Trên đường đến nhà ăn, Tần Liên vừa đắc ý đem bàn tay nhét vào trong túi áo Phương Thư Nghiễn, vừa nói: "Oa cậu không biết cả buổi sáng nay tớ phải vượt qua thế nào đâu, cái tên xấu xa Vệ Tục kia cứ ở phía trước tớ show ân ái, ai nói tớ không có đối tượng, ai nói tớ không có bạn trai làm ấm tay, Dương Mạt có thể bỏ vào tớ cũng có thể nha!"

Phương Thư Nghiễn thở dài, kéo khóa túi áo xuống một chút, "Tay mình lớn thế nào trong lòng còn không biết sao?"

Tần Liên oan ức: "Nhưng mà tay người ta tay lạnh nha."

Phương Thư Nghiễn không nói gì, trực tiếp đem cái tay vẫn đang có ý đồ nhét vào trong túi áo mình nắm chặt lại, hai lòng bàn tay ấm áp dán vào nhau, ngón tay không hẹn mà cùng tách ra, mười ngón tương giao.

Tần Liên rốt cuộc chịu thành thật, toét miệng đi bên cạnh. Phương Thư Nghiễn cũng nhịn không được cong cong khóe miệng. Giống như dỗ trẻ con vậy.

Buổi chiều lại quay trở về lớp học, Tần Liên nhìn thấy một người đứng ở cửa phòng học, chính là Omega lần trước nói chuyện với Phương Thư Nghiễn ở ngoài hành lang kia.

Tần Liên xem xét liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nhấc chân chuẩn bị vào cửa.

"Này." Lâm Tĩnh gọi hắn. Bước chân của Tần Liên vẫn không ngừng lại.

"Tần Liên!" Lâm Tĩnh nâng cao giọng, có chút tức giận.

Tần Liên lui hai bước, dựa vào tường cúi đầu nhìn cậu ta: "Ồ, cậu ở đây sao."

Lâm Tĩnh nghe xong tức khắc tức giận đến dậm chân, mắng: "Tần Liên cậu đúng là không biết xấu hổ! Câu dẫn anh Thư Nghiễn nhà tôi! Tôi..."

Còn chưa nói hết, đã thấy Tần Liên vén tay áo lên.

Lâm Tĩnh trợn tròn đôi mắt: "Cậu, cậu muốn làm gì?"

Tần Liên bắt chước động tác vừa rồi, giậm chân một cái: "Cậu đúng là không biết xấu hổ, anh Thư Nghiễn tại sao lại là của nhà cậu, rõ ràng chính là của nhà tớ, hừ!"

Giọng nói cùng dáng vẻ có phần kệch cỡm, Dương Mạt nghe xong đều muốn đánh người. Lâm Tĩnh bị hắn làm cho nghẹn một hồi lâu không nói ra lời, Tần Liên lại chống nạnh "Hừ" một tiếng, "Anh Thư Nghiễn chính là thích tớ muốn ở bên tớ, mắc mớ gì tới cậu! Dù sao anh ấy cũng chẳng thích cậu nha!"

"Cậu đắc ý cái gì!" Lâm Tĩnh bị câu nói sau cùng làm cho tức đỏ mắt, "Cậu cho rằng cậu có thể tiến vào cửa lớn nhà họ Phương sao, Thư Nghiễn đã cùng em họ tôi đính hôn rồi!"

Nụ cười trên mặt của Tần Liên biến mất, "Cậu nói cái gì?"

Thấy rốt cuộc cũng hòa một bàn, Lâm Tĩnh đắc ý hất cằm lườm hắn một cái: "Tôi nói là, Thư Nghiễn đã cùng em họ tôi đính hôn rồi! Nhà chú hai tôi có tiền lại có thế, cha của Phương Thư Nghiễn cũng đã đồng ý hôn sự này, cho nên chỉ cần chờ anh ấy tốt nghiệp...."

"Ngậm cái miệng của cậu lại." Tần Liên lạnh giọng đánh gãy cậu ta, đôi mắt bình tĩnh đáng sợ, "Coi như vậy thì có quan hệ cái rắm gì tới cậu? Tôi cùng Phương Thư Nghiễn lên giường cậu thượng sao?"

Nói xong, không chờ Lâm Tĩnh đỏ bừng mặt phản ứng lại, liền đẩy cửa tiến vào trong phòng học.

Đính hôn?

Ngày đó lúc ngã ngựa, hắn quả thực có nghe thấy Phương Thư Nghiễn nói từ hôn gì đó, nhưng khi đó vội vã giải thích với dỗ người, cư nhiên quên mất cái vụ này.

Nhưng là chuyện này đã qua bảy ngày rồi, làm sao Phương Thư Nghiễn lại chưa một lần kể với hắn?

Kết quả cuối cùng hắn vẫn là từ miệng cái thằng nhãi tên Lâm gì gì ấy mới biết được?

Tần Liên cảm thấy có chút oan ức.

"Cũng đừng nghe gió thành mưa, ngày trước trên mạng không phải có người còn nói cậu ta sắp kết hôn với công chúa nước láng giềng sao, bình tĩnh lại đi, nói không chừng chỉ là lời đồn thôi." Vệ Tục nói.

"Tớ rất bình tĩnh mà" Tần Liên đè ngón tay cái xuống, bẻ cái đũa gãy thành hai nửa.

"Tớ cảm thấy đây chưa chắc đã là lời đồn." Dương Mạt nói, "Lâm Tĩnh này tớ biết, nhà chú hai cậu ta quả thực rất thân cận với nhà họ Phương, nghe nói nhà đó có một cậu con trai nhỏ Omega, nuôi trong nhà từ nhỏ, ai cũng chưa từng gặp, khuê nam đại gia có tiếng."

"A." Tần Liên cười lạnh một tiếng, một phần hai đũa biến thành một phần tư.

"Hmmm." Dương Mạt dừng một chút, "Lời đồn thôi, người này bọn tớ cũng chưa từng thấy, nói không chừng không có người như vậy."

"Đúng thế." Vệ Tục nhanh chóng nói, "Có khi quá xấu xí."

"Cũng có khi chỉ là một nhân vật giả tưởng."

"Cũng có thể là yêu quái đi!"

Ba người đều trầm mặc một chút.

Tần Liên đem một phần tư chiếc đũa bẻ thành một phần tám.

"Buông tha cái đũa đi." Vệ Tục không nhịn được nói.

Tần Liên thở ra một hơi dài, "Đêm nay tớ không về ký túc xá, quay lại tìm cậu ấy cẩn thận đàm luận mới được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play