Lấy linh lực làm đao, quát cốt đuổi chướng, quát cốt vô cùng đau, chỉ có người tự trải qua mới có thể hiểu được nó thống khổ thế nào. Linh lực quét qua xương cốt, người khác không cảm nhận được nhưng nghe thôi cũng biết nó đau đớn nhường nào, chỉ là so với thay xương hoán cốt thì cái này cũng chưa là gì.
Việt Khê bị âm thanh bên tai làm phiền, cô trực tiếp đập ngất người kia, người nọ chỉ kịp hét một tiếng chói tai ngắn ngủi rồi ngất luôn. Chỉ là dù đã ngất xỉu thì thân thể anh ta vẫn run rẩy không ngừng.
Những người khác: "........"
Những người chờ đến lượt mình đều cảm thấy lông tơ dựng đứng, hận không thể ôm lấy người bên cạnh để cùng run bần bật.
Cánh tay của người nọ đều bị vảy đen bao trùm, tầng tầng lớp lớp, tuy rằng sờ lên cảm thấy mềm nhưng thực chất lại rất cứng rắn, nếu nghĩ nhổ nó đi thì chỉ có thể xốc từng cái lên, kéo ra từ gốc rễ.
Người trước mặt này có lẽ không thể chịu được cánh tay mọc vảy nên đã cố nhổ nó ra, cho nên cánh tay này thật thảm thiết. Vảy loang lổ, cánh tay huyết nhục mơ hồ, chỗ bị thương còn chưa lên da non, thật sự xấu xí.
Việt Khê liếc mắt một cái, không kiên nhẫn mà dán một lá bùa lên, một mảnh máu thịt lẫn lộn kia lành lại rất nhanh, chỉ là vảy trên cánh tay vẫn không biến mất.
Đao cắt qua cánh tay, vảy rắn dùng mọi cách cũng không nhỏ ra được vậy mà bây giờ lại rơi xuống từng mảng, máu đen tức khắc chảy ra từ miệng vết thương.
Máu đen nhánh, màu sắc khác thường, rơi xuống chậu tạo thành một chất lỏng đặc sệt, thật khó có thể tin đây lại là máu chả ra từ cơ thể người.
Thẳng đến khi biến thành màu đỏ Việt Khê mới duỗi tay đưa qua miệng vết thương, lúc này miệng vết thương lập tức biến mất.
Hàn Húc hỏi: "Rắn đầu to kia cũng mềm lòng, nếu là tôi há chỉ là mu bàn chân, tất nhiên muốn bám vào linh hồn, này mới là rút cũng rút không xong."
Dù là quát cốt đao cũng không thể làm gì được.
Việt Khê không nhịn được liếc cậu một cái.
Hàn Húc cười, hỏi: "Sư phụ, có phải cô cảm thấy tôi rất xấu xa không?"
Việt Khê nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không có, tôi chỉ nghĩ nếu thật sự làm vậy thì tôi không kiếm được tiền."
Hàn Húc: "...."
"Sư phụ, cô thật thú vị." Hàn Húc cười nói, duỗi tay đổ máu trong bồn vào một bồn hoa, chỉ nghe xèo xèo một tiếng, cây hoa lập tức mọc lên dịch mủ đen nhánh.
Việt Khê đi đến bên người muốn quát cốt tiếp theo, Hàn Húc đứng sau liếc nhìn cái hộp đựng tiền.
Đối phương run sợ trong lòng, run bần bật nói: "Nếu không, cô đánh tôi ngất đi."
Đàn ông cao mét tám, hiện giờ hận không thể co mình lại thành quả bóng.
Đối với yêu cầu của anh ta, Việt Khê đáp ứng rất thống khoái, bởi vì những người này thật sự quá ồn.
Chờ làm xong cho tất cả mọi người, thời gian đã gần tới chạng vạng. Việt Khê hơi mệt, nhưng mà cũng rất vui vẻ, bởi vì hôm nay cô kiếm được rất nhiều tiền, tuy rằng cửa hàng vẫn không có ai hỏi thăm. Nhưng vẫn có người vào xem, nhìn thấy mấy phù triện mấy chục vạn đó chỉ nói một câu có bệnh rồi rời đi.
Thân là chủ tiệm kiêm người bán hàng, Việt Khê mặt không cảm xúc mà đóng giao diện cửa hàng lại, bây giờ cô có tiền rồi, có bán được hàng hay không cũng không gấp.
