Hướng Hưng Học từng nghe một câu chuyện về trò oẳn tù tì, một đôi tình nhân gặp rủi ro, một người tàn nhẫn một người nhẹ dạ, kết quả lại là người tàn nhẫn phải chết.
Anh ra kéo, Hướng Nghiễm ra bao.
"A, thua rồi."
Bàn tay mới vừa ra bao nắm lại thành vòng đem dương căn của Hướng Hưng Học nắm trong tay, cậu không nắm hết được thứ đó của Hướng Hưng Học, giữa kẽ tay lộ ra da dẻ sung huyết. Hướng Nghiễm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lỗ nhỏ phía trên, khóe miệng mỉm cười, "Anh nhường tôi?"
"Con vật nhỏ, em tính tới?" Hướng Hưng Học cười, vùi mặt vào gáy Hướng Nghiễm, hít lấy mùi vị của cậu.
Hướng Hưng Học bị Hướng Nghiễm sờ đến bốc lửa, tựa như trả thù mà nắm lấy túi nhỏ của cậu.
"Tôi làm sao biết anh ra cái gì?"
Hướng Nghiễm gấp gáp thở hổn hển, thân thể run rẩy hơi cứng lại, bắn vào lòng bàn tay Hướng Hưng Học.
Cậu xoay người lại đối mặt với Hướng Hưng Học, ngực phập phồng tiếp tục tuốt hành thân anh, "Được thôi, đàn ông đích thực chấp nhận thua cuộc."
Hướng Hưng Học bị cậu moe đến đau thấu tim gan, thả lỏng tinh quan, bắn vào tay cậu.
Hướng Nghiễm mặc lại quần, thay áo T-shirt của Hướng Hưng Học rồi đi xuống núi, không chính thức xuất hiện trong trường học, để cậu họ Hướng thiện tâm trở thành ẩn số trong mắt bọn nhỏ.
Ngày tháng trong núi bỗng nhiên qua rất nhanh, Hướng Hưng Học cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị kỹ càng thì ngày về đã đến.
"Các thầy còn trở lại nữa không?" Một cô bé nho nhỏ hỏi, dáng vẻ chờ mong.
Bốn cậu nhóc nhìn nhau, không ai lên tiếng.
"Các anh cũng bận việc học của mình, nghỉ hè sang năm thầy Hướng quay lại đây được không?" Hướng Hưng Học ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu cô bé.
"Được!"
Lúc đi, Hướng Hưng Học đã nghĩ mình chỉ tới đây một lần, nhưng lúc này lại cảm thấy có lẽ anh sẽ tới thêm nhiều lần nữa.
Hướng Hưng Học dẫn đoàn năm năm liên tục, chứng kiến trong núi làm đường, mắc điện, xây dựng trạm phát tín hiệu điện thoại.
Càng lúc càng nhiều du khách đến thăm Lục Dương, ký túc xá đã tráng xi măng, nhà tắm xây bằng lá đã ốp gạch men, hồ nước nơi anh cùng Hướng Nghiễm quyết thắng bại đã trở thành một địa điểm du lịch ăn khách.
Hết thảy đều từ từ tốt lên.
Hướng Hưng Học vẫn cứ kiên trì, mãi đến tận khi ngôi trường tiểu học nông thôn này không cần đến giáo viên tình nguyện dạy hè nữa.
Hướng Hưng Học nghĩ, nếu lần đó Hướng Nghiễm không đến, tháng ngày anh ở trong núi phải chăng vẫn cứ mờ mịt tối tăm, anh phải chăng sẽ giống như tất cả các thầy cô giáo tạm thời ở đây, chỉ tới một lần rồi đi mất. Nhưng chữ nếu này cũng không có ý nghĩa gì nữa, bởi vì Hướng Nghiễm đã đến.
Lúc trở lại Đồng thành, Hướng Hưng Học lại không vội trở về nhà.
Anh mượn chìa khóa của Hướng Dung, mở cửa nhà cũ ở quê.
Hướng Hưng Học năm mười mấy tuổi bởi vì bị đứa nhỏ cùng thôn nói là con riêng mà xé tập của cậu ta. Hướng Nghĩa Vũ dẫn anh đi xin lỗi, Hướng Hưng Học sống chết quật cường, chấp nhận chịu đòn, không chịu cúi đầu.
Hướng Nghĩa Vũ đóng cửa phòng ông lại, đưa cho anh một xấp tài liệu, "Ba vĩnh viễn là ba con, nhưng con cũng có quyền biết người sinh con ra là ai." Chỗ tài liệu đó bị Hướng Hưng Học bỏ vào ngăn kéo khóa lại, vẫn không mở ra xem.
Anh cùng thân thế của mình đấu tranh hơn hai mươi năm, bởi vì Hướng Nghiễm, lần đầu tiên có ý định tìm lại nguồn cội.
Hướng Hưng Học là chú của Hướng Nghiễm, người trong tài liệu kia không phải.
Thân thế của anh cũng không có gì đặc biệt - Hướng Hưng Học tên cũ là Bách Uẩn Hòa, cha ruột anh cũng là quân nhân, đã hi sinh trên chiến trường, anh mồ côi từ trong bụng mẹ, mẹ anh mang theo anh không tái giá được, liền đem anh bỏ trước quân doanh, đúng lúc Hướng Nghĩa Vũ về quân doanh làm việc nhìn thấy, liền đem anh về nhà.
"Bách Uẩn Hòa." Hướng Hưng Học cầm lấy tờ giấy đã ố vàng, nhỏ giọng đọc tên cũ của mình. Anh nói không được trong lòng là cảm giác gì, bị mẹ ruột vứt bỏ chắc chắn phải đau, nhưng cảm giác đau bị thời gian làm cho suy yếu, như giấy trắng hơn hai mươi năm, chất giấy vốn rất dai lại bị năm tháng bào mòn đến giòn tan, Hướng Hưng Học không dùng bao nhiêu sức lực giấy đã nát, huyết thống tình thân cũng giống như vậy. Thứ khiến anh càng thống khổ hơn là ơn dưỡng dục, vợ chồng Hướng Nghĩa Vũ nuôi anh thành người, còn chưa kịp hưởng thụ con cái báo hiếu đã buông tay nhân gian, Hướng Hưng Học không chỉ không có báo đáp, còn cùng với hậu bối của ông làm loạn...
Người đến 30, 31 tuổi cần nhất là chín chắn, Hướng Hưng Học lại bắt đầu phản nghịch. Nhưng anh đã quyết định cùng một chỗ với Hướng Nghiễm, đứa cháu trai so với Hướng Hưng Học nhỏ hơn 6 tuổi kia đã trở thành khối thịt mềm trong lòng anh, đem thịt trong lòng cắt xuống, Hướng Hưng Học cảm thấy mình cũng không sống nổi. Anh là người rất ích kỷ, nếu như ái tình cùng luân thường đạo lý không có cách nào song toàn, anh chỉ có thể bỏ đi danh tự Hướng Hưng Học này - đem sinh mạng 30 năm đầu của anh xóa đi, xin lỗi cha mẹ dưới hoàng tuyền, vong ân phụ nghĩa, ly kinh bạn đạo, đổi lấy nửa đời sau cùng Hướng Nghiễm gắn bó keo sơn.
Hướng Hưng Học đem tài liệu về nhà, đặt ở trong ngăn kéo đầu giường.
Anh từ phía sau giữ lấy eo Hướng Nghiễm, hôn lên vành tai cậu. Hướng Hưng Học thù rất dai, anh trước sau đều nhớ tới cảnh tượng Hướng Nghiễm hôn tai của Tiểu Lộc.
"Hôm nay có thể không?"
Vành tai cậu bạn nhỏ bị mút đến đỏ lên, Hướng Hưng Học vẫn còn thấy chưa đủ, anh dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ cọ, mãi đến tận khi chỗ đó của Hướng Nghiễm bị gặm đến kiều diễm ướt át, "Lời em nói hôm đó, còn tính không?"
Hướng Nghiễm hít một tiếng, thở dài một hơi, "Tính đi. Nhưng anh đừng làm tôi đau quá, tôi xưa nay không khiến người khác quá đau."
Bình dấm chua của Hướng Hưng Học bị lời này làm cho vỡ vụn, anh cắn lấy bên tai còn lại của Hướng Nghiễm, lúc cắn định làm cho người trong lòng đau, nghe được Hướng Nghiễm hít một hơi khí lạnh, Hướng Hưng Học lại không đành lòng ra sức nữa, "Tôi sẽ nhẹ nhàng."
Hướng Nghiễm mở mấy ngón tay bên hông cậu ra, "Tôi đi tắm."
Hướng Hưng Học lại dính lấy cậu, "Tắm chung đi."
"Không được."
Nghe tiếng nước trong phòng tắm vang lên rồi dừng một chút, Hướng Hưng Học mới nhớ ra, Hướng Nghiễm có bệnh ưa sạch sẽ, cậu quen làm cho mình sạch sẽ từ trong ra ngoài mới thôi. Hướng Hưng Học không nhịn được cười, đột nhiên cảm thấy cái tên Bách Uẩn Hòa này cũng rất được.
Anh đợi trong phòng đã lâu, từ trong khe giường của Hướng Nghiễm tìm được một mớ bao vị hoa quả. Hướng Hưng Học không thích cái loại màu mè này, lại lật qua lật lại mới tìm được một chiếc bao 0.01 bình thường. Anh cầm chiếc bao trong tay, lòng hẹp hòi mà cảm thấy bất mãn - Hướng Hưng Học không biết cậu trước đây thích chơi bời cỡ nào mà tựa như nghiện sưu tập, khe giường giấu rất nhiều loại bao, muôn hình muôn vẻ.
Hướng Nghiễm lúc ra ngoài không mặc quần áo, bụng bốn múi cơ, bắp thịt còn mang theo giọt nước, được ánh đèn chiếu đến lóa mắt. Hạ thân cậu quấn một cái khăn tắm màu xanh, khăn tắm bị nước văng ướt, biến thành mấy cái hoa văn sẫm màu. Toàn thân cậu trên dưới đều rất thuận mắt, sự chú ý của Hướng Hưng Học một mực bị ngón chân ửng hồng hấp dẫn, anh nhớ tới đôi chân ngâm dưới suối của Hướng Nghiễm ngày đó, chỗ cần trắng thì trắng, chỗ cần hồng thì hồng, màu sắc hòa lẫn vào nhau, đẹp hơn bất cứ thứ gì.
Hướng Hưng Học đem lời ca ngợi nói ra miệng, Hướng Nghiễm cũng không xấu hổ, nói: "Tôi biết tôi đẹp mà."
Một câu nói trái lại khiến Hướng Hưng Học mặt đỏ tới mang tai.
Hướng Hưng Học mặt nóng, hạ thân cũng nóng, anh cởi khăn tắm của Hướng Nghiễm ra, nhìn hai chân để trần của cậu - Hướng Nghiễm chân dài mà thẳng, cơ thịt một chút cũng không gồ ghề.
Hướng Hưng Học bỗng nhiên thành kính, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm, cả đời đều chịu trách nhiệm."
"Tôi cũng không phải thiếu nữ khuê các gì," Hướng Nghiễm cởi quần Hướng Hưng Học, kéo hộc tủ đầu giường đem dầu bôi trơn nhét vào tay anh, "Anh nếu có thể khiến tôi thoải mái, tôi liền để anh làm, làm cho tôi đau..."
Hướng Nghiễm nở nụ cười, "Tôi lập tức làm anh."
Cậu như con bạch hổ nhỏ tàn bạo uy hiếp, trong mắt Hướng Hưng Học lại thành đáng yêu quá mức, dáng vẻ giương nanh múa vuốt như thắp lên một ngọn đuốc trong lòng anh. Anh ôm eo Hướng Nghiễm đẩy cậu ngã xuống giường, "Sẽ không làm đau em đâu, tôi làm sao nỡ."
Hướng Nghiễm đã tự mở rộng cho mình, miệng huyệt vừa mềm vừa ướt át hút lấy ngón tay Hướng Hưng Học. Dù vậy, Hướng Hưng Học cũng không dám tùy tiện tiến vào, anh hơi cong ngón tay, học như bên trong AV, khuấy động vách tường mềm mại ấm áp.
Thân thể Hướng Nghiễm lúc đầu cứng cực kỳ, theo động tác của Hướng Hưng Học, đôi chân hơi co lên bắt đầu yên tĩnh lại, đạp ga trải giường chậm rãi thẳng ra, cuối cùng kề sát mặt giường mềm mại. Cơ quan sinh dục đẹp đẽ kia cũng từ từ tỉnh lại, phấn chấn mà ngẩng đầu, Hướng Hưng Học rất thích nhìn dáng vẻ nó phun trào.
Hướng Hưng Học bị thân thể ửng hồng này làm hoa mắt, cảm thấy chỗ nào cũng thật đáng yêu.
"Tôi vào đây." Anh mở chân Hướng Nghiễm ra, dùng phía trước ma sát miệng huyệt ẩm ướt.
Hướng Nghiễm ngẩng đầu nhìn một chút, hiếm thấy thẹn thùng mà cắn môi dưới quay đầu đi chỗ khác, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng mỏng manh.
Đầu cậu vẫn nghiêng, ánh mắt lại như đuổi giết Hướng Hưng Học không tha, ánh mắt không có chút uy hiếp nào tựa như nhắc nhở, khiến Hướng Hưng Học toàn thân đều thấy ngọt, "Sẽ không đau."
Hướng Hưng Học hôn lên trán cậu, hôn lên mi mắt, hôn chóp mũi cậu, anh bỏ qua đôi môi, hôn lên cằm cậu, mỗi cái hôn đều rất nhẹ nhàng, như con bướm đậu lên cánh hoa.
Hướng Nghiễm quay mặt lại, hơi hé miệng ra, hai phiến môi lưu luyến tạm biệt nhau tạo ra tiếng vang nho nhỏ gần như tiếng muỗi kêu, làm gợn sóng cả một ao nước mùa xuân, khiến Hướng Hưng Học hoàn toàn mất hết bình tĩnh, anh đem thứ đó cả cây đẩy vào trong thân thể Hướng Nghiễm.
Cậu bạn nhỏ cau mày nhưng cũng không có kêu đau, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ thu lại móng vuốt.
"Cố nhịn một chút."
"Anh động đi, như vậy quá căng rồi."
Hướng Hưng Học hai tay chống giường, cúi người hôn lên môi Hướng Nghiễm, thân dưới chầm chậm mà mạnh mẽ chuyển động.
"Tôi đã nghĩ..." Hướng Hưng Học muốn đem dự tính sau này nói cho người dưới thân nghe, lại sợ cậu bị dọa sợ, cuối cùng không nói gì nữa, "Em quá gầy, trên người không có bao nhiêu thịt."
Cái mông cũng nho nhỏ, nhưng Hướng Hưng Học thấy như vậy là đủ rồi.
Hướng Nghiễm không đáp lời, đôi mắt dần mơ hồ, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập, cậu kẹp chặt eo Hướng Hưng Học, tay vẫn đặt lên lưng anh, cả người víu lấy anh.
Hướng Hưng Học ôm cậu dậy, lồng ngực dán vào lồng ngực, hai trái tim kề cùng một chỗ, nóng rực mà nhảy lên.
"Không được —— sâu quá rồi."
Hướng Nghiễm rốt cuộc cũng kêu lên, nước mắt sắp rơi xuống, dáng vẻ lại như hối hận mà cắn chặt môi dưới.
"Đừng cắn."
Hướng Hưng Học muốn bảo cậu đừng cắn môi, cậu bạn nhỏ lại hiểu sai ý, hung ác lườm anh một cái, Hướng Hưng Học biết nghe lời, bên dưới thúc vào một nhịp, khóe miệng mang theo ý cười, "Đừng cắn môi."
Lần này Hướng Nghiễm thật sự xấu hổ, dụi đầu vào vai Hướng Hưng Học, mặc cho anh hung ác mà làm.
Làm cùng đàn ông so với làm cùng phụ nữ rất không giống nhau. Hướng Hưng Học nói không được chỗ nào không giống, dương vật cứng ngắc của Hướng Nghiễm đánh lên bụng anh, chỗ đó là chỗ phụ nữ không có, da thịt Hướng Hưng Học bị chỗ đó nhẹ nhàng đánh vào, như Quan Vũ lúc nghe cổ nhạc, vũ cơ thân thể mở ra, tiếng nhạc cũng nhanh chậm nhịp nhàng, khiến khắp người Hướng Hưng Học mỗi lỗ chân lông đều cảm thụ được vẻ đẹp cực đoan.
Cậu bạn nhỏ không rên rỉ, chỉ hổn hển thở mạnh, thở mạnh một cái lại bị Hướng Hưng Học đâm rút một hồi.
Hướng Nghiễm rốt cuộc không chịu được va chạm kịch liệt, rên lên một tiếng, tinh dịch toàn bộ xuất ra giữa thân thể hai người, dịch trắng sền sệt dính lên cơ bụng, chảy lên không được mà từ từ chảy xuống, cậu bạn nhỏ cả người rũ xuống, miệng huyệt siết chặt, Hướng Hưng Học muốn giữ nách cậu rồi nhấc cậu lên nhưng động tác khiến dương vật càng bị siết chặt hơn, anh bất đắc dĩ cười cười, vỗ vỗ gáy cậu, bảo rằng anh ra.
Anh đem người đặt lên giường, dùng khăn ướt lau bụng cậu, "Đau không?"
Hướng Nghiễm dùng cánh tay che kín mặt, nước mắt vẫn cứ theo gò má chảy xuống, bị Hướng Hưng Học hôn vào miệng, "Đau à?"
Cậu lắc đầu, "Anh làm không tồi."
Hướng Hưng Học nhìn miệng huyệt một chút, thấy hơi sưng, vừa mặc quần áo vừa nói với Hướng Nghiễm: "Tôi đi mua thuốc cho em."
Hướng Hưng Học cả đời nhớ mãi đêm hôm đó, đèn đường trong khu phố chỉ mở một nửa, anh mặc áo đen ngắn tay, quần thể thao ngắn bước nhanh dưới đèn đường, bóng người đổ dài, hai hàng cây bên đường côn trùng kêu rỉ rả. Anh đi rất gấp, vòng qua đường cũ, thân thể ngâm trong hơi nước bão hòa giữa đêm hè.
Không khí ẩm ướt như vậy, trong lòng Hướng Hưng Học lại thấy ấm áp mà khô ráo.
- -----
"Hướng Hưng Học nghĩ, nếu lần đó Hướng Nghiễm không đến, tháng ngày anh ở trong núi phải chăng vẫn cứ mờ mịt tối tăm, anh phải chăng sẽ giống như tất cả các thầy cô giáo tạm thời ở đây, chỉ tới một lần rồi đi mất. Nhưng chữ nếu này cũng không có ý nghĩa gì nữa, bởi vì Hướng Nghiễm đã đến."
Cả chương, tui nghĩ giá trị nhất là đoạn này. Trong con mắt của người đang yêu thì chỉ cần có người mình yêu bên cạnh, những thứ bình thường nhất cũng trở nên đẹp đẽ. Như Mark Twain đã từng nói, "nơi nào có em, nơi đó là thiên đường."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT