Ngày hôm sau các tờ báo Showbiz không ngoài dự đoán xuất hiện những tin tức như Thẩm Thận Nguyên phủ nhận mở party chơi thuốc, tuyên bố đang chuẩn bị cho bộ phim mới, v.v… Trải qua một ngày yên ắng, lần lượt lại có vài nghệ sĩ khác bị dính phải tin đồn này. Mã Duy Càn đứng mũi chịu sào, Kiều Dĩ Hàng cũng bị ảnh hưởng, nhưng tiếng nói của dư luận không lớn, hoàn toàn chỉ là để thu hút người đọc.
Bộ phim “Kim lĩnh nữ lang” cũng mượn thế đó mà nổi lên, gây chú ý hơn bất cứ lần nhận đóng phim nào của Thẩm Thận Nguyên trước đây.
Nhưng Thẩm Thận Nguyên biết, vai diễn của bộ phim này đã định sẵn không phải cậu, Cao Cần chỉ là cố ý tạo thế, để đối phó trước việc sau này Mã Thụy lợi dụng chức quyền mà thay đổi diễn viên.
Mã Thụy việc lớn hồ đồ, việc nhỏ lại không hồ đồ chút nào. Báo vừa đăng không quá 2-3 tiếng, ông ta đã cầm chứng cứ chạy đến văn phòng của Cao Cần. “Thẩm Thận Nguyên nhận đóng “Kim lĩnh nữ lang” lúc nào?” Tờ báo bị vò dúm dó ném lên bàn làm việc, lăn hai vòng, rơi vào trong lòng Cao Cần.
Cao Cần vẻ mặt vô tội nói: “Đạo diễn Khấu đích thân gọi điện mời, anh không biết sao?”
Ông ta đương nhiên biết! Ông ta biết mới phỗng tay trên! Thế nhưng…
Mã Thụy đột nhiên không biết nói gì. Chuyện phỗng tay trên này là lén lút làm sau lưng Cao Cần, đương nhiên, dựa vào quan hệ xã hội của Cao Cần tuyệt đối không thể nào không biết được chuyện này, nhưng ông ta không thể ngăn anh giả ngốc.
“Tối qua tôi có gặp Thẩm Thận Nguyên, tình trạng của cậu ta rất tốt.” Cao Cần ném tờ báo trong lòng vào thùng rác, vươn tay nhấc ống nghe điện thoại, “Tôi đang định gọi điện cho đạo diễn Khấu đàm phán một chút về chuyện này. Tốt nhất là quyết định luôn phía chế tác, thời gian đóng phim và thù lao.”
“Không cần đàm phán nữa!” Mã Thụy đen mặt nói. “Tôi đã đàm phán với đạo diễn Khâu rồi.”
Đây là ánh mắt gì chứ thái độ gì chứ giọng điệu gì chứ? Ông ra tay mà có thể đàm phán thất bại sao? Hừ hừ!
Mã Thụy vênh váo tự đắc nói: “Đương nhiên là thành công rồi, có điều bên chế tác đồng ý với suy nghĩ của tôi, cho rằng Mã Duy Càn thích hợp với vai diễn này hơn.”
Cao Cần ra vẻ hiểu rõ, nói: “Anh đầu tư bao nhiêu tiền rồi?”
“…” Mấy năm nay, Mã Thụy càng lúc càng thấy Cao Cần chướng mắt, bởi vì ông phát hiện bản thân càng lúc càng không hiểu Cao Cần, mà Cao Cần càng lúc càng hiểu ông! “Hiện tại tôi không thảo luận với anh về điện ảnh, mà là đang thảo luận với anh về Thẩm Thận Nguyên! Cậu ta hiện tại tình hình như vậy, sao có thể đóng phim?”
Cao Cần thản nhiên nói: “Như tình trạng của Mã Duy Càn, có vật chứng đầy đủ, không phải cũng dùng tiền để giải quyết sao?”
Mã Thụy không biết trút giận vào đâu.
Cao Cần lấy dầu gió trong ngăn kéo ra đưa cho ông ta.
Mã Thụy mở lọ dầu gió ra hít một cái vẫn chưa đủ, còn chấm một giọt lên huyệt thái dương, “Hội đồng quản trị đã quyết định chấm dứt hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên, cho dù Thẩm Thận Nguyên muốn nhận vai cũng không liên quan gì đến chúng ta!”
“Nhưng anh đã giành cơ hội đó cho Mã Duy Càn là trước lúc hội đồng quản trị ra quyết định.” Cao Cần lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn kéo ra, ném đến trước mặt ông ta, “Điều này là vi phạm hợp đồng.”
Mã Thụy dường như hiểu ra nói: “Đây chính là tính toán của anh phải không? Để Thẩm Thận Nguyên lấy đó làm lý do ở lại? Tôi nói cho anh biết, anh suy nghĩ quá đơn giản rồi, chuyện hội đồng quản trị quyết định không thể nào thay đổi! Tôi nhiều nhất là cho cậu ta thêm vài đồng lẻ mà thôi!”
“Chúng ta quen biết bao lâu như vậy, anh có lúc nào thấy tôi suy nghĩ đơn giản hơn anh không?”
Mã Thụy: “…”
Cao Cần đẩy ghế đứng dậy, “Nói thực, từ lúc nào anh trở nên thù hằn Thẩm Thận Nguyên như vậy?”
“Thù hằn? Cậu ta là cái gì mà tôi phải thù hằn?”
Cao Cần không nói gì, chỉ im lặng nhìn ông ta.
Ánh mắt nhìn thấu mọi việc đó khiến Mã Thụy rất nhanh liền bại trận, có thể nói là chật vật quay đầu đi, đi đi lại lại trong văn phòng, khoảng 7-8 vòng mới đột ngột dừng lại, dường như trải qua một hồi trăn trở rốt cuộc vẫn không nhịn được lửa giận trong lòng, gạt phắt tay nói: “Nếu như không phải cậu ta, Mã Duy Càn sao có thể bị điều tra ra việc tàng trữ ma túy? Nếu như không phải Mã Duy Càn, lão tam sao có thể…” Ánh mắt lãnh đạm của Cao Cần khiến ông ta tự cảm thấy đuối lý, gượng gạo ngậm miệng lại. (Lão tam: Mã Ngọc)
Cao Cần hỏi: “Tại sao anh không trách Mã Duy Càn?”
Khuôn mặt Mã Thụy hơi đỏ lên.
Cao Cần đoán: “Anh có tình cảm với cậu ta sao?”
Mã Thụy kinh ngạc tới mức suýt nữa ngã ngửa, tức giận mở miệng: “Anh tưởng rằng ai cũng giống như anh chắc?!”
“Đương nhiên là không, ngoại trừ tôi ra, ai bao nổi Phong Á Luân chứ?” Cao Cần mặt đầy vẻ tự đắc.
“…”
Cao Cần nói: “Nói một cách công bằng, luận về tiềm chất, Mã Duy Càn không bằng Thẩm Thận Nguyên.”
Mã Thụy đương nhiên biết, chỉ là… Ông ta thở dài nói: “Tôi không có con trai, vốn muốn để cậu ta thừa kế sự nghiệp. Nếu như không phải tôi, cậu ta cũng sẽ không qua lại gần gũi với Mã Ngọc như vậy.”
Cao Cần ngạc nhiên nhìn ông ta. Chẳng lẽ ông ta coi Mã Duy Càn là con trai? Anh nói: “Cậu ta không còn nhỏ nữa.”
Mã Thụy phất tay nói: “Tôi hiện tại nào có tâm tư này nữa.”
“Tôi và anh đều hiểu rõ, Thẩm Thận Nguyên vô tội. Vụ án này còn tiếp tục, đối với anh, đối với Y Mã Đặc, đối với Mã gia đều không phải chuyện tốt.”
Mã Thụy sắc mặt trắng bệch. Ông ta đương nhiên biết Thẩm Thận Nguyên vô tội, ông ta càng hiểu rõ Mã Ngọc không vô tội. Cao Cần nói không sai, vụ án này còn tiếp tục, chỉ sẽ càng lúc càng bất lợi đối với Mã thị.
“Anh nói phải làm thế nào đây?” Thái độ ông ta trở nên mềm mỏng.
Kết quả này đúng như Cao Cần đã đoán, “Để cho vở kịch này hạ màn một cách viên mãn đi.”
Rất nhanh giới Showbiz lại có đề tài mới.
Vai diễn của Thẩm Thận Nguyên trong “Kim lĩnh nữ lang” bị sư đệ đồng môn Mã Duy Càn thay thế, nội bộ Y Mã Đặc truyền ra thông tin, rằng trong năm nay sẽ dồn sức lăng xê Mã Duy Càn.
“Tuy rằng lúc trước Mã Duy Càn từng gặp rắc rối với scandal tàng trữ ma túy, nhưng Y Mã Đặc vẫn luôn níu giữ anh, không những tốn số tiền lớn mời ba vị đại sư thời trang giúp anh tạo hình cho album mới, còn vì anh mà đắc tội với ái tướng Thẩm Thận Nguyên, giành lấy vai diễn chính trong “Kim lĩnh nữ lang”. Có thông tin cho biết, Thẩm Thận Nguyên có ý định chấm dứt hợp đồng, nhưng phía Y Mã Đặc tạm thời chưa phản hồi lại yêu cầu này.” Trong TV, nữ biên tập viên tin tức Showbiz đổi ngữ khí nói, “Tiếp theo là tin tức khác…”
Thẩm Thận Nguyên mất mát tắt TV, đầu tựa vào đầu gối, ngây người nhìn màn hình tối đen.
Cho dù đã tiếp nhận sự thực mình sẽ rời Y Mã Đặc từ lâu, thế nhưng khi xem tin tức như thế này, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Cậu đã từng rất nghiêm túc suy nghĩ việc dưỡng lão ở Y Mã Đặc.
Mấy ngày nay, Cao Cần cố gắng lập kế hoạch cho việc cậu ký hợp đồng với nhà quản lý mới. Đương nhiên, là một người quản lý vương bài của nhà quản lý lão làng, những chuyện này anh không thể đích thân ra khỏi cửa, chỉ có thể nhờ người khác, nhưng sau lưng mỗi một chuyện đều không thiếu bóng anh. Hiện tại Thẩm Thận Nguyên đã nhận được lời mời từ ba công ty quản lý, nhưng không bao gồm Duy Kiệt. Đúng như Cao Cần dự liệu, trong tay Duy Kiệt đã có vương bài, đồng thời không muốn tiếp tay làm chuyện xấu.
Laptop trong tay tải update xong, phát ra tiếng nhạc vào game.
Thẩm Thận Nguyên phấn chấn tinh thần, đang định nhập mật mã, tiếng chuông cửa liền vang lên. Cậu nhìn thời gian trên laptop, 11h30, vừa đúng thời gian đưa bữa trưa. Cậu kích động đứng dậy mở cửa, nhưng lại nhìn thấy Lang Nam xách hai túi đồ lớn đứng bên ngoài.
“La Thiếu hôm nay lại không rảnh.” Lang Nam không đợi Thẩm Thận Nguyên hỏi, liền nói ra lời thoại đã nói suốt mấy ngày nay.
“Cảm ơn.” Thẩm Thận Nguyên vươn tay nhận lấy túi đi vào phòng ăn, “La Thiếu không phải được bầu làm ban giám khảo cuộc thi nào chứ? Mấy ngày nay bận cái gì vậy?”
“Chấm dứt hợp đồng với Y Mã Đặc.”
Thẩm Thận Nguyên sửng sốt, quay đầu lại nhìn anh ta.
Lang Nam nói: “Y Mã Đặc muốn La Thiếu viết album cho Mã Duy Càn, La Thiếu từ chối. Cũng phải thôi, Mã Duy Càn gần đây nhiều scandal như vậy, tốt nhất không nên dính líu vào.”
Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ hỏi: “Tại sao không chuyển sang những nghệ sĩ khác của Y Mã Đặc?” Sư huynh là Ca vương mà, sư huynh và La Thiếu hợp tác nhất định là quần anh tụ hội!
“Ha ha, nếu như cậu còn ở Y Mã Đặc thì tốt rồi. La Thiếu nói không chừng còn chịu.” Ngay cả việc ngày ngày đưa cơm cũng chịu, viết ca khúc cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, phải không nào? Hơn nữa như vậy có thể nghiệm chứng thêm suy đoán của anh… Thẩm Thận Nguyên rốt cuộc có phải bị La Thiếu bao dưỡng rồi hay không?! Ánh mắt của Lang Nam lén lút liếc nhìn khắp người Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên vừa khéo lấy đôi đũa từ trong bếp ra đưa cho anh ta, thấy sắc mặt anh ta quái dị, vội hỏi: “Có phải rất đói không? Lẽ ra tôi nên lấy đũa nhanh hơn một chút.” Từ ngày đầu tiên Lang Nam đưa cơm, bọn họ vẫn ăn cùng nhau.
“… Không sao, tôi có thể gắp nhanh hơn một chút để bù lại thời gian chậm trễ.”
Hai người nhìn nhau, không nói nhiều, cầm đũa liền khởi động.
Ăn được ¾, hai người đều đã no đến 8 phần, tốc độ gắp đồ giảm đi rõ rệt, cũng bắt đầu dùng miệng để nói chuyện phiếm.
Lang Nam vẻ mặt gian gian hỏi: “Cậu và Chu Thần có từng hẹn hò không?”
Cái kiểu thái độ vội vã phân bua, không muốn để người khác hiểu nhầm này đúng là… khiến người ta không nghĩ lệch lạc cũng khó. Có điều ấn tượng của Lang Nam đối với người bạn ăn chung này rất tốt, cũng không tiếp tục đào sâu thêm nữa, “Cô ấy giúp cậu nói rất nhiều lời tốt đẹp trên tạp chí, rằng sinh hoạt của cậu rất lành mạnh, đối xử với người khác rất thân thiện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu.”
Thẩm Thận Nguyên sửng sốt. Cậu và Chu Thần quen biết nhau khi làm tiết mục, lúc mới làm cùng nhau cũng không vui vẻ lắm, cậu đùa giỡn quá lố trong tiết mục, đắc tội với Chu Thần rất nghiêm trọng. Sau đó lần lượt cũng có vài lần hợp tác, nhưng Chu Thần đối với cậu vẫn luôn không khách khí, không ngờ lại nói giúp cậu trong lúc như thế này, thật khiến người ta ngạc nhiên quá mức. Giới Showbiz người giúp đỡ nhau trong hoạn nạn thì ít mà dệt hoa trên gấm thì nhiều, ném đá xuống giếng thì ít, vạch ranh giới bảo vệ mình thì nhiều, hóa địch thành bạn không kể hiềm khích cũ mà giúp đỡ nhau trong hoạn nạn thực sự rất hiếm hoi!
“Cô ấy còn nói cậu là mẫu bạn trai lý tưởng của mình, cậu cực kỳ dịu dàng với cô ấy, lái xe sửa đèn giúp cô ấy. Cực kỳ chính xác, tôi và La Thiếu đều đã đọc được.”
“La Thiếu?” Thẩm Thận Nguyên đầu óc còn đang suy nghĩ miên man bị tạt một gáo nước lạnh.
“La Thiếu.” Lang Nam gật đầu.
“…Anh ta có nói gì không?”
“Anh ta chẳng nói gì cả.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Cái này… rốt cuộc là tình trạng gì đây?
Lang Nam: “…” Quả nhiên… là tình trạng được bao dưỡng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT