còn bị nhốt trong con bù nhìn, quả thực nóng bức không chịu được, Việt Khê cảm thấy khắp người đều là mồ hôi.
Đồng thời Việt Khê còn cảm giác được, sức lực bên trong có thể mình dần mất đi, giống như có một thứ gì đó, đang hấp thụ toàn bộ sức mạnh của cô.
Trong lúc hoảng hốt, Việt Khê giống như nghe thấy một tiếng cười khan khan vọng tới, dường như được truyền đến từ một nơi rất xa.
Có sợ không? Có đáng sợ không?
Kẻ đó dường như đang hỏi.
Không, tôi không sợ!
Việt Khê trả lời trong lòng. Giống như lời cô nói, cô quả thật không sợ, cũng không sợ hãi cái gì. Trong lòng cô vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không thấy sợ hãi chút nào.
Nhưng mà ngay cả mặt mũi ra sao cũng không dám lộ diện, vậy mà nghĩ có thể giam cầm được cô hay sao?
Hiện tại việc cô muốn biết nhất chính là, Hàn Húc bị cái thứ này đưa tới nơi nào rồi.
Một ngọn lửa màu đen phát ra từ trong ngón tay của cô, ngọn lửa đốt cháy toàn bộ rơm rạ đang bao lấy toàn thân cô, còn chưa kịp đốt cháy thì ngay lập tức biến thành tro bụi.
Việt Khê đứng trên mặt đất, nhìn hoa văn trong lòng bàn tay, thì thầm nói: "Đây chính là sức mạnh của thần linh sao?"
Quả nhiên thật sự không phải ma quỷ có thể so sánh được, trong nháy mắt có thể làm cho cô bị mắc mưu!
Cô từng nghe ông nói qua, một khi tà vật có được sự cúng bái của con người, nhận hương khói của con người, vậy thì ma quỷ bình thường không thể nào so được.
Đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy đập vào mắt là một thế giới đỏ như máu, toàn bộ thôn Mễ như bị máu nhuộm đỏ. Hơn nữa, cũng không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của một ai, toàn bộ thôn Mễ chìm vào tĩnh lặng.
"Kẽo kẹt, kẽo kẹt."
Âm thanh cứng đờ vang lên, Việt Khê quay đầu lại, chỉ thấy bên trong đám bù nhìn đang đứng yên lặng trên ruộng chui ra mấy cơ thể khô quéo. Trên da của bọn họ xuất hiện một lớp màu đỏ chỉ xuất hiên trên da khi người đó phơi nắng quá lâu. Do phơi nắng quá lâu cơ thể bị mất nước nghiêm trọng, thế nên da thịt trên người bị khô quéo lại, giống như xác chết bị phơi khô.
Mà bây giờ, những cái xác khô đó đang từ mặt đất đứng lên, nhào về phía Việt Khê. Nhìn sơ sơ, vậy mà cũng phải hơn một trăm cái xác khô.
"Rầm."
Một chân đá một cái xác khô xông tới, cô nhìn về phía không trung, mặt trăng trên bầu trời ngày càng đỏ.
"Á."
Trên tay bị cắn một cái, Việt Khê cúi đầu, thấy xác khô đang liếm máu trên cánh tay của cô, nó lập tức bị tan biến vào không khí.
Trong mắt hiện lên sự chán ghét, Việt Khê lắc lắc cánh tay, giống như muốn phủi sạch mọi thứ cánh tay mình ngay cả một hạt bụi cũng không muốn thấy.
"Cũng chỉ là một cái xác không hồn...."
Cô nhìn về phía những cái xác khô đang giãy giụa đứng lên trên ruộng, hoa sen vàng trên khoé mắt cô chớp động, cô duỗi tay bắt lấy một cái xác khô, dùng tay siết chặt một cái, xác khô ngay lập tức hoá thành tro bụi, chỉ để lại một vệt sáng hình tròn màu đỏ đen, bị cô một ngụm nuốt vào trong bụng.
Cô cử động tay chân của mình, nhìn mấy cái xác khô hết con này ngã xuống thì con khác tiến lên, nhẹ giọng nói: "Như vậy, rốt cuộc chúng mày đã đưa đồ đệ của tao đi đâu rồi."
Nói xong lời này, đột nhiên cô cảm giác được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía giữa thôn của thôn Mễ, nơi đó chính là vị trí của từ đường trong thôn.
*
Bên trong không gian ngập tràn mùi máu tươi, vậy mà trong từ đường không phải thờ bài vị tổ tiên của thôn Mễ, mà chính giữa có một bức tượng thần đang đứng, đó là một con chim màu đen.
Chim đen đứng đầy trong từ đường, trong bóng đêm, hai mắt của chúng nó đỏ như máu.
Không đủ! Không đủ! Sức mạnh còn chưa đủ! Phải nhiều thêm một chút nữa, nhiều thêm một chút nữa!
".....Qủy thần ngũ phương, nghe ta triệu hồi, Quỷ vương, nhanh chóng đến hỗ trợ!" thanh kiếm trong tay Hàn Từ Tuyết nhảy múa, lạnh lùng đọc lên một câu chú.
Hàn gia nuôi quỷ, dùng những con quỷ này để chiến đấu, mà Hàn Từ Tuyết lại là người có thiên phú cao nhất trong thế hệ này của Hàn gia, tuy rằng mới mười sáu tuổi cũng đã có thể triệu hồi Quỷ vương đến để chiến đấu,
Nhưng mà, sau khi Hàn Từ Tuyết triệu hồi Quỷ Vương ra giúp đỡ, qua một lúc, vẫn không thấy một Qủy Vương nào xuất hiện.
Giữa không trung xuất hiện một đôi mắt to màu đỏ, hai mắt nó không chớp một cái nhìn chằm chằm Hàn Từ Tuyết, sau đó một luông khói đen bay ra, ngay lập tức hoá thành một bàn tay bóp chặt lấy cổ của cô, kéo cô lên giữa không trung.
"Sức mạnh.....còn chưa đủ!"
Chính giữa từ đường có một đám người đang nằm ở đó, bên trong đó còn có Hứa Dụng và Tần Song Song nằm ngất xỉu, họ vẫn còn hơi thở, nhưng mà máu trên người bọn họ đang dần dần mất đi. Là do bị tà thần này đang cắn nuốt toàn bộ sức mạnh trên người bọn họ.
"Rầm"
Cửa từ đường bị người đá văng ra, một tia chớp màu tím ầm ầm đánh tới, nháy mắt đánh tan đám khói màu đen kia, bởi vì không thể hít thở được mà Hàn Từ Tuyết cơ thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Đây là lần đầu tiên Việt Khê đi vào bên trong từ đường, chỉ thấy không khí bên trong vô cùng kinh dị, tràn ngập mùi máu tanh tưởi khiến người khác cảm thấy buồn nôn, một luồng khói đen lớn đang bay lơ lửng trên không trung, bên trong luồng khói đen đó có một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm cô.
"Đây chính là.....Thần linh?" Việt Khê khẽ cười một tiếng, nói: "Người của thôn Mễ này đúng là ngu xuẩn, cái thứ này, cũng có thể tôn lên làm thần linh? Thật dúng là buồn cười, xấu đến mức ta cũng chẳng thèm đưa mắt nhìn tới!"
Cắn một cái lên ngón trỏ, Việt Khê đưa ngón trỏ đang chảy máu tươi lên không trung vẽ bùa, ánh sáng vàng chớp động, một lá bùa màu vàng vàng dần hiện ra.
Khi bùa vẻ được một nửa, cô cảm thấy sau gáy đau nhói, cơ thể Việt Khê cứng đờ, cô quay đầu lại, thấy một tướng mạo quen thuộc nhìn cô với vẻ mặt vô cùng dữ tợn, dòng máu ấm áp chảy ra, trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Trong lúc hoảng hốt, cô thấy thôn trưởng ném cái gậy trên tay xuống, đi vào bên trong từ đường, thần sắc vô cùng thành kính, lớn tiếng nói: "Thần minh đại nhân, những người này đều là của ngài, bọn họ đều là vật hiến tế cho ngài, xin hãy ăn bọn họ, sức mạnh của ngài sẽ ngày càng cường đại hơn."
Việt Khê híp mắt lại, nhìn làn khói đen đang bay về phía cô, đang trong lúc kinh hoảng, cô nghe được một tiếng lẩm bẩm.
"A di đà phật."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT