Hướng Hưng Học cùng Lục Mân ở lại Nhuế Lạc, một thị trấn nhỏ phía Tây Bắc bên cạnh huyện Tiểu Kỳ một tuần.

Mùa đông năm nay, thị trấn nhỏ náo nhiệt hơn rất nhiều so với năm ngoái.

Chính phủ đã khởi công xây dựng chỗ an cư cho dân du mục ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp, kế hoạch gia giảm chăn thả du mục cũng thi hành rất nhiều năm. Hết mùa đông, thảo nguyên hoang dã cùng những dãy núi sẽ vĩnh viễn trở thành cố hương của người Kazakhstan ở Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp - trở thành một nơi để tưởng niệm, không có cách nào trở lại.

Rất nhiều đoàn thể, hoặc săn tin tức, hoặc khảo sát, đều đổ xô về Nhuế Lạc, hòng trải nghiệm những tháng ngày cuối cùng của cuộc sống du mục.

Thị trấn nhỏ là cầu nối giữa thảo nguyên hoang dã và thế giới văn minh, ở đây có điện, có sóng điện thoại, có internet.

Điện thoại của Hướng Hưng Học sống lại trong khách sạn ấm áp, anh nhận được rất nhiều tin nhắn, phần lớn là hỏi thăm và chỉ thị đến từ trường học - nhưng nhà trường cũng hiểu được Hướng Hưng Học và Lục Mân ít có cơ hội hồi âm, dần dần cũng giảm bớt tin nhắn cùng thư từ.

Vài tháng sau đó, sẽ có cán bộ địa phương cùng bác sĩ thú y đến thảo nguyên tìm và xác nhận hoạt động của các đoàn thể ngoại lai.

Hướng Hưng Học không thấy tin nhắn của Hướng Nghiễm, anh không mảy may bất ngờ, dù sao bọn họ đang trong trạng thái chia tay. Nhưng anh ít nhiều vẫn cảm thấy hụt hẫng, người yêu Hướng Nghiễm không quan tâm tung tích của Hướng Hưng Học đã đành, thằng cháu Hướng Nghiễm vậy mà cũng không quan tâm đến chết sống của chú cậu.

Hướng Hưng Học cầm điện thoại di động hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thầm mắng Hướng Nghiễm: "Thằng nhóc không có lương tâm."

Hướng Hưng Học quyết định cùng gia đình Ba Tháp đi vào vùng núi phía Tây Bắc Bác Nhĩ Tháp Mộc Tạp, chỗ đó cách Nhuế Lạc rất xa, lại không có đường cái, giao thông rất bất tiện.

Gia đình Ba Tháp không giàu, sinh hoạt hằng ngày cũng theo kiểu nguyên thủy nhất. Tổ làm phim tài liệu không muốn đồng hành cùng gia đình như vậy, không có điện, không có sóng điện thoại, nhiệt độ cực thấp, điều kiện như vậy không tốt cho thiết bị điện tử, nhưng Hướng Hưng Học lại cảm thấy như vậy mới chân thực, mới hấp dẫn.

Anh một mạch đi về hướng Tây Bắc, cách Đông Nam ngày càng xa, cách Hướng Nghiễm ngày càng xa.

Hướng Hưng Học cho rằng trong xương cốt anh vẫn còn một chút sức mạnh tuổi trẻ, nếu không sao lại muốn đi Tây Bắc.

"Thầy Hướng, sao thầy lại phải theo Ba Tháp?" Hoàng Đào hỏi.

Hoàng Đào là sinh viên ngành báo chí, vốn cũng không nên đi cùng Hướng Hưng Học, nhưng cô gái này một mực muốn đi nơi xa nhất, nên buộc phải đi theo anh.

"Em thì sao?"

"Đến cũng đã đến rồi."

Hướng Hưng Học cười trêu cô: "Cũng không khác nhau mấy đâu."

Hoàng Đào là một cô gái trẻ phản nghịch, nhưng cũng bị ái tình tưới mát, làm cho dịu dàng hơn.

Một tuần ở thị trấn nhỏ, Hướng Hưng Học thường hay thấy cô gọi điện thoại cho người yêu. Nhuế Lạc tín hiệu không ổn định, Hoàng Đào sẽ mặc kệ gió lạnh, đi tới đi lui bên ngoài, nói: "Anh nói gì? Ôi trời, tín hiệu ở đây lại không ổn định rồi."

Tuyết mãi mà không rơi.

Hoàng Đào vừa ngóng trông tuyết lớn đến, lại không muốn rời khỏi Nhuế Lạc.

Bọn họ chờ tuyết rơi để khởi hành, như vậy người cùng dê bò đều sẽ có nguồn nước tốt nhất, đỡ được một chút gian nan khổ cực.

Nhưng khởi hành có nghĩa là hoàn toàn không có tin tức, không có sóng điện thoại, không có cách nào qua điện thoại ôn tồn cùng người yêu.

"Sao không thấy thầy và anh Nghiễm gọi điện thoại?" Lục Mân hỏi.

Hướng Hưng Học trả lời: "Vợ chồng già, không ngọt ngấy như người trẻ tuổi được."

Lục Mân gật đầu, sắc mặt lại ảm đạm hẳn đi.

Lục Mân vốn chỉ là một học sinh được việc, tích cực làm việc, đầu óc nhanh nhạy, đọc không ít sách, Hướng Hưng Học biết cậu thật lòng yêu thích văn học.

Có một lần Hướng Hưng Học cùng vài học trò đi uống chút rượu, Hướng Nghiễm tới đón, Hướng Hưng Học không hề giấu diếm mà chỉ Hướng Nghiễm nói: "Vị này chính là người yêu thầy."

Anh nhớ lúc đó Hướng Nghiễm nở nụ cười, cười thật dịu dàng như gió đêm tháng tư, Hướng Nghiễm nói: "Thầy Hướng của các em say rồi, anh đến đón anh ấy về nhà."

Hướng Hưng Học không nhìn thấy Lục Mân vừa kinh ngạc vừa hụt hẫng, Hướng Nghiễm lại nhìn ra được, cậu nói: "Có một cậu bạn nhỏ thầm mến anh."

Hướng Hưng Học muốn nói lời yêu đương, anh chôn đầu vào vai Hướng Nghiễm, hơi thở phả hết lên cổ người yêu, anh cắn cắn vành tai Hướng Nghiễm, nói: "Trong nhà đã có một cậu bạn nhỏ rồi."

Đêm hôm ấy, Hướng Nghiễm phóng túng đến ra nước.

Hướng Hưng Học căn bản không để bụng chuyện Lục Mân thích anh, anh chỉ cho rằng đó là sùng bái của học trò đối với thầy giáo, nhưng vẫn lẳng lặng kéo dài khoảng cách.

Nhưng Lục Mân theo Hướng Hưng Học đi Bắc Cương.

Hoàng Đào đánh một chuỗi thuận tử, Lục Mân nói không theo, Hướng Hưng Học đúng lúc đánh tiếp.

"Thầy Hướng thích thảo nguyên và sa mạc vùng này à? Hay là thích sinh hoạt của dân du mục?" Hoàng Đào hỏi.

"Bình thường. Hơi hiếu kỳ một chút thôi."

"Chỉ vì một chút hiếu kỳ liền đến đây chịu tội sao?" Nha đầu Hoàng Đào miệng lưỡi sắc bén, nhắm thẳng vào chỗ đau: "Ở đây chẳng có gì cả, vừa cao vừa xa, còn lạnh vô cùng, gió như dao, trên thảo nguyên còn lạnh hơn..."

"Không lạnh đã không đến đây." Hướng Hưng Học nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó thở dài.

Anh sắp lên chức giáo sư, chỉ luận văn thôi chưa đủ, nhà trường nói cần phải trải nghiệm, thế là quăng Hướng Hưng Học đến một địa phương kỳ lạ rèn luyện. Cũng không trách trường học nghiêm khắc, so với ngành vật lý, ngành nhân văn nghe tên cứ như bùn nhão không trát nổi tường, vì vậy mà lãnh đạo nhà trường luôn hy vọng các giáo sư có trải nghiệm độc đáo một chút, dễ bề nói khoác với bên ngoài.

Lãnh đạo quăng vài hạng mục trước mặt Hướng Hưng Học, bảo anh chọn.

Có thể đi rừng rậm Vân Nam, cũng có thể đi hòn đảo nhiệt đới gần xích đạo, Hướng Hưng Học lại chọn đi đến vùng hoang dã Bắc Cương, bởi vì hình như Hướng Nghiễm thích.

Hướng Hưng Học ngày càng đoán không ra tâm tư đứa cháu nhỏ kia, Hướng Nghiễm có lúc như kẹo mạch nha dính người, có lúc lại lạnh như nước đá, thái độ như gần như xa, Hướng Hưng Học cảm thấy quan hệ như vậy có thể sẽ duy trì được cảm giác mới mẻ, nhưng anh vẫn luôn muốn thấu hiểu suy nghĩ của người yêu.

Hướng Nghiễm thích xem ba quyển sách, "Tuyết quốc", "Mục trường mùa đông", và một quyển viết về băng nguyên Alaska mà Hướng Hưng Học không nhớ nổi tên, tên sách và tên tác giả đều rất dài. Ba quyển sách đều có bìa màu trắng, đều viết về băng nguyên bao la vô cùng vô tận.

Có lúc, Hướng Hưng Học nghĩ thế giới nội tâm của Hướng Nghiễm cũng như vậy, thuần trắng không vết tích, thế nhưng lại giống như không có gì cả.

"Mục trường mùa đông" là viết về mùa đông của người Kazakhstan.

Vì vậy, Hướng Hưng Học đến Bắc Cương, muốn thay Hướng Nghiễm nhìn thấy sinh hoạt của người dân du mục Kazakhstan.

"Em thích nơi này không?" Hướng Hưng Học hỏi Hoàng Đào.

"Không thích." Tiểu nha đầu bĩu môi, "Nhưng em tình nguyện tới đây, dù sao cũng còn hơn làm paparazzi. Còn Lục Mân, Lục Mân sao lại đến nơi này?"

Lục Mân lần nữa sắp xếp lại bài poker trên tay, "Tôi theo thầy Hướng tới đây."

Hoàng Đào nở nụ cười, "Cậu không có chút chủ kiến nào sao?"

Lục Mân không đáp, Hướng Hưng Học không muốn thay cậu giải vây, nhưng lại cảm thấy không thể không che chở học sinh của mình, liền ho một tiếng: "Lục Mân dù sao cũng hơn em vài tuổi, đáng tuổi anh trai em, nói chuyện khách khí một chút."

Mộc Lạp Đề là hướng đạo và phiên dịch của nhóm anh, hắn không biết đánh bài phương Nam, nãy giờ vẫn cau mày, lúc này mới cười nói: "Mọi người thật có chí hướng."

Đánh xong mấy ván bài, Mộc Lạp Đề và Lục Mân thua thê thê thảm thảm, Hoàng Đào buồn chán ngáp một cái, cô cầm điện thoại di động lên nhìn một lúc sau đó hít một hơi, Hướng Hưng Học không nhìn ra cô đang vui vẻ hay nghiêm túc.

"Dự báo thời tiết nói, ngày mai sẽ có tuyết."

Hướng Hưng Học sửng sốt một chút, "Vậy chúng ta có thể khởi hành rồi."

Hướng Hưng Học từ tám giờ đã nằm trên giường, anh vẫn cầm điện thoại di động, nhìn ảnh Hướng Nghiễm trong điện thoại, nhìn bảng tin của Hướng Nghiễm.

Hướng Nghiễm lớn lên rất đẹp trai, lông mày rậm mà không thô, ánh mắt sáng, mi dài, đuôi mắt hơi cong, cười lên trông rất đáng yêu.

Cậu không phải người hay cười, nhưng cũng không đến mức không cười.

Lúc nên cười, sẽ cười.

Hướng Nghiễm rất ít đăng bài, cũng không chụp ảnh, thỉnh thoảng sẽ đăng một tấm ảnh Miêu Miêu và Cẩu Tử, nói chung sẽ không nhắc đến Hướng Hưng Học.

Hướng Hưng Học vốn muốn bỏ bê Hướng Nghiễm vài ngày, để cậu bạn nhỏ cảm nhận được nhân gian nhi nữ tình trường, nào ngờ cậu bạn nhỏ vốn là thần tiên lục thân bất nhận nhất khiếu vị khai, Hướng Hưng Học vừa nghĩ đến ngày mai, muộn nhất là ngày mốt phải khởi hành, điện thoại di động sẽ lại là một cục sắt vụn, rốt cục nhịn không được nhắn tin cho Hướng Nghiễm.

"Ngày mai phải đi vào vùng hoang dã. Không có sóng điện thoại."

Hướng Nghiễm trả lời cũng nhanh, cậu nói: "Chăm sóc tốt cho mình, còn nữa, chăm sóc tốt cho cậu bạn nhỏ kia."

Hướng Nghiễm chưa bao giờ ghen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play