Dịch: Phong Bụi

Bất ngờ, bất ngờ, khám xét bất ngờ.

Tuy rằng đại đa số những người đã xa thời học sinh đều không khỏi nhớ lại thời gian đó, nhưng trong những người nhớ lại thời học sinh có một bộ phận nếu thực sự có cơ hội quay về thời học sinh, lại không khỏi luôn mong ngóng tiếng chuông hết giờ trong giờ lên lớp.

Thẩm Thận Nguyên chính là loại đó. Đương nhiên, cậu có một lý do phản bác rất tuyệt – cậu đúng là muốn quay trở lại thời học sinh, nhưng không muốn quay trở lại thời tiền sử học sinh.

Tiếng chuông hết giờ vừa vang, tinh thần cậu lập tức phấn chấn. La Thiếu đến trước hay sau lúc ăn cơm nhỉ?

“Buổi chiều là giờ hoạt động, chúng ta ra sân chơi trò chơi, cho nên mọi người phải ăn thật no vào mới có sức!” Cô giáo làm vẻ mặt cute, đáng tiếc không ai hưởng ứng.

Kiều Anh Lãng tiến đến gần Thẩm Thận Nguyên, “Buổi chiều chúng ta một tổ nhé.”

“Hơ…” Thẩm Thận Nguyên suy nghĩ cớ để từ chối.

Kiều Anh Lãng mặt lại xị xuống, “La Lâm Lâm.”

Mỗi lần cậu nhóc gọi cả tên lẫn họ cậu ra, chính là lúc tâm tình cậu nhóc đang ở thế cực đoan – cực kỳ vui vẻ hoặc cực kỳ không vui. Thẩm Thận Nguyên thở dài nói: “Buổi chiều tớ phải đi đóng phim.”

Kiều Anh Lãng nói: “Tớ muốn đi cùng.”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Vì cậu không phải nhân viên trường quay, không thể vào.”

“Trường quay không phải có thể mang theo người nhà sao?” Ác cảm của Kiều Anh Lãng đối với trường quay lại tăng thêm.

“… Không có gì chứng minh thì không được.”

Kiều Anh Lãng không nói lời nào, nhìn Thẩm Thận Nguyên chằm chằm.

Bị đôi mắt như vậy nhìn chăm chăm, thực sự nhịn không được cảm thấy… cậu nhóc khá đáng yêu. Khuôn mặt quả táo hồng hào, đôi mắt to tròn lóng lánh, tuy rằng không biết thời gian sẽ biến khuôn mặt này thành thế nào, nhưng nhìn từ ngũ quan, gốc gác đẹp trai chắc sẽ còn lưu lại.

“Hơ, Lâm Lâm.” Cô giáo lên tiếng chấm dứt hai đứa bốn mắt nhìn nhau.

Thẩm Thận Nguyên quay đầu, phát hiện La Thiếu Thần đã đến rồi, đứng ở cửa, không biết đã đợi bao lâu.

“Tiểu tiểu thúc thúc.” Cậu vui vẻ đứng dậy, vừa chạy được một bước, liền bị Kiều Anh Lãng kéo lại, sau đó… chụt, trên mặt bị hôn một cái, nước miếng ẩm ướt dính dấp phủ lên mặt, dường như lúc nào cũng có thể nhỏ giọt.

Kỳ thực, làm nghệ sĩ lâu như vậy, chủ động hôn và bị hôn đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói đều là chuyện bình thường, một cảnh quay không tốt, hôn liền mười mấy hai mươi cái cũng có, nhưng đều không bị đả kích như lần này.

Cậu không biết bản thân nên ai thán khi bị một nhóc con nhỏ hơn mình gần hai mươi tuổi khinh bạc trước, hay là nên căng thẳng vì bản thân không bảo vệ được sự trong trắng của cô nhóc La Lâm Lâm trước.

Kiều Anh Lãng bá đạo tuyên bố: “Chúng ta có minh chứng rồi.”

Thẩm Thận Nguyên: “……”

Cô giáo chỉ ngây ra một chút, rất nhanh liền lấy một chiếc khăn giấy giúp Thẩm Thận Nguyên lau mặt, vừa giữ Kiều Anh Lãng dây dưa không thôi, vừa nói tạm biệt với La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần khóe miệng giật giật, muốn cười lại nhịn lại. Thẩm Thận Nguyên đang chìm sâu vào trong cảm xúc của bản thân, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt quỷ dị của anh, đến tận lúc lên xe mới nói: “La Thiếu, xin lỗi anh.”

Tay La Thiếu Thần đang thắt dây an toàn chợt ngừng lại, trong mắt thoáng qua nét kinh ngạc và không xác định, không tỏ thái độ hỏi: “Vì cái gì?”

“Tôi không giữ gìn được gò má trong trắng của Lâm Lâm!”

“Khụ!” La Thiếu Thần suýt chút nữa phì cười vội vàng ho hắng, “Khụ khụ khụ.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh ta trong kính chiếu hậu, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ?”

La Thiếu Thần sắc mặt khôi phục thản nhiên, “Lần sau chú ý.”

Thẩm Thận Nguyên dõng dạc thề thốt: “Lần sau nếu như cậu nhóc lại đánh lén nữa, tôi nhất định sẽ né.”

“Chẳng may không tránh được thì sao?”

“Hơ…” Đánh một đứa trẻ sáu tuổi không phải là chuyện cậu có thể làm được, “Tôi liền ăn miếng trả miếng.”

Xe vừa khởi động liền phanh gấp.

Thẩm Thận Nguyên đầu va vào lưng ghế trước, xoa xoa trán nói: “Sao thế?”

La Thiếu Thần quay đầu nhìn cậu một cái, “Tôi sẽ huấn luyện khả năng phản ứng của cậu.”

Lúc đến gần trường quay, điện thoại của La Thiếu Thần vang lên, cùng lúc, anh ngước lên nhìn vừa đúng lúc bốn mắt nhìn nhau với cảnh sát giao thông, tia lửa vô thanh khiến bàn tay anh vươn ra vòng một vòng lại đặt trở về trên vô lăng.

Thẩm Thận Nguyên gian nan chen vào giữa hai cái ghế, từ phía sau vươn tay ra, khó khăn lắm mới khều được điện thoại thì xe đã đến nơi.

La Thiếu Thần nhận điện thoại từ trong tay cậu, gọi lại cho cuộc điện thoại chưa nhận.

Chuông vang lên tút tút hai tiếng liền bị đối phương tắt đi.

“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Thẩm Thận Nguyên nhìn La Thiếu Thần chưa gọi được mà đã thu điện thoại lại, trong lòng thoáng qua một liên tưởng không hay. Dưới sự đả kích liên tiếp của những tin tức xấu, cậu rất khó mà không thần hồn nát thần tính.

La Thiếu Thần ói: “Có thể hết pin rồi.”

“Ai gọi đến vậy?”

“Cao Cần.”

Dự cảm không tốt của Thẩm Thận Nguyên lại càng mãnh liệt, “Giám đốc Cao rất ít khi không sạc pin.”

“Rất ít không có nghĩa là không.”

“Cái này còn phụ thuộc vào kế hoạch với Phong sư huynh đêm hôm trước.”

“Bọn họ thường có kế hoạch gì?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Quá trình thế nào rất khó biết, nhưng kết quả là Phong sư huynh và Cao Cần đều ra ra vào vào giữa ngày hè với áo sơ mi cao cổ.”

“Xem ra quá trình rất phong phú.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào biệt thự. Tình cảnh bên trong không phải đang sôi nổi quay phim như trong tưởng tượng của họ, mà là một sự im lặng đáng sợ. Nhân viên làm việc lác đác thu dọn đồ đạc, Cổ Lực Khả Mã Duy Càn v.v đều không thấy đâu.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nghỉ sao?”

La Thiếu Thần nói: “Giống như vừa trải qua đại chiến hơn.” Anh thấy thư ký trường quay đứng ở bên cạnh, đi đến hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thư ký trường quay nói: “Tôi cũng không biết, vừa rồi có một đám người kéo Mã Duy Càn đi, đạo diễn Cổ tranh luận với họ vài câu, cũng bị kéo đi rồi.”

Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc: “Xã hội đen sao?”

Thư ký trường quay nói:”Không phải xã hội đen, đạo diễn Cổ và Mã Duy Càn đều tự nguyện đi theo bọn họ.”

“Tôi biết rồi.” La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên sang một bên.

Thẩm Thận Nguyên vội vàng hỏi: “Mã Duy Càn bị bắt cóc rồi, làm thế nào đây? Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”

“Cậu cảm thấy đạo diễn Cổ và Mã Duy Càn sẽ tự nguyện đi theo đám bắt cóc sao?”

“Đạo diễn Cổ vĩ đại quá!” Thẩm Thận Nguyên cảm động nói, “Để bảo vệ Mã Duy Càn, ông ấy tình nguyện đi theo đám bắt cóc, vì sự an toàn của những người khác trong trường quay, ông ấy đi một cách lặng lẽ như vậy.”

“Tôi không biết trên thế giới này có nhân vật nào EQ và IQ đều tăng lên cùng lúc như thế không, tôi chỉ biết người đó tuyệt đối không thể là Cổ Lực Khả.” La Thiếu Thần nói.

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Vậy bọn họ đi đâu rồi?”

La Thiếu Thần nhfn màn hình điện thoại sáng lên, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ rất nhanh sẽ có đáp án thôi.”

Anh nhận điện thoại, “Có tin tức gì?”

“Nơi ở của thành viên và nghệ sĩ của công ty như tôi, Đại Kiều, Phong Á Luân, Mã Duy Càn bị cảnh sát bất ngờ khám xét.”

“Có lệnh khám xét sao?”

“Ừ.”

La Thiếu Thần lập tức liên tưởng đến Mã Duy Càn và Cổ Lực Khả bị kéo đi giữa trường quay, chau mày hỏi: “Mã Duy Càn sao rồi?”

“Tìm được một gói thuốc lắc nhỏ trong phòng của cậu ta.” Tuy rằng giọng nói của Cao Cần nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng La Thiếu Thần thông qua tín hiệu vô tuyến vẫn có thể cảm nhận được sự phẫn nộ ngút trời đè nén dưới vẻ mặt điềm tĩnh.

“Phía cảnh sát sao lại lấy được lệnh khám xét?”

Cao Cần trầm mặc một lúc mới nói: “Người ám sát Thẩm Thận Nguyên một mực nói rằng mình nhận được chỉ thị của La Khải Tùng đi giết Thẩm Thận Nguyên. Phía cảnh sát đã điều tra giao dịch ngân hàng, trước lúc La Khải Tùng chết, đúng là có chuyển một khoản tiền cho hắn.”

La Thiếu Thần nói: “Khải Tùng đã chết rồi.”

“Sát thủ khoe khoang là bản thân có nghiệp vụ mà ngay cả hình cảnh quốc tế cũng theo không kịp. Nhiệm vụ của hắn sẽ không thay đổi cho dù cố chủ sống hay chết.”

“Nhưng trước đây có rất nhiều cơ hội, tại sao bây giờ hắn mới ra tay?”

“Hắn nói sát thủ có lưu trình giết người chuyên nghiệp của sát thủ.”

Lý do sơ hở đầy rẫy như vậy chỉ có cảnh sát mới ngu mà tin! Cách làm như vậy của sát thủ rõ ràng là gắp lửa bỏ tay người! La Thiếu Thần hỏi: “Tôi có thể chửi bậy không?”

“Trong lòng cậu chửi rất thoải mái, tôi nghe thấy rồi.”

La Thiếu Thần hít thở sâu.

Cao Cần nói: “Sự việc càng lúc càng mở rộng, có thể còn phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng.”

La Thiếu Thần nói: “Tôi đã đặt việc này vào cấp cao nhất, không thể phức tạp hơn được nữa. Có việc gì tôi có thể làm được?”

Cao Cần nói: “Chăm sóc Tiểu Thẩm cho tốt.”

“Tôi sẽ không để cậu ấy chịu tổn hại.”

“Biểu hiện của cậu liên quan đến điểm ấn tượng đấy.”

“…… Anh biết rồi?”

Cao Cần nói: “Tôi chỉ biết, tôi tuyệt đối sẽ không tốn công tốn sức vì một người không quan trọng với mình, sẽ không hao tâm tổn trí vì một mối quan hệ bình thường, càng không lo lắng cho một người từng hợp tác với mình.”

La Thiếu Thần nói: “Tôi bây giờ được bao nhiêu điểm?”

“Tám điểm.”

“Tổng điểm không phải là 100 đấy chứ?”

“Nếu như cậu muốn chuyển thành 100 tôi cũng không ý kiến. Tôi phải vào rồi, liên lạc sau nhé.”

La Thiếu Thần gác điện thoại, ống quần đã bị Thẩm Thận Nguyên vò thành đủ kiểu nếp nhăn, “Sát thủ nói La Khải Tùng chỉ thị hắn giết cậu.”

Thẩm Thận Nguyên nhảy dựng lên hỏi: “Tại sao anh ta lại muốn giết tôi?”

Khóe miệng La Thiếu Thần khẽ cử động, “Vì cậu đẹp trai.”

“…Chẳng buồn cười chút nào.” Thẩm Thận Nguyên ngừng một lát, “Tôi xin lỗi vì lý do tôi nói ra trước kia.”

“Không cần, những chuyện trước kia đều khá buồn cười.”

“… Còn tin tức gì xấu không?”

“Còn có…”

“Thực sự đều là tin tức xấu sao?” Biểu cảm của cậu như thể trời sắp sập đến nơi.

“Phía cảnh sát xin lệnh khám xét, bất ngờ khám xét nơi ở của các nghệ sĩ công ty Y Mã Đặc.”

Vẻ mặt của Thẩm Thận Nguyên đúng kiểu trời sập xuống rồi, “Tại sao?… Vì tôi sao?”

La Thiếu Thần không trả lời thẳng, “Mã Duy Càn bị khám xét phát hiện ra một gói thuốc lắc.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Những người khác vẫn ổn chứ?”

“Không có tin tức gì tức là tin tức tốt rồi.”

Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm: “Trong nhà của Mã Duy Càn sao lại có thuốc lắc được nhỉ?”

“Có thể mua mì gói mà có.” La Thiếu Thần nói, “Chỉ có bản thân hắn mới biết được.”

“Là do tôi liên lụy đến anh ta. Đợi đã…” Cậu đột nhiên tỉnh ngộ, “Phía cảnh sát khám xét nơi ở của nghệ sĩ Y Mã Đặc chẳng phải là đồng nghĩa với việc họ đã nhận định tôi là người nối mối mua bán thuốc phiện rồi sao?” Chính xác, trong mắt cảnh sát La Khải Tùng chỉ thị sát thủ giết cậu chính là bằng chứng có sức thuyết phục nhất.

La Thiếu Thần bịt cái miệng càng lúc càng to tiếng của cậu, bế cậu lên, chào đám người ở trường quay, vừa đi ra ngoài vừa ghé vào tai cậu nói: “Tôi biết cậu không phải.”

Thẩm Thận Nguyên vẫn cứ ủ rũ.

La Thiếu Thần đặt cậu lên ghế lái phụ.

Thẩm Thận Nguyên đạp đạp chân, đôi hài đá vào ngăn đựng đồ trước ghế lái phụ.

La Thiếu Thần ngồi vào xe, thản nhiên lấy khăn giấy lau vết giày phía trên đi.

“Xin lỗi.” Thẩm Thận Nguyên thấp giọng nói.

La Thiếu Thần nói: “Phát tiết cảm xúc qua việc đá đồ vật vẫn tốt hơn là phát tiết cảm xúc qua ăn uống, ít nhất với sức lực của cậu tôi cũng không bị thiệt hại nặng nề.”

“Tôi vẫn chưa ăn trưa.” Thẩm Thận Nguyên oán trách.

La Thiếu Thần khởi động xe, “Tôi biết đi đâu không làm vơi túi tiền của mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play