Gác điện thoại, La Thiếu Thần mở túi tài liệu rút tài liệu ra đọc lướt, ánh mắt lập tức ngừng lại, vội nhấc điện thoại gọi cho Đồ Lạc Văn.
Giọng Đồ Lạc Văn nhận điện thoại khàn khàn, “Tôi bận đến mức sắp ói ra rồi, nếu như nói những chuyện vụn vặt không đâu vào đâu, nhân lúc còn sớm mau biết điều gác máy.”
“Chuyện vụn vặt thôi, tôi biết số giày của Mã Ngọc rồi.”
“Bao nhiêu?”
“39.”
“Ồ, tôi biết rồi.” Đồ Lạc Văn trả lời rất nhanh, nhưng không nghe ra có cảm xúc gì.
Nhưng La Thiếu Thần là người thế nào chứ, giọng nói không bộc lộ cảm xúc đối với anh mà nói đã là một loại bộc lộ ngầm, “Thì ra là hắn.”
Đồ Lạc Văn nói: “Chuyện này giao cho cảnh sát giải quyết đi.”
“Lúc Khải Tùng được cảnh sát bảo vệ không phải là đã giao cho cảnh sát giải quyết sao? Sau khi Khải Tùng qua đời cũng là giao cho cảnh sát giải quyết, hiện giờ Học Giai qua đời rồi…” Lời chưa nói hết, ý nghĩa sâu xa.
Đồ Lạc Văn cười khổ nói: “Anh không phải muốn tổng kết nợ nần với tôi ngay bây giờ đấy chứ?”
La Thiếu Thần nói: “Tôi hy vọng cảnh sát và công dân hợp tác.”
“Được, cảnh sát và công dân hợp tác, anh có thể cung cấp thêm một chút tư liệu về La Học Giai không? Ví dụ như tình hình kết bạn của cô ấy, và tình cảm với La Khải Tùng có tốt không, còn nữa, việc cô ấy hút ma túy các anh có biết không?”
La Thiếu Thần nói: “Anh vẫn chưa trả lời vấn đề tôi hỏi phía trên.”
“… Số giày trùng khớp.”
“Cảm ơn.” La Thiếu Thần nhận được đáp án, không chút lưu tình gác điện thoại, sau đó gọi cho La Học Mẫn, vừa khéo điện thoại của La Học Mẫn gọi đến, vừa mở miệng đã hỏi: “Mã Ngọc là tình nhân của Khải Tùng, chuyện này chú có biết không?”
La Thiếu Thần đáp: “Em cũng đang hoài nghi.”
“Chuyện gì vậy?”
“Phái cảnh sát tra ra Khải Tùng đã mua rất nhiều giày tình nhân và quần áo tình nhân cho người tình đồng tính kia, số giày là 39, Mã Ngọc cũng vậy.”
La Học Mẫn tiêu hóa tin tức em trai của mình đã mua rất nhiều quần áo và giày tình nhân cho người tình đồng tính, một lúc lâu sau mới nói: “Mục gia sẽ rơi vào tay em họ Mục Cương của Mục Tất Tín và Mục Tất Thành. Hắn hy vọng hòa giải với chúng ta, làm một cuộc trao đổi, hắn chủ động nói là người lôi Khải Tùng xuống nước là Mã Ngọc. Ừm, chính là quan hệ như vậy đó.”
Tuy rằng hai chứng cứ đều không đáng tin lắm, nhưng thông tin lấy được bằng từ các nguồn khác nhau đều chỉ cùng một người, không thể không khiến người ta nghi ngờ.
La Học Mẫn hỏi: “Chú biết nhiều về Mã Ngọc không?”
“Nửa người dưới của hắn bị liệt, vẫn luôn ở trong đại trạch, từ trước đến nay không ra ngoài. Mã Thụy và Mã Nhiễm đều thương yêu hắn như báu vật.”
“Súc sinh!”
La Thiếu Thần nghe được động tĩnh bên đầu dây của cô, vội hỏi: “Đi đâu?”
La Học Mẫn nói: “Chị muốn gặp mặt hỏi cho rõ!”
“Giao cho cảnh sát đi, cảnh sát đã tra ra hắn rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả thôi.” Anh thấy La Học Mẫn không nói gì, lại nói, “Chuyện này La gia ra mặt không thích hợp.”
La Học Mẫn thở dài thườn thượt, “Vừa rồi chú thím gọi điện thoại nói rằng sắp qua đây.”
La Thiếu Thần nói: “Em đi đón bọn họ.”
“Thiếu Xương sẽ đưa đến, có bọn họ ở cùng ba, chị ít nhiều cũng yên tâm hơn một chút, tối qua ba cả đêm không ngủ, sáng nay chị thấy ba, tóc đã bạc thêm nhiều.” La Học Mẫn nói, “Ba nói muốn gửi Lâm Lâm đi.”
“Lâm Lâm đã khá hơn chưa?”
“Vẫn như thế. Chị đột nhiên rất nhớ cái bánh bao nó gắp cho chị, cả nụ cười đáng yêu ngọt ngào của nó nữa.”
La Thiếu Thần lẩm bẩm nói: “Em cũng rất nhớ.”
“Cũng muộn rồi, chú về nhà sớm nhé.”
“Ngủ ngon.” La Thiếu Thần gác điện thoại cầm áo khoác lên đi ra ngoài.
Lang Nam đứng đợi ở cửa phòng, thấy anh đi ra, vội hỏi: “Đến Y Mã Đặc sao?”
La Thiếu Thần ngây ra, “Tại sao lại đến Y Mã Đặc?”
“Không phải đã hẹn là sẽ bàn bạc với Giám đốc Mã về chuyện album của Mã Duy Càn sao?”
La Thiếu Thần nói: “Tôi quên rồi.”
“Không sao, có tôi nhắc anh.”
La Thiếu Thần nhìn anh ta, mặt không đổi sắc lại lặp lại lần nữa, “Tôi quên rồi.”
“…” Lang Nam mờ mịt chớp chớp mắt, “Chính là cuộc gọi mật mà sáng nay giám đốc Mã gọi đến…” Lời còn lại bị đôi mắt viết rõ hai chữ không vui ép nuốt vào.
La Thiếu Thần nhấc chân đi thẳng.
Lang Nam đuổi theo sau anh hỏi, “Tôi biết nói thế nào với giám đốc Mã đây?”
“Tôi quên rồi.”
“Cái này không thể quên được đâu!”
La Thiếu Thần mở cửa, đóng lại trước khi Lang Nam theo ra, sau đó nói với khuôn mặt đáng thương sau tấm cửa kính: “Cậu cũng có thể quên luôn.”
Bệnh viện vừa vào đêm liền trở nên im ắng, cảnh sát ngồi bên ngoài cửa dựa vào ghế gật gù. Cửa phòng bệnh mở ra một khe hở nhỏ, Thẩm Thận Nguyên ngồi trên giường, vừa ăn khoai tây chiên y tá lén đem vào, vừa dựa vào đầu giường xem phim.
Hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân thanh lãnh.
Cảnh sát giật mình ngồi dậy, cừa mở cửa, trước mặt liền xuất hiện một túi xách, “Đồ ăn đêm.”
Cảnh sát ngây người nhận lấy, “Cảm ơn, anh đến làm gì?”
“Tiết kiệm tiền điện thoại.” La Thiếu Thần xách túi đi vào trong.
Cảnh sát nói: “Đợi đã, anh không thể vào…”
“Anh có thể gọi diện nói với Đồ Lạc Văn.” La Thiếu Thần nhẹ nhàng gạt người chắn trước mặt mà đi, thuận tay gõ gõ cửa.
Két.
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy anh, miếng khoai tây chiên đang cắn lập tức rơi nửa miếng xuống giường.
La Thiếu Thần đóng cửa lại, cản lại ánh mắt thăm dò hiếu kỳ của người cảnh sát, đi đến bên giường, nhặt nửa miếng khoai tây chiên bị rơi lên, nhướn mày hỏi: “Bổ sung dinh dưỡng?”
Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng, nói: “Món ăn tinh thần!”
La Thiếu Thần nhét nửa miếng khoai tây chiên vào miệng, đặt đồ ăn đêm vừa mang đến lên đùi cậu, “Món ăn tinh thần thêm vào.”
Thẩm Thận Nguyên vui mừng hỏi: “Là gì vậy?”
“Cháo.”
“Cháo gì?” Thẩm Thận Nguyên lấy muỗng múc một miếng cho vào mồm, chậm rãi nuốt xuống, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm.”
“Cháo tổ yến đường phèn.”
“Nghe có vẻ rất cao cấp.”
“Đúng vậy, thích hợp cho phụ nữ có bầu.”
“…” Thẩm Thận Nguyên cắn muỗng, ngước mắt nhìn anh đầy kháng nghị.
La Thiếu Thần bê ghế đến bên giường, thủng thẳng ngồi xuống hỏi: “Đang xem gì thế?”
“Anh.”
La Thiếu Thần giơ tay, cực kỳ thuận lợi nắm lấy cái đầu của cậu khẽ chuyển, chỉnh tầm nhìn trở về trên màn hình ti vi.
Trên màn hình đang chiếu quảng cáo băng vệ sinh.
Thẩm Thận Nguyên cố ý cười nhạo nói: “Anh thích xem cái này sao?”
“Phụ nữ có thai không cần dùng.”
“…”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy, ngoại trừ sự kinh ngạc khi thấy La Thiếu Thần bước vào, cảm giác ở cùng La Thiếu Thần trong thời gian bản thân trở thành La Lâm Lâm dường như lại trở về. Cậu tự nhiện nhận lấy đồ ăn đêm, La Thiếu tự nhiên ngồi xuống bên cạnh.
“Anh thích xem gì?” Thẩm Thận Nguyên cầm lấy điều khiển định chuyển kênh, vừa quay đầu sang liền nhìn thấy La Thiếu Thần đang nghiêng đầu sang một bên ngủ.
….
Tư thế này độ khó khá là cao nha.
Thẩm Thận Nguyên vươn đầu ra nghiên cứu xem đầu của anh ta rốt cuộc sao có thể dừng ở không trung mà không ngã xuống, vừa nhìn đến cổ, ngẩng đầu liền phát hiện hai mắt La Thiếu Thần không biết từ lúc nào đã mở ra rồi.
“Hi hi, tôi chỉ là…”
Thẩm Thận Nguyên còn chưa nói hết câu, cổ đã bị ôm lấy, sau đó môi bị hôn lên thật gắt gao.
…
Xảy ra chuyện gì vậy?!
Thẩm Thận Nguyên mở to mắt, ngây người nhìn hai mắt của La Thiếu Thần. Tay đặt sau cổ bất ngờ ra sức, khiến cậu càng dán gần bờ môi nóng bỏng đó.
La Thiếu Thần chỉ nhè nhẹ hôn một chút liếm một chút liền buông ra.
Thẩm Thận Nguyên câm bặt.
La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu, “Ngủ ngon.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn vào mắt anh, phát hiện ra ánh mắt khiến bản thân tâm hoảng ý loạn, sợ hãi thất thố đó lại xuất hiện. Nhưng lần này cậu cảm thấy rất rõ, đây không phải là chán ghét!
“Nhớ ăn hết cháo đấy.” La Thiếu Thần đi đến bên cửa, nhè nhẹ kéo cửa ra, nhìn anh cảnh sát len lén mở hé cửa, mỉm cười hỏi: “Nhìn đủ chưa?”
“…” anh cảnh sát cũng câm bặt theo.
“Mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, nhớ nhắc cậu ấy gọi điện thoại cho tôi.”
“Tại sao anh không chủ động gọi?” Anh cảnh sát vô thức hỏi ngược lại.
La Thiếu Thần đáp: “Tôi tiếp thu kiến nghị của anh, nhớ mở máy 24/24 đấy.”
Anh ta làm việc chỉ 8 tiếng, hôm nay chỉ là trực thay, tại sao phải đợi điện 24/24? Cảnh sát xoay người muốn kháng nghị, phát hiện La Thiếu Thần đã đi xa rồi, lại xoay người, Thẩm Thận Nguyên lật đật chạy ra, “Đưa tôi mượn điện thoại.”
Anh cảnh sát tức giận nói: “Mới rời nhau có mấy giây, bệnh tương tư cũng không có phát tác nhanh thế chứ?”
“…Tôi cần gọi cứu viện bên ngoài!”
Nhiệt độ thân thể dần dần tăng lên trong nụ hôn.
Tay của Trương Tri chầm chậm vươn vào trong y phục của Kiều Dĩ Hàng… chuông điện thoại reo.
Kiều Dĩ Hàng cười híp mắt nhìn Trương Tri chốc lát mặt liền chảy dài, nói: “Tiện tay giúp tôi lấy điện thoại ra đi.”
“Điện thoại của anh sao lại ở trong túi áo trong?”
“Không có túi khác mà.” Kiều Dĩ Hàng nhún vai, nhận lấy điện thoại từ tay cậu.
“Sư huynh!” Thẩm Thận Nguyên không đợi anh mở miệng đã vội vàng nói, “La Thiếu hôn em!”
“Đúng là rất đáng hưng phấn.”
“…” Cậu hưng phấn lúc nào? Rõ ràng là đang hoảng loạn!
“Thực hiện được chưa?”
“…” Đột ngột như vậy, căn bản không kịp phòng ngự và trốn tránh.
Kiều Dĩ Hàng hứng thú: “Hiện tại kết thúc rồi hay vẫn đang nghỉ giữa hiệp?”
“…” Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ gác điện thoại, trả lại anh cảnh sát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT