Dịch: Phong Bụi

Mẹ, mẹ, thăm con trai.

Đồ Lạc Văn một số lúc cũng rất có tình người, đặc biệt là khi cần lợi dụng La Thiếu Thần, tiếp thu trọn vẹn kinh nghiệm thành công của 10086, thực hiện việc báo cáo theo dõi toàn bộ quá trình hồi phục của Thẩm Thận Nguyên trong suốt tám tiếng đồng hồ làm việc, để đảm bảo La Thiếu Thần có thể nắm được tin tức mới nhất bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng không bỏ qua.

“Tấm ảnh tôi gửi qua anh đã nhận được chưa?” Làm chuyện tốt không để lại tên không phải phong cách của Đồ Lạc Văn, yêu cầu được khen ngợi và biểu dương mới là nguyên tắc của hắn.

La Thiếu Thần nói: “Chất lượng hình ảnh không cao.”

“Có thể nhìn thấy trên giường có người nằm đã là tốt lắm rồi. Đối với nhân viên công chức không có thu nhập màu mè gì, yêu cầu của anh đừng nên cao quá. Trừ phi anh chịu tài trợ một chiếc điện thoại đắt tiền cho tôi với thân phận một người bạn. Con người tôi từ trước tới nay chưa từng biết từ chối là gì.”

“Khi nào cậu ta xuất viện?”

“Ít nhất đợi đến khi vụ án được phá. Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu ta thôi. Dưới sự bảo vệ của cảnh sát mà sát thủ vẫn trắng trợn thích sát cậu ta, có thể thấy đối phương một lòng một dạ muốn cậu ta chết. Thẩm Thận Nguyên vẫn đang trong quá trình hồi phục, căn bản không có năng lực tự vệ, có cảnh sát bảo vệ ít ra buổi tối khi ngủ cậu ấy còn có thể yên tâm mở cửa sổ.”

“Lúc Khải Tùng bị giết, hình như cũng đang được cảnh sát bảo vệ.”

“Về việc này, tôi đã có đầu mối mới, tạm thời không tiện tiết lộ, tóm lại, tôi sẽ cố hết sức điều tra phá án.”

“Nếu như vụ án này thành án chết, cậu ta sẽ bị nhốt cả đời sao?”

“Chuyện như vậy sẽ không xảy ra đâu.” Đồ Lạc Văn ngừng một lúc rồi nói: “Hiện tại trong nội bộ cảnh sát chia làm hai phe, một phe mơ mơ hồ hồ ăn uống đợi chết, kiên quyết cho rằng Thẩm Thận Nguyên chính là kẻ buôn ma túy đó, phe còn lại là phe thông minh cơ trí nhìn rõ mọi việc, không cần tôi phải tự giới thiệu nữa nhỉ. Chẳng may phe nhìn rõ mọi việc không thể tạo nên thành tích, phe ăn uống đợi chết liền chiếm lĩnh địa cầu, kết quả không cần tôi nói nữa nhỉ.”

“…”

“Áp lực của tôi rất lớn. Nếu như có thể, giúp tôi nạp trước 10 triệu tiền điện thoại, nhớ là, nạp xong nhất định phải gửi số điện thoại cho 10086. Cái tôi cần nhất hiện giờ chính là đầu mối!”

“Đã từng nghĩ đến việc dụ rắn ra khỏi hang chưa?”

“Dùng Thẩm Thận Nguyên làm mồi câu sao? Từng nghĩ đến, nhưng mà vấn đề không đơn giản như thế. Thứ nhất, chúng tôi không biết đối phương còn định tiếp tục hạ thủ với Thẩm Thận Nguyên hay không. Xét thấy … việc bất hạnh ngoài ý muốn xảy ra với tiên sinh La Khải Tùng, bảo vệ con tin vẫn tồn tại lỗ hổng, chứ đừng nói đến việc bảo vệ mồi câu. Thứ hai, phe ăn uống chờ chết sẽ không dễ dàng đồng ý thả Thẩm Thận Nguyên ra. Cuối cùng, đến bây giờ tôi vẫn không rõ anh và Thẩm Thận Nguyên rốt cuộc có quan hệ gì.”

“Tôi thích cậu ta.”

“… Không muốn nói có thể không nói.”

“Lúc nào thì tôi có thể gặp cậu ta?”

“Ờ, tôi có chút tin vào lý do của anh rồi.” Đồ Lạc Văn nói, “Qua mấy ngày nữa, đợi cậu ta nói năng lưu loát hơn chút, đầu óc tỉnh táo hơn chút.”

La Thiếu Thần chau mày hỏi: “Cậu ấy hiện giờ đầu óc rất không tỉnh táo, nói năng rất không lưu loát sao?”

“Phải tin tưởng kỹ thuật của bệnh viện, có lẽ đến lúc cậu ta xuất viện, các anh còn có thể sinh em bé được ấy chứ.”

La Thiếu Thần không nói gì. Đồ Lạc Văn cho rằng mình đã lỡ lời, vội nói: “Tôi đùa thôi.”

“Ngày mai tôi có thời gian.”

“Hình như tôi đã nói là mấy ngày nữa.”

“Có một số tư liệu về Mã Ngọc, gửi tôi số fax.”

“Nghe nói chiều mai trời thanh gió mát, là thời điểm tốt để thăm bệnh.”

“Tôi có điện thoại, chốc nữa gửi tin nhắn cho tôi.” La Thiếu Thần liếc qua số điện thoại, nhận cuộc gọi, “Chiều mai tôi đi thăm Thẩm Thận Nguyên.”

Cao Cần nói: “Chắc là phải mang theo một người nữa.”

“Thay thế của thay thế đến rồi sao?”

“Không, ông ta đi chuyến bay ngày kia.”

“Anh và tôi cùng đi sao?”

“Cũng không phải tôi. LÀ mẹ của Thẩm Thận Nguyên.”

La Thiếu Thần ngạc nhiên, “Không phải anh nói người liên hệ của cậu ta là anh sao?”

Cao Cần nói: “Đúng vậy, cho nên tôi phụ trách liên hệ. Mẹ cậu ta trước đây vẫn luôn đi nghỉ ở nước ngoài, gần đây mới về nước, vừa nhìn thấy tin tức cậu ta xảy ra chuyện. Bởi vì không liên lạc được với cậu ta nên tìm đến công ty.”

La Thiếu Thần trầm ngâm hỏi: “Thân phận xác định chưa?”

“Nếu như Thẩm Thận Nguyên không phẫu thuật thẩm mỹ, tôi nghĩ tiểu quỷ ngây ngô trong ảnh chắc hẳn là cậu ta.”

La Thiếu Thần nói: “Tôi đề nghị sau khi xác nhận với cậu ta hãy quyết định.” Ở bên nhau bao nhiêu ngày như vậy, anh tin rằng Thẩm Thận Nguyên tuyệt đối không phải người vong ân phụ nghĩa quên nguồn mất gốc. Thế nhưng cậu ta từ trước đến nay chưa từng nhắc đến gia đình của mình, cho dù là lúc bất lực nhất, Thẩm Thận Nguyên cũng chỉ nghĩ đến đám Cao Cần, trong việc này nhất định có nguyên nhân khác.

Cao Cần rõ ràng cũng nghĩ đến điều này, không chút do dự đồng ý: “Tôi sẽ ổn định bà ấy trước.”

“Có tư liệu về bà ấy không?”

“Chỉ biết bà ấy họ Khâu, nhưng trông có vẻ rất quen.” Bên cạnh Cao Cần dường như có người nói chuyện, anh ta ngừng một lát mới nói, “Túi Chanel, quần áo hiệu Prada. Thông qua xác nhận của thư ký, là hàng thật.”

“Tôi muốn xem xem ảnh.”

“Ảnh Thẩm Thận Nguyên ngây ngô hay là ảnh của bà Thẩm?”

La Thiếu Thần nói: “Cả hai.”

Chất lượng ảnh của máy Cao Cần rõ ràng tốt hơn nhiều so với của Đồ Lạc Văn. La Thiếu Thần chuyển ảnh vào máy tính, liền nhìn thấy một phu nhân tân thời sắc mặt lo âu. Nhìn trong ảnh, bà ấy và Thẩm Thận Nguyên đích thực giống nhau 50% – 60%, đặc biệt là đôi mắt, như đúc cùng một khuôn.

Ánh mắt của La Thiếu Thần quét qua chiếc nhẫn kim cương trên ngón vô danh tay trái của bà, gọi điện thoại cho La Học Mẫn.

“Em nhớ chị từng nói có người có nhẫn kết hôn giống kiểu của chị, còn nhớ là ai không?”

La Học Mẫn trả lời ngay lập tức: “Phu nhân của Giản Tĩnh Niên Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Nguyên Lực, Khâu Mỹ Quyên.”

“Trí nhớ tốt thật.”

“Phụ nữ vẫn luôn đặc biệt để tâm đến những chuyện này mà.” La Học Mẫn hỏi, “Cha nói chú định vào công ty?”

“Em muốn nhờ La Thị giúp em vài chuyện.” La Thiếu Thần không muốn khiến cô hiểu lầm. Lúc đầu La Khải Tùng cho rằng anh muốn vào công ty, quan hệ của hai người một thời trở nên rất căng thẳng.

La Học Mẫn nói: “Cha định khai thác thị trường châu Âu, nhưng chị không định từ bỏ kế hoạch Tinh La Thành. So với việc chạy đến nơi xa xôi xem sắc mặt của người khác, chị hy vọng đứng vững ở bản đại hơn. Kết quả thỏa hiệp là chúng ta mỗi người một việc. Như vậy tài nguyên và nhân lực nhất định sẽ bị phân chia, lại càng mạo hiểm hơn, cho nên chị cần người giúp đỡ. Cố vấn đầu tư chú cảm thấy chức vụ này thế nào?”

La Thiếu Thần nói: “Tuy rằng em học chuyên ngành tài chính, nhưng từ trước tới nay chưa từng thực hành.”

“Cố vấn đầu tư thực tập.”

“…”

“Tiền lương giảm một nửa. Yên tâm, chị có một ban cố vấn đầu tư, chú chỉ cần thỉnh thoảng đưa ra chút kiến nghị cho chị là được.”

“Được.” La Thiếu Thần vừa trả lời vừa tìm kiếm thông tin về Giản Tĩnh Niên và Khâu Mỹ Quyên. Kết quả của sự phát triển tin tức thông tin mạng chính là chân không ra khỏi cửa vẫn rõ chuyện thiên hạ. Anh bỏ điện thoại xuống, chương trình tìm kiếm đã đưa ra tư liệu anh cần.

Giản Tĩnh Niên là một người có tiếng tăm, tư liệu ảnh có không ít ảnh của ông ta, Khâu Mỹ Quyên thì tương đối mờ nhạt, chỉ có thể thấy hai tấm chụp cùng Giản Tĩnh Niên không ngừng được lặp lại, có điều đủ để xác nhận thân phận.

Từ ngày tháng năm sinh mà đoán, lúc Giản Tĩnh Niên và Khâu Mỹ Quyên kết hôn, Giản Tĩnh Niên đã gần bốn mươi tuổi, Khâu Mỹ Quyên hơn ba mươi, hai người sau khi kết hôn có sinh một cô con gái. Giản Tĩnh Niên trước khi kết hôn cùng Khâu Mỹ Quyên từng kết hôn một lần, người vợ trước là ngôi sao nổi tiếng Lê Khả Phương từng một thời lừng lẫy trên diễn đàn điện ảnh, nhưng không có con.

La Thiếu Thần dùng đủ loại cụm từ và phương pháp tìm kiếm, đều không tìm ra mối liên hệ giữa Thẩm Thận Nguyên và Khâu Mỹ Quyên. Nếu như đổi lại là người khác, có lẽ anh sẽ hoài nghi đối phương cố ý lừa gạt tống tiền, nhưng với thân phận của Khâu Mỹ Quyên thì hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.

Anh ngẫm nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho người bạn ở cục cảnh sát, “Giúp tôi điều tra hộ khẩu của Thẩm Thận Nguyên một chút.”

Tuy rằng trong mắt người khác, Thẩm Thận Nguyên nói chuyện nhỏ giọng, động tác thong thả chậm rãi, có vẻ nhàn nhã đến cực điểm, nhưng sự thực lửa nóng trong lòng sắp đốt cậu thành than rồi.

Tỉnh lại nằm trong bệnh viện là điều cậu đã sẵn sàng, tâm lý bị cảnh sát giám sát nghiêm ngặt cũng đã chuẩn bị,  có điều tại sao lại không có người thăm bệnh?

Cao Cần đâu? Sư huynh đâu? La Thiếu đâu?

Bọn họ sẽ không vẫn chưa phát hiện ra mình đã trở về chứ?

Lâm Lâm rốt cuộc đã được giải cứu chưa? Cát Phụng rốt cuộc đã bị bắt chưa? Vú Triệu hiện tại thế nào rồi?

Đầu óc cậu có quá nhiều nghi vấn, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn. Bởi vì cậu là Thẩm Thận Nguyên vừa tỉnh lại từ cơn mê man, những chuyện này cậu không nên biết.

“Sắc mặt cậu hôm nay rất tốt.” Đồ Lạc Văn cười híp mắt đi vào.

“Cảm ơn.” Thẩm Thận Nguyên lơ đễnh trả lời.

“Có người muốn gặp cậu.”

Tinh thần Thẩm Thận Nguyên chấn động, tiếp theo liền nhìn thấy La Thiếu Thần tay cầm hoa tươi đi vào.



Tuy rằng người thăm bệnh tặng hoa tươi là rất bình thường, nhưng tại sao cậu cảm thấy biểu cảm của La Thiếu Thần nghiêm túc quá.

La Thiếu Thần đặt hoa lên tủ đầu giường, nói với Đồ Lạc Văn: “Anh có thể ra ngoài hút điếu thuốc không?”

“Tôi không có thuốc.”

La Thiếu Thần nhét cho anh ta một bao.

Đồ Lạc Văn cười nhận lấy, lấy ra một cây trong đó, “Hút nhiều quá sẽ dễ phạm tội.” Anh ta đóng cửa từ bên ngoài.

“Vú Triệu thế nào rồi?” Thẩm Thận Nguyên vội vàng hỏi.

“Không sao, đạn bắn trượt.”

Trái tim thấp thỏm suốt mấy ngày nay cuối cùng cũng đã yên, Thẩm Thận Nguyên thở phào một hơi nói: “Cảm tạ hai mắt của Cát Phụng. Hắn ta sao rồi?”

“Bị cảnh sát tạm giam, sẽ bị khởi tố tội bắt cóc, cướp thi thể và cố ý giết người không thành.”

Thẩm Thận Nguyên nhớ tới một chuyện, “Không, không phải không thành, hắn đã giết một người.”

“Ai?”

“Tôi cũng không biết.” Thẩm Thận Nguyên kể tại đầu đuôi sự việc xảy ra ngày hôm đó trong phòng.

La Thiếu Thần càng nghe hai mày càng chau lại, ánh mắt nhìn Thẩm Thận Nguyên càng thêm phức tạp.

Thẩm Thận Nguyên nói xong còn cảm thán: “Cũng may là tôi, nếu như là Lâm Lâm thật, không bị hắn bắn chết thì cũng bị hắn dọa chết.”

La Thiếu Thần nói: “Cảm ơn cậu.”

“Đừng khách khí.” Thẩm Thận Nguyên cười nói, “Anh cũng giúp tôi nhiều lần mà. Có điều không ngờ lần này trở về lại thuận lợi vậy, nói đến vẫn phải cảm ơn vị quỷ sai kia rồi. Ồ, chuyện này là chuyện sau đó.” Cậu lại kể lại chuyện gặp được quỷ sai.

Cậu kể hết sức hào hứng, nhưng phát hiện La Thiếu Thần trở lại trầm mặc dị thường, sắc mặt cực kỳ khó coi, không khỏi ngượng ngùng không nói nữa, “Ha ha, sự việc đều qua rồi, còn nói mấy chuyện này làm gì.”

“Người cậu có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không có, chỉ là chân tay không có chút sức lực nào, bác sĩ nói phải làm phục hồi chức năng. Có điều yên tâm, kiểm tra đều bình thường, chỉ là lâu quá không vận động mà thôi, có chút rỉ sét.” Thẩm Thận Nguyên rất lạc quan.

La Thiếu Thần hỏi: “Cảnh sát có làm khó cậu không?”

“Ghi chép khẩu cung một lần, đáng tiếc chẳng có gì đáng ghi chép cả, điều tôi biết tôi đều nói hết rồi, cũng chẳng viết quá nửa trang giấy.”

“Mẹ cậu muốn đến thăm cậu.”

Thẩm Thận Nguyên toàn thân chợt cứng ngắc, lúc lâu mới hỏi: “Sao bà ấy biết?”

La Thiếu Thần đáp: “Xem báo, tạp chí, lên mạng, hoặc nghe bạn bè nói, có rất nhiều cách.”

Thẩm Thận Nguyên do dự hỏi: “Lúc nào bà ấy đến?”

“Nếu như cậu thấy không sao, tôi sẽ tìm cảnh sát Đồ sắp xếp thời gian.”

Thẩm Thận Nguyên nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Tốt hơn là đợi sau khi tôi ra viện thăm bà ấy sau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play