Nhận được tiền, Việt Khê bèn dẫn theo Hàn Húc đến phố đồ cổ của thành phố A, khi đến bèn chạy ngay đến một cửa hàng đồ cổ tên là Tụ Bảo Bồn."
"Diệp thảo cửu thiên, hoa sen tuyết sơn, linh nhũ trăm năm, mỗi thứ một phần!" Vừa vào trong tiệm, Việt Khê trực tiếp mở miệng nói với người bán hàng trước quầy.
Nhân viên công tác là một chàng trai trẻ tuổi, cũng là người quen của Việt Khê, vừa thấy Việt Khê liền cười nói: "Đồ cô muốn đã sớm chuẩn bị tốt, chú Vạn nói đại khái hai ngày nữa cô sẽ đến lấy, cô chờ tôi một lát."
Việt Khê gật đầu, người bán hàng này đi ra phía sau lấy đồ cho cô.
Hàn Húc nhìn quanh cửa hàng hai vòng, thuận miệng hỏi: "Cô biết ông chủ ở đây?"
Việt Khê nói: "Chú Vạn là người quen của ông nội, mấy thứ này là tôi nhờ chú gom giúp, may mắn kiếm được tiền, nếu không thì còn lâu nữa mới đến lây được."
Chỉ là ba thứ này rất đắt, cơ hồ đào hết tài tài sản của Việt Khê rồi.
Một ông lão đi ra từ phía sau cửa hàng, cầm một tẩu thuốc trong tay, nói: "Cháu đúng là đối tốt với mấy thằng nhóc kia, thứ tốt thế này người bình thường sao bỏ được."
Việt Khê gặp người, kêu một tiếng chú Vạn, lúc này mới chậm rãi nói: "Cũng không tính là thứ tốt, cái này có lợi cho chúng nó, vậy là đủ rồi."
Chú Vạn khẽ hừ một tiếng, nhìn Hàn Húc đang đứng phía sau.
Việt Khê giải thích: "Đây là đồ đệ cháu thu."
Tuy rằng biểu tình thực bình tĩnh, nhưng là ngữ khí kia nghe thế nào cũng có vài phần đắc ý.
Chú Vạn đánh giá Hàn Húc vài giây, nhẹ nhàng a một tiếng: "Đứa nhỏ này.... nên làm hòa thượng mới đúng."
Hàn Húc: "...."
"Trùng hợp, lúc này vừa được đồ tốt, là đồ của Phật gia, cho thằng nhóc này cầm về chơi vậy." Chú Vạn lục tìm trong túi, cuối cùng móc là một hạt châu màu vàng, trực tiếp ném vào ngực Hàn Húc, sau đó hít một hơi thuốc, "Kia hẳn là nơi vị cao tăng đắc đạo nào đó tọa hóa, bên trong cũng không có thứ gì tốt, ngoài mấy món Phật khí ra thì cũng chỉ có hạt châu này xem như đồ tốt."
"Ta không hiểu nhiều về đồ của Phật gia, nhưng mà cậu có duyên với Phật, ta không có lễ vật khác, cái này xem như lễ gặp mặt."
Chú Vạn gõ gõ tẩu thuốc lên bàn gỗ, nói: "Nhưng mà chuyến đi cũng không phải không có thu hoạch, trong mộ kia còn có một bản đồ, xem qua thì là mộ lớn đây, không biết giá trị thế nào."
"Chú muốn hạ mộ ạ? Khi nào?"
"Còn sớm, đi tìm mấy người nữa, chỉ sợ phải đến sang năm mới hạ mộ được."
Việt Khê ừ một tiếng, nói: "Khi nào đi chú nói với cháu một tiếng, cháu vẽ cho chú mấy tấm bùa."
Chú Vạn đồng ý.
Lấy đồ xong họ liền rời đi, Hàn Húc nhìn thoáng qua thời gian, nói: "Sư phụ, tôi về nhà trước, ngày mai gặp nhau ở trường học. Cô trở về nhớ chú ý an toàn."
Về đến nhà, Việt Khê lập tức đi vào thư phòng, sau đó ngây người trong thư phòng mấy tiếng đồng hồ. Chờ đến khi cô ra ngoài, trời đã tối rồi, vừa ra liền thấy mấy người giấy xách theo túi giấy đứng ngoài cửa.
"Cơm chiều, cơm hộp cơm hộp!"
Nhóm người giấy hưng phấn nói.
Việt Khê ừ một tiếng, cô cầm ra một cái chén màu bích ngọc, bên trong đựng đầy nước màu xanh.
Đổ chén nước này ra bảy phần rồi bỏ bảy người giấy vào trong chén, toàn thân đều ngấm nước.
Theo thời gian trôi đi, trên người bảy người giấy dần xuất hiện màu xanh lá cây, bên trên còn có chiếc lá cây xanh biếc, chỉ là lá cây rấ nhỏ. Màu sắc lá cây cực đậm, giống như giọt nước đọng ở đầu càng, mà người giấy nhìn qua càng giống "người" hơn.
Tứ chi, thân hình, còn có ngũ quan.
"Cảm giác thế nào?" Việt Khê hỏi.
Mấy người giấy tranh cướp trả lời, Tiểu Nhất là đại ca lập tức nghiền áp sáu đứa còn lại, giơ tay đầu tiên nói: "Thoải mái, đỉnh đầu tớ đều nảy mầm, Việt Khê thật tốt."
Tiểu Nhị nhỏ giọng nói: "Nhưng mà lá cây của Tiểu Nhị là đẹp nhất, xanh nhất."
"Phi, không biết xấu hổ, cậu căn bản không xanh bằng tớ!"
"Tớ trắng nhất! Trắng nhất!"
Sau đó, mấy người giấy đứng cách nhau một cái chén thiếu chút nữa đánh nhau chỉ vì tranh cãi xem lá cây trên đầu ai xanh nhất, làn da ai trắng nhất.
Việt Khê: "...."
Nhìn dáng vẻ, tinh thần vẫn không tồi, nhưng lại làm cô nhẹ nhàng thở ra.
Người giấy nhỏ đều là ông nội để lại cho cô, chúng nó cũng ở bên cô nhiều năm như vậy, cách năm năm lại cần rửa sạch một lần, rửa sạch sẽ bùn đất, bằng không chúng nó sẽ "không hợp khí hậu."
Đương nhiên, "Khí hậu không hợp" gì đó đều là ông nội nói cho Việt Khê, lúc ông nội còn sống, mấy thứ đồ cần thiết để rửa sạch chúng nó đều là ông nội chuẩn bị, bây giờ ông nội không còn nữa, mấy thứ này liền rơi vào tay Việt Khê.
Thấy bọn nó thật sự hưng phấn, Việt Khê đi thư phòng kiểm tra lại tiền tiết kiệm của mình, nhìn năm chỗ trống bên trong, cô tính toán lại số tiêu mình đã tiêu rồi ghi lại vào notebook.
Chút tiền ấy cô có thể dùng ba năm, trước nay cô không có quá nhiều khát vọng với tiền, chỉ cần đủ dùng là được. A, nếu có thể thi đậu đại học thì chút tiền này không đủ, nói tóm lại là vẫn cần tiếp tục kiếm tiền.
Trong lòng đột nhiên gấp gáp!
Nhưng mà bằng thành tích hiện tại của cô, muốn thi đậu đại học....
Việt Khê ỉu xìu như bánh mì dính nước, nằm liệt trên ghế thở dài.
Thật ưu sầu!
Kiếm tiền thật quá gian nan, mà học tập còn khó khăn hơn kiếm tiền.
*
Ban đêm.
Phòng mở cửa, không đèn, chỉ là ánh trăng đêm nay rất sáng, xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tưới xuống một tầng ánh sáng nhu hòa, tạo nên một mảnh sáng ngời.
Hàn Húc dựa lưng vào tường, nương ánh trăng đánh giá đồ vật trong tay.
Ánh vàng nhạt tỏa ra từ hạt châu, bên trong còn có vết rách mơ hồ, tràn ngập hơi thở thời gian, phản phất hạt châu có thể vỡ vụn ngay trong chớp mắt.
Hàn Húc hơi híp mắt, hơi dùng sức xoa hạt châu trong tay, chỉ nghe răng răng một tiếng, phấn vàng rơi xuống rào rạt, rơi lên thảm mềm mại.
Ánh sáng nhạt chớp động.
Bỏ đi lớp ngụy trang bên ngoài, hạt châu chỉ còn nhỏ bằng đầu ngón tay cái, làm từ gỗ đàn hương, bề mặt bóng loáng do bị người cầm lâu ngày, bên trong sáng lên ánh sáng vàng nhạt, đúng là một chữ "Vạn" của Phật gia.
"Thứ tốt?" Hàn Húc cười nhẹ một tiếng, thanh âm như than thở, "Thật là thứ tốt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